Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu My lặng lẽ đứng trong một góc tít phía sau nên không ai chú ý tới sự hiện diện của nàng. Đồng hành cùng Trần Phi ít lâu, trải qua sinh tử mấy bận, trực giác nói cho nàng biết hắn tuyệt đối không phải hạng người như vậy. Nàng vẫn chưa quên khi trước, lúc đề nghị được hắn giúp đỡ đã hiểu lầm hắn đòi hỏi quan hệ xác thịt, để rồi sau đó nghe hắn lạnh nhạt bảo không có hứng thú. Khi ấy nhìn vào mắt hắn, nàng tin hắn nói thật. Trần Phi nhất định không phải là kẻ háo sắc để gây ra chuyện cưỡng bức xấu xa.
Nghĩ vậy nên ngay từ đầu dùng ánh mắt người ngoài cuộc nhìn vào, Tiểu My nhận ra cô gái tên Trúc Linh kia rất giống đang diễn kịch. Nhưng bản tính nàng khá nhút nhát, lại biết tiếng nói của mình không có trọng lượng, vì thế đành im lặng.
Trong khi mọi người vỗ về an ủi Trúc Linh đang khóc bù lu bù loa, Nguyễn Huy vẫn không buông tha. Gã cợt nhả:
- Không thể trả lời nên giở trò khóc với tôi à? Tôi vẫn chưa nhắc đến trong lời kể của cô lúc nãy có một điểm cực kỳ vô lý đâu nhé. Ha ha, toan cắn lưỡi quyên sinh khi bị Trần Phi cưỡng bức cơ đấy? Quyết liệt phết nhỉ? Thế sao khi trước bị cả đám giang hồ thay phiên hiếp ngày hiếp đêm, cô không tự tử? Hay là cô có sở thích biến thái, càng nhiều đàn ông hiếp cùng lúc cô càng sướng, cho nên bây giờ chỉ mỗi mình Trần Phi không thể khiến cô thỏa mãn, bèn đòi tự tử? Sao hả? Trợn mắt lên nhìn tôi làm gì? Tôi đang sỉ nhục cô đấy! Có thấy nhục, có thấy uất ức không? Giỏi thì cắn lưỡi tự tử tôi xem nào! Hừ, dạng người như cô tôi vừa nhìn vào đã biết thể loại chết nhát, chỉ giỏi hù dọa vớ vẩn!
Gã càng nói càng bậy bạ, từng lời từng lời như những nhát dao đâm sâu vào tâm can Trúc Linh khiến nàng run rẩy. Hiện tại nàng không hề diễn kịch, mà đang run rẩy vì giận và sợ thật sự, mắt cứ trừng trừng nhìn Nguyễn Huy không chớp, chẳng biết phải đối đáp thế nào.
Thần trí mọi người bị Nguyễn Huy làm cho bấn loạn hết cả, mắt hoa mày choáng, cảm thấy thế sự đảo điên, trắng thành đen và đen thành trắng, rốt cục chẳng còn xác định được giữa Trần Phi và Trúc Linh, ai mới là nạn nhân.
Sau giây phút rối trí, Trúc Linh nức nở:
- Cái mạng tôi là do cha mẹ sinh ra, dù thế nào cũng phải cố gắng sống để đền đáp công ơn sinh thành, đâu thể muốn chết là chết! Tôi chỉ định hù dọa cho cậu ta sợ mà ngừng tay...
Lốp bốp!
Nguyễn Huy bất chợt vỗ tay mấy cái, vẻ mặt tán thưởng:
- Diễn sâu lắm, cô không học sân khấu điện ảnh thật sự rất phí phạm tài năng! Nhưng này, tôi thấy lạ ở chỗ Trần Phi chưa kịp làm gì mà cô đã khóc ngất lên ngất xuống rồi, vậy trước kia cô bị biết bao thằng hãm hiếp đánh đập tàn nhẫn, lẽ ra cô phải đau khổ tới hóa điên hóa dại, không còn muốn sống nữa mới đúng chứ nhỉ? Thế mới nói, hóa ra nỗ lực sinh tồn chỉ vì không muốn phụ công ơn dưỡng dục của cô thật đáng khâm phục!
