Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những người bên công ty trang trí nội thất cũng hoàn tất công việc, họ thu dọn đồ đạc rồi ra về.Tống Hàn ngồi trong thư phòng đọc sách, một lúc lâu sau anh mới cảm thấy thật sự chán. Anh đặt cuốn sách xuống bàn, hơi do dự nhưng cuối cùng lại đi vào phòng của Vương Triều Vân.
Quay trở lại phòng của cô, cô vẫn chưa ngủ mà đúng hơn là không hề ngủ. Cô giương đôi mắt mở to nhìn về phía anh đang đứng, ánh mắt vô lực, yếu ớt đến đáng thương.
Anh cũng không làm gì nhiều, chỉ là đưa cái cốc và đặt một vài viên thuốc vào tay cô, anh ra lệnh.
""Mau uống!""
Cô hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh chóng đón lấy cốc và thuốc từ tay anh. Cô có thói quen mỗi khi uống thuốc không bao giờ uống mỗi lần một viên, cô sẽ uống luôn một lần hết tất cả những viên thuốc đó. Bởi vì cô thấy như vậy rất mất thời gian mà cũng bởi vì bản tính của cô vốn vẫn lười.
Chính vì vậy mà khi Tống Hàn nhìn thấy cô như vậy, rất không hài lòng.
""Sao lại uống một lần nhiều thuốc như vậy?""
""Thói quen."" Cô trả lời ngắn gọn, không quá để tâm đến anh, cô nằm xuống kéo chăn che kín người, làm bộ dạng giống như đang ngủ.
""Thói quen không tốt! Nhỡ em bị sặc mà chết thì tôi không chịu trách nhiệm."" Câu nói của anh tưởng chừng như vô hại nhưng lại khẽ động một cái đã chạm đến tâm tình của Vương Triều Vân. Cô xốc chăn gối lên ngồi dậy, quá bất lực, quá bất mãn.
""Anh tốt cái gì? Dù sao thì người cũng đã uống rồi, thuốc cũng đã vào trong bụng rồi, anh nói bây giờ có tác dụng gì sao?"" Ngưng lại một chút, cô bổ sung thêm một câu ""Còn nữa. Tôi mà có chết cũng sẽ không chết ở trước mặt anh!""
""Tôi chỉ là đang quan tâm em thôi mà."" Anh cười gượng với Vương Triều Vân.
""Sao tôi lại không nhìn ra là anh đang quan tâm tôi nhỉ?""
""...""
Cuộc nói chuyện khép lại không mấy vui vẻ gì. Kết thúc cũng như mọi lần trước.
Được rồi, cứ cho là cô hay dễ bị kích động đi, nhưng cô thực không thể chịu nổi anh nữa. Giờ phút này cô chợt phát hiện ra giữa hai người bọn họ bất đồng về quan điểm rất nhiều, quan niệm sống cũng khác hoàn toàn, rất khó để hòa hợp, rất khó để sống hòa thuận. Cũng giống như lửa với nước chẳng thể nào dung hòa được. Quả thực chuyện cãi nhau thường xuyên cũng không phải là điều gì mới lạ.
Vương Triều Vân đặt chân xuống giường, cô lại không mang giày vào, tiếp xúc thân mật với mặt sàn. Cô đi đến chỗ anh, đôi chân trần đột nhiên nhón lên cao, anh hơi nhíu mày lại nhìn cô đăm chiêu, anh thấy cô kiễng chân lên, anh sửng sốt, toàn thân trở nên cứng ngắc. Anh bỗng nhiên cứ như đang chờ đợi một điều gì đó.
Rất nhanh chóng.
Ba giây trôi qua...
Anh cảm nhận được cô đang đưa tay luồn ra sau người anh, cả người cô tựa vào anh, áp sát vào kệ sách, cảm giác giống như là đang ôm. Đột nhiên cô với tay lấy một cuốn sách.
Cuốn sách đã nằm gọn trong tay cô, cô cười cười giơ cuốn sách trước mặt anh, khóe miệng cong lên giương giương tự đắc nhìn anh, có chút khiêu khích. Ngữ khí cười cợt.
""Hóa ra anh thích đọc thể loại này.""
""Cũng không tồi."" Người thông minh như anh rất nhanh nhận ra hành động vừa rồi của cô, cũng rất nhanh phản ứng lại. Anh bỗng nhớ tới cái gì đó, liền chuyển đề tài.
