Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trán Kỷ Sơ Hạ bị thương không quá nghiêm trọng, sau khi nghỉ ngơi một đêm chân cậu cũng không còn đau. Tuy đoàn làm phim đã cho cậu nghỉ một tuần, nhưng cậu không muốn tiếp tục ở trong bệnh viện.
Lúc đang thu dọn đồ đạc, Tần nhị thiếu đã lâu không thấy bỗng xuất hiện trong phòng bệnh, là đặc biệt đến thăm Kỷ Sơ Hạ.
“Sáng sớm ra cửa đụng phải anh của tôi, ảnh nói anh bị thương, bảo tôi rảnh thì đến bệnh viện thăm anh. Sao mới ở một đêm mà anh đã định xuất viện rồi?”
Kỷ Sơ Hạ miễn cưỡng cười nói: “Tôi không sao, không cần nằm viện, lãng phí tiền bạc.”
Cậu có thể giận chó đánh mèo Tần Ý, nhưng lại không thể làm mặt lạnh với Tần Tranh. Hôm qua đúng là cậu thất thố, nói cho cùng vì cậu vẫn còn bất mãn chuyện trước kia nên mới có thể trút hết tất cả phẫn nộ ứ đọng trong lòng lên Tần Ý. Nhưng làm vậy thì có ích gì chứ, ngoại trừ biểu hiện giống một tên điên thì không hề có chút ý nghĩa gì. Cậu cũng không muốn làm ầm ĩ như bệnh nhân tâm thần để được thông cảm.
Hôm qua, sau khi Tần Ý rời đi cậu cũng tỉnh táo lại. Thật ra Kỷ Sơ Hạ có nghĩ qua, nếu nói hết mọi chuyện cho Tần Ý thì hắn có thật sự giúp cậu hay không?! Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị chính cậu phủ định. Không nói đến việc cậu không thật sự tin tưởng Tần Ý, Chương Hướng Minh là con rể của nhà họ Từ, dựa vào cái gì Tần Ý sẽ vì một kẻ nhỏ nhoi như cậu mà xé mặt với nhà họ Từ chứ, không có bất kỳ người nào có nghĩa vụ bất chấp nguy hiểm mà giúp cậu như vậy.
Vì thế Kỷ Sơ Hạ cũng không muốn làm phiền đến Dương Vãn Thanh, bởi vì đối phương đã giúp cậu rất nhiều rồi, cậu càng không thể làm cô khó xử.
“Này, rốt cuộc anh và anh trai tôi có chuyện gì vậy? Trước kia ảnh nhìn anh không vừa mắt mà? Sao hôm nay lại bảo tôi đến thăm anh?”
Nhớ lại lúc ra khỏi nhà sáng nay, anh cả lúc nào cũng bày dáng vẻ cao thâm khó dò của hắn lần đầu tiên lộ ra vẻ do dự luống cuống, muốn nói lại thôi, Tần Tranh cảm thấy như có hàng trăm móng vuốt đang cào trong lòng hắn. Hắn vô cùng tò mò, không biết Kỷ Sơ Hạ đã làm gì mà có thể làm anh cả hắn… nóng ruột nóng gan?
Vẻ mặt Kỷ Sơ Hạ lạnh nhạt: “Tôi và chủ tịch Tần chỉ quen biết sơ sơ, không cần anh ta nhọc lòng quan tâm như vậy.”
“Được rồi được rồi, không muốn nói thì thôi, tôi không hỏi nữa. Ngày mốt là sinh nhật của tôi, anh thật sự không đến sao?”
Từ một tháng trước cậu ấm Tần Tranh đã gióng trống khua chiêng bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật, Kỷ Sơ Hạ đã từ chối một lần, cậu quả thật không muốn đi. Lời từ chối lần thứ hai đã ra đến miệng bỗng dừng lại, Kỷ Sơ Hạ suy nghĩ một chút rồi hỏi Tần Tranh: “Tranh thiếu có quen Chương Hướng Minh không?”
“Ai cơ?”
“Quản lý trưởng tập đoàn ẩm thực Nhất Phẩm Vinh Thịnh.”
“À, con rể nhà họ Từ à, gặp qua vài lần.”
“Hắn cũng sẽ đến tiệc sinh nhật của cậu à?”
Kỷ Sơ Hạ đột nhiên nhớ lại, ngày đó Chương Hướng Minh khoác lác về gia thế của gã có nói qua, gã từng mua được một chiếc xe bản giới hạn, nhị thiếu gia nhà họ Tần cũng rất thích, muốn mua một chiếc giống như vậy lại không có hàng. Thế là Tần nhị thiếu vừa hâm một vừa ghen tỵ với gã, nhiều lần muốn mượn xe lái một vòng. Mặc kệ chuyện này có mấy phần là sự thật, nhưng trong câu nói của Chương Hướng Minh đã chứng tỏ gã rất thân với nhóm thiếu gia hào môn.
