Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cốc Thư Tuyết nghĩ lại cũng chẳng có biện pháp nào, đành cúi đầu tập trung ăn cơm. Lục Tử Minh gắp miếng sườn trong suất cơm của mình cho Cốc Thư Tuyết: “Em mang bầu cần nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều một chút, anh xem trên mạng, giờ em cần phải tẩm bổ đấy.”
Cốc Thư Tuyết lắc đầu: “Em không cần thì sao? Ăn thịt nhiều sẽ béo mất, em không muốn thành heo mẹ béo, như thế anh sẽ không thích em.”
“Nhưng mà bây giờ em đã sắp làm mẹ rồi, em phải ăn nhiều một chút, đứa bé mới có đủ dinh dưỡng chứ. Ngoan, nghe lời nào, ăn nhiều một chút! Em có béo anh cũng thích, anh cứ thích em biến thành heo mập, mập mạp mới đáng yêu mà.” Lục Tử Minh dỗ Cốc Thư Tuyết như dỗ trẻ con.
“Em không tin đâu. Anh với em bây giờ còn có cảm giác mới mẻ, chờ sau này nhàm chán rồi, cũng sẽ không tốt với em như bây giờ. Chị Mai Tây chẳng phải đã nói rồi à, ngày xưa anh với chị ấy cũng là trăm y ngàn thuận, cũng yêu chị ấy chết đi sống lại còn gì, còn hứa hẹn cả đời đối tốt với chị ấy thôi? Giờ xem cách anh đối xử với chị ấy, chính là kết cục sau này của em rồi.” Cốc Thư Tuyết cố tình đem Trình Mai Tây ra làm bia đỡ đạn.
“Sao em có thể so sánh mình với Trình Mai Tây cơ chứ? Lúc đó cô ta bị bạn trai cũ vứt bỏ tới mức không thiết sống, anh tốt bụng không chê bai, ai biết cô ta được lợi còn không cam lòng, không những không biết ơn anh, còn hơi tí là cãi nhau với anh. Anh nhịn đủ cô ta rồi! Cô ta làm sao so được với em? Em thuần khiết, lương thiện, còn dịu dàng, biết chăm sóc, anh có thể gặp được em chính là phúc phận kiếp trước anh đã tu luyện.” Lục Tử Minh vì muốn làm Cốc Thư Tuyết vui, hạ thấp Trình Mai Tây không giới hạn.
Bà Trình thấy phích không còn nước sôi, miệng càu nhàu Lục Tử Minh ngay cả nước sôi cũng không xách, tay xách theo phích nước ra cửa phòng, ông Trình bảo để ông đi, bà xua tay: “ Cũng có nặng nhọc gì, tôi đi là được rồi!”
Ra khỏi phòng bệnh, bà Trình theo bản năng nhìn về phía Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết, lại thấy Cốc Thư Tuyết gắp miếng sườn từ suất của mình bỏ vào suất của Lục Tử Minh, hai người đang thân mật nói chuyện gì đó, không phát hiện ra bà Trình đang nhìn chăm chăm.
Bà Trình cũng chẳng quan tâm chuyện múc nước, quay về phòng gọi ông Trình, Trương Bác Tùng vội vàng sáp lại hỏi: “Cô, có cần cháu giúp gì không ạ?”
Bà Trình liên tục xua tay: “Không cần, không cần. Tiểu Trương, cháu giúp cô trông Mai Tây một chút, để ông lão này giúp cô là được.”
Ông Trình có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo bà Trình ra cửa phòng bệnh, dùng ánh mắt hỏi bà Trình, bà Trình không nói chuyện, mà đưa tay chỉ vào Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết ở phía xa xa, ông Trình có chút khó hiểu: “Hai chúng nó đang ăn cơm, ở bệnh viện không ăn cơm ở đây ăn ở đâu? Có gì đáng xem?”
Bà Trình chầm chậm lắc đầu: “Tôi vẫn cứ cảm thấy chúng nó sao sao ấy. Lúc đi ăn cơm Cốc Thư Tuyết cũng nói không đi. Là em họ của Trương Bác Tùng, nhưng sao Lục Tử Minh lại quen thuộc như vậy? Có phải không giữa bọn họ có mối quan hệ nào đó không bình thường?”
“Ý bà nói, nó là kẻ thứ 3 của Lục Tử Minh?” Nỗi ngờ vực vô căn cứ luôn không dám tin tưởng này chẳng lẽ là thật? Việc nói ra những từ ngữ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời người giáo sư già về hưu luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm như ông Trình dường như cũng vô cùng gian nan.
Bà Trình gật đầu: “Đúng thế, tôi vẫn luôn nghi ngờ quan hệ bọn nó không đơn giản. Xem ra là thật, vừa rồi tôi tận mắt chứng kiến Cốc Thư Tuyết gắp một miếng sườn từ bát mình sang bát của Lục Tử Minh.”
Ông Trình nghe bà Trình nói, liền bước về phía Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết. Nhìn thấy ba vợ với vẻ mặt giận dữ, Lục Tử Minh có chút sợ hãi, lại cố gắng trấn định: “Ba, ba làm sao thế? Mai Tây có chuyện gì à?”
“Là cậu có chuyện gì? Vừa rồi mẹ cậu nói nhìn thấy Cốc Thư Tuyết gắp miếng sườn vào bát cậu. Có thật không? Các ngươi có quan hệ gì?” Ông Trình hỏi tội.
“Á, bác Trình, bác hiểu lầm rồi. Cháu không ăn thịt mỡ, thế nên mới gắp cho anh Minh, có vấn đề gì ạ?” Cốc Thư Tuyết công lực giả bộ vô tội thật sự thâm hậu.
Ông Trình quay sang đối mặt với Cốc Thư Tuyết: “Hai người các người nếu không có quan hệ gì, vì sao có thể tùy tiện gắp đồ mình ăn dở vào bát nó, nó còn không từ chối!”
Cốc Thư Tuyết phì cười : “Vì chuyện này ạ? Nếu thế, cháu sẽ có quan hệ với một nửa số sinh viên nam ở học viện mất thôi, lúc chúng cháu ăn cơm, thịt mỡ cháu không ăn đều cho bọn họ ăn hết. Bác trai, bác đúng là kỳ lạ!”