- Tôi không nói lại được anh... - Nàng ta uất ức chỉ tay vào mặt Nguyễn Huy - Kẻ có miệng lưỡi ác độc như anh, cẩn thận bị khẩu nghiệp quả báo...
- Hề hề, giờ quay ra rủa tôi à? Thoải mái đi! Khẩu nghiệp con mẹ gì cũng được, miễn cô đừng bày trò hãm hại thằng bạn đáng thương của tôi được rồi!
Mạnh Quân bất nhẫn lên tiếng:
- Thôi, cậu nặng lời thế đủ rồi! Dù sao tất cả cũng chỉ là suy đoán chủ quan của cậu, không thể dựa vào đó mà bảo Trần Phi không liên quan.
- Ớ, tới lượt anh ra mặt à? - Nguyễn Huy ngớ người, môi hơi trề ra - Suy đoán của tôi thì là chủ quan, vậy còn những lời tố một chiều từ phía cô ta là khách quan hử? Bằng chứng đâu nào? Ai có thể trưng bằng chứng ra cho tôi rửa mắt một chút không? Tất cả đều là kẻ ngoài cuộc, nếu không dựa vào suy luận thì còn biết dựa vào gì để xác định thực hư? Hay các người đều chỉ nghe cô ta cào xxx ăn vạ rồi kéo qua đây đấu tố cậu ấy?
- Cậu ăn nói cẩn thận! Ở đây có không ít phụ nữ, cậu chửi tục nãy giờ nhiều rồi đấy! - Mạnh Quân cau mày khó chịu.
- Hề hề, con người tôi ít học không so được với các người, nghĩ sao nói vậy thôi. Kính mong thông cảm!
Nguyễn Huy nhún nhún vai, dáng vẻ tùy tiện nói với Trần Phi nhưng cố tình cho mọi người nghe thấy:
- Phi à, nói thật từ lúc tỉnh dậy đến giờ, tôi thấy tội nghiệp thay cho cậu! Đa mang lo chuyện bao đồng làm gì để bây giờ cậu xem, những kẻ lẽ ra phải mang ơn thì quay ngược lại cắn cậu. Hầy dà, chỉ vì một ả đàn bà còn thua cả đĩ điếm...
Trông thấy Lương Nhật trợn mắt nhìn mình toan phản ứng, gã cười khẩy:
- Mày trừng mắt nhìn tao làm gì? Miếng cơm của cậu ta mày ăn còn dính trên mép kìa, thể loại sống chó vô ơn chỉ chực chờ cắn lén người khác như mày tao còn lạ gì?
- Lảm nhảm đủ rồi đấy! - Thanh Hương tức giận chen vào - Bạn cũng làm được gì mà lớn lối? Hay chỉ biết nằm dài chờ người khác chăm lo?!
"Chưa nói tới cô, cô đã ló mặt ra..."
Nguyễn Huy đẩy kính, nhướn mắt ngó Thanh Hương đầy khinh miệt:
- Nói rất đúng, tôi chả giúp được gì cho cậu ấy! Nhưng ít ra tôi không sống chó như các người! Cả cô và thằng tiểu nhân kia, chó đực và chó cái, rổ rá cạp nhau rất xứng! Chúc mừng chúc mừng, sau này đẻ ra một bầy chó con nhớ liên hệ tôi, tôi sẽ lót cho một cái ổ rơm, đóng cho một cái chuồng gỗ để trước sân, đại gia đình nhà chó các người tha hồ sủa càn cắn bậy!
- Mày câm miệng!
Trước đó liên tục bị Nguyễn Huy mang ra làm trò hề, Lương Nhật đã rất tức tối. Giờ nghe gã tiếp tục nói thế thì không kiềm chế được nữa, Lương Nhật quát lớn xông tới, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu vàng nhạt đâm thẳng vào ngực Nguyễn Huy quyết lấy mạng gã.
Vụt!
