Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa nhảy khỏi xe, Trần Phi cảm thấy một luồng sát khí đậm đặc bao trùm cơ thể, hắn lập tức lao nhanh tới một tòa nhà cao tầng gần đó, nấp vào.
Đoàng!
Cơ hồ ngay khi Trần Phi vừa di chuyển, chỗ hắn mới đứng liền bị khoét một lỗ sâu hoắm, mùi thuốc súng nồng nặc.
Lúc này, mọi người đều đã nhảy khỏi mấy chiếc xe, láo nháo hoảng sợ chạy loạn xung quanh tìm chỗ ẩn nấp. Đột ngột bị tấn công, không ai nhận ra kẻ địch trốn nơi nào. Một khi không thể xác định vị trí kẻ đó, càng chạy loạn sẽ càng biến mình thành mục tiêu chết.
Tạm thời Trần Phi chỉ biết đây là một tay súng bắn tỉa, dựa vào hướng xạ kích và lỗ thủng còn lưu trên mặt đường, có thể kẻ nọ đang phục kích đâu đó về phía Bắc.
Đoàng!
Thêm một phát súng.
Một trong bốn cô gái mới gia nhập nhóm đang nấp sau chiếc bảy chỗ cùng Mạnh Quân, do quá sợ hãi không kiểm soát được hành động, ngơ ngác ló đầu ra ngoài dính ngay một phát đạn. Đầu nàng vỡ toang như quả dưa bở, máu và não bắn ra xung quanh, dính cả lên người bọn y.
- Á...
Những tiếng la hét kinh hoàng cất lên, có người toan bỏ chạy nhưng đã bị Mạnh Quân nhanh tay chụp lấy, đè xuống.
Phát giác nhóm Bạch Yến toan chạy tới chỗ mình, Trần Phi vội nói:
- Ở yên đó, đừng chạy lung tung!
Tiểu My vừa nhổm người dậy, nghe hắn cảnh tỉnh liền sợ hãi nằm thụp xuống sau xe, đúng lúc một viên đạn xé gió xẹt qua người nàng, xuyên thủng mặt đường, sợ muốn bật khóc.
Lần này, sự việc diễn ra ngay trước mắt Trần Phi. Hắn có thể lờ mờ nhìn rõ đường đạn, một luồng thông tin đột nhiên tràn vào đầu.
"Cự li bắn rơi vào khoảng 700 đến 800 mét. Loại súng trường bắn tỉa bán tự động Dragunov, dài 1.225 mét, trọng lượng tiêu chuẩn 4.3 kg, sử dụng loại đạn 7,62 x 54 mm. Tầm bắn hiệu quả đạt 800m, đồng thời đủ sức tiêu diệt mục tiêu ở khoảng cách tối đa 1.300m với ống ngắm. Hộp chứa đạn có 10 viên."
Đây hẳn là tác dụng của kỹ năng bị động Học Viên Khí Tài mà Trần Phi học khi trước, không ngờ hữu ích đến thế. Hắn lia mắt theo đường đạn còn lưu trong đầu, nhìn về vị trí cách nơi này khoảng 700 - 800m theo thông tin vừa nhận được, thấp thoáng nhìn thấy một bóng người lấp ló sau cửa sổ một tòa nhà cao tầng.
Sau khi được cải tạo cơ thể, mắt Trần Phi có thể nhìn rõ ở khoảng cách rất xa, dù kẻ nọ phát giác hắn nhìn về phía đó lập tức thụp xuống nhưng vẫn không thoát khỏi. Trần Phi quát lớn:
- Kẻ địch nấp trên tầng sáu tòa nhà trung tâm thương mại Sunrise về hướng Bắc, cách đây khoảng 800 mét. Tất cả giữ nguyên vị trí sẽ không lo bị bắn trúng!
Mọi người dù không rõ vì sao Trần Phi biết được những điều này song đặt hết niềm tin vào hắn, không ai dám chạy loạn nữa mà chọn nằm im sát mặt đường, mượn chiếc xe làm vật che chắn tạm thời.
