Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, Phó Đình Sinh đi ra khỏi khách sạn, khi tới bãi đỗ xe thì ngoài ý muốn thấy được một hình bóng quen thuộc.
Thiệu Hi dựa vào thân xe, dường như đã đợi được một lúc rồi, các động tác nhỏ của cô bắt đầu nhiều lên, trong tay nghịch kính chiếu hậu, chân phải nhàm chán khảy một hòn đá nhỏ trên mặt đất, đá tới đá lui.
Khi khoảng cách chỉ còn mấy chiếc xe, anh dừng bước, cho dù cách một đoạn nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới mắt cô có một lớp màu xanh lá dày đặc, làn da của cô vốn dĩ đã trắng rồi cho nên quầng thâm càng thêm rõ ràng hơn, anh nhớ tới lúc mới gặp còn tưởng là mấy ngày rồi cô không nghỉ ngơi tốt, nhưng hiện tại mới biết được cô đã bị bóng đè tra tấn suốt bốn năm.
Đau lòng, thương tiếc, hai cảm xúc hỗn loạn anh chưa bao giờ phải nếm thử qua trước đây, bây giờ trong nháy mắt chúng lấp đầy cả trái tim anh.
Như là cảm nhận được điều gì đó, Thiệu Hi ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào tầm mắt anh giữa không trung, không hẹn mà gặp, cặp mắt đen sáng ngời kia làm người ta không thẻ rời mắt được.
"Phó Đình Sinh."
Anh đi tới hướng cô, câu đầu tiên, "Sao cô lại biết tôi ở đây?"
Chân Thiệu Hi hơi hơi dùng sức, đá hòn đá nhỏ tới bên chân anh, "Không phải hôm qua anh nói rồi sao, hung thủ dường như là một người mới cố tình bắt chước vụ án tự sát một năm trước, mà một gã như vậy sẽ thường chọn những địa điểm quen thuộc đối với mình để xuống tay trước, khoảng cách giữa nơi xảy ra hai vụ án cách nhau không quá một km, cho nên chắc chắn anh sẽ chọn một khách sạn ở gần đây để thuê, tiện cho việc điều tra." Cô nói đĩnh đạc như thể mọi thứ cô đều đã nắm hết trong lòng bàn tay rồi vậy, mặt mày hiện lên sự sáng rọi bắt mắt.
"Những khách sạn nhỏ ở quanh đây thì có nhiều, duy chỉ có mỗi khách sạn này là chính quy."
Lời cô nói không thể nghi ngờ gì nữa đều nằm ở trong suy nghĩ của anh, người chỉ cần khoảng năm phút là có thể dễ dàng nhìn thấu thân phận của anh, suy đoán ra được điều này cũng chẳng có gì lạ.
Lần đầu tiên Phó Đình Sinh cảm thấy mình không thể che giấu được gì trước mặt một người, nhưng mà anh cũng không thấy phản cảm.
Thiệu Hi hơi nhướng mày phải, thân thể nghiêng sát về phía anh, giọng nói phá lệ mềm mại, "Tôi đoán đúng rồi, cảnh sát Phó có gì khen thưởng không?"
Anh không tránh đi, cũng không nói sang chuyện khác, "Cô muốn cái gì?"
"Muốn anh......" Cô ra vẻ tạm dừng, đáng tiếc trên mặt người đối diện vẫn không gợn sóng, cô cảm thấy không thú vị, tiếp tục nói tiếp, "Mời tôi ăn một bữa cơm."
"Ăn cơm?" Phó Đình Sinh còn tưởng rằng cô sẽ đưa ra yêu cầu gì quá mức hơn, nghe được kết quả này thật ra làm anh có vài phần ngoài ý muốn.
Phản ứng của anh làm Thiệu Hi ý thức được, bản thân anh đã quên là mình đã từ chối bao nhiêu lời mời cơm của cô, "Chờ về thành phố S nhé, cứ hẹn vậy đi!" Lần này cô không cho anh cơ hội từ chối nữa.
"Được."
Hai người ngồi trên xe, tiếp tục nói về vụ án.
"Thân phận của nạn nhân nam bị chặt xác vẫn chưa được xác nhận, nhưng xem như đã loại trừ được rằng hung thủ không phải cùng một người với hai vụ án trong bếp kia." Tuy rằng trước mắt vẫn không có cách nào để suy đoán quan hệ giữa hai hung thủ này.
"Lá bùa thì sao?"
"Gần đó cũng không có cửa hàng nào bán lá bùa như thế, thật ra trên mạng có rất nhiều nhưng loại bùa này rất bình thường, không tra được nơi sản xuất ra là nơi nào."
Tiến triển vụ án gian nan hơn so với tưởng tượng, tuy rằng hung thủ để lại vân tay và dấu chân, còn để lại cả hung khí nhưng vẫn thiếu lấy một điểm để đột phá.
Mà lúc này trong đầu Thiệu Hi đã hình thành một ý tưởng, chỉ là còn cần nghiệm chứng, "Phó Đình Sinh, anh đưa lá bùa kia cho tôi xem với."