Trần Phi thấy Lương Nhật thình lình ra tay liền can thiệp, thân hình hắn khẽ nhích động đã hiện ra chắn ngay trước người Nguyễn Huy, thanh Katana chém thẳng xuống trường kiếm màu vàng.
- Dừng tay!
Biết Lương Nhật một mình khó thể đương cự Trần Phi, Mạnh Quân thét lớn, cầm trường thương lao đến nhập cuộc.
Keng!
Trường kiếm vừa va trúng thanh Katana lập tức bị chém gãy thành hai đoạn. Lưỡi Katana không dừng mà như tia chớp xẹt thẳng đến cổ Lương Nhật.
Tốc độ Trần Phi quá nhanh, Lương Nhật cơ hồ chỉ mới cảm thấy cổ tay mình tê rần đã phát hiện kiếm gãy, chưa kịp phản ứng thì cảm giác mát lạnh đã bao quanh cổ, hồn vía bay mất. Gã đứng như trời trồng chờ chết, thậm chí kỹ năng Lưu Kiệt Huy trao cho khi trước cũng chẳng kịp thi triển.
Đúng lúc này, ngọn trường thương cổ xưa từ sau lưng Lương Nhật đâm tới, đánh bay thanh Katana, cứu gã một mạng.
Ngay khi thanh Katana chạm vào trường thương, một luồng điện truyền tới cơ thể Trần Phi khiến hắn tê liệt. Song hắn đã lường trước, nhờ đẳng cấp áp chế và chỉ số vượt trội đẩy lùi trạng thái xấu rất nhanh. Tay hắn phất nhẹ, một luồng cuồng phong từ lòng bàn tay thốc ra, thổi bay Mạnh Quân và mấy người cạnh đó va đập vào vách phòng.
Cơn gió cực mạnh như bão cấp 10 thổi lướt qua người Lương Nhật, may sao gã không bị gì trong khi những người khác té sấp mặt lên nhau. Gã khấp khởi vui mừng, hai chân bước lui toan chạy khỏi phòng thì một chùm tơ nhện thình lình phủ trùm khắp người gã rồi kéo phăng tới trước mặt Trần Phi.
Bốp!
Một cước từ Trần Phi giáng thẳng giữa ngực Lương Nhật khiến gã bay vèo ra xa, xương ngực vỡ nát. Gã kêu lên đau đớn, phun ra mấy ngụm máu.
Trần Phi đi từng bước thật chậm tới gần Lương Nhật, ngồi xuống trước mặt gã, một tay nắm tóc gã kéo mạnh lên khiến gã lại bật ra tiếng rên. Giọng hắn lạnh như băng:
- Mày tưởng âm thầm cày được chục cấp là đủ để múa may trước mặt tao sao?
- Cậu đừng quá đáng!
Vừa rồi Mạnh Quân không lường được kỹ năng kỳ lạ của Trần Phi nên trúng chiêu, cảm thấy vô cùng mất mặt. Y bật dậy, sau khi đỡ Gia Mỹ đứng lên liền cầm thương phóng đến quyết gỡ gạc thể diện.
Trần Phi không rảnh rỗi so tài cùng y, tùy tiện móc khẩu Súng Địa Ngục chỉa tới, cười nhạt:
- Tốt nhất anh đừng xen vào!
Mạnh Quân đang hùng hổ lao đến, trông thấy khẩu súng đỏ rực xuất hiện trên tay Trần Phi thì cơn giận nhanh chóng tan biến, vội lùi về sau thật xa, đề phòng hắn khai hỏa. Uy lực thứ này y đã nếm qua, tuyệt không thể đùa.
Nhân lúc lộn xộn, Trúc Linh rón rén bước tới cửa phòng định lẻn bỏ trốn, song chân nàng ta chỉ vừa bước qua ngạch cửa đã bị một cái lưới nhện trùm lên người.
Trần Phi thoáng cất tay, nàng liền rơi phịch xuống trước mặt hắn, nằm cạnh Lương Nhật đang quằn quại đau đớn.
Trúc Linh sợ tới mức điếng người, toàn thân giá lạnh, chỉ biết run rẩy cầu xin:
- Tha... Tha... cho tôi...