“Anh biết Chương Hướng Minh hả? Hắn ta chẳng tốt lành gì đâu, hơn ba mươi mà chẳng được tích sự gì cả, quản lý trưởng công ty hắn chỉ là tạm giữ chức thôi, cả ngày chỉ ăn uống chơi gái bài bạc. Sau khi cưới con gái nhà họ Từ, hắn ta cho rằng hắn cũng là người họ Từ, dựa vào thể diện cha vợ mà giả danh lừa bịp bên ngoài, còn thích mặt dầy dính lấy mấy thằng nhóc nhà họ Từ, dựa hơi bọn chúng tiến vào vòng lẩn quẩn của mấy người trẻ tuổi tụi tui. Cũng không nhìn lại xem hắn đã bao nhiêu tuổi rồi. Tôi không biết hắn ta có đến tiệc sinh nhật của tôi hay không, tôi không có mời hắn, thế nhưng cơ hội có thể khoe khoang như vậy chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.”
Tuy Tần Tranh cũng là một thiếu gia ăn chơi, nhưng nói về người khác lại không đỏ mặt chút nào. Dù sao trong mắt hắn, Chương Hướng Minh không có phong độ một chút nào, dáng vẻ nhà giàu mới nổi không phóng khoáng thật sự rất low.
Kỷ Sơ Hạ hoàn toàn không bất ngờ với đánh giá của Tần Tranh về Chương Hướng Minh, từ trong gốc rễ gã đã là một tên cặn bã thối nát, dù bên ngoài có tô vàng nạm ngọc thế nào đi nữa thì cũng chỉ là vàng thau lẫn lộn.
Tần Tranh thấy Kỷ Sơ Hạ cau mày như đang suy nghĩ điều gì bèn hỏi cậu: “Sao anh biết Chương Hướng Minh, hắn có ý gì với anh hả? Anh yên tâm, có tôi ở đây hắn ta không dám làm vậy với anh đâu.”
Kỷ Sơ Hạ làm vẻ mặt ngượng ngập, như là chấp nhận câu nói của Tần Tranh.
“Vậy rốt cuộc anh có đi hay không?”
“Tranh thiếu đã đích thân mời, sao tôi có thể từ chối lần nữa, tôi sẽ đi, cám ơn cậu.”
“Được, đến lúc đó tôi bảo vệ anh, không ai dám bắt nạt anh đâu, đừng lo lắng.”
Kỷ Sơ Hạ gật gật đầu, trên thực tế cậu cũng không biết gặp Chương Hướng Minh rồi thì cậu có năng lực làm được gì, nhưng không làm gì cậu lại không cam lòng.
Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Kỷ Sơ Hạ ngồi xe Tần Tranh quay về khách sạn. Chuyện hôm qua cậu đóng phim bị thương cũng không truyền ra, cậu không muốn Kỷ Thu Vũ ở nhà nhìn thấy lại lo lắng. Đoàn làm phim cho nghỉ, Kỷ Sơ Hạ chỉ có thể ở trong khách sạn không có việc gì làm.
Kỷ Sơ Hạ lướt lướt internet, gần như lật xem tất cả tư liệu về Chương Hướng Minh mà cậu tìm được. Đúng như Tần Ý dự đoán, tin tức vợ chồng Chương Hướng Minh quyên góp làm từ thiện xây nhà phúc lợi cho trẻ em đã lan truyền khắp nơi. Loại đóng kịch giả nhân giả nghĩa kiểu này thật sự làm người ta buồn nôn, càng xem Kỷ Sơ Hạ càng muốn giết chết tên khốn nạn này.
Trời dần tối, Kỷ Sơ Hạ chống cơ thể cứng ngắt đứng lên khỏi bàn máy tính, trên bàn là phần cơm mà trợ lý đã mua một tiếng trước, hiện tại cũng đã nguội. Kỷ Sơ Hạ không có khẩu vị bàn dứt khoát ném vào thùng rác. Trong miệng không có mùi vị gì cả làm cậu muốn hút thuốc, tìm khắp phòng lại không có, vì thế cậu đeo khẩu trang rồi ra cửa.
Kỷ Sơ Hạ vừa ra khỏi khách sạn liền thấy một chiếc xe màu đen đậu đối diện trên đường, Tần Ý mở cửa bên ghế lái đi về phía cậu.
Hai tay cậu đút trong túi quần, đứng tại chỗ híp mắt nhìn Tần Ý đang chậm rãi đến gần.
“Lại là chủ tịch Tần à.”
Giọng nói của Kỷ Sơ Hạ mang theo tia giễu cợt. Tần Ý nghiêm túc đánh giá cậu, thấy vẻ mặt cậu tốt hơn hôm qua không ít, hắn yên tâm hơn một chút.
