Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe tên nọ nói thế, Lửng Mật gật gật đầu, vẫn ngồi yên trên xe hỏi:
- Anh Dĩ đâu? Có trong kia không?
Trước đó Trần Phi đã dặn gã phải dò hỏi tin tức tên đại ca. Đánh giặc phải bắt tướng trước tiên, cũng như đi phó bản cần phải diệt Boss vậy.
- Vừa dẫn vài người ra ngoài rồi. Mày hỏi có việc gì? - Một tên đáp.
Lửng Mật lấp liếm:
- Không, định báo cáo chút chuyện thôi. Chắc là bọn họ đi luyện cấp nhỉ?
- Ừ, có lẽ thế. Hay mày cứ xem tao là đại ca, báo cáo đi!
Nói xong chúng cười rộ lên, Lửng Mật cũng phụ họa một tràng, tiếp đó làm như tùy tiện nói:
- Thôi, tao vào. Bọn mày canh gác cẩn thận!
- Xùy, khéo lo! Chả ma nào dám mò vào đây đâu!
Hai tên nọ phẩy phẩy tay, miệng ngáp ngắn ngáp dài bước sang một bên nhường đường.
Lửng Mật điều khiển xe chậm rãi chạy vào trong sân. Trần Phi lặng lẽ nhìn toàn cảnh, nơi này gồm bốn dãy nhà trệt xây theo hình chữ nhật, ở giữa là khoảnh sân khá rộng, cây cối um tùm mát mẻ. Rất thích hợp!
Hiện trong sân chỉ có vài phụ nữ khá lớn tuổi đang lom khom bên những xô chậu lớn, hình như là giặt đồ.
Lửng Mật thấp giọng giải thích:
- Trong băng có khoảng chục phụ nữ chuyên lo việc bếp núc, giặt giũ. Người già thì làm việc đó, còn mấy cô gái trẻ nhàn rỗi hơn, chỉ mỗi nhiệm vụ đáp ứng nhu cầu của mọi người.
- "Nhàn rỗi" thật nhỉ?! - Có tiếng Mạnh Quân mỉa mai.
Nhu cầu trong lời nói của Lửng Mật, ai nghe qua cũng hiểu. Đó là lên giường với toàn bộ đàn ông ở đây, đối với những cô gái đàng hoàng mà phải làm việc này thì quả thật là sống không bằng chết.
Nghe ra ý châm chọc từ tên cảnh sát, gã đầu vàng ấp úng:
- Thời loạn thế mà, phụ nữ không giúp ích được gì, muốn sống phải vậy thôi!
Gã dừng xe trước một dãy phòng vắng, chỉ tay vào căn phòng khép hờ cửa nói:
- Đó là phòng riêng của nhóm tụi em. Ta vào đó hay thế nào?
Trần Phi vẫn chăm chú nhìn khắp nơi, khoát tay:
- Không vội. Nơi nào dùng để chứa vật tư?
Lửng Mật chỉ về dãy phòng đối diện phía xa xa:
- Ở đó, cái nhà kho ngay góc, có người canh gác ấy.
Bọn họ nhìn theo, quả nhiên trông thấy một căn nhà nhỏ nằm biệt lập với những dãy phòng khác, cửa được khóa kĩ, bên ngoài có mấy tên to con vạm vỡ ngồi chắn ngay trước, canh phòng cẩn mật.
- Hai cậu xuống xe, đi kiểm tra một vòng xem hiện tại có bao nhiêu người có khả năng chiến đấu trong đây, ghi nhớ luôn vị trí của chúng rồi về báo cáo. Nhanh lên! - Trần Phi nói.
Lửng Mật và tên nhóc Thiên Lôi tót khỏi xe, vờ như thoải mái đi dạo ngang qua những dãy phòng, mỗi nơi lại xẹt vào hàm hồ lảm nhảm vài câu.
