Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối đến, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn trong nhà hàng.
Bữa ăn đơn giản, khẩu phần mỗi người một chén cơm, chia nhau ít trứng chiên, lạp xưởng và rau xào. Nhân số ngày càng tăng khiến gánh nặng miệng ăn của cả nhóm đè lên vai những người có trách nhiệm như Trần Phi và Mạnh Quân, bọn họ buộc phải dè xẻn khi gần đây không tìm được lương thực.
Dù vậy, bữa cơm diễn ra trong không khí khá thân tình ấm áp. Những người cũ không hề bài xích những người mới đến, ngược lại còn chăm sóc rất ân cần, vui vẻ trò chuyện. Quả thực nếu lúc này có người bên ngoài nhìn vào, sẽ không ai nghĩ đây là thời kỳ hậu tận thế.
Toàn bộ đều rơi vào mắt Trần Phi, cả bữa ăn hắn lặng lẽ nhưng không hành động nào của những người xung quanh thoát khỏi tầm giám sát. Không khí vui tươi thân thiện này thật giống khi hắn còn ở nhà, dùng cơm cùng cha mẹ và chị gái. Hắn rất nhớ gia đình nhưng không thể một sớm một chiều được gặp mặt. Đường về còn rất xa!
Sau bữa tối, chờ các cô gái dọn dẹp xong, Trần Phi âm thầm gọi Bạch Yến ra ngoài.
Từ lúc bọn hắn trở về, Bạch Yến vẫn luôn mong chờ trò chuyện cùng Trần Phi, tuy nhiên công việc bận rộn, lúc này vừa xong lại nghe hắn gọi liền theo ra. Sắc mặt nàng tươi tỉnh, trống ngực rộn ràng, thầm nghĩ không biết hắn đột nhiên gọi mình có chuyện gì, tâm hồn thiếu nữ mơ mộng vẩn vơ.
Hai người đứng dưới tán cây Dạ Lý Hương, hoa nở về đêm thơm ngát một góc sân càng khiến Bạch Yến thêm ngây ngất, hồi hộp chờ hắn thổ lộ.
Song, trái với những gì nàng tưởng tượng, Trần Phi chỉ dúi vào tay nàng một quyển sách nhỏ màu đỏ.
Nàng ngẩn ngơ tiếp nhận giao dịch, bên tai vang lên thanh âm hắn:
- Sắp tới sẽ rất nguy hiểm, bạn cần phải tăng thực lực để đủ sức tự bảo vệ mình và phần nào hỗ trợ cả nhóm! Xem thử đi, tôi cũng chưa có thời gian nhìn tới nó!
Nội tâm Bạch Yến vô cùng thất vọng, nàng không chờ đợi điều này. Tuy vậy, lòng tự tôn trong nàng nhanh chóng trỗi dậy, cố đè nén cảm xúc nhìn qua quyển sách.
*** Cầu Lửa
- Lực công kích: 15
- Tầm xa giới hạn: Bán kính 10 mét.
- Mỗi lần sử dụng tiêu hao 4 điểm tinh thần phát ra một quả cầu lửa công kích mục tiêu, thời gian hồi là 10 giây.
- Mô tả: Chúc mừng người chơi từ nay có thể thoải mái mở tiệc nướng ở khắp nơi mà không phải lo thiếu diêm quẹt!
Đây là lần đầu Bạch Yến trông thấy một quyển kỹ năng, phần giới thiệu thông tin rất súc tích dễ hiểu, dù nàng trước kia chưa từng thử qua những trò chơi đánh đấm kiểu này nhưng vẫn không quá bỡ ngỡ. Tiếp theo, nàng chia sẻ thông tin cho Trần Phi.
Xem xong, hắn mỉm cười:
- Kỹ năng tốt đấy!
Bạch Yến thoáng ngần ngừ, bỗng nhiên đưa trả lại:
- Tôi không nhận đâu. Thứ này quá quý giá, bạn học sẽ tốt hơn tôi!
- Tôi có rồi, bạn cứ học đi! - Hắn nói.
Nhận được ánh mắt khích lệ từ Trần Phi, Bạch Yến không từ chối nữa, mở quyển sách nhỏ ra, sau đó chọn "học".