Ngay khi bọn họ tưởng tạm thời an toàn thì đột ngột vang lên một tràng súng.
Mười mấy tên bịt kín mặt từ đâu thình lình xông ra. Hai tên chạy trước mở đường, cầm súng trường nã đạn liên hồi vào mấy chiếc xe.
Bất quá, bọn chúng chỉ bắn mấy lượt để thị uy, có lẽ tiết kiệm đạn dược nên ngay sau đó dừng lại cách đám Trần Phi khoảng 20 mét. Một tên có vẻ là cầm đầu, lớn giọng đe dọa:
- Bọn nấp sau xe nghe đây, mau ngoan ngoãn bước ra đầu hàng, hai tay giơ cao! Bọn tao sẽ chừa cho đường sống, bằng không tao giết sạch! Kể cả thằng nhãi nấp bên hông tòa nhà kia, đừng tưởng tao không nhìn thấy!
Đối phương nhân số không ít, được trang bị mấy khẩu tiểu liên, ngoài ra còn có tay súng bắn tỉa nấp đằng xa yểm trợ, quả thực rất khó chơi. Nhưng nếu bọn Trần Phi đầu hàng, kết cục cũng chẳng tốt hơn. Đương nhiên hắn không điên!
Mạnh Quân nhìn qua Trần Phi, hai người gật đầu hiểu ý. Cả hai cùng lúc hơi chồm ra khỏi chỗ nấp, hai khẩu Micro Uzi bắn tới bọn chúng.
Tạch tạch tạch tạch!
Không ngờ nhóm Trần Phi có súng, bốn tên đứng phía trước dính đạn ngã xuống. Mấy tên còn lại thất kinh lùi về sau, nhanh chóng bắn trả song Trần Phi và Mạnh Quân đã thụt vào sau một loạt đạn.
Đoàng!
Một viên đạn bắn tỉa xẹt qua đỉnh đầu Mạnh Quân chỉ vừa rụt vào, chậm trễ nửa giây thôi hắn đã toi mạng.
Súng bắn tỉa uy lực cực mạnh, trúng phải một viên dù là ở bộ vị nào cũng khó sống, tuy nhiên có nhược điểm lên đạn khá chậm, phải mất vài giây để đối phương bắn phát kế tiếp. Mạnh Quân là thiếu tá tất nhiên nắm rõ điều này, y và Trần Phi toan nhân cơ hội đáp trả lũ kia nhưng bị hỏa lực điên cuồng từ chúng áp chế, không có cách nào, chỉ cần hơi ló ra chắc chắn bị bắn thành cái tổ ong.
Trần Phi lấy thanh Katana cầm trên tay. Trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ liều lĩnh, muốn thực hiện cần phải có thuộc tính từ thanh kiếm này hỗ trợ. Hắn huơ tay ra hiệu với Mạnh Quân rồi bỗng rời khỏi chỗ nấp, chạy vòng ra sau lưng tòa nhà. Hỏa lực đối phương mạnh như vậy, lại thêm bắn tỉa yểm trợ, bọn hắn ở lại đây khác nào chờ chết, cần phải phản kích khi còn có cơ hội.
Chỉ số tăng mạnh, thân hình Trần Phi như bóng ma lướt qua mấy tòa nhà, trong chốc lát đã âm thầm vòng tới sau lưng đám kia, nhân lúc chúng vừa bắn vừa tiến tới không chú ý liền nhanh như chớp chém rơi đầu hai tên cầm súng. Tiếp đó, hắn lập tức chuyển đổi phương vị nấp ra sau lưng một tên khác, ngược với hướng bắn tỉa.
Đoàng!
Quả nhiên phát đạn từ xa liền xạ kích trật mục tiêu.
Trần Phi tận dụng thời cơ ngắn ngủi giữa hai lần bắn, trong lúc chúng còn chậm chạp chưa kịp phản ứng, thanh Katana như lưỡi hái tử thần nháy mắt đã tiễn thêm hai tên nữa về Âm Phủ.