Lát sau, cả hai mau chóng quay về. Lửng Mật lau mồ hôi trán, khẽ nói:
- Tổng cộng khoảng 30 người. Một nhóm tán dóc bên dãy đông, một nhóm ở dãy này thì đang đánh bài, ngoài ra còn vài tên vẫn ngủ chưa dậy. À, cả mấy tên canh gác chỗ nhà kho nữa!
Trần Phi gật đầu, hắn quan sát thấy mấy tên to xác canh gác nhà kho có thực lực khá nhất bọn, có lẽ vì vậy mới được giao trọng trách bảo vệ vật tư.
Hoàn cảnh nơi này khá trống trải, rất khó giải quyết bọn chúng mà không gây ồn ào. Kiến đông cắn chết voi, chẳng may bị bọn chúng hợp sức tấn công thì Trần Phi và Mạnh Quân sẽ gặp khó khăn, chưa kể khả năng sẽ có tên chạy thoát đi báo lại với gã đại ca, lúc đó càng khó khăn hơn gấp bội.
Mạnh Quân từ đầu vẫn yên lặng theo dõi diễn biến, giao phó toàn bộ quyết định cho Trần Phi, chẳng rõ y toan tính gì.
- Mở cửa phòng!- Trần Phi nói.
Bốn người lần lượt đi vào phòng. Trần Phi bảo gã đầu vàng:
- Bây giờ cậu qua phòng nhóm cùng dãy, tìm lý do dụ chúng sang đây. Mọi việc còn lại có tôi lo! Nhớ là một nhóm thôi, đừng kêu một lúc quá nhiều!
- Dạ. - Lửng Mật gục gặt, mặt nhăn nhó khổ sở - Nên nói lý do gì đây? Bọn chúng đang chơi bài, chỉ sợ không chịu đi theo!
Mạnh Quân cười lạnh:
- Dốt thế! Cứ bảo là tìm được một ít thuốc lá thức ăn ngon gì đấy, cần chia cho chúng! Hoặc không cứ bảo vừa bắt được vài thiếu nữ xinh đẹp làm tù binh, tên nào muốn hưởng ké thì qua đây!
Hai tên kia nghe vậy xoa xoa mặt, thầm nghĩ gã này không biết ngày thường là cảnh sát hay ma cô, chuyện như thế cũng nghĩ ra được.
Lửng Mật liếm liếm đôi môi khô khốc, hồi hộp đi ra ngoài. Gã biết mình đang làm một việc vô cùng nguy hiểm là bán đứng anh em, chuyện này trong giới giang hồ rất kị. Chẳng may không thành công, để vỡ lở ra chắc chắn gã chết không có đất chôn. Làm cũng chết mà không làm càng chết, gã nghiến răng buột miệng chửi thề mấy tiếng, thất thểu đi tới chỗ nhóm kia đang chơi bài cãi nhau chí chóe.
Phòng bọn này cách phòng gã không quá xa, cùng dãy, nên rất nhanh Lửng Mật đã tới nơi. Gã đẩy nhẹ cửa phòng, ló đầu vào cười toe toét.
Lũ kia khoảng 7, 8 tên đang sát phạt đến giai đoạn gay cấn, hình như là chơi bài cào, tiền cược là những điếu thuốc lá. Hiện tại tiền đã không còn giá trị, chỉ dùng hiện vật mới được chấp nhận.
Trông thấy cái đầu vàng chóe lấp ló, một tên đang phì phèo điếu thuốc trên môi đưa tay ngoắc:
- Mày về rồi à? Vào đây thêm một tụ nào!
Lửng Mật đẩy cửa đi vào trong, bộ dạng lấm la lấm lét tới gần gã nọ, thì thầm vào tai gã mấy câu.
Tên kia nghe xong há hốc mồm, rớt luôn điếu thuốc xuống sàn, buột miệng hỏi lại:
- Mày vừa nói cái gì? Có gái á?
