Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: beyours07
Đêm đó, Lục Tử Minh cùng Lục Tử Khanh đều ở phòng bệnh của Trương Ngữ Nhạc, Lục Tử Minh không có con cái, đối Trương Ngữ Hoan, Trương Ngữ Nhạc cũng coi như con mình. Giờ mình lại chẳng có ai phải quan tâm, Bác Tùng lại không biết tung tích, Lục Tử Minh lại càng coi hai đứa bé này như con ruột của mình.
Tám giờ sáng, Lục Tử Khanh giục Lục Tử Minh đi làm, Lục Tử Minh lắc đầu: "Anh bị trường cho nghỉ điều tra rồi, vừa hay có thể chăm sóc mẹ và Ngữ Nhạc.”
"Anh, anh không phải là giáo viên nòng cốt của Học viện sao? Rất có tiền đồ cơ mà, vì sao lại phải nghỉ dạy điều tra?" Lục Tử Khanh có chút khó hiểu.
"Là vì chuyện của Cốc Thư Tuyết và anh chuyện, có người viết thư tố giác tín gửi cho Viện trưởng Cát, cho nên phòng Hành chính đã để anh nghỉ dạy rồi." Lục Tử Minh trả lời bất đắc dĩ.
"Chắc chắn là Trình Mai Tây viết, đã ly hôn cùng anh rồi, làm sao còn hại anh như vậy, người ta chẳng phải đều nói một ngày phu thê trăm ngày ân sao?" Lục Tử Khanh có chút giận lây sang Trình Mai Tây.
"Hẳn không là phải là chị dâu em đâu, tuy tính tình cô ấy không tốt, nhưng từ trước đến nay làm việc quang minh lỗi lạc, hẳn là không dùng những sử những chiêu thức hạ lưu như thế." Với sự hiểu biết của Lục Tử Minh về Trình Mai Tây, đây không phải là phong cách làm việc của cô.
"Vậy còn có thể là ai, chắc chắn là ba cô ấy làm, ba cô ấy là giáo viên, chắc chắn đặc biệt rõ ràng việc đâm bị thóc chọc bị gạo này." Lục Tử Khanh lập tức chuyển hướng về phía ông Trình.
"Giờ em quan tâm người nào viết lại còn ý nghĩa gì? Ngược lại anh cảm thấy đây còn là chuyện tốt, anh có thể nhân cơ hội này chăm sóc cho mẹ và Ngữ Nhạc, là anh cầu còn không được." Lục Tử Minh cực lực khuyên giải an ủi Lục Tử Khanh.
"Anh, em có có chút cảm thấy không đáng giá cho anh, annh vốn là tiền đồ vô lượng, kết quả giờ lại thành như vậy." Lục Tử Khanh âu sầu.
"Không sao, coi như anh lại làm lại một lần nữa thôi, không có gì đáng ngại, chuyện bên Học viện điều tra xong là được, dù sao giờ anh cũng không ở cùng với Cốc Thư Tuyết, bọn họ điều tra, anh cứ một mực chắc chắn là người ta vu cáo, anh cùng Cốc Thư Tuyết không hề có vấn đề gì, em phải tin tưởng anh trai em, nhất định lại một lần nữa có được sự tín nhiệm của Viện trưởng Cát." Lục Tử Minh vô cùng lạc quan.
Lục Tử Khanh nghe xong lời của Lục Tử Minh, biểu tình trên mặt cũng thoải mái hơn một chút, nhưng lại còn một chút lo lắng: "Anh, như vậy có được không? Bọn họ có tin hay không?"
Lục Tử Minh ôm vai Lục Tử Khanh: "Tử Khanh, em không tin ai, còn không thể tin anh trai em sao, Viện trưởng Cát tuyệt đối đứng ở phía anh, nhất định không có vấn đề. Giờ ở nhà phải dựa vào hai chúng ta, nhất định em phải kiên cường, đừng có không vượt qua nổi!"