Một luồng sáng đỏ bay vào đầu nàng, ngay trước mắt chợt hiện lên ba ô kỹ năng, trong đó một ô hiển thị hình ảnh ngọn lửa đỏ rực.
- Phát động thử xem! - Trần Phi đề nghị.
Bạch Yến nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, sau đó làm theo hướng dẫn từ hệ thống, nhắm vào khối đá nhỏ nằm trong góc sân cách chỗ bọn họ tầm 8 mét rồi vung mạnh tay.
Vèo!
Một khối cầu lửa hình tròn đỏ sậm, xung quanh cháy lên những tia lửa rừng rực từ lòng bàn tay nàng xẹt ra tựa sao băng thắp sáng trời đêm, ào ào bay tới chỗ khối đá.
Ầm!
Sau tiếng nổ lớn, khối đá xanh cứng rắn lập tức vỡ thành cả chục mảnh, đá vụn bay tán loạn.
Nghe thấy tiếng động lạ, ngỡ có địch tập kích, mọi người liền từ trong nhà hàng chạy ra xem xét tình hình.
Bạch Yến giống hệt Tiểu My lần đầu sử dụng kỹ năng, ngơ ngác nhìn bàn tay thon thả của nàng mãi không rời mắt, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin.
Trần Phi gật đầu hài lòng, không uổng công hắn lặn lội trong phó bản mấy tuần lễ, uy lực không tồi:
- Sau này khi gặp kẻ địch bạn cứ xem tình hình mà dùng! Nhưng nhớ chú ý điểm tinh thần và thời gian đóng băng kỹ năng, đừng quá lạm dụng tránh khi nguy cấp lại không thể sử dụng!
- Ừm! - Bạch Yến ngẩng mặt lên, tươi cười nhìn hắn - Tôi hiểu rồi. Có kỹ năng này giúp tôi tự tin hơn rất nhiều!
Chẳng những tự tin, nàng còn đang tưởng tượng đến viễn cảnh Trần Phi đấu với thây ma, phần mình thì đứng bên ngoài ném mấy quả cầu lửa vào hỗ trợ hắn, tâm tình cứ nôn nao.
Gia Mỹ và Thanh Hương lò dò bước tới gần. Thanh Hương lúc sáng bị thương khá nặng nhưng giờ đã khôi phục hoàn toàn, tò mò hỏi:
- Tiếng động vừa rồi là gì vậy?
Bạch Yến không giấu được tự hào:
- Tôi mới học xong kỹ năng, hôm nào sẽ biểu diễn cho cậu xem!
- Thích nhỉ! - Thanh Hương xuýt xoa - Tôi cũng muốn nữa! Hay là biểu diễn luôn bây giờ đi, đang có đông người tò mò kìa, cho họ lác mắt luôn!
Bạch Yến nghe vậy lấy làm vui vẻ, toan đáp ứng, chợt liếc qua thấy Trần Phi đang nhìn nàng thì rụt đầu lại, từ chối:
- Thôi, để khi khác! Không thể phí phạm sức lực được!
Thanh Hương cũng phát hiện vẻ mặt Trần Phi không hài lòng, nàng vẫn chưa quên những lời khó nghe trước kia của hắn, bèn hừ mũi một tiếng, bỗng nghe hắn hỏi:
- Tiểu My trị thương cho bạn à?
Thanh Hương rất muốn làm ngơ, nhưng sâu trong nội tâm lại cảm thấy e sợ Trần Phi, miễn cưỡng đáp nhát gừng:
- Ừ.
- Cô ấy đâu?
- Nằm nghỉ trong kia! - Nàng tùy tiện chỉ tay vào trong nhà hàng lập lòe chút ánh nến.
Vù!
Lời vừa dứt, Trần Phi như cơn gió phóng vào trong. Những người khác không hiểu chuyện gì, vội chạy theo.