- Suỵt! Khẽ thôi! - Gã đầu vàng vờ vịt gắt.
Song đã muộn, bọn đang chúm đầu vào những lá bài vừa nghe nhắc đến gái lập tức dừng mọi hoạt động, cả chục cặp mắt đột ngột quay lại soi thẳng lên mặt Lửng Mật. Gã cười cười xua tay:
- Tụi mày chơi tiếp đi! Không có gì đâu!
Một tên mặt mũi dữ tợn vỗ mạnh vai Lửng Mật, gằn giọng:
- Ê, có hàng mà giấu chơi một mình là rất xấu nhé ku! Có muốn tao mách lại anh Dĩ không?
Mấy tên khác cũng nhao nhao hù dọa, cứ sợ mất phần.
Lửng Mật gãi đầu gãi tai:
- Nhưng tao chỉ bắt được hai em sinh viên thôi, đông quá sao đủ chia?
- Đ* mẹ, mày tự dưng khờ khạo thế? Cứ chơi thôi, cần gì phải chia? Thằng nào mệt thì ra, nhường thằng khác vào!
Cả đám cười hô hố, vô cùng hào hứng. Bọn chúng thiếu hơi đàn bà đã lâu, vừa nghĩ tới viễn cảnh sắp được sờ mó gái, lại còn là hàng sinh viên sạch sẽ thì nóng hết cả người, đầu óc mơ màng tưởng tượng.
Lửng Mật bóp bóp trán mấy giây, tặc lưỡi:
- Được rồi. Nhưng tụi mày nhớ phải giữ bí mật, không để ai biết nghe chưa? Lỡ tới tai anh Dĩ coi như cả đám xong đời!
- Biết rồi, biết rồi. Đi mau lên kẻo anh Dĩ về tới thì phí!
Không để bọn kia nói thêm, Lửng Mật rầu rĩ dẫn cả đám rồng rắn về phòng mình, nơi có hai em sinh viên xinh tươi mơn mởn đang chờ.
Cửa phòng vừa hé mở, gã đầu vàng giành đứng sau cùng, hối thúc:
- Tụi mày vào mau lên, tránh để người khác phát hiện!
Đám kia liền chui vào phòng, Lửng Mật nhanh tay khép chặt cửa lại.
Tên mặt mũi dữ tợn ngó quanh quất khắp phòng, trông thấy chỗ chăn đệm đùn lên hai đống to liền xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cười khả ố:
- Mày giấu mấy em nó dưới chăn à?
Lửng Mật đi khỏi phòng nãy giờ cũng không nắm được tình hình, gật bừa:
- Ừ. Tụi mày xử trước đi, tao cảnh giới cho!
Nói đoạn gã vớ lấy Dao Mổ Chó của mình đặt ở vách phòng, hơi hé cửa ngó ra ngoài dáo dác canh chừng.
- Anh em tốt!
Tên mặt dữ tợn bật ngón cái tán thưởng, tiếp đó kéo cả đám tới chỗ đống chăn đùn cao, giật mạnh chăn:
- Hè hè, chào mấy em!
Đang cười, gã chợt chưng hửng, trố mắt nhìn tên nhóc Thiên Lôi nấp dưới đống chăn ló mặt ra, cười khì:
- Em cũng xin chào các anh!
- Sao lại là mày?
Còn đang ngơ ngác, thình lình đống to kế bên đã tung chăn, mũi thương sáng quắc đâm ra xuyên thủng cổ tên cầm đầu.
Phụp!
Gã trợn trắng mắt ngã xuống, cổ thủng một lỗ to như miệng bát.
- Cẩn thận! Có bẫy!
Cả bọn thất kinh lùi lại. Vừa nãy đi sang đây gấp nên không tên nào đem theo vũ khí, đột ngột bị tập kích toan chạy về phòng lấy đồ chơi.
Đúng lúc này, Trần Phi từ trong cái tủ lớn phía sau xông tới, Trảm Ma Đao như tia chớp lóe lên vài nhát đã chém rụng đầu mấy tên.