""Tối nay cùng nhau đi dự tiệc hội nghị của công ty."" Anh chậm rãi đưa ra lời đề nghị.
""Hả?... À vâng."" Anh thấy hơi ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt của cô không để lộ một tia cảm xúc nào nhưng anh lại rất hài lòng.
-----------------------------------------------------------------
Chiếc xe màu đen dừng lại trước đại sảnh lớn của khách sạn. Tống Hàn nhanh chóng bước xuống xe, anh định đi đến mở cửa cho Vương Triều Vân, nhưng anh lại thấy cô đã mở từ lúc nào. Cô không cần anh giúp đỡ, cô vẫn có thể tự mình làm được, hoàn toàn không cần đến anh.
Tống Hàn và Vương Triều Vân cùng nhau bước vào trung tâm tổ chức bữa tiệc. Xung quanh hầu hết là các nhà đầu tư lớn, các doanh nhân hay các viên chức cấp cao. Đây chính là một bữa tiệc kết giao, hợp tác giữa các công ty khác với nhau.
Chiếc váy màu trắng chậm rãi lướt đi trên mặt đất, phủ một tầng đuôi váy dài, lê trên mọi nơi cô đã đi qua. Vương Triều Vân theo chân Tống Hàn, đi chào hỏi mọi người, cũng có không ít người chủ động đi đến bắt chuyện với Vương Triều Vân, quả thực vô cùng lấy lòng.
Nhiệt độ trong nơi này đột nhiên tăng lên, không khí cũng vì vậy mà trở nên hơi nóng, Vương Triều Vân đưa tay phe phẩy trước mặt tạo gió, tự làm mát mình.
Tống Hàn từ nãy đến giờ thoáng chốc lại nhìn cô một cái, rồi quay đầu đi, rồi lại tiếp tục quay sang nhìn. Vương Triều Vân không khỏi ngờ vực hỏi anh:
""Có gì lạ lắm sao?"" Cô nhìn vẻ mặt của anh lúc này, không nhịn được mà bật cười.
""Ừm. Thực sự là rất lạ!"" Anh không hề phủ nhận đi điều này, rất thành thực đưa ra câu trả lời cho cô.
Bình thường Vương Triều Vân không bao giờ tham gia vào những tiệc tùng, hội nghị phức tạp thế này. Cô rất lười và ngại giao tiếp với đám đông. Nhớ có một lần anh hỏi cô vì sao không thích, cô liền trả lời, mỗi lần đi như vậy đều phải luôn miệng cười, không ngừng nói lấy lòng họ, vậy đã là còn chưa kể đến việc nếu như gặp người quen thì càng phiền phức hơn. Anh lúc ấy nghe xong cũng không có ý kiến gì, đối với người lười như cô, suy nghĩ như vậy cũng không có gì là khó hiểu.
Đây chính là lần đầu tiên sau khi kết hôn trong suốt một năm qua, cô cùng anh đi dự tiệc hội nghị thế này. Khi sáng anh thử đưa ra lời mời đến cô, lại không thể ngờ rằng cô lại đồng ý. Vừa rồi khi đi bên cạnh anh, cô lại cùng anh giao tiếp với mọi người rất hoạt bát, năng động, thật không thể tưởng tượng được Vương Triều Vân ở nhà và Vương Triều Vân hiện tại lại là cùng một người.
Vậy cũng xem như anh đã được nhìn thấy một mặt khác của Vương Triều Vân.
Ở từ xa, Mạc Dương Hạo đã di chuyển tầm mắt sang bên này, nhìn nhìn một lúc mới dám khẳng định đây chính là người quen. Anh không do dự, liền chủ động đi đến chỗ của Vương Triều Vân và Tống Hàn.
Nhìn thấy Mạc Dương Hạo đến đây, đặc biệt hơn là bên cạnh lại có Vi Tang Tang đứng cùng, nét tươi cười trên mặt Tống Hàn đột nhiên đóng băng.
""Tống Hàn, lâu rồi không gặp cậu đó!"" Mạc Dương Hạo cười sảng khoái vỗ lên vai Tống Hàn, vô cùng thân thiết.