Lưỡi kiếm lạnh ngắt đặt hờ lên cái cổ trắng trẻo của nàng, thanh âm Trần Phi hờ hững như từ địa ngục vọng tới:
- Nói!
Trúc Linh giật bắn người, mơ hồ trông thấy lưỡi hái thần chết đang lượn lờ trước mặt mình. Nàng vừa khóc vừa hối hả nói:
- Tôi... xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi chỉ muốn khiến cậu yêu thích rồi bảo bọc thôi, không có ý xấu! Tha cho tôi...
Chính tai nghe Trúc Linh thừa nhận, mọi người đều tái mặt. Dù nàng ta nhận tội trong trạng thái bị uy hiếp, nhưng xem qua thái độ thì ai cũng dễ dàng nhận ra đây chính là sự thật.
- Nghe chưa? Các người nghe rõ rồi chứ, có cần bảo cô ta lặp lại lần nữa không?
Nguyễn Huy nãy giờ nấp kín sau lưng Trần Phi, lúc này thấy an toàn rồi mới nghênh ngang bước tới lớn giọng.
Tiếp đó, gã tặc lưỡi làm bộ khuyên nhủ Trần Phi:
- Phi à, giết cô ta chỉ bẩn tay cậu thôi, cẩn thận kẻo oan hồn cô ta hiện về mỗi đêm cưỡng hiếp cậu đến chết, sẽ rất nguy hiểm! Tôi thấy tốt nhất cứ trả cô ta về chỗ cũ, để mỗi ngày được cả chục tên thanh niên sung sức giúp thỏa mãn, thế là đúng nguyện vọng của cô ta rồi! Hề hề, người đẹp thấy tôi nói đúng không hả?
Gã nháy mắt với Trúc Linh nằm co quắp trong lớp lưới nhện lùng nhùng dưới sàn nhà. Nàng lắc đầu liên tục, sợ hãi cực độ khi nghĩ tới những ngày đen tối trước kia.
Thái độ Mạnh Quân rất phức tạp, chẳng rõ y đang tức giận vì bị Trần Phi làm mất mặt, hay đau lòng vì hiểu lầm dẫn đến mọi người xung đột, cả nhóm mất đoàn kết. Y thở dài:
- Mọi chuyện vậy là rõ rồi. Cậu muốn xử trí cô ấy thế nào tùy cậu, tôi sẽ không xen vào! Về phần Lương Nhật dù sao cũng chưa làm gì quá đáng, nhẹ tay một chút được không?
Gã đeo kính cận nghe thế nhảy đổng lên:
- Này, anh nói gì thế? Vừa rồi ai cũng thấy gã định giết tôi, không thể tha được!
Nói xong gã chen tới, vỗ vỗ mấy cái vào mặt Lương Nhật đang thoi thóp, cười cợt:
- Mày mới hùng hổ lắm mà, sao giờ nằm im thin thít như con chó bị thiến vậy? Đứng dậy giết tao đi! Hề hề, chỗ này nhiều máu nhất này, chỗ này nữa...
Mọi người chán nản lẫn tức giận lắc đầu. Không thể hiểu nổi một kẻ có bề ngoài thư sinh bảnh bao như Nguyễn Huy sao lại có bản tính trái ngược hoàn toàn với ngoại hình. Chứng kiến gã sỉ nhục Lương Nhật, vài người định can ngăn nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo từ Trần Phi đảo qua đành im lặng, không dám lên tiếng.
Kể cả Thanh Hương, sau khi vấn tội oan Trần Phi, nàng tự biết thân biết phận nhịn nhục quay mặt đi nơi khác, không nỡ nhìn cảnh tượng kinh khủng này thêm nữa.
Nguyễn Huy chọc ghẹo Lương Nhật chán, quay qua Trần Phi hỏi:
- Xử lý "vị anh hùng" này sao đây?
Trần Phi chưa kịp đáp, Bạch Yến đã lấy hết can đảm nói:
- Dù sao cậu ta cũng đi cùng mọi người lâu rồi. Xin cậu nể tình mọi người, tha cho cậu ta một lần!