Lửng Mật cũng nhanh chóng nhập cuộc, đây là cơ hội để gã thể hiện lòng trung thành, không tận dụng còn chờ đến bao giờ. Dao Mổ Chó trong tay lạnh lùng tước đi sinh mạng những kẻ trước đó chưa lâu còn là anh em.
Mọi thứ diễn ra cực nhanh.
Cả đám tay không tấc sắt lại bị tấn công quá bất ngờ, chỉ trong vài giây đã nằm la liệt, thậm chí không kịp lên tiếng tri hô đồng bọn ở ngoài tới ứng cứu.
Trong phòng kín, mùi máu tanh ngập ngụa bốc lên khiến Thiên Lôi lợm giọng, mặt tái xanh, mấy lần suýt nôn mà cố kiềm.
Lửng Mật chống dao thở hổn hển, tim đập như trống trận, giọng run run:
- Tiếp theo nên làm gì đây? Tụi em dọn dẹp rồi gọi nhóm khác sang hay thế nào?
Trần Phi kiểm tra thi thể bọn kia nhưng chẳng tìm thấy gì, lắc đầu:
- Làm vậy rất mất thời gian, cần tranh thủ giải quyết sạch trước khi bọn kia về! Ta sang phòng khác, cậu dẫn đường đi!
Lửng Mật rón rén bước ra ngoài, quan sát xung quanh vắng người bèn đưa tay ra hiệu, bọn Trần Phi liền nhẹ nhàng bước theo.
Bọn họ qua căn phòng của đám chơi bài khi nãy. Trần Phi xem xét xung quanh một lượt, không thấy điểm nào đáng ngờ mới nói:
- Dẫn nhóm khác về đây!
Lửng Mật than thở đi qua dãy phòng đối diện. Sau khi xử lý thêm nhóm này thì chỉ còn vài tên ngủ riêng và mấy gã canh gác nhà kho, sẽ ổn thôi.
Gã tự trấn an mình, tay kéo kéo cơ mặt đã cứng ngắc, hít sâu một hơi thật dài, môi nở nụ cười niềm nở rồi gõ cửa phòng.
Lát sau, một nhóm chục tên hào hứng theo chân gã đầu vàng "đi chơi gái".
Vẫn như lần trước, đám nọ vừa vào phòng đã bị bọn Trần Phi xuất kỳ bất ý ra tay, dễ dàng hạ gục. Tuy nhiên, số lượng chúng đông hơn đám trước, trong lúc hỗn loạn có kẻ kịp thời rống lớn kêu cứu. Dù ngay sau đó cổ họng tên này bị Trần Phi tiện ngang nhưng tiếng kêu đã thoát ra ngoài, truyền tới tai mấy gã canh gác nhà kho.
Nãy giờ bọn kia cũng âm thầm để ý hành động hơi kỳ quái của Lửng Mật. Bất quá chúng bận canh gác, không dám tùy tiện bỏ đi, đến khi nghe tiếng kêu mới nghi ngờ nhìn nhau, cảm giác có chuyện không ổn.
- Tụi mày tới đó xem thử! Tao canh! - Một tên có vẻ như là trưởng nhóm lên tiếng.
Ba tên kia gật đầu đứng lên, cẩn thận cầm theo vũ khí đi tới căn phòng phát ra tiếng kêu vẫn đang đóng cửa im ỉm.
Cộc cộc!
- Mở cửa! - Một tên gõ cửa, trầm giọng.
Chờ một hồi không thấy động tĩnh gì, gã tiếp tục gõ cửa, lớn tiếng:
- Ai ở trong mở cửa mau!
Kẹt!
Cánh cửa hơi hé, Lửng Mật ngơ ngác ló đầu ra:
- Ủa, có chuyện gì vậy?
- Đừng nhiều lời, tránh ra!
