Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1,
Ngày 6 tháng 6 năm 2004
Nên tặng quà sinh nhật gì cho Mộc Mộc đây —– sau khi trả tiền nhà thì trong bóp chỉ còn 1 ngàn tệ thôi ( ~ 3 triệu 500k VNĐ).
Tôi đi một vòng khu đồ điện, nhìn trúng một chiếc dao cạo râu hơn tám trăm tệ. Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ dùng dao cạo râu mình mua mỗi ngày khiến tôi trở nên càng thêm cố chấp, càng thêm quyết tâm muốn mua. Nhất định phải tặng cho anh. Kiên quyết mua bằng được.
Hôm nay khi tôi tặng cho Mộc Mộc thì anh rất vui vẻ nhận lấy, nhưng sau đó anh lại đặt nó trong chiếc tủ cao.
Tiểu Lại: Sao anh không dùng?
Mộc Mộc: Bây giờ anh có đồ cạo râu mà. Chờ khi nào chiếc hiện giờ hư thì anh sẽ dùng chiếc em tặng anh.
Tiểu Lại: Nhưng mà về cơ bản thì dao cạo râu không dễ hư lắm, đúng không?
Mộc Mộc: Vậy thì cứ đợi từ từ thôi, nói thật ra là anh không nỡ dùng.
Tiểu Lại:…..
Nhân lúc Mộc Mộc vào nhà bếp, Tiểu Lại lập tức đến phòng ngủ của Mộc Mộc. Hừ, em không tin không trị được anh.
Tiểu Lại bật máy cạo râu lên, cầm nó rồi đung đưa qua lại trong phòng.
Mộc Mộc: Tiêu Lại, em đang làm gì vậy?
Tiểu Lại: Em đang dùng đồ cạo râu điện của anh đó.
Mộc Mộc: Hả, em muốn làm gì?
Tiểu Lại: Em đâu làm gì, em dùng dao cạo râu của anh để cạo lông nách, đọc trong sách thấy bảo làm vậy sẽ rất sạch sẽ.
Mộc Mộc (lao ra khỏi nhà bếp rồi bay nhanh vào phòng ngủ): Em dám, em dừng lại cho anh!
Tiểu Lại: Muộn rồi, em vừa mới dùng rồi.
Mộc Mộc (vẫn khong tin): Em thật sự dùng rồi sao?
Tiểu Lại: Thật đó.
Mộc Mộc: Em thật quá đáng, em biết anh có thói ở sạch mà.
Tiểu Lại: Phải, em biết chứ.
Mộc Mộc: Vậy mà em còn……
Tiểu Lại (điên cuồng cố chấp): Không sao cả, em chỉ muốn anh dùng dao cạo râu mới em mua cho anh ngay bây giờ.
Mộc Mộc: ……Em yên tâm. Có đánh chết anh cũng sẽ không dùng đồ em đã cạo lông nách để cạo râu đâu.
Tiểu Lại (đau lòng): Anh chẳng thương em gì…….
Mộc Mộc:…..Dù sao anh cũng sẽ không quên em đã tặng anh món quà độc đáo như vậy trong sinh nhật của anh đâu.
Tiểu Lại:…..
***
2,
Ngày 20 tháng 6 năm 2004
Tiểu Lại có một đam mê khiến Mộc Mộc căm thù đến tận xương tuỷ —–
Khụ khụ, chính là, chính là, Tiểu Lại cực kỳ thích bắt Mộc Mộc cùng đóng mấy cảnh trong phim.
NO1, Doraemon
Tiểu Lại: Mộc Mộc, hôm nay tụi mình đóng <Doraemon> nha.
Mộc Mộc (vui vẻ nhận lời): Vậy anh đóng vai Doraemon, còn em đóng Nobita nha.
Tiểu Lại: Được, Nobita thì Nobita, bắt đầu nào.
Mộc Mộc (đánh Tiểu Lại một cú mạnh): Nobita, cậu vừa mới làm gì đấy hả?
Tiểu Lại: Ây da, anh đánh chết em hả. Anh không thể nhẹ tay được sao?
Mộc Mộc: Doraemon trong phim hoạt hình bắt nạt Nobita như thế mà.
Tiểu Lại:……Vậy anh nhẹ chút đi.
Mộc Mộc: Nhưng nếu vậy thì không ‘thật’ lắm. Rốt cuộc em có diễn hay không, không diễn thì anh đi xem đá banh đó.
Tiểu Lại (tủi thân): Được rồi được rồi, diễn là được chứ gì.
Mộc Mộc (lại đánh mạnh một cái): Nobita, cậu nói lại xem, cậu đi chơi với ai!
Tiểu Lại (đau đến nhe răng trợn mắt): Tớ đi tìm Tiểu Dạng chơi.
Mộc Mộc (lại đánh mạnh thêm lần nữa): Mẹ nó, Tiểu Dạng là con ngựa của tớ, sau này cậu không được đến tìm cậu ấy nữa.
