Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau, bộ phim điện ảnh Vì hắn tổ chức lễ khai máy.
Đạo diễn Tăng đích thân lên kế hoạch và làm đạo diễn. Diễn viên Ứng Hoa Hâm vắng mặt bốn năm lần nữa quay lại màn ảnh, truyền thông và fan nghe tin lập tức hành động. Hôm tổ chức lễ khai máy có hơn một trăm phóng viên có mặt ở hiện trường, còn phát trực tiếp lên mạng, khán giả xem trực tiếp tăng vọt, trong thời gian ngắn đã vượt hơn một triệu người xem.
Trong đó có một phần là fan của Kỷ Sơ Hạ, tuy rằng dưới ánh hào quang của Ứng Hoa Hâm và đạo diễn Tăng, cậu có vẻ không quan trọng lắm, toàn bộ quá trình tuyên bố cũng không nói mấy câu, nhưng có thể lấy được tài nguyên tốt như vậy cũng đủ làm fan của cậu sung sướng.
Trong giới đã có lời đồn Kỷ Sơ Hạ sắp ký hợp đồng với Đông Hoàng, tuy chuyện Tần Ý đích thân đưa cậu đến Đông Hoàng bị Chu Vĩ che giấu không bị lan truyền, nhưng quan hệ quanh co khúc mắc của cậu và Đông Hoàng vẫn bị đồn đãi rất nhiều. Đông Hoàng đột nhiên ra tay đầu tư cho bộ phim Vì hắn càng chứng minh tin đồn này là thật, Chu Vĩ cũng đích thân có mặt trong buổi lễ khai máy.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Kỷ Sơ Hạ về phòng nghỉ phía sau sân khấu, gặp được Dương Vãn Thanh đến từ sớm đang chờ cậu.
Cậu cũng biết chuyện Dương Vãn Thanh có bạn trai mới và sắp kết hôn, mở miệng liền nói: “Chúc mừng chị.”
Dương Vãn Thanh tươi cười đón nhận lời chúc, sau đó nói mục đích cô đến đây: “Thật ra hôm nay chị đến đây là do có người nhờ vả, tới khuyên em ký hợp đồng với Đông Hoàng.”
Kỷ Sơ Hạ vừa nghe liền biết ngay là ai nhờ cô, tuy Dương Vãn Thanh và Tần Ý đã hủy bỏ hôn ước nhưng vẫn làm bạn bè như cũ. Cậu thật sự không ngờ Tần Ý sẽ nhờ Dương Vãn Thanh đến thuyết phục cậu.
Rốt cuộc có vào Đông Hoàng hay không, cậu vẫn chưa quyết định được. Vừa rồi Chu Vĩ còn rất khách sáo mời cậu lần nữa, cứ tiếp tục kéo dài như vậy lại có vẻ kỳ cục, cứ như là cậu đang làm bộ làm tịch.
“Chị không biết rốt cuộc em và hắn xảy ra chuyện gì, chắc chắn là trước đó có hiểu lầm gì, hiện tại hắn đã hiểu rõ, muốn bồi thường cho em, hy vọng em có thể ký hợp đồng với Đông Hoàng, nhưng em lại sợ gặp phiền phức lần nữa nên do dự, đúng không? Theo ý kiến riêng của chị, chị thấy em có thể ký với Đông Hoàng, em đã có tâm đi theo nghề này, nên vì sự nghiệp của em mà lựa chọn con đường tốt nhất.”
“Đạo lý này thật ra em đều hiểu, em chỉ lo lắng sau này không cẩn thận lại chọc gì hắn…” Tuy rằng Tần Ý đã cam đoan, nhưng nói miệng thì có ích gì chứ, nói cho cùng cậu vẫn không quá tin tưởng Tần Ý.
Dương Vãn Thanh nở nụ cười: “Em đó, đừng nghĩ hắn như là một tên bạo quân. Chị đã quen hắn tám chín năm rồi, chị biết tính tình hắn thế nào. Tuy hắn hơi lạnh lùng nhưng thật sự không phải là người xấu, ai cũng nói hắn bụng dạ nham hiểm, thật ra nhiều năm như vậy, ngoại trừ ba người nhà chú hai hắn, hắn chưa từng ra tay ác độc với ai. Nhưng đó cũng là chú hai hắn có lỗi trước, thật ra Tần Ý rất phân rõ phải trái đúng sai. Trước kia hắn hiểu lầm em, hiện tại biết mình nghĩ sai, không phải đang cố hết sức bồi thường cho em sao? Nếu đổi là người có lương tâm khác, nhiều nhất chỉ đưa cho em chút tiền bồi thường mà thôi, ai lại vì chuyện của em mà hao tâm tốn sức đến như vậy.”