"Anh, anh nói nhà cửa đã phán cho Trình Mai Tây đúng không? Vậy giờ anh ở đâu?" Lục Tử Khanh vẫn là quan tâm Lục Tử Minh nhất.
"Cô ấy đồng ý cho anh trong vòng một tuần trả nhà cửa, bây giờ còn có ba bốn ngày, anh đã đi đại lý bất động sản gần đây xem nhà, khi nào nhà tìm được, anh sẽ chuyển đi." Lục Tử Minh nhìn về phía Lục Tử Khanh.
"À..., vậy là được rồi, tiền chỗ em có, tiền bán nhà đã chuyển sang tài khoản của em rồi, anh tìm chỗ điều kiện tốt một chút." Lục Tử Khanh dặn dò Lục Tử Minh.
"Dù sao hiện giờ anh cũng có một mình, đâu mà chẳng ở được, thật sự không ổn, anh ở lại văn phòng ở Học viện cũng được." Lục Tử Minh ngược lại nhẹ nhàng.
"Thế còn ra gì nữa, năm ngoái bảo mọi người mua nhà, lại không chịu, kết quả không mua nhà, tiền đều bị bồ nhí của Trương Bác Tùng cuỗm sạch rồi, sớm biết thế lúc ấy mua nhà cho anh giờ ít nhất vẫn có chỗ ở." Lục Tử Khanh nén giận với Lục Tử Minh.
"Không sao, dù sao anh cảm thấy bây giờ rất tốt, một mình ăn no, cả nhà không lo đói bụng." Lục Tử Minh an ủi Lục Tử Khanh.
8 giờ 30 sáng, y tá đã đưa phiếu xét nghiệm của Trương Ngữ Nhạc cho Lục Tử Khanh: "Đây là phiếu xét nghiệm Trương Ngữ Nhạc, anh chị đi tìm bác sĩ xem kết quả.”
Lục Tử Khanh lấy phiếu xét nghiệm: "Anh, anh ở đây chăm Ngữ Nhạc nhé, em đi tìm bác sĩ.”
Lục Tử Minh gật đầu đồng ý, Lục Tử Khanh cầm phiếu vào văn phòng bác sĩ. Ngồi trước bàn làm việc chính là Phương Chi Viễn, Lục Tử Khanh nhẹ nhàng đặt phiếu ở trước mặt Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn ngẩng đầu, thấy là Lục Tử Khanh, thoáng có chút kinh ngạc: "Là cô à? Phiếu xét nghiệm của ai?”
Lục Tử Khanh trả lời: "Là con gái tôi, tự dưng hôn mê bất tỉnh, đêm qua đưa tới?"
"À..., tối qua không phải tôi trực, con gái cô phải chuyển sang khoa Nội thần kinh. Tôi viết giấy cho chuyển khoa luôn đây, cô đưa cho y tá, để cho cô ấy giúp cô chuyển khoa." Phương Chi Viễn nói xong cúi đầu bắt viết.
Trong lòng Phương Chi Viễn cũng tò mò, nhưng sự rèn luyện hàng ngày cùng cá tính của anh quyết định anh không mở miệng hỏi nhiều, mà chỉ làm việc anh phải làm. Anh viết xong giấy của bác sĩ đưa cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh đã mất đi phong thái lúc trước, nhận lấy giấy của bác sĩ cúi đầu nói cám ơn cùng Phương Chi Viễn rồi đi ra ngoài.
Đối với bệnh của bà Lục, đáy lòng Phương Chi Viễn lúc ấy chỉ có cảm giác vui sướng, nhưng giờ nhìn Trương Ngữ Nhạc tuổi nhỏ mà cũng ốm, cuối cùng trong lofngn anh vẫn là sự không đành lòng chiếm ưu thế, tấm lòng của người làm thầy thuốc, hơn nữa còn là mong muốn đối xử công bằng với mỗi một người bệnh.
Vào lúc ăn cơm tối đó, Phương Chi Viễn dường như vô ý nhắc tới: "Con gái Lục Tử Khanh bị bệnh tới nằm viện ở bệnh viện chúng con rồi."