Bên trong nhà hàng tranh tối tranh sáng từng mảng, vài ngọn nến nhỏ không đủ soi sáng. Tiểu My đang nằm trên bộ sô pha, thần sắc rất mệt mỏi. Thương tích của Thanh Hương khá nghiêm trọng, nàng phải thi triển kỹ năng Thiên Thần Hộ Mệnh hai lần mới có thể trị dứt điểm, cho nên hiện tại sức cùng lực kiệt, đầu nhức không cách nào chịu nổi, toàn thân rã rời có muốn đứng cũng không đứng được. Mới rồi nghe tiếng động lạ, mọi người kéo nhau chạy hết ra ngoài, Tiểu My muốn đi theo song đành nằm yên một chỗ. Không gian xung quanh mờ tối lạnh lẽo, nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng nhưng lại ngại không dám gọi ai.
Chợt nghe tiếng bước chân chạy tới, Tiểu My cố hết sức mới có thể hé mắt nhìn, trông thấy Trần Phi đi vào thì mừng rỡ, môi hơi nhích động muốn hỏi mà không sao mở miệng được.
Hắn kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Tiểu My, lấy ra một hộp sữa tươi rồi nhét ống hút vào miệng nàng:
- Uống mau!
Tiểu My cố hết sức hút từng ngụm sữa nhỏ, trong khi Trần Phi vẫn kiên nhẫn cầm hộp sữa giúp nàng. Được tiếp thêm năng lượng, lát sau nàng cảm thấy đỡ dần, có thể nhích động được mấy đầu ngón tay, đầu cũng đỡ nhức đôi chút.
Lúc này, mọi người đã đi hết vào đây, đang đứng gần đó quan sát tình hình.
Trần Phi vẫn giữ hộp sữa cho Tiểu My, quắc mắt giận dữ nhìn Thanh Hương:
- Đây là cách bạn đối xử với ân nhân à?
Đột nhiên bị chỉa mũi dùi, Thanh Hương lúng túng nói:
- Tôi... tôi có làm gì đâu...
- Còn nói không làm gì? - Hắn nhếch môi cười nhạt - Cô ấy vì trị thương cho ai mà kiệt sức phải nằm đây không người chăm sóc? Trong khi bạn thì ra ngoài tán dóc?
Nhiều ánh mắt nhìn vào khiến Thanh Hương nhột nhạt, mặt nàng đỏ bừng:
- Tôi không nghĩ cô ấy suy yếu tới vậy, khi nãy có hỏi còn bảo là không sao mà! Thế nên... Vả lại trong này đâu có gì nguy hiểm, cô ấy nằm một mình giây lát chẳng có gì nghiêm trọng!
- Ngu ngốc! - Tia mắt Trần Phi rơi xuống mặt Tiểu My, nàng sợ sệt vội nhắm tịt hai mắt.
Đối với kẻ thiếu suy nghĩ như Thanh Hương, Trần Phi lười nói nhiều. Chờ Tiểu My uống xong, hắn ném hộp sữa vào sọt rác, đứng dậy nói:
- Sau này nếu không có sự đồng ý của tôi, bạn tuyệt đối không được chữa trị cho bất kỳ ai! Rõ chứ? Tuyệt đối!
Tiểu My mệt mỏi thở hắt ra, gật gật đầu.
Thanh Hương sững người giây lát, đột ngột ôm mặt chạy ra ngoài, có lẽ là tìm chỗ khóc.
Bạch Yến thở dài, dù sao nàng ta cũng là bạn thân của nàng, không thể bỏ mặc, định chạy theo an ủi thì Lương Nhật nói:
- Cứ để tôi!
Nói xong, gã nhanh chân biến mất.
Hết kịch hay, mọi người ai về chỗ nấy. Mai Hùng ngồi trong một góc nhăn nhó mặt mày, gã vẫn bị vết thương hành hạ đau nhức khắp người, định chờ Tiểu My khôi phục rồi sẽ nài nỉ nàng trị giùm mình. Nào ngờ chưa gì đã xảy ra chuyện, nghe Trần Phi nói vậy thì mất hết hy vọng, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Gia Mỹ bước đến gần sờ trán Tiểu My, ân cần hỏi:
- Đỡ chút nào chưa?
Thấy Tiểu My gật nhẹ, nàng nói:
- Xin lỗi, chị cũng vô tâm quá! Vừa rồi chạy theo mọi người, quên mất em chỉ có một mình trong này!