Kỷ Sơ Hạ cắn môi, không phải cậu không hiểu những lời Dương Vãn Thanh vừa nói. Tần Ý cao cao tại thượng lại có tiền như vậy, dù đúng là hắn hiểu lầm, nhưng nếu hắn không thừa nhận thì cậu cũng bó tay không thể làm gì được hắn. Nhưng Tần Ý lại đích thân xin lỗi cậu hai lần ba lượt, cũng nghĩ cách bồi thường và giúp đỡ con đường phát triển sau này của cậu, dù trong lòng vốn còn bất mãn nhưng cậu cũng ngại nói thêm.
“Hơn nữa em cũng không cần lo lắng sẽ tiếp xúc nhiều với Tần Ý. Mặc dù Đông Hoàng là công ty con của Tần thị, nhưng dù em ký với Đông Hoàng, căn bản cũng sẽ không gặp được hắn. Những chuyện em lo lắng thật ra đều không cần thiết.”
Nói đến câu này, trong lòng Dương Vãn Thanh lại sinh ra cảm giác kỳ quái. Tần Ý đúng thật là người biết phân rõ phải trái, biết sai liền sửa, nhưng đối với Kỷ Sơ Hạ, hắn lại chú ý và để tâm hơi quá mức, ít nhất vượt qua mức độ hiểu biết hiểu của cô về hắn.
Kỷ Sơ Hạ lại cảm thấy câu này có lý, có lẽ cậu đã quá xem trọng bản thân. Sau này có lẽ cậu và Tần Ý sẽ không đụng mặt nhau nữa, kỳ thật không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Sau khi do dự một lúc, cuối cùng cậu cũng gật đầu: “Dạ, chị Vãn Thanh, em nghe lời chị.”
Dương Vãn Thanh mời cậu cùng ăn cơm tối, Kỷ Sơ Hạ cũng không từ chối, mới vừa ra ngoài liền thấy xe của Tần Ý.
Lần này Tần Ý cũng tự lái xe đến, là một chiếc Land Rover rất khiêm tốn. Hắn vẫn luôn đậu ở ven đường không ai chú ý, nếu hắn không bước xuống xe bọn họ cũng không phát hiện đó là xe hắn.
Land Rover
“Tôi đưa hai người đi ăn tối.”
Dương Vãn Thanh và Kỷ Sơ Hạ: “…”
Sau khi lên xe, Kỷ Sơ Hạ như hồn vía trên mây. Tần Ý liếc nhìn cậu nhiều lần qua kính chiếu hậu mà cậu cũng không phát hiện. Dương Vãn Thanh ngồi bên ghế phó lái lại chú ý đến động tác của Tần Ý, cảm giác quái dị trong lòng càng sâu.
Tần Ý dẫn bọn họ đến một nhà hàng rất nhỏ nhưng đặc sắc, phong cảnh tịch mịch mà lại tao nhã, rất thích hợp để hẹn hò trò chuyện, tuy tổ hợp ba người bọn họ hơi kỳ quái.
Thật ra Kỷ Sơ Hạ không muốn đi, nhưng mới vừa đồng ý với Dương Vãn Thanh, giờ lại nói không có thời gian cũng quá trắng trợn. Huống chi nếu cậu đã quyết định vào Đông Hoàng thì cũng nên giữ phép lịch sự trước mặt đại boss.
Trên bàn cơm, Dương Vãn Thanh và Kỷ Sơ Hạ trò chuyện với nhau, Tần Ý gần như không nói tiếng nào, chỉ yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho hai người. Kỷ Sơ Hạ cảm thấy không được tự nhiên nhưng không biểu hiện gì ra ngoài.