Tần Ý dừng xe ở dưới lầu đã hơn hai giờ, sau khi tan tầm hắn liền tới đây, chỉ muốn nhìn Kỷ Sơ Hạ một cái. Đến nơi rồi hắn lại phát hiện không tìm ra lý do để đi lên, đợi lâu như vậy, không ngờ Kỷ Sơ Hạ đi xuống.
“Nếu chủ tịch Tần đã đến, cho tôi một điếu thuốc đi, tôi khỏi đi mua.”
Kỷ Sơ Hạ giơ một tay hướng hắn đòi thuốc lá, Tần Ý khẽ nhíu mày: “Bớt hút thuốc lại đi.”
Cậu nhấc chân muốn đi, Tần Ý giữ chặt cánh tay cậu lại: “Đừng hút thuốc, tôi đưa cậu đi hóng gió.”
Kỷ Sơ Hạ theo Tần Ý lên xe, lần này hắn không đưa cậu ra ngoại thành mà đến một hồ nước gần đó. Kỷ Sơ Hạ dựa vào lưng ghế, không chớp mắt nhìn những ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, cảnh đêm và ánh sáng thành phố lại gần như không tiến vào sâu trong mắt cậu.
Tần Ý dừng xe ở một nơi trống trải bên bờ hồ. Hai người không xuống xe, im lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Kỷ Sơ Hạ quay đầu qua, nhỏ giọng hỏi Tần Ý: “Trên xe của anh có rượu không?”
“Cậu vừa bị thương, uống rượu ít thôi.”
“Chủ tịch Tần, anh như vậy là làm khó dễ đó, thuốc lá không cho hút, rượu cũng không cho uống…”
Tần Ý bất đắc dĩ mở tủ lạnh trong xe, lấy một lon bia đưa cho cậu.
Kỷ Sơ Hạ nhanh nhẹn khui lon bia, bọt bia màu trắng tràn ra, cậu duỗi đầu lưỡi ra liếm, sau đó ngửa đầu uống một ngụm. Ánh mắt Tần Ý dừng lại trên hầu kết lên xuống của cậu, sau đó thâm trầm dời tầm mắt.
“Hôm qua bác sĩ nói, khớp xương bên chân trái cậu hơi sai vị trí, vẫn luôn bình phục hẳn, sợ là sau này sẽ lại bị thương lần nữa, muốn chữa khỏi hoàn toàn phải làm phẫu thuật.”
“Không cần, tôi thấy không ảnh hưởng gì, không cần phiền phức như vậy.”
“Thật xin lỗi.” Dù hắn hối hận rất nhiều, có ngàn lời muốn nói nhưng chỉ nói ra được ba chữ kia.
Kỷ Sơ Hạ bĩu môi, Tần Ý còn muốn khuyên nhủ, cậu lắc lắc đầu nói: “Thật sự không quan trọng, tôi tự biết chân tôi thế nào, tôi không muốn làm phẫu thuật.”
Tâm trạng Tần Ý như bị thứ gì đè nặng, cũng không thể bức bách Kỷ Sơ Hạ, là hắn mắc nợ cậu. Hắn đau khổ trong lòng không phải chỉ vì áy náy mà thôi.
Uống hết một lon bia làm Kỷ Sơ Hạ hơi say, tửu lượng của cậu vốn không đến mức như thế, nhưng tối nay cậu chưa ăn gì, tâm trạng lại không tốt, hiện tại đầu óc hơi choáng váng.
Tần Ý giơ tay lấy lon bia rỗng trong tay cậu, chạm phải ngón tay lạnh lẽo của cậu, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Kỷ Sơ Hạ nở nụ cười, hai mắt có chút mông lung nhìn chằm chằm Tần Ý, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc chủ tịch Tần muốn làm gì, năm lần bảy lượt ngẫu nhiên gặp mặt? Anh đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn như vậy, hẳn là sẽ không rảnh rỗi như thế?”
Tần Ý nhìn Kỷ Sơ Hạ, cậu cười cười như không hề để ý, giọng nói vẫn mang theo tia giễu cợt như trước.
“Rốt cuộc chủ tịch Tần muốn thứ gì trên người tôi?”
Ánh mắt Tần Ý rất phức tạp, sâu thẳm trong con người hoàn mỹ ẩn giấu tất cả cảm xúc của hắn. Lúc hắn mở miệng, giọng nói cũng khàn đi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy cái gì? Tôi thấy anh hành động quá rõ ràng. Thật ra anh không cần phải làm vậy, anh có thể nói thẳng, tôi cũng có thể thẳng thắn từ chối. Tôi nói cho anh biết, tôi không bán. Anh có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không bán.”
Tần Ý không trả lời mà im lặng một lúc, sau đó hắn nổ máy xe.
Hắn đưa Kỷ Sơ Hạ về lại khách sạn, trước khi xuống xe, Tần Ý nói một câu: “Có rất nhiều thứ không nhất định phải mua bằng tiền, có rất nhiều loại giao dịch công bằng, sau này cậu sẽ rõ.”