Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ do thấy tâm trạng Kỷ Sơ Hạ không tốt nên đạo diễn Tăng hủy bỏ cảnh quay đêm đó, bảo cậu về nghỉ ngơi cho tốt. Trì hoãn tiến độ làm Kỷ Sơ Hạ thật ngại, nhưng đạo diễn lại vỗ vỗ vai an ủi cậu: “Không sao, cảm xúc em không tốt, cho dù quay cũng vô dụng, vẫn nên về nghỉ ngơi đi, ngày mai ổn định tinh thần rồi đến.”
“Dạ, cám ơn đạo diễn.”
Từ trường quay đi ra, Kỷ Sơ Hạ định về khách sạn, Tần Ý vẫn chưa rời đi bỗng lái xe đến trước mặt, là một chiếc Bugatti Veyron màu trắng rất đáng yêu: “Lên xe đi.”
“Có lẽ không cần làm phiền chủ tịch Tần đâu, lát nữa xe bảo mẫu sẽ đến.” Kỷ Sơ Hạ lúng túng cười nói, bị Tần Ý nhìn thấy dáng vẻ thất thố vừa nãy làm cậu không được tự nhiên.
“Cùng ăn một bữa đi, ngay gần đây thôi, lát nữa tôi đưa cậu về.”
Kỷ Sơ Hạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa lên xe.
Đương nhiên cậu có thể từ chối, nhưng có lẽ mấy câu nói vừa nãy của Tần Ý làm cậu cảm thấy dường như người này không đến nỗi đáng ghét như trong suy nghĩ của cậu, ma xui quỷ khiến thế nào liền lên xe của hắn.
Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ đến một hội sở tư nhân, ông chủ ở đây là bạn của hắn. Hội sở này được thiết kế theo kiểu kiến trúc lâm viên, đình đài lầu các cổ kính, có cầu nhỏ nước chảy lượn lờ, là nơi mà người bình thường có tiền cũng không vào được. Nữ nhân viên mặc sườn xám dẫn bọn họ đi qua một cổng vòm, xuyên qua hành lang gấp khúc đi sâu vào một căn phòng cạnh gốc cây hạnh sâu trong lâm viên.
Hoa hạnh, tham khảo thêm https://vi.wikipedia.org/wiki/M%C6%A1_ch%C3%A2u_%C3%82u
Một cái bàn gỗ tinh xảo khắc hoa được đặt cạnh cửa sổ, ngồi ở đó có thể ngắm nhìn cảnh sắc hoa lệ ngoài cửa sổ. Ánh tà dương chiếu lên khung cửa gỗ, ánh lên nhiều màu sắc khác nhau, một cành hoa vươn tới bên cửa sổ, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi, Kỷ Sơ Hạ nhịn không được giơ tay chạm nhẹ lên cánh hoa, khẽ nở nụ cười.
Ánh mắt Tần Ý dừng lại trên cặp mắt cười cong cong của cậu, trong mắt hắn cũng hiện lên ý cười nhẹ. Tần Ý cầm ấm trà rót cho Kỷ Sơ Hạ và hắn, cậu thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm tách trà nhấp một ngụm, hơi nóng lượn lờ bay lên, gương mặt cậu cũng trở nên nhu hòa.
Thức ăn Giang Nam tinh xảo có thể so với các tác phẩm nghệ thuật được mang lên. Trước kia Kỷ Sơ Hạ luôn cảm thấy đồ ăn Giang Nam không mùi không vị, hiện tại mới biết được, không phải thức ăn không ngon, mà là cậu chưa ăn được thức ăn Giang Nam chính tông.
Có tiền thật tốt, cậu yên lặng cảm thán trong lòng.
Bữa cơm này bọn họ không nói chuyện với nhau mấy câu, cứ yên tĩnh mà ăn, làm Kỷ Sơ Hạ thả lỏng rất nhiều. Ngẫu nhiên giương mắt nhìn, chỉ một ánh mắt đã biết đối phương muốn nói cái gì, mười phần ăn ý.
Ăn tối xong, Tần Ý hỏi Kỷ Sơ Hạ có muốn đi hóng gió không.
“Đi đâu?”
“Sườn núi ở ngoại thành.”
Kỷ Sơ Hạ nhướng nhướng mày, không từ chối.
Đây là lần thứ hai cậu đến nơi này, lần trước cậu lái chiếc Ferrari của Tần Tranh biểu diễn một màn không sợ chết kiếm được tám mươi vạn. Lần này cậu ngồi trong xe của Tần Ý, cảm nhận sự phấn khích tương tự. Cửa kính hạ xuống phân nửa, gió mạnh liên tục thổi vào, xuyên qua mái tóc gào thét vào tai cậu.
Áp lực và đau khổ trong lòng rốt cuộc tìm được nơi muốn trút ra, Kỷ Sơ Hạ hưng phấn gần như muốn thét chói tai.