Tiểu My mở mắt nhìn nàng, khóe mắt long lanh chút ngấn nước, có lẽ cảm động.
Gia Mỹ mỉm cười:
- Ngủ đi! Chị ngồi đây canh chừng cho, không sao đâu!
Bạch Yến bước tới nói:
- Cứ giao cho em!
Gia Mỹ toan từ chối, song nghe Bạch Yến bảo:
- Anh ấy đang chờ chị kìa, đừng nấn ná nữa!
Gia Mỹ nghe vậy nhìn ra, trông thấy Mạnh Quân đang khoanh tay tựa cửa nhìn nàng thì mặt chợt ửng đỏ, đứng lên:
- Vậy... làm phiền em rồi!
Tiểu My nằm đó, Trần Phi không tiện ở lại lâu, bèn nói:
- Bạn để ý cô ấy thêm một lúc nữa, thấy ổn định rồi thì cứ tìm chỗ nghỉ ngơi. Không việc gì đâu!
- Ừm. Bạn nghỉ trước đi! - Nàng mỉm cười gật đầu.
Trần Phi đi ra ngoài sân, leo vào trong chiếc Land Rover, ngả người lên lưng ghế. Trong kia đông người ồn ào, đêm nay hắn sẽ ngủ ở đây. Chợt nhớ tới một thứ, hắn liền lấy thanh Katana ra.
Khi trước trong phó bản hắn lo chạy trối chết, sau khi thoát ra thì luôn ở cạnh những người khác nên chưa có cơ hội xem qua thuộc tính thanh kiếm này.
*** Bảo Kiếm Katana
- Lực công kích: 25
- Sức mạnh: + 5
- Nhanh nhẹn: + 5
- Sinh mệnh: + 5
- Độ bền: 200/200
- Đính kèm kỹ năng Xuyên Tâm Nhất Kiếm, khi thi triển lập tức đâm ra một kiếm với tốc độ và uy lực gia tăng, có thể vượt cấp phá nát phòng ngự và giáp chắn. Thời gian hồi là 1 ngày.
Lưu ý: Kiếm đã bị phong ấn, uy lực và chỉ số giảm mạnh, bao gồm cả kỹ năng. Để phá bỏ phong ấn, người chơi cần hoàn thành nhiệm vụ "Ba lần thoát khỏi Geisha".
- Mô tả: Dám đoạt bảo vật của nàng ta, bạn thật to gan! Hãy mua sẵn cho mình một cỗ quan tài trước khi quá muộn!
Tay Trần Phi cầm kiếm thoáng run, quả nhiên là thứ tốt. Sức công kích cực mạnh, ngoài ra còn cộng thêm 15 điểm tiềm năng các loại. Vừa cầm thanh Katana lên, chỉ số Trần Phi tăng một bước dài, càng cầm càng thấy yêu thích. Đó là chưa kể tới kỹ năng Xuyên Tâm Nhất Kiếm, dù hắn tạm thời chưa thể dùng nhưng xem qua phần miêu tả thấy khá bá đạo. Bình thường khi lực công kích và phòng ngự ngang nhau sẽ không tạo thành sát thương, song kỹ năng này nói rõ "có thể vượt cấp phá nát phòng ngự và giáp chắn", có nghĩa thậm chí phòng ngự và giáp mục tiêu cao hơn lực công kích của hắn thì vẫn xuyên thủng được.
Đáng tiếc, thuộc tính thanh kiếm và kỹ năng kia đều bị phong ấn, bằng không chỉ số của hắn thậm chí sẽ tăng mạnh hơn. Nhớ đến Geisha mặc bộ Kimono tím, Trần Phi vẫn còn lạnh người. Muốn giải được phong ấn, hắn cần phải thoát khỏi sự truy sát của nàng ta thêm hai lần nữa. Chẳng biết hắn còn mạng để hưởng hay không?
