Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thu dọn bát đũa xong, Trình Mai Tây từ phòng bếp đi ra sô- pha ngồi cùng cha mẹ, ông Trình nhìn Trình Mai Tây: “Mai Tây, con ở nhà vài ngày, rồi về Thẩm Dương thôi, ba chồng con ốm, con không về thăm không ổn cho lắm.”
“Ông nói cái gì, tôi không đồng ý cho nó đi. Tôi vất vả nuôi con gái lớn từng này, một năm ban mùa làm con dâu cho nhà người ta, giờ con gái vất vả lắm mới về ăn cái tết với chúng ta, ông lại bảo nó quay về Thẩm Dương, tôi không đồng ý.” bà Trình vừa nghe liền nóng nảy.
“Mẹ, mẹ đừng nóng, con cũng không đi mà, con ở nhà với mẹ, dù sao năm nay bọn con cũng thương lượng tốt rồi, ai về nhà nấy, anh ấy về nhà với ba mẹ chồng, con cũng ở nhà với ba mẹ.” Trình Mai Tây an ủi mẹ.
“Mai Tây, con không phải trẻ con, không nên tùy hứng. Hiện nay dù không nói con gái gả rồi như bát nước đổ đi, nhưng nếu đã gả tới làm con dâu nhà người ta, phải có con dâu bộ dáng, ba chồng ốm, con làm con dâu đều không đi thăm, về tình về lý đều nói không được. Ba mẹ sức khỏe đều tốt, con về thăm cũng yên tâm, lại ở nhà vài ngày với ba mẹ, rồi bay đi Thẩm Dương thăm ba chồng con, cùng ăn tết với người ta.” Ông Trình tận tình ngồi khuyên.
Trình Mai Tây nghe lời của ba, hồi lâu cũng không nói gì, mẹ cũng bắt đầu quay sang khuyên cô: “Ba con lúc nào cũng nghĩ chu đáo, con nếu là con dâu nhà họ Lục, cũng cần phải có dáng vẻ của con dâu, con về thăm ba mẹ là ba mẹ đã mừng rồi, con yên tâm đi Thẩm Dương đi, sức khỏe bố mẹ đều tốt, còn có thể chăm sóc lẫn nhau, con không cần lo lắng.”
Mũi Trình Mai Tây có chút chua sót, nước mắt đảo quanh hốc mắt hồi lâu, cuối cùng xịt xịt mũi gật đầu: “Ba mẹ, con nghe lời ba mẹ.”
Ba người cuối cùng bàn bạc xong, Trình Mai Tây lại ở nhà 3 ngày, đặt vé máy bay đi Thẩm Dương ngày 29 tết, đêm hôm đó là tới, vừa vặn qua giao thừa.
Bà Trình liền bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho nhà thông gia, đồ đặc sản và đồ ăn vặt liền đủ hai thùng lớn, Trình Mai Tây ngại đồ nhiều không tiện mang, lại chủ động sắp xếp lại, cuối cùng chuẩn bị một thùng đồ làm quà tặng.
Ngày hôm sau, sáng sớm cả nhà 3 người liền ra phố đi dạo hội chùa, ngày 25 tháng chạp, tập tục ở Trùng Khánh là phải ở hai bên cửa sổ nhà mình dán hoa và chữ phúc, hiện nay rất nhiều nhà đều ở chung cư, nhưng nhà Trình Mai Tây vẫn ở một tiểu viện ở ngoại thành thành phố, vẫn là loại nhà tứ hợp viện hiếm còn, nhà họ cũng giữ lại tập tục năm mới phải dán cửa sổ.
Đi tới con phố cổ nơi có hội chùa, tìm được ông lão nghệ nhân vẫn luôn bày đồ nơi này, lão nghệ nhân đã hơn 70 tuổi, đeo kính lão, cắt giấy lại như nước chảy mây trôi, một bức tranh sống động liền nhanh chóng xuất hiện, lão nghệ nhân còn nhiệt tình giảng giải cho bọn họ, nhưng hình ảnh cậu bé chúc thọ trong tranh trong nháy mắt lại làm tim Trình Mai Tây đau đớn.
Mọi người cùng mọi sự dường như không chỗ nào không nhắc nhở đến sự tồn tại của vấn đề kia, dường như không có con, cuộc sống của Trình Mai Tây liền mất đi phương hướng tiến tới, dường như một đứa trẻ hiện nay là giá trị và ý nghĩa lớn nhất trong cuộc sống của cô. Trình Mai Tây có chút không cam lòng, lại không thể làm thế nào, thậm chí muốn tuyên chiến với số phận. Nhưng số phận là một thứ xấu xa không thể nắm bắt, cô không thể ra tay, cũng không có chỗ trốn tránh, dù có liều mạng đánh ra một quyền, cũng giống như đánh vào bị bông vậy, hoàn toàn biến mất.