Mơ hồ cảm giác thấy nguy hiểm, hắn nhanh chân phóng sang chỗ khác cách xa vị trí cũ mấy mét.
Đoàng!
Tên bắn tỉa đã nổi điên, không còn cố kị, viên đạn bắn hụt Trần Phi xuyên qua cả thân thể đồng bọn vừa đổ gục.
Chơi đùa với sát thủ bắn tỉa như đi trên dây, chỉ cần trúng một phát đạn Trần Phi sẽ khó toàn mạng. Đối phương còn mấy tên song hắn không dại nấn ná, cấp tốc lao ra sau dãy nhà gần đó, miệng quát:
- Giao cho anh!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong vài giây Trần Phi như hung thần xông ra giải quyết bốn tên, sau đó lỉnh mất. Bốn tên còn lại lúc này mới kịp hoàn hồn thì đối phương đã biến mất dạng. Bọn chúng giận dữ hô hoán đuổi theo, quên béng luôn sự hiện hiện của Mạnh Quân và những người khác.
Nhân cơ hội Trần Phi thu hút hết sự chú ý của chúng, Mạnh Quân lập tức nhổm dậy, cười lạnh siết chặt cò súng nhằm vào những tấm lưng đang hớ hênh đưa ra.
Tạch tạch tạch tạch!
Mấy tên kia ăn một loạt đạn, khắp thân đầy những lỗ máu ngã gục. Cả đám hơn chục tên mới đó đều chết sạch.
Trần Phi nấp sau dãy nhà cao tầng, ánh mắt lạnh băng nhìn về khu trung tâm thương mại nơi tay bắn tỉa giấu mặt đang trú ẩn. Từ đây tới đó khá xa, tuy nhiên không phải là không thể tiếp cận. Dù chẳng biết đám này là ai, vì sao ra tay với bọn hắn, nhưng nếu chúng đã muốn chết thì hắn cũng không hẹp hòi giúp đưa tiễn một đoạn.
- Yểm trợ tôi!
Trần Phi quát rồi chạy dọc theo phía sau những tòa nhà san sát, tìm cách áp sát tên kia.
Những tiếng súng thi thoảng vang lên, đanh và khô khốc. Từ đầu, mục tiêu gã sát thủ luôn nhắm vào là Trần Phi, song tốc độ hắn quá nhanh lại nắm rõ quy luật tiết tấu, thế nên gã không cách nào bắn trúng.
Lúc này cũng vậy, dù biết chắc Trần Phi sẽ lần lượt di chuyển qua sau mấy dãy nhà, đặc biệt là những con đường rộng hắn không có chỗ che chắn sẽ tạo cơ hội cho mình, nhưng tay bắn tỉa dù toàn lực trổ hết năng lực thiện xạ song những cú vẩy súng điệu nghệ đều rơi vào hư không, chẳng chạm được thậm chí là sợi lông chân đối phương.
Gã đứng giữa hai lựa chọn, một là ở lại chiến đấu đến cùng, báo thù cho đồng bọn, hai là lập tức rời đi khi đối phương còn chưa tới. Rốt cục, gã chọn lưu lại. Bởi vì gã còn một cơ hội lớn. Tòa trung tâm thương mại nơi gã đang đứng có địa thế xung quanh rất trống trải, đều là những bãi giữ xe. Đối phương muốn xâm nhập nhất định phải từ bên kia đường lao sang theo đường thẳng, mà ai cũng biết đối đầu với một tay súng bắn tỉa ở nơi trống hoác như thế này chẳng khác nào tự sát.
Gã quyết định không bắn nữa, gần như nín thở chuyển ống ngắm ra bãi đất trống phía trước tòa nhà, chờ đợi đối phương tự sa vào bẫy.
Thế nhưng, mải dồn hết chú ý vào Trần Phi, gã đã quên mất Mạnh Quân.
Trước đó, ngay khi nghe Trần Phi kêu gọi, Mạnh Quân chờ gã bắn tỉa tập trung vào Trần Phi liền nhanh chân chạy tới nhặt súng, tiếp đó đảo người xuống dãy nhà phía Bắc, lặng lẽ cùng với Trần Phi bên kia một trước một sau chạy tới tòa trung tâm thương mại.