Ông Trình chỉ là nghiêng tai lắng nghe, bà Trình đã có chút thiếu kiên nhẫn: "Con gái Lục Tử Khanh, bị làm sao vậy? Đáng đời, ai bảo Lục Tử Khanh cùng mẹ cô ta hợp lực lại bắt nạt Mai Tây nhà chúng ta, lần này bị báo ứng rồi."
Ông Trình trừng mắt nhìn bà Trình một cái: "Miệng của bà có thể đừng không buông tha người khác như vậy một chút hay không, Ngữ Nhạc là đứa bé thì biết cái gì, cho dù là người lớn làm chuyện xấu, cũng không phải là lỗi của nó, nó bị bệnh đáng thương biết bao. Chi Viễn, nó bị bệnh gì?"
"Là một loại viêm màng não cực kỳ hiếm gặp, cả nước hiện giờ cũng chỉ có mấy chục ca, giờ cũng còn không có cách điều trị hữu hiệu, cô bé còn đang hôn mê, cũng không biết có thể tỉnh lại hay không." Phương Chi Viễn lắc đầu.
"Tại sao có thể như thế nhỉ? Tuy nói ông bà ngoại, mẹ, bác nó đều vô cùng không chịu nổi, dù sao đứa bé d/d leuys don;, cũng là vô tội, hi vọng Ngữ Nhạc có thể nhanh chóng tỉnh lại." Ông Trình mong Trương Ngữ Nhạc có thể nhanh chóng khỏi hẳn, trên mặt bà Trình vẫn không hề có sắc mặt bi phẫn.
Sau khiTrình Mai Tây đi rồi, mỗi khi Phương Chi Viễn đi làm, trong nhà chỉ còn có ông Trình bà Trình hai người, đột nhiên cảm giác có chút buồn bã, ông Trình vào nhà ấm trồng hoa chăm sóc hoa cỏ, bà Trình ở trong phòng bếp bận rộn, nhưng vẫn có chút buồn.
Trình Mai Tây chỉ gọi điện thoại báo bình an cho họ vào ngày tới nơi, sau đó vẫn không hề có bất kỳ tin tức gì, bà Trình cùng nói thầm với ông Trình: "Mai Tây sao thế nhỉ, làm sao cũng không gọi điện thoại cho chúng ta?"
Ông Trình lại không đồng ý: "Bọn chúng nó sống được là được, điện thoại cho bà để làm cái gì, lại nói, Mai Tây là đi khám bệnh, cũng không phải đi chơi, nó điều trị xong sẽ tự nhiên trở về."
"Ông già, chúng ta sống mãi ở đây, cũng không phải là biện pháp hay. Mai Tây còn chưa hồi phục hoàn toàn, chúng ta đi giúp nó thu nhà cửa lại, chờ thu dọn xong, chúng ta trở về Trùng Khánh đi!" Bà Trình tính toán thật sự chu toàn.
"Mẹ nó, bà nói có lý, có điều còn chưa tới lúc, bà cứ an tâm ở chỗ này đã, tới thời gian đó, chúng ta cầm phán quyết của tòa án tới cửa đòi nhà, đoán chừng Lục Tử Minh nó cũng không dám không cho chúng ta lấy nhà." Ông Trình tán thành ý kiến của bà Trình.
Bà Trình nghe theo ý kiến của ông Trình, yên tâm chờ đợi, thời hạn một tuần cũng đã đến, hai người chăm sóc hoa cỏ cùng thu dọn trong nhà xong, khôi phục sinh hoạt như trước ở Trùng Khánh, thỉnh thoảng Phương Chi Viễn dẫn theo Lâm Như Sơ về nhà ăn cơm, cuộc sống hàng ngày cứ như vậy êm đềm trôi qua.
