Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ăn cơm xem thời sự xong thì Thiên Lang đi ngủ, Thiên Thanh cũng tương tự, riêng phần Thiên Anh thì lại đi chơi game.Game hắn chơi cũng không phải game thực tế ảo mà chỉ là game MMO bình thường mà thôi, thế giới này khoa học kỹ thuật kỹ thuật tốt thật nhưng vẫn chưa thể chế tạo ra game thực tế ảo.Vốn game mà Thiên Anh chơi có rất nhiều người chơi nhưng bây giờ cả sever vắng hoe, chẳng thấy ma nào.
Thiên Anh chơi game cũng rất quái hắn chỉ nạp tiền vào mua thời trang nhìn cho đẹp mắt, sau đó đi lượn các bản đồ, nghe nhạc của mấy cái bản đồ kia rồi thôi chứ cũng không có đi pk, đánh quái gì cả.Cuộc đời hắn chém giết cũng đủ chán rồi, nên vào game hắn cũng không có thích đi giết người, hắn chủ yếu đi làm nông trại, nuôi thú các kiểu.
Mà game thì chỉ cần có tiền liền mạnh, Thiên Anh ngoài Thiên Lang cùng Thiên Thanh thì cũng chẳng có gì ngoài tiền.Nên hắn ném một đống tiền vào game cũng là điều dễ hiểu, có tiền có ưu đãi, đồ đạc thì vip đến không thể vip hơn, đã thế còn chẳng cần cấp độ gì, cấp một như hắn cũng có thể mặc được.
Cấp một mà mặc trang bị lên để cho tên đứng top 2 cụm sever đánh mấy chục lần mới chết.
Như vậy là hiểu Thiên Anh ném bao nhiêu tiền vào game.Có điều số tiền đó cũng chỉ đủ mua một vài khẩu súng cùng vài chục viên đạn đặc chế thôi.
Đối với người khác thì lớn, còn đối với Thiên Anh lại không đáng là bao.Vào trong game Thiên Anh toàn đi tưới cây, nuôi vịt các kiểu, hắn không có tham gia các hoạt động boss bủng gì đó nên hiếm có ai giết được hắn.Đang lúc Thiên Anh vào cho đàn heo ăn cám thì lại có một người nickname Phương Thúy nhắn tin tới:“Đang làm gì đó?”Thiên Anh trả lời:“Cho heo ăn cám.”Phương Thúy gửi tin nhắn:“Không phải, em là hỏi anh đang làm gì cơ?”Thiên Anh có chút không biết nên nói như thế nào cho phải, hắn nhắn tin lại:“Thì chơi game, đang cho heo ăn cám.”Phương Thúy gửi một cái icon thở dài, kèm vài chữ:“Anh bình tĩnh thật đấy, anh không biết bên ngoài thế nào à?Mà anh đang ở đâu?”— QUẢNG CÁO —Thiên Anh trả lời:“Đang ở nhà, còn cô thì sao?”Phương Thúy gửi tin nhắn:“Đang ở TP.
Ái Dân, chỗ anh thế nào?”Thiên Anh trả lời:“Biến dị sinh vật khắp nơi, để vỡ, lũ lụt, thiếu thức ăn.
Giặc cướp chỗ nào cũng có.
Chỗ của cô ổn không?”Phương Thúy có phần kinh ngạc nhắn tin lại:“Chỗ anh tồi tệ như vậy sao! Chỗ của em thì vẫn tốt, trật tự vẫn được duy trì, quái vật đều bị giết chết sau đó thi thể được đưa đi ra bên ngoài thành phố chôn rồi.
Mà anh hiện tại đang ở thành phố nào?”Thiên Anh thấy tin nhắn này thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, có điều hắn rất nhanh liền hiểu được nguyên nhân những người kia chôn đi đám dị sinh vật, bọn họ sợ sau khi ăn vào cũng sẽ biến dị trở thành quái vật.Đang lúc Thiên Anh viết tin nhắn thì máy tính đột nhiên lại sập nguồn.
Thấy vậy thì hắn không còn gì để nói, để máy tính qua một bên Thiên Anh lúc này cũng đi ngủ luôn, hắn cũng không có ý định đi sạc pin sau đó chơi game tiếp, đối với hắn game chỉ là một cái gì đó có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao.
Vui vui thì vào chơi không thì bỏ.Có điều Thiên Anh thì không để ý tới, nhưng lúc này lại có người đang đối với hắn tức giận không thôi....Lĩnh Nam - TP.
Ái Dân.Bên trong một căn phòng sa hoa.
Năm trên giường Phương Thúy nhìn thấy người chơi có tên “ba củ cà rốt” offline thì thiếu chút nữa đập bàn phím.
Đây là lần thứ bảy hay thứ tám gì đó rồi, cái người bất lịch sự kia cứ đang nhắn tin với nàng là sẽ đột nhiên biến mất.