Y canh thời cơ chuẩn xác, khoảnh khắc Trần Phi sắp rời khỏi mấy dãy nhà, chuẩn bị lao vào khu đất trống trước trung tâm thương mại liền nhảy ra, chỉa súng lên cửa sổ căn phòng gã kia phục kích, khạc đạn tung tóe.
Tạch tạch tạch tạch!
Gã bắn tỉa giật mình nhảy về sau, hối hả nằm sấp xuống. Hàng loạt đạn bắn nát khung cửa và tường gạch, vôi vữa tung bay tán loạn khắp phòng.
Chờ tiếng súng tạm lắng, gã tức tốc chồm dậy chạy tới cửa sổ, khẩu Dragunov màu vàng nhạt chúc nòng súng xuống bên dưới tìm kiếm song kẻ nổ súng đã biệt tích. Gã lia nhanh ống ngắm qua phía đối diện, chỉ kịp trông thấy một cái bóng đen nhanh như tên bắn vừa lao qua những mét cuối cùng, chui tọt vào hành lang bên dưới tòa nhà.
Những sát thủ bắn tỉa sợ nhất là kẻ địch tiếp cận, bất quá tên này ngoại lệ. Gã không bỏ chạy mà đứng bật dậy, trên tay hiện ra một khẩu tiểu liên, tiếp đó chạy ra bên ngoài hành lang rồi theo cầu thang bộ phóng xuống đón đầu.
Phía dưới, Trần Phi cũng đang chạy lên bằng lối này, tiếng bước chân vang vọng.
Hắn vừa chạy tới tầng ba, thình lình bên trên thò ra nòng súng đen kịt, lửa đạn tóe loe.
Tạch tạch tạch tạch!
Trần Phi thần tốc thối lui, nấp sát vào vách. Thanh âm tên kia từ trên vọng xuống, kèm theo tràng cười điên cuồng:
- Con chuột nhắt, có gan lên đây chơi với ông mày! Nấp đó làm gì, khà khà...
Xen lẫn tiếng cười là những loạt đạn vung vãi. Đạn rơi trên thanh chắn kim loại của cầu thang, dội tứ tung buộc hắn phải lùi về sau tránh né. Không nghĩ đối phương dùng súng bắn tỉa lại còn có súng tiểu liên phòng thân, chẳng biết thân phận lũ này thế nào.
Tiếng súng đột ngột ngưng bặt.
Cạch cạch cạch!
Âm thanh vật nào đó theo những bậc cầu thang rơi xuống chỗ hắn.
Tâm cơ Trần Phi máy động, cấp tốc lùi thêm mấy bước, chui vào một căn phòng gần đó.
Ầm!
Quả nhiên vật nọ là lựu đạn, phát ra tiếng nổ long trời lở đất. Cả dãy hành lang rung chuyển dữ dội, bụi cát mù mịt.
Trong lúc hỗn loạn, Trần Phi nghe tiếng bước chân khẩn trương chạy xuống. Hắn nhẹ nhàng lao tới một bên vách gần cửa nấp kín, ngưng luôn hô hấp.
Bước chân kẻ nọ dừng ngay trước bức vách, tiếng lên đạn lách cách vang tới tai Trần Phi. Hắn như con báo săn rùn thấp người xuống, thanh Katana trong tay toàn lực đâm thẳng vào vách tường trước mặt.
Soạt!
Phập!
Sức mạnh cơ thể kết hợp lực công kích mạnh mẽ của thanh Katana giúp nó dễ dàng đâm xuyên qua vách tường, đồng thời đâm luôn vào một bên bụng tên kia. Đáng tiếc, do bị vách tường che thị tuyến khiến Trần Phi đâm lệch mục tiêu, không thể một nhát kết liễu đối phương.
Gã kia hộc lên đau đớn, loạng choạng bước lùi, khẩu tiểu liên trong tay nã cả băng đạn vào bức vách Trần Phi ẩn nấp.