""Mạc tổng."" Tống Hàn khẽ trả lời, ngữ khí nghe lại hơi có chút xa cách. Nhưng Mạc Dương Hạo lại quở trách.
""Cái thằng này, đều là bạn bè thời đại học cả mà, sao lại khách khí vậy được!"" Anh nói lại làm ra bộ dạng hờn.
Vi Tang Tang thấy mình không thể im lặng, rốt cuộc cũng phải mở miệng chào một tiếng.
""Tống Hàn, Vương Triều Vân, đã lâu không gặp!"" Giọng nói mang một chút cảm giác bi thương nhàn nhạt, không thể nhìn thấu được.
""Chào!"" Tống Hàn và Vương Triều Vân cùng một lúc mở miệng, ngay sau đó cả hai đồng loạt nở nụ cười trào phúng.
""Đây chính là "" Phu nhân "" của cậu?"" Mạc Dương Hạo hơi thất thố chỉ tay vào người Vương Triều Vân.
""Ừm."" Tống Hàn khẽ thở dài, không biết nên làm sao mới phải. Anh còn chưa thấy hết áp lực thì Mạc Dương Hạo lại vô tình tạo ra cho anh những căng thẳng mới.
""Thật không thể ngờ được là hai người các cậu lại thành một đôi."" Đây không biết là ngưỡng mộ hay là biểu hiện không hài lòng nữa. Lời nói sau khi đã nói ra, anh mới thấy mình hơi lố, nhưng đã muộn mất một giây rồi. Một giây, lời nói cũng đã được nói ra, chạm đến tâm can của ba người bọn họ.
Trước kia chuyện giữa Tống Hàn và Vi Tang Tang thật sự rất tốt, nhiều người không khỏi cảm thấy thèm muốn mình cũng được như vậy. Khi đó, quan hệ giữa anh với Vương Triều Vân còn tệ hơn cả mức bạn bè, thường xuyên tạo ra những trận hỗn chiến trong lớp, không hợp nhau. Nhưng điều không thể ngờ nhất chính là trong giờ phút này, người đứng bên cạnh Tống Hàn không phải là Vi Tang Tang mà là Vương Triều Vân.
Cuộc nói chuyện không biết đến khi nào mà dừng lại, Mạc Dương Hạo bận một số việc nên phải về trước, điều đáng ngạc nhiên là Vi Tang Tang vẫn không hề đi, cô dường như cố nén lại thêm một chút nữa. Vương Triều Vân liếc nhìn qua bên kia thấy bố của Vi Tang Tang đang nâng ly rượu, xã giao cùng mọi người. Lẽ nào cô ấy theo bố đến đây chỉ vì biết chắc Tống Hàn sẽ đến đây.
Cô nhìn thấy vẻ mặt của Vi Tang Tang hơi ngập ngừng rồi lại nhìn sang Tống Hàn, anh đang rất bối rối không biết phải làm sao. Cô thản nhiên lên tiếng.
""Tôi sẽ không ngại để hai người ra ngoài nói chuyện riêng."" Trong giọng nói không hề có lấy một tia nào là châm chọc, hoàn toàn là do cô muốn làm vậy.
Tống Hàn gượng gạo nói với cô:
""Tôi ra ngoài một lát."" Trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi với Vương Triều Vân.
Vi Tang Tang không nói gì, chỉ im lặng đi cùng anh ra bên ngoài. Vương Triều Vân nhất thời bỗng thấy cảm khái chính mình, cô có thể bảo chồng mình ra ngoài nói chuyện riêng với người phụ nữ mà lại không cảm thấy ghen tức hay buồn bực. Cũng phải, vốn dĩ không có tình cảm thì sao lại ghen được chứ?
Cô ngồi trên chiếc ghế ở quầy bar, trong tay cầm một ly rượu đỏ, cô khẽ nhấp môi một cái, buông thả những cảm xúc hiện tại. Bỗng nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.
""Vương Triều Vân."" Cơ thể của cô trong thời khắc đó đột nhiên trở nên cứng nhắc, âm thanh hỗn tạp xung quanh hòa lẫn với tiếng của người nào đó làm cô hoang mang.
Cô ngẩng mặt lên, một màn trước mắt hiện ra đủ làm cô phải kinh ngạc, chính là một thân ảnh, một thân ảnh tưởng như quen thuộc, nhưng hiện tại lại xa cách đến kì lạ.
-