Dương Vãn Thanh bày tỏ, từ khi Tiểu An được Kỷ Thu Vũ đến dạy, quả nhiên bệnh tình tiến triển. Cô vốn không hề hy vọng gì, nhưng hiện tại cậu bé dần dần khôi phục làm cô lại có niềm tin: “Tiểu Vũ rất có năng khiếu hội họa, chị thấy hiện tại sức khỏe cô bé đã khá hơn rất nhiều, em có cân nhắc cho Tiểu Vũ học chuyên ngành gì chưa?”
“Tháng chín này em định cho Tiểu Vũ đi học lại, trước kia nó ở nhà, đứt quãng tự học bài vở cấp một và cấp hai, hiện tại em muốn cho nó đi học cấp ba, sau này có thể thi đại học.”
“Nhưng chị nghe Tiểu Vũ nói cô bé càng muốn học vẽ, hơn nữa chị cho cô bé xem qua bản thiết kế của chị, Tiểu Vũ cũng rất có hứng thú, nếu cho cô bé phát triển phương diện này thì cũng là một nghề sau này.”
“Để em suy nghĩ, chỉ cần Tiểu Vũ thích thì không có vấn đề gì, cám ơn chị.”
Kỷ Sơ Hạ chân thành cám ơn Dương Vãn Thanh, không chú ý thấy Tần Ý đang ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Em đừng nói cám ơn chị mãi, chị còn có chuyện muốn làm phiền em đây. Người yêu chị bị mẫn cảm với lông mèo, chị định tặng bé mèo kia, nhưng giao cho người khác chị không yên tâm, nó lại rất thích em, hay là em nuôi nó nha?”
“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng có thể em không có nhiều thời gian… Lúc em không ở nhà để Tiểu Vũ chăm sóc nó đi.”
“Được.”
Tần Ý luôn im lặng đột nhiên hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Cậu thích mèo à?”
“Ừ.”
Tần Ý gật gật đầu, không nói gì thêm.
Ăn gần xong, Dương Vãn Thanh đi toilet, chỉ còn lại hai người im lặng không nói chuyện, bầu không khí có chút lúng túng. Kỷ Sơ Hạ không yên lòng nhìn lên phía trước, liền thấy nửa gương mặt nghiêng của một người đàn ông đang ôm một cô gái xinh đẹp hướng ra cửa nhà hàng, đồng tử cậu co rụt lại, Kỷ Sơ Hạ đứng bật dậy.
Đối phương đã ra khỏi cửa, Kỷ Sơ Hạ gần như không chút do dự đuổi theo. Người đàn ông kia đã nhanh chóng lên xe rời đi. Tần Ý cũng chạy ra tới, thấy Kỷ Sơ Hạ như hồn bay phách lạc đứng ở ven đường. Hắn bước nhanh đến đè lên vai cậu, trầm giọng hỏi: “Kỷ Sơ Hạ, cậu làm sao vậy?”
Cả người Kỷ Sơ Hạ như khúc gỗ, cơ thể lại run nhè nhẹ, Tần Ý dùng sức nắm chặt bả vai cậu: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Kỷ Sơ Hạ lấy lại tinh thần hất mạnh tay hắn ra rồi xông về phía đường lớn trước mặt. Tần Ý nhảy dựng trong lòng, muốn đuổi theo lại bị dòng xe cộ chặn ngang, tiếng còi xe và tiếng chửi bậy vang lên inh ỏi. Đây là lần thứ ba hắn thấy Kỷ Sơ Hạ như người điên, không để ý gì mà xông ra đường lớn, quả nhiên là không sợ chết.
Một chiếc taxi dừng bên cạnh Kỷ Sơ Hạ, cậu mở cửa lên xe, không một tiếng chào hỏi, bóng dáng liền biến mắt trong dòng xe đông nghịt.
Dương Vãn Thanh thanh toán xong bước ra, chỉ thấy Tần Ý đen mặt đứng ở ven đường: “Sơ Hạ đâu?”
“Đi rồi.” Giọng nói Tần Ý hơi khàn khàn.
Hai hàng lông mày thanh tú của Dương Vãn Thanh hơi nhíu lại, nhìn gương mặt nghiêng bình tĩnh của Tần Ý, nhớ lại phản ứng của hắn từ khi gặp ở lễ khai máy đến bây giờ, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia hối hận, có lẽ cô không nên khuyên Kỷ Sơ Hạ đến Đông Hoàng.