Một phát đạn xuyên thủng vai Trần Phi. Hắn không kịp thu thanh Katana về, nén đau buông tay lao sang một bên, triệu hồi Trảm Ma Đao theo cửa nhảy xổ ra. Ánh đao chớp lóe xẹt tới cổ gã sát thủ.
Cạch!
Đúng lúc súng gã vừa hết đạn, mắt thấy lưỡi đao sắc lạnh chém tới bèn gấp rút thoái bộ thật nhanh, khẩu súng đưa lên đỡ đòn.
Keng!
Khẩu súng bằng kim loại va vào lưỡi đao tóe lửa.
Trần Phi có chút bất ngờ, không nghĩ tên này ngoài khả năng thiện xạ còn có thân thủ rất nhanh nhẹn.
Gã kia rút ra một thanh kiếm mỏng, cuồng nộ lao tới phản kích, miệng gầm lớn:
- Đếch cần súng ông cũng hạ được mày!
Lưỡi kiếm trong tay gã rất mỏng và mềm dẻo lạ thường, phát ra tiếng ngân trong trẻo rồi đâm mạnh tới trước ngực Trần Phi, từ một bỗng hóa thành ba mũi kiếm, không phân biệt được cái nào thực cái nào hư.
Trần Phi điềm tĩnh bạt đao chém ngang, mặc kệ mũi kiếm nào là thật, cùng lúc chém cả ba bật ra ngoài. Bàn tay trái vung mạnh, một chùm tơ nhện phóng ra chụp xuống đầu đối phương.
Gã sát thủ thất kinh vội giơ cánh tay lên cản, song một tầng lưới đã phủ chụp lấy cơ thể. Gã hấp tấp thu kiếm về, miệng lẩm nhẩm.
Phừng!
Một tầng lửa đỏ đột nhiên từ chuôi kiếm tràn ra, lan khắp thân kiếm. Chùm lưới nhện va phải luồng lửa này liền cháy trụi, không cách nào trói được đối phương.
Lửa cháy bén lên cả tấm khăn bịt mặt của tên kia, gã vội lột vứt, để lộ gương mặt khoảng ba mươi tuổi khá ngầu với đôi mày rậm và hàm râu lỉa chỉa khắp mặt.
- Hừ! Chạy đâu?
Thanh âm Trần Phi quanh quẩn trong tai gã sát thủ.
Vừa hối hả phá được tầng lưới nhện, gã ngước lên đã thấy thân hình hắn lơ lửng trên đầu mình, lưỡi đao như vầng trăng non lạnh lẽo xả xuống một đường thì kinh hoảng lăn người tránh.
Keng!
Lần thứ hai Trần Phi chém trượt. Tên nọ quả rất nhanh nhẹn, thân thủ không hề tầm thường.
Hai chân hắn vừa tiếp đất, chưa kịp tiếp tục công kích, gã râu xồm bất thần móc ra khẩu súng ngắn màu bạc, cười tàn nhẫn:
- Không chơi với mày nữa! Vĩnh biệt!
Khoảng cách quá gần, biết không thể tránh đạn, một trận cuồng phong mãnh liệt từ lòng bàn tay Trần Phi cuồn cuộn bay tới cuốn phăng gã râu xồm lẫn khẩu súng bạc đến cuối dãy hành lang, va đập một cú cực mạnh vào vách chắn mới rớt xuống.
Gã râu xồm trước đó lãnh một nhát kiếm ngay bụng đã bị thương không nhẹ, giờ lại dính thêm đòn này, há miệng phun ra mấy ngụm máu, lỗ thủng dưới bụng cũng không ngừng đổ máu. Gã liêu xiêu đứng dậy, gắng gượng chụp lấy khẩu súng rơi cạnh đó toan bắn Trần Phi, nào ngờ thấy hắn lạnh nhạt cầm trong tay khẩu súng ngắn đỏ rực quái dị cũng đang chỉa về phía mình liền vứt bỏ ý định, lao thẳng xuống cầu thang bỏ trốn.