Điều này để cho nàng khó chịu không thôi.Mà nói đến cũng thật kỳ quái, nàng bình thường cũng không có tức giận ai bao giờ, nhưng lại đối với người kia tức giận, một người bạn ảo mà nàng chưa từng thấy mặt.Phương Thúy là một cô gái rất xinh đẹp, không chỉ đẹp mà gia cảnh của nàng cũng rất tốt, chẳng phải vậy mà trong khi những người khác đang phải chạy cơm từng bữa thì nàng lại có thể nằm ở trên giường chơi game.Cũng vì xinh đẹp, nhà giàu, học giỏi nên nàng luôn là tâm điểm của mọi người, ai cũng muốn nói chuyện với nàng, nhất là con trai, nên khi nàng bị người kia từ chối nhắn tin thì cảm thấy bức xúc không thôi.— QUẢNG CÁO —Nhiều khi nàng chỉ muốn cùng tên khốn nạn kia gọi video, cho hắn nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của mình, rồi mỗi lần đang nhắn tin nàng sẽ đột ngột không nhắn tin nữa để cho tên kia tức chơi.Có điều cái tên kia chơi game kiểu chẳng giống ai, chơi game nhập vai mà cả ngày chỉ đi lo cho cái nông trại, mà vào game thì được năm phút, sau đó ba mươi năm sau mới vào lại lần thứ hai.Người ta đều đã cấp tám mươi chín mươi hắn vẫn cấp một.
Nhiều lúc nàng cũng không rõ là cái tên dở hơi ăn cám heo chơi game này làm gì nữa, sao không chơi nông trại luôn đi cho rồi.Đang lúc trong lòng có một bụng oán khí thì cửa phòng lại có người gọi:“Đang làm gì đó, mở cửa cho mình với nào.”Nghe được tiếng của cô bạn thân, Phương Thúy lúc này nhanh chóng rời giường sau đó chạy tới mở cửa, cửa vừa mở ra thì nàng liền nhìn thấy một thiếu nữ tuổi đôi mươi xinh đẹp, dịu dàng, trên người mặc một bộ đồ màu trắng.“Lan Hương, là cậu đấy à! Sao hôm nay mà rảnh tới đây vậy, không ở nhà học sao?”Lan Hương nghe vậy thì nói:“Chẳng biết còn sống được bao lâu nữa học học cái gì, mình muốn đi chơi mà chẳng biết đi đâu nữa nên qua đây tìm cậu, mà đang làm gì đó?”Phương Thúy cười nói:“Chơi game à, chơi không? Chơi chung cho vui?”Lan Hương nghe vậy thì lắc đầu nói:“Thôi, mình không chơi đâu, đi coi thời sự đi.
Hình như bên ngoài kia xuất hiện nhiều thứ sinh vật đáng sợ lắm, nghe nói bọn nó còn tiến hóa được nữa.”Phương Thúy nghe vậy thì mỉm cười, sau đó kéo tay người bạn thân của mình lên giường, đúng lúc này Lan Hương như phát hiện ra chuyện gì đáng sợ lắm, cô nàng kinh dị nói:“Ý, cậu nhắn tin với người lạ à, ai thế này? Ba củ cà rốt cái tên gì nghe kỳ cục vậy!”Phương Thúy tắt game, cô nàng cười nói:“Bạn cùng chơi game thôi, cũng chẳng biết là ai, thấy nói chuyện thú vị nên mình cùng người ta nói mấy câu cho vui ấy mà.”Lan Hương nghe vậy thì dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bạn của mình, Phương Thúy thấy thế thì cười cười, tiếp đó cô nàng đổi chủ đề.— QUẢNG CÁO —“Mà câu nghe tin gì chưa, nghe nói là có người đói quá ăn thịt của quái vật nhưng không biến thành quái vật ngược lại còn trở nên mạnh mẽ đấy.”Lan Hương gật gật đầu nói:“Có nghe qua nhưng mà tớ cũng có nghe người ta nói là người kia điên rồi, ăn xong thì thần trí liền không tỉnh táo nữa, cả ngày cứ điên điên khùng khùng, tuy không biến tướng nhưng cũng không còn bình thường nữa.”Phương Thúy nghe vậy thì có chút sợ hãi nói:“Thật đáng sợ, chúng ta ở đây còn thế này, không biết người mắc kẹt ngoài kia sẽ sao nhỉ?”Lan Hương nói:“Nghe nói là tình cảnh bên ngoài tồi tệ lắm, người chết khắp nơi, bị quái vật ăn, bị người giết, bị thiên tại nhấn chìm, với thế giới ngoài kia không còn trật tự nữa nên càng kinh khủng.”Lan Hương nói lời này cũng không có sai, thế giới bên ngoài hiện tại trở nên hỗn loạn không cách nào chịu nổi.
Giặc cướp hoành hành khắp nơi, những băng đảng xã hội đen trước kia luôn như mấy con chuột giờ có thể thoải mái mà hoạt động.Mấy thứ giết người cướp của, bắt cóc hiếp dâm gì đó giờ hoạt động công khai luôn, đã vậy còn là một môn giải trí để xua tan đi sự sợ hãi.Thực ra những người kia rất đáng thương.
Bọn họ lúc này như chim sợ cành cong, bọn họ sợ hãi đối với cái chết sẽ ập tới bất cứ lúc nào nên mới có những hành động như thế.Bọn họ đối với phụ nữ thì ngược đãi, hiếp dâm, tra tấn nhưng bù lại bọn hắn phải đi ra bên ngoài kiếm ăn, đối mặt với đám quái vật nguy hiểm, có khi đi rồi là đi luôn không còn về nữa.Thực sự mà nói nếu không có những người nam nhân xấu xa kia thì nữ nhân chân yếu tay mềm, sợ hãi đối với những thứ gớm ghiếc ở bên ngoài không chết đói cũng chết khát mà thôi.
Dù có còn sống cũng không sống mấy người..