Lúc này cô xem cẩn thận hơn, phóng to hình ra rồi xoay tròn, rốt cuộc cũng đã tìm được thứ cô muốn nhìn thấy.
Cô nhẹ a một tiếng, "Tìm được rồi."
"Cái gì?"
"Chữ ký." Cô chỉ cho anh xem hai chữ cái Tiếng Anh được che giấu trong lá bùa vẽ quỷ kia.
Phó Đình Sinh nhìn ngón tay cô chỉ đến chỗ đó, khẽ nói lên tiếng: "ZN."
Anh lại nghĩ tới một vấn đề khác, "Sao cô biết trên lá bùa sẽ có thứ này?"
"Bởi vì tôi biết mục đích của hung thủ." Thiệu Hi ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của anh, "Hắn cố ý bắt chước vụ án tự tử hơn một năm trước, để lại thi thể bị tách rời cùng với lá bùa không rõ ý đồ tại hiện trường, thật ra đều là để thu hút sự chú ý."
"Người tự đại và muốn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đương nhiên sẽ để lại chữ ký của mình, nói thật, nếu sau đó các anh nhận được thư khiêu khích của hắn ta thì tôi cũng không thấy ngạc nhiên lắm."
Thiệu Hi nói xong lời này thì không đến mười hai tiếng sau, lá thư khiêu khích thật sự được đăng tải lên trên mạng, nội dung cũng giống như cô đã đoán trước, nhận được cuộc điện thoại của Phó Đình Sinh xong, cô cảm thấy chính mình có thể đổi tên thành Thiệu Bán Tiên.
Đáng tiếc tuy rằng Thiệu Bán Tiên có thể đoán trước được những thứ này nhưng đến đêm cô vẫn ngủ không ngon, buổi tối, cô lại ra ngoài, hai năm trước trừ việc luyện tập uống ngàn ly không say thì nơi cô tới nhiều nhất không phải quán bar mà là quán net.
Thứ không thiếu nhất ở quán net chính là mấy người chơi thâu đêm suốt sáng, bên trong quán phần lớn người chơi đều đeo tai nghe, mắt nhìn thẳng, hai tay không ngừng hoạt động, cũng chả ai chú ý người tiến vào là người nào.
Thiệu Hi tìm vị trí ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính, không nghĩ ra được nên chơi trò gì, cô liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện ngồi ở bên trái cô là một người đàn ông đeo kính đen, đang chơi một trò chơi mà trước đó cô cũng đã từng chơi qua rồi.
Người đàn ông đeo kính kết thúc một ván game, đang vặn cổ thì phát hiện có người nhìn mình, anh ta quay đầu nhìn lại thì thấy là một cô gái rất xinh, đương nhiên thái độ cũng không tồi, "Có việc gì sao?"
"Chơi một ván không?"
"Được thôi."
Thiệu Hi lại không nhúc nhích, "Nếu tôi thắng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Người đàn ông trẻ tuổi này đã xác nhận là cô đang tiếp cận mình, không khỏi cười đến ngả ngớn, "Được thôi, người đẹp, nếu tôi thắng tôi có thể hỏi em một vấn đề không?"
"Được chứ." Cô trả lời rất sảng khoái.
Trò chơi bắt đầu, hai người tiến vào trạng thái rất nhanh, đang đấu chẳng phân biệt trên dưới, hết sức giằng co thì đột nhiên Thiệu Hi nói: "Vì sao anh lại giết người?"
Đột nhiên bị hỏi một vấn đề như vậy, giọng điệu của cô bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm, đầu của Chu Nam nổ uỳnh một tiếng, động tác trên tay đột nhiên cứng lại, thừa dịp này, Thiệu Hi liên tục thao tác để nhân vật trong game tiến lên công kích, nhân vật của đối phương không hề đánh lại mà bị ngã xuống đất.
Cô thắng.
"Ôi, thật là, cô đây là gian lận đó." Tầm mắt Chu Nam dời từ màn hình về trên mặt cô, ánh mắt cũng không thân thiện, giây tiếp theo đã nhìn thấy cảnh sát tới phía sau, hắn ta đứng dậy chủ động vươn tay ra để bị còng tay lại, toàn bộ quá trình đều không phản kháng.
Cô xoay người qua, gọi hắn ta lại, "Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu?"
"À...... Đúng rồi." Chu Nam nghiêng đầu nhìn cô, cười toét miệng, "Bởi vì, tôi muốn được nhớ tên."
***
Hơn hai mươi năm trước, hai vợ chồng trung niên bán bánh bao cuối cùng cũng đã bị bắt, cảnh sát phá án năm đó hỏi bọn họ tại sao lại làm như vậy?
Giết mười một người, chặt hết xác của bọn họ ra rồi để đông lạnh, ông chủ trả lời như thế này: "Bởi vì, thịt heo quá đắt."
Mà thịt người thì không cần tiền.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên tôi phát hiện ra có thể gọi bọn họ là 'CP hẹn cơm'.