Nguyễn Huy lần nữa nhảy dựng lên, toan phản đối nhưng bị Trần Phi khoát tay ngăn cản. Hắn thờ ơ bảo:
- Đừng đánh chết là được!
- Hề hề, coi như cậu còn chút lương tâm, không uổng công tôi cãi sùi bọt mép nãy giờ! Tôi không khách sáo đâu đấy!
Bốp! Bốp! Bốp!
Nguyễn Huy không khách sáo thật, gã hào hứng xắn tay áo lên, tay đấm chân đá loạn xạ khắp người Lương Nhật, kể cả mặt cũng không tha.
Mặc kệ gã phát tiết, không ai dám nói gì, thầm nghĩ Lương Nhật vẫn giữ được mạng sống là may mắn rồi.
Đánh đấm cả buổi, đến khi mặt Lương Nhật thảm hại chẳng khác nào cái mền rách, Nguyễn Huy mới đứng dậy, sảng khoái vươn vai:
- Thoải mái thật, người gã này rất mềm, đấm vào cứ như được mát xa toàn thân. Cậu thử đi!
Thấy Trần Phi không phản ứng, gã phẩy phẩy tay thầm chê hắn nhàm chán, đột nhiên đi tới chỗ Trúc Linh đang nằm.
Nàng kia cứ ngỡ mình bị bọn hắn bỏ quên, tạm thoát nạn, bỗng thấy gã hung thần đi tới thì thất kinh hồn vía, toàn thân co rúm lại.
Nguyễn Huy nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Trúc Linh, môi nở nụ cười dâm tà:
- Hề hề, trao đổi nhé! Cô cho tôi bóp %$#@ vài cái, rồi tôi sẽ nói cậu ta tha cho cô! Đồng ý không?
Đề nghị này quá mức khiếm nhã đê tiện, trước ánh mắt bất bình của mọi người nhìn vào, Trúc Linh không dám đồng ý. Dù sự thật đã được phơi bày rõ ràng nhưng làm vậy khác nào bộc lộ toàn bộ bản chất của nàng ra cho kẻ khác chê cười lần nữa. Tuy nhiên, đối diện cái chết thì ai cũng kinh hãi, sau một lúc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nàng khó khăn nói:
- Cậu... nhớ giữ... giữ lời...
Gã kia cười phá lên:
- Đương nhiên! Người đẹp trai hào hoa như tôi không lẽ bày trò lừa gạt cô trước mặt bao nhiêu người sao? Được rồi, nằm ngay lại! Đúng đúng, ưỡn ngực lên, ưỡn thêm nữa tôi mới dễ bóp chứ!
Trúc Linh miễn cưỡng làm theo mọi yêu cầu của Nguyễn Huy, bộ ngực căng đầy ưỡn cao vô cùng khiêu khích, mắt nhắm chặt, từ hai bên khóe chảy ra hai dòng lệ khổ sở. Chưa khi nào nàng cảm thấy nhục nhã ê chề như bây giờ, kể cả lúc bị đám khốn nạn kia cưỡng dâm tập thể cũng không cay đắng bằng. Nội tâm nàng oán hận bọn Trần Phi đến cùng cực.
Song, nàng chờ khá lâu vẫn không thấy động tĩnh, hé mắt phát hiện Nguyễn Huy vẫn còn ngồi đó nhưng gã chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt mà suốt đời nàng khó thể quên được. Gã ung dung đứng lên:
- Nói chứ tay tôi cũng có tự trọng, chạm vào cơ thể nhơ bẩn của cô thì thật xúc phạm chúng quá! Chúc mừng cô đã vượt qua được thử thách, hề hề!
Trúc Linh òa lên khóc, tiếng nức nở nấc nghẹn như nhấn chìm mọi thứ trong phòng. Sau hôm nay, nơi này chắc chắn không còn dành cho nàng nữa, nhưng những lời sỉ nhục kia sẽ đeo bám nàng mãi không rời. Thà là gã sờ mó làm nhục nàng trước mặt mọi người, còn hơn không thèm động vào lại nói ra những lời cay nghiệt tới vậy. Chưa khi nào nàng cảm thấy bản thân còn thua cả một thứ rác rưởi tận cùng dưới đáy xã hội như bây giờ.