Tần Ý trấn định bình tĩnh mà điều khiển vô lăng. Hắn tăng tốc, chiếc xe lao nhanh nhưng vẫn rất vững vàng, vẻ mặt Tần Ý lại bình thản như thường, dù đang lái với tốc độ cực hạn hắn vẫn có thể tao nhã thong dong.
Sau khi đến đỉnh núi, Tần Ý tìm một nơi ngắm cảnh không tồi dừng xe lại. Hắn xuống xe châm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe, tư thế biếng nhác mà lại tùy ý, trong sương khói lượn lờ, hắn híp mắt ngắm nhìn hàng nghìn hàng vạn ánh đèn ở thành thị xa xa.
Kỷ Sơ Hạ bên ghế phó lái cũng xuống xe vòng qua, hướng Tần Ý hơi nâng cằm: “Chủ tịch Tần, cho tôi một điếu đi.”
“Cậu cũng hút?”
“Đương nhiên.”
Tần Ý đưa thuốc cho cậu, Kỷ Sơ Hạ ngậm điếu thuốc vào miệng, lại giơ tay muốn bật lửa. Tần Ý cong cong khóe môi, ngậm điếu thuốc kề sát vào mặt cậu, Kỷ Sơ Hạ bị động tác đột ngột này làm kinh ngạc ngây người ra. Điếu thuốc đã được châm lửa, làn khói tỏa ra bao phủ làm gương mặt Tần Ý trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có hai mắt tối đen lập lòe như ánh lửa lại phá lệ rõ ràng, có cảm xúc gì đó tận sâu trong đáy mắt của hắn lướt qua trong chớp mắt.
Khi Kỷ Sơ Hạ hồi phục tinh thần thì đối phương đã lùi ra.
Hai người sóng vai dựa vào cửa xe nói chuyện câu được câu không, Kỷ Sơ Hạ thuận miệng hỏi: “Xe này là của anh hả?”
“Sao vậy?” Tần Ý quay đầu nhìn cậu hỏi.
“Tôi còn tưởng đây là xe của Tranh thiếu.”
Đối diện với ánh mắt pha lẫn một tia trêu ghẹo, Tần Ý hiếm khi không được tự nhiên, quay đầu nói: “Là của tôi.”
Kỷ Sơ Hạ bật cười, trong mắt cậu, đầu xe này nhìn y hệt cái mặt 囧, vừa buồn cười vừa thú vị, lại rất đáng yêu, không ngờ đây thật sự là xe của Tần Ý.
Bugatti Veyron, đúng là nhìn giống 囧 thật
“Cậu thích à?”
“Thích cũng vô dụng, mua không nổi.”
Tần Ý phun một ngụm khói, than nhẹ: “A Tranh đặc biệt thích sưu tập xe, còn thích nửa đêm đua xe với người ta. Trước kia tôi không rõ lắm vì sao nó lại thích cái trò nguy hiểm như vậy, bây giờ bỗng nhiên có chút thấu hiểu.”
Loại kích thích cực hạn có thể làm cho máu trong người sôi trào lên thế này quả thật rất hấp dẫn, nhất là trong đường núi tối đen, chạy như điên đuổi theo cơn gió, giống như có thể đi đến tận cùng của thế giới.
“Đáng tiếc từ khi anh không cho Tranh thiếu đua nữa, đường núi này dường như cũng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.”
Không có Tần Tranh – đại thiếu gia ăn chơi phá sản có nhiều xe nhất – những người khác dù chơi cũng không vui, quả thật ban đêm nơi này đã trở nên thanh tĩnh rất nhiều. Thế nên hai người mới có thể an tĩnh trò chuyện ở đây vào nửa đêm.
“Thấu hiểu thì thấu hiểu, tôi vẫn không tán thành nó chơi trò này.”
Kỷ Sơ Hạ gật đầu: “Tôi hiểu được.”
Dù những chuyện nguy hiểm có thú vị đến cỡ nào đi nữa thì cậu cũng sẽ không cho Kỷ Thu Vũ tham gia.
Trời ngày càng tối đen, hai người theo đường cũ trở về. Lần này Tần Ý lái xe rất chậm, còn mở nhạc, tiếng hát thong thả tràn ra khắp xe. Kỷ Sơ Hạ híp mắt dựa vào ghế ngâm nga, đây là một bài hát cũ từ thế kỷ trước, giai điệu thật êm tai, giọng hát trong trẻo của cậu như hạt mưa rơi trên tảng đá bắn lên tiếng vang, không nhẹ không nặng mà đánh vào lòng Tần Ý.
Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ về lại khách sạn, trước khi xuống xe, hắn dặn dò cậu một câu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, tập trung quay phim.”
Kỷ Sơ Hạ cười cười: “Tôi biết Đông Hoàng đầu tư bộ phim này, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh lỗ vốn.”