Nàng ta gây cho hắn áp lực cực kỳ nặng nề khi đối mặt, không hề có chút lòng tin chiến thắng. Tuy nhiên yêu cầu nhiệm vụ chỉ là chạy trốn thôi, có lẽ hắn vẫn có thể làm được. Chỉ là không biết khi nào nàng ta sẽ tìm đến? Không rõ nàng đã tìm được cách rời khỏi thông đạo trong cổ mộ chưa?
Đang suy tư, bên ngoài chợt có tiếng động, Trần Phi thu thanh Katana vào nhẫn, phát hiện người tới là Nguyễn Huy liền mở cửa xe.
Gã leo vào, ngáp ngắn ngáp dài nói:
- Buồn ngủ quá! Tôi ngủ trước đây. Sáng mai nhớ giúp tôi luyện cấp nhé, lần trước cậu vẫn chưa thực hiện lời hứa đấy!
- Được rồi. - Hắn bật cười - Mai xem tình hình rồi tính. Chỉ sợ ngồi xe cả ngày, cậu không có cơ hội thôi!
- Hừ, tôi đang rất nóng lòng ra oai với mấy thiếu nữ xinh như mộng đây, cậu làm sao xem được thì làm!
Nguyễn Huy tháo kính cận ném qua một bên, lăn ra ghế, lát sau đã ngáy khò khò.
Trần Phi ngồi thêm một lát rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
...
Một đêm yên bình trôi qua.
Trời vừa tờ mờ sáng, Trần Phi đã thức dậy gọi mọi người chuẩn bị lên đường.
Hiện tại bọn họ có ba xe, bao gồm chiếc xe buýt và hai chiếc bảy chỗ. Tạm thời chia thành ba nhóm, nối đuôi nhau di chuyển.
Đi trước mở đường là chiếc xe buýt cồng kềnh do Lương Nhật điều khiển, có nhiệm vụ dọn dẹp thây ma. Trên xe gồm có gã, Mai Hùng, Thanh Hương không biết vì sao cũng gia nhập nhóm này.
Kế đến là chiếc bảy chỗ lấy được của bọn cướp do Gia Mỹ cầm lái, đi cùng là Mạnh Quân và bốn nàng kia.
Chiếc Land Rover chở bọn Trần Phi chạy sau cùng. Lửng Mật lái xe, ngồi cạnh vẫn là tên nhóc Thiên Lôi. Phía sau lần lượt là Tiểu My, Bạch Yến, Trần Phi và gã lắm mồm Nguyễn Huy.
Như đã tính trước, cả bọn không đi đường cũ để tránh băng anh Dĩ, mà chọn đường vòng, dù sẽ xa hơn không ít nhưng an toàn hơn.
Sáng nay trời xanh mây trắng, nắng lên rực rỡ, Nguyễn Huy thò tay ra khỏi cửa xe hứng chút gió trời, khoái trá mở miệng hát hò om sòm. Cũng may, giọng hát của gã không đến nỗi dở tệ, bằng không đã sớm bị Trần Phi đá khỏi xe.
Lửng Mật liếc nhìn qua gương, chép miệng:
- Này, cậu hát nãy giờ chưa thấy mệt sao? Phải tiết kiệm sức đi chứ, hát nhiều tốn cơm!
Nguyễn Huy không vì thế mà cụt hứng, vênh mặt vỗ vai Trần Phi ngồi cạnh, nói lớn:
- Lo quái gì! Cậu biết đây là ai không? Trần Phi, bạn thân của tôi. Có hắn ở đây, tôi việc gì phải lo thiếu thức ăn?!
Gã đầu vàng nhún nhún vai, môi hơi trề ra. Nguyễn Huy tiếp tục nói:
- Thái độ gì đấy hả? Được rồi, sẵn đây tôi kể cho mọi người nghe chuyện này, để hiểu vì sao Trần Phi luôn phải chăm lo cho tôi.
Mọi người trên xe đang nhắm mắt gà gật, nghe thế bèn tò mò mở mắt nhìn gã.