Tên kia lạnh nhạt xô cửa, nghiêng đầu ngó vào, đập vào mắt gã là cảnh tượng kinh hoàng, máu chảy đầu rơi lênh láng trong phòng. Gã chưa kịp hét lên đánh động thì đã nghe lạnh cổ, giật mình ngó lên phát giác lưỡi đao sắc bén chém xuống.
Phập!
Đầu gã nọ lăn lông lốc, cổ phún máu xối xả, thân thể giật giật ngã xuống.
Trần Phi dẫn đầu xông ra, thêm một nhát đao chém xiên nửa người tên khác. Tốc độ hắn quá nhanh, bọn kia chưa kịp phản ứng đã chết mất hai mạng.
Tên còn lại lúc này mới định thần, hối hả lùi về sau, lớn tiếng hô hoán:
- Có địch! Tất cả mau ra đây, có địch đột nhập!
Lời còn chưa dứt, nhác thấy ánh đao xẹt tới, gã hấp tấp kê dao đỡ.
Keng!
Lực công kích của Trần Phi quá mạnh, chỉ một chiêu đã dễ dàng chém bay Dao Mổ Chó trong tay gã, lưỡi đao cắm ngập xuống bả vai.
Gã rú lên đau đớn, hốt hoảng bịn vai cắm đầu tháo chạy, chợt nghe hơi gió rít tới sau lưng, chưa kịp nhìn lại thì nửa thân trên đã đứt lìa, đất trời chao đảo.
Những tên khác nghe thanh âm huyên náo liền nháo nhào chạy ra. Cả thảy còn chừng chục mạng, tính luôn hai gã gác cổng đang trợn tròn mắt vì nhận ra mình đã phạm sai lầm chết người khi để mấy kẻ lạ mặt lọt vào đây, hối hả cầm Gậy Đánh Chó chạy tới hỗ trợ.
Bọn chúng không tên nào bỏ trốn, ngoại trừ mấy phụ nữ lớn tuổi vứt cả thau đồ chạy loạn ra ngoài, rất đúng ý Trần Phi. Phát giác Thiên Lôi định truy theo mấy bà già, hắn khoát tay:
- Kệ họ! Tập trung giải quyết trong này!
Tên nhóc vâng dạ lùi lại, mấy bà già thì gã ức hiếp được, dại gì chọc vào bọn kia.
Hai bên vác vũ khí xông loạn vào nhau, tiếng sắt thép va loảng xoảng, tạo thành một trận hỗn chiến cát bay đá chạy.
Giữa đám đông, Trần Phi như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần đao vung lên là một mạng người đổ xuống.
Mạnh Quân cũng không chịu kém, trường thương cổ xưa trong tay y tung hoành như chốn không người, dao kiếm chém vào đều gãy đôi, cứ thế thẳng tay chém giết.
Bọn này cấp độ chỉ cỡ Lửng Mật, trang bị kém cỏi, thậm chí kỹ năng cũng chẳng có. Đối diện nhóm Trần Phi chẳng khác nào dê gặp sói dữ, chưa quá một phút đã chết gần hết.
Đột nhiên, Trần Phi mơ hồ có cảm giác nguy hiểm sau lưng. Hắn theo bản năng lập tức lách người sang bên, đúng lúc nghe tiếng "đoàng" khô khốc vang dậy, một viên đạn xé gió lướt qua chỗ hắn vừa đứng, găm thẳng vào ngực kẻ địch trước mặt, hoa máu tung bay.
Trần Phi nhìn về phía nổ súng, phát hiện tên canh gác nhà kho đang cầm một khẩu súng ngắn, trừng mắt ngó hắn. Nãy giờ mải mê tập trung vào đám kia khiến hắn bỏ quên tên này, suýt chút trả giá đắt.
Trần Phi giao chiến trường lại cho Mạnh Quân, cầm đao phóng vùn vụt tới nhà kho.