Trần Phi nghiến răng thu thanh Katana vẫn dính chặt trên bức vách về, cố nén cơn đau xé thịt từ vết đạn trên vai, chạy tới hành lang, đuổi theo hướng gã râu xồm vừa tẩu thoát.
Chạy được nửa đường, bắt gặp Mạnh Quân từ dưới xông lên, cả hai nhìn nhau, thầm nhận ra đã sổng mất đối phương.
Hai người quay xuống, đi tới chỗ mọi người vẫn đang sợ hãi túm tụm nấp dưới mấy chiếc xe chờ đợi. Thấy bọn hắn trở về, bọn họ dần lấy lại tinh thần, thở ra nhẹ nhõm, tin rằng nguy hiểm đã qua.
Lúc này, mọi người mới có thời gian nghĩ đến cô gái xui xẻo bị bắn chết. Tiếng khóc khe khẽ vang lên, khóc cho nàng ta và cả cho mình. Từ lúc đại dịch xảy ra, bọn họ chưa từng trải qua một trận đọ súng đẫm máu kinh hoàng đến vậy, trái tim trong lồng ngực cứ như bị ai đó bóp nghẹt, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Trần Phi lột khăn bịt mặt của lũ nọ, phát hiện chúng đều là đàn ông, độ tuổi trong khoảng hai mươi đến bốn mươi. Chỉ không rõ chúng là ai, vì sao đột nhiên tập kích bọn hắn, hơn nữa lại nắm trong tay số lượng vũ khí quân dụng không ít? Bất quá ngoài vũ khí nóng thì trình độ bọn này khá xoàng, có lẽ chưa quá cấp 5, bằng chứng là không cầm cự nổi vài giây trước hắn. Thế nhưng tên bắn tỉa đã chạy thoát thì khác, Trần Phi đoán gã đó ít nhất cũng trên cấp 10, ngoài ra còn có không ít đồ chơi. Vừa rồi nếu hắn không cẩn trọng có khi đã bị giết ngược.
Trải qua một trận khổ chiến, thu hoạch được kha khá. Trần Phi và Mạnh Quân chia nhau mỗi người hai khẩu súng trường, mười mấy băng đạn và vũ khí các loại, có cả vài lưỡi dao găm quân dụng.
Mấy cô gái thấy vai hắn đổ máu, lo lắng hỏi thăm. Bạch Yến nhân tiện thì thầm vào tai Trần Phi vài câu. Hắn gật nhẹ, đi tới trước mặt Lương Nhật, xòe tay ra:
- Đưa đây!
- Gì? - Gã nọ cau mày, tỏ vẻ không hiểu.
Trần Phi lạnh giọng:
- Súng.
"Đ* mẹ, con điếm rẻ tiền!"
Lương Nhật thầm mắng, ngoài mặt làm cứng:
- Cậu có mấy khẩu rồi, cũng nên để tôi một khẩu súng phòng thân chứ? Vừa nãy nếu không phải nhờ xe đột nhiên dằn xóc một trận, tôi đã lĩnh trọn phát đạn bắn lén vào đầu toi mạng!
Trần Phi lạnh nhạt nhìn gã:
- Lần sau muốn có thu hoạch nhớ tự mình ra tay, đừng nấp một bên chờ cơ hội! Mau lên, đừng để tôi lặp lại!
Lương Nhật hậm hực lấy ra một khẩu súng trường đưa cho Trần Phi. Hắn cầm lấy, tay vẫn chưa chịu thu về:
- Đạn.
Gã kia bực tức giao thêm mấy băng đạn.
Mắt Trần Phi đảo qua chiếc nhẫn Lương Nhật đeo trên tay, thản nhiên đánh giá:
- Nhẫn đẹp đấy! Xem ra trong lúc tôi đi vắng, cậu đã thu hoạch được không ít!
- Cũng thường thôi! - Lương Nhật nhún vai, quày quả leo lên xe buýt.
Mai Hùng và Thanh Hương thấy thế bèn chạy theo.