Nguyễn Huy hứng chí càng thêm ăn nói vung vít:
- E hèm, cậu ta làm thế vì nợ tôi, chứ không hẳn tốt lành gì đâu! Còn nợ gì hả? Trước kia rất lâu, à không, nói thế không chính xác, tôi và Trần Phi dù sao chỉ quen mới nửa năm thôi. Có một lần cậu ta bị bệnh rất nặng, nằm bẹp ở phòng trọ như cái giẻ rách, nếu lúc ấy tôi không đến chơi phát hiện kịp thời, cậu ta đã toi mạng rồi. Chính tay tôi mua thuốc về cho cậu ta uống. Hừ, các người chắc đang nghĩ giúp mua thuốc thì có gì ghê gớm mà kể lể phải không?
Gã đẩy nhẹ gọng kính, mặt vênh váo:
- Vấn đề quan trọng là Trần Phi lúc đó hôn mê li bì, kêu chẳng thưa gọi không dạ, thì làm sao uống thuốc? Chính tôi, phải, It"s me!!! Chính tôi dùng cái miệng đẹp đẽ bao nhiêu cô gái ngày đêm mộng tưởng này mớm thuốc cho cậu ta, có vậy cậu ta mới hết sốt thoát chết. Mẹ nó, nụ hôn đầu đời của tôi tính để dành cho hoa hậu hoàn vũ, rốt cuộc lại bị chiếm đoạt trong hoàn cảnh như vậy. Các người bảo có điên không chứ hả???
Câu chuyện quá mức cảm động, đoạn cuối gã còn cố tình giả giọng diễn viên lồng tiếng phim Hồng Kông.
Cả đám ngẩn người, không hẹn mà đồng đưa tay vuốt vuốt cổ, cố đè cảm giác ghê tởm nhộn nhạo xuống, gai ốc nổi khắp người.
Thái độ bọn họ khiến Nguyễn Huy rất hài lòng, gã chốt:
- Gớm lắm phải không? Bởi vậy, các người phải hiểu được nỗi khổ tâm của tôi khi đó. Một sự hy sinh cao cả, to lớn còn hơn trời biển như vậy, cả đời này cậu ta có trả cũng không hết!
Két!
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, loạng choạng lạng vào lề đường.
- Cái gì vậy? - Nguyễn Huy đang vênh váo đắc ý suýt bị đập mặt vào thành ghế phía trước, thất kinh hét lớn.
Lửng Mật vội nói:
- Không có gì, nhầm lẫn chút thôi!
Mới rồi nghĩ đến cảnh tượng quái đản kia khiến Lửng Mật rùng mình mấy lượt, vô tình nhầm chân ga và chân phanh, suýt chút nữa dẫn cả đám đi bán muối, may mà kịp thời đánh lái.
Mọi người hú vía thở phào. Bạch Yến vừa sợ vừa buồn cười hỏi Trần Phi:
- Nãy giờ cậu ta nói phải sự thật không?
Trần Phi quả thật đang vô cùng nhức đầu với gã bạn lắm mồm, hắn xoa xoa trán nói:
- Chuyện ấy cậu ta kể lần này đã là lần thứ một trăm. Lúc đó tôi bệnh nên không nhớ gì cả, chả biết có thật hay chỉ bịa chuyện!
- Đệt! - Gã đeo kính cận bức xúc - Sự thật trăm phần nghìn, cậu đừng vờ vịt phủi bỏ công ơn của tôi nhé!
- Được rồi. Cậu nói nhiều chắc mệt lắm hả? Nghỉ ngơi chút đi!
Trần Phi tống mấy lớp khẩu trang lên miệng gã, mặc kệ tên kia ú ớ phản đối. Nhờ vậy mọi người trên xe mới yên ổn được chốc lát.
Đoàn xe chạy thêm vài tiếng, bắt đầu đi vào khu vực thành thị. Trong này thây ma khá nhiều, tất cả đều nín thở quan sát tình hình.
Đột nhiên, có tiếng súng khô khốc vang lên rất lớn.
Đoàng!
Két!
Chiếc xe buýt chở bọn Lương Nhật bỗng chao đi, hãm phanh, những lốp xe cao su nghiến xuống mặt đường khét lẹt kéo thành nhiều vệt dài đen kịt.
- Xảy ra chuyện rồi!
Lửng Mật cũng vội vàng dừng xe, mọi người lập tức mở cửa lao hết ra bên ngoài.