Tên cầm súng không nao núng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương chạy tới, bắn liền mấy phát đạn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Trần Phi không thể nhìn rõ quỹ đạo của mấy viên đạn nhưng vẫn thấy được hướng bay. Hắn điềm tĩnh lách qua, tiếp tục phóng đến.
Nháy mắt đối phương đã sắp đến gần, tên kia không bắn tiếp mà bất ngờ chọn biện pháp chạy tới đối đầu Trần Phi. Chờ khi khoảng cách đôi bên chỉ còn vài mét ngắn ngủi, gã mới bình tĩnh nâng súng bắn liền mấy phát đạn vào giữa cơ thể hắn.
Gã bắn rất có chủ đích, cố tình nhắm vào giữa người để Trần Phi khó tránh. Song ngay thời điểm gã sắp nổ súng, Trần Phi đã nhanh hơn một nhịp, bất thần ngả người trượt dài tới trước, khiến mấy đầu đạn đều rơi vào hư không. Đồng thời tay hắn vung đao chém thẳng vào hai chân kẻ địch.
Gã kia trình độ không tồi, lập tức tung người tránh được, tiếp đó không ham chiến mà đột ngột quay lưng bỏ chạy ra cổng, một tay gấp rút cho vào ngực áo lấy băng đạn khác lắp vào.
Trần Phi khẩn trương đuổi theo. Hai bóng người lao nhanh qua cổng, một trước một sau chạy dọc theo đường đèo bọc quanh chân núi Trường Sinh.
Tên kia lần thứ hai bắn hụt, biết mình không phải đối thủ của Trần Phi bèn vắt chân lên cổ mà chạy, dù trong tay gã có súng nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Vừa chạy gã vừa thỉnh thoảng quay súng bắn ra sau.
Gã chú trọng nhanh nhẹn, đã đạt cấp độ 5, có bao nhiêu điểm tiềm năng đều tăng hết vào nhanh nhẹn nên tự hào tốc độ mình rất nhanh. Thế nhưng gã chạy chưa được bao xa đã sắp bị Trần Phi đuổi kịp thì lấy làm kinh hãi, may còn có súng khiến đối phương dè chừng. Mỗi lần Trần Phi sắp tiếp cận, gã liền nổ súng buộc hắn phải giảm tốc để tránh, nhờ vậy mới duy trì được chút khoảng cách.
Trần Phi cẩn trọng truy theo, gã kia rất ranh ma, không bắn vung vít mà lại áp dụng chiến thuật giống hắn đối phó thây ma trong quân khu lúc trước, khi thực khi hư, báo hại mấy phen hắn lách trách nhưng rồi phát hiện chẳng có viên đạn nào bay tới. Tuy thế, hắn đã nắm được thói quen của đối phương.
Đoàng!
Thêm một phát súng, Trần Phi tạt người tránh, sau đó vùn vụt tăng tốc, ánh mắt tập trung vào tay cầm súng của gã kia. Chờ khi gã mơ hồ đưa súng ra sau như nãy giờ vẫn làm động tác giả, tay hắn chớp lên phóng một chùm tơ nhện dính ngay báng súng, giật mạnh.
Khẩu súng ngắn bị cuốn phăng khỏi tay tên kia, bay về phía Trần Phi. Gã thất kinh hồn vía chẳng hiểu chuyện gì xảy ra song không dám đứng lại, tiếp tục cắm đầu chạy trối chết.
Vút!
Đối phương đã mất súng, Trần Phi không còn cố kị ào ào đuổi tới, Trảm Ma Đao đưa cao chuẩn bị xả dọc thân thể gã.
Thình lình gã kia móc từ lưng quần ra một vật tròn tròn đen sì bằng nắm tay, đưa lên miệng giật mạnh rồi ném thẳng tới trước mặt Trần Phi.
- Lựu đạn?!?
Suy nghĩ này lướt nhanh qua đầu Trần Phi.