Ngày Trình Mai Tây cùng Bộc Tấn rời đi, Kha Vũ đưa bọn họ tới sân bay, ở ngoài sân bay, Kha Vũ kéo Bộc Tấn đến một bên: "Mời hai người ở lại chơi vài ngày, lại một ngày cũng không chịu ở lại, vốn cho là cậu muốn rời nơi phồn hoa về nước có chuyện, hóa ra chính là cô ấy à?”
Bộc Tấn cười nhìn Trình Mai Tây bên cạnh: "Là cô ấy, nhưng mà không phải toàn bộ là vi cô ấy, có điều giờ mình đã biết mình thực sự muốn có cuộc sống như thế nào rồi.”
Kha Vũ đấm Bộc Tấn một cái: "Thằng oắt này, nhìn cậu mỗi ngày vui chơi nhân gian, cái gì cũng không để trong lòng, kết quả lúc làm thực sự, lại dùng chân thành hơn bất kỳ ai, lần này cậu về nước, cũng không biết khi nào thì mới trở lại!"
"Yên tâm, một năm sau chúng tớ sẽ quay lại Mĩ. Đến lúc đó khả năng vẫn còn cần phiền cậu liên hệ bệnh viện, còn theo giúp chúng tớ vài ngày!" Bộc Tấn nói trước với Kha Vũ.
"Cái gì, thằng oắt cậu là nghiện khám bệnh ở Mỹ à? Lần sau đến lại khám tiếp, là ai khám đây? Liệu cậu có đổi người khác không thế?" Kha Vũ cười xấu xa.
"Vẫn là dẫn cô ấy tới, lần này giải quyết vấn đề tâm lý của cô ấy, lần sau là muốn điều trị bệnh tật trên người cô ấy rồi." Bộc Tấn gật đầu với Kha Vũ.
"Rồi rồi dù sao việc khác tôi cũng không giúp được, việc này, lại đúng là có thể giúp." Kha Vũ cười to.
Trình Mai Tây dường như cảm giác được hai người đang nói chuyện về mình, quay đầu nhìn Bộc Tấn cùng Kha Vũ, Bộc Tấn vỗ vai Kha Vũ: "Cậu cũng đừng cười dọa người như thế, chúng ta đi thôi, có thời gian về nước đi chơi một vòng đi, có khi cũng có thể tìm được tình yêu của cậu.”
Ánh mắt Kha Vũ ảm đạm: "Tình yêu chân thành của tôi, đã sớm yêu chân thành người khác rồi!"
"Không sao, yêu người khác thì sao chứ, kết hôn với người khác cũng không có gì, chỉ cần cậu yêu cô ấy thật lòng, nhất định có thể tìm lại một lần nữa!" Bộc Tấn một câu hai nghĩa, giống như đùa mà lại là thật.
Kha Vũ cười to: "Được, chờ lúc các cậu kết hôn báo tôi về nước, tôi tham gia hôn lễ, tiện tìm tình yêu đích thực.”
Chờ Bộc Tấn cùng Kha Vũ từ biệt, Trình Mai Tây vội vàng gọi cho ông Trình, chỉ đơn giản nói mình đêm đó bay trở về, ông Trình cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi rõ thời gian chuyến bay tới.
Lúc Trình Mai Tây cùng Bộc Tấn đi ra khỏi sân bay, Phương Chi Viễn mang theo ông Trình bà Trình đang dien dan lequy;don đợi ở cửa đón khách, Trình Mai Tây nét mặt toả sáng, đã khôi phục đến trạng thái trước khi bị bệnh. Trình Mai Tây chạy vội vào vòng tay của ông bà Trình, Phương Chi Viễn cùng Bộc Tấn đứng bên cạnh, chứng kiến cả nhà ba người đoàn tụ.
Ông Trình cùng bà Trình ngồi ở ghế sau cùng Trình Mai Tây, Bộc Tấn ngồi ở ghế lái phụ, sau khi ba người thân thiết nói chuyện với nhau xong, Bộc Tấn quay đầu nhìn về phía ông bà Trình ngồi sau: "Cô chú, cháu đã đặt cơm rồi, cháu muốn cùng ăn cơm với cô chú một bữa, có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cô chú.”