Nguyễn Huy không hề động lòng dù chỉ một chút. Gã đi tới chỗ Trần Phi, thản nhiên cười nói với hắn giống như chuyện xảy ra chẳng hề liên quan đến mình:
- Giờ sao đây? Cậu định thế nào?
- Đi thôi! - Trần Phi nói.
- Ừ, rất đúng ý tôi.
Cả hai chậm rãi lướt qua trước mặt mọi người, tiến tới cửa phòng.
Thanh âm của Gia Mỹ đuổi theo:
- Này, hai cậu định đi đâu?
Bóng Trần Phi đã khuất sau cửa, Nguyễn Huy đẩy nhẹ kính, hơi quay mặt vào nhăn nhở:
- Nơi này không thích hợp cho bọn tôi nữa, chúc các người may mắn!
Nói xong, gã cũng rất nhanh biến mất.
Mấy giây nặng nề trôi qua, trong phòng không ai nói với ai lời nào.
- Xin lỗi...
Bỗng nhiên Tiểu My vùng chạy ra khỏi phòng.
Bạch Yến đứng chôn chân ngó theo, tâm trạng hụt hẫng như rơi xuống đáy vực thẳm. Nàng rất muốn bắt chước Tiểu My, đuổi theo hắn. Nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng làm thế, dù biết lần này chia tay sẽ rất khó có cơ hội gặp lại, nhưng rốt cuộc nàng vẫn đứng yên, mặc cho răng nghiến mạnh vào môi dưới đến bật cả máu, dòng nước mắt lặng lẽ tuôn ra, lăn dài trên má.
Mạnh Quân âm trầm bước tới chỗ bọn Lương Nhật, móc ra một cái bật lửa hơ vào lưới nhện, tìm cách giải cứu. Tay y cầm bật lửa cứ run lên từng cơn, ánh mắt hằn sâu sự giận dữ.
Hai người kia nhanh chóng được gỡ khỏi lưới nhện. Mai Hùng và Thanh Hương loay hoay giúp Lương Nhật chăm sóc vết thương, riêng Trúc Linh lặng im như người chết rồi, ai hỏi gì cũng không đáp. Lát sau, nàng bất ngờ xoay người tất tả chạy nhanh ra ngoài. Mấy cô gái định đuổi theo giữ lại nhưng Mạnh Quân khoát tay:
- Kệ cô ta!
Trần Phi đi rồi, quyền thủ lĩnh đương nhiên thuộc về y, không ai dám cãi.
...
Trần Phi và Nguyễn Huy đứng cạnh chiếc Land Rover. Mặt gã đeo kính vẫn còn hả hê song nhanh chóng gặp phải một nan đề, thấp giọng:
- Ai lái xe đây?
Trần Phi ngó gã:
- Cậu.
- Đừng đùa! Tôi không biết lái! - Gã giật bắn, xua tay nói.
Trần Phi mở cửa, ngồi vào ghế cạnh chỗ tài xế, thản nhiên:
- Tôi có xem thao tác của bọn họ rồi, cũng dễ! Cậu cứ lái đi, một chút sẽ quen thôi!
Nguyễn Huy chỉ còn biết kêu trời, ngần ngừ hồi lâu mới đau khổ ngồi xuống ghế lái:
- Mẹ nó, có tông xe chết cũng đừng trách tôi đấy!
Gã đang loay hoay vặn khóa, mò mẫm tìm chỗ nổ máy thì Tiểu My chạy ra, rụt rè nói:
- Hai người định không cho tôi đi cùng hả?
Trần Phi nhìn nàng mỉm cười:
- Được chứ. Bạn lái xe giúp cậu ta đi!
Nguyễn Huy nghe thế mừng hơn trúng số, lập tức nhảy ra băng ghế phía sau, nhường chỗ ngay.