Tiểu Lại:……Em không chơi nữa, em không đóng Nobita đâu. Em muốn đóng Doraemon!
Mộc Mộc: Được. Em đóng thì đóng. (lại đánh cú đau điếng lên cánh tay của Tiểu Lại) Doraemon, cậu đúng là thiếu đòn!
Tiểu Lại (đau đến độ xoa cánh tay): Sao anh lại đánh em?
Mộc Mộc (lại đánh một cú thật đau): Anh là Doraemon, ai bảo em dám bắt nạt Nobita nhà anh chứ?
Tiểu Lại:…..Mẹ nó, em liều mạng với anh!
NO2, Shin – Cậu bé bút chì.
Tiểu Lại: Tụi mình đóng đi, anh chọn nhân vật đi.
Mộc Mộc: Anh chọn Bo. Lời thoại của Bo khá ít, động tác cũng đơn giản.
Tiểu Lại: Em cứ tưởng anh chọn Nohara Hiroshi, đóng vai bố của Shin chứ, vậy thì em có thể đóng vai Misae nha. Nhân vật Bo chán lắm, anh nên tích cực chủ động tí thì mới có thể diễn tay đôi với em được chứ.
Mộc Mộc: Ồ, vậy thì anh chọn Satō Masao.
Tiểu Lại: Được thôi, vậy em đóng vai Shin nhé (bụng đầy kế xấu). Masao (đánh cánh tay của Mộc Mộc một cái), đưa bánh gấu của cậu đây cho tôi ăn.
Mộc Mộc:….
Tiểu Lại (lại một cú đấm giáng trời): Cậu thơ thẩn gì đấy, còn không nhanh đưa đây cho tớ! Tớ đang tức giận đấy, ha ha! Siêu nhân Action! Biubiubiubiubiu!!!
Mộc Mộc (giả vờ nói chuyện với người đứng bên trái): Bo à, Shin bắt nạt tớ. Cậu đến giúp tớ với, tớ chia cho cậu nửa bánh gấu.
Mộc Mộc (quay người đứng ở vị trí khi nãy): Anh là Bo. Masao cậu yên tâm, tớ nhất định giúp cậu đánh bạt Shin.
Mộc Mộc (xoay người lại): Bây giờ anh là Masao, Nene, Nene, Shin bắt nạt tớ, cậu đến giúp tớ đi, lát nữa tớ sẽ kiếm nhiều anh đẹp trai cho cậu, còn chơi trò gia đình với cậu nữa.
Mộc Mộc (giả vờ nói chuyện với người đứng bên phải): Anh là Nene. Masao à, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu đánh bại Shin.
Mộc Mộc: Cho cậu chết này Shin Chan, cố lên mọi người (nắm đấm đổ như mưa lên người Tiểu Lại đang trợn mắt há hốc mồm)
Tiểu Lại (sững sờ): …….Không được chơi một người đóng nhiều nhân vật!
NO3, Romeo! Juliet!
Tiểu Lại: Mộc Mộc, hôm nay tụi mình diễn Romeo và Juliet nhé.
Mộc Mộc: Anh không chơi đâu……Anh không thích chơi trò này.
Tiểu Lại: Chơi đi mà. Chỉ cần anh đóng thì cả tuần này anh không cần rửa một cái chén nào hết.
Mộc Mộc (miễn cưỡng): Được thôi.
Tiểu Lại: Vậy tụi mình diễn cảnh Juliet chết nha. A, Romeo, vĩnh biệt (Tiểu Lại nghiêng đầu sang một bên giả vờ đã chết, ngã vào trong lòng của Mộc Mộc).
Mộc Mộc (ôm Tiểu Lại, đau khổ hét lớn): Heo ơi!
Tiểu Lại: ……..
Mộc Mộc (tiếp tục đau khổ hét lớn): Heo ơi! Sao em lại bỏ anh mà đi vậy, heo ơi!
Tiểu Lại (mặt mày sa sầm): Anh có thể gọi em là Juliet được không, đừng gọi em là Heo nữa!
Mộc Mộc:…..Nickname Heo này cũng đáng yêu lắm mà, em bắt bẻ quá.
Tiểu Lại: Không được gọi em là heo!
Mộc Mộc (bất đắc dĩ): Được, rắc rối. Anh biết rồi.
Tiểu Lại: Em làm lại nhé (Tiểu Lại nghiêng đầu sang một bên giả vờ đã chết, ngã vào trong lòng của Mộc Mộc).
Mộc Mộc: A…….Juliet (nhìn Tiểu Lại đầy trìu mến, hít sâu một hơi) nói cho anh biết mật khẩu của thẻ IQ, IP và IC đi!
***
3,
Ngày 24 tháng 6 năm 2002
Tiểu Lại vẫn luôn cho rằng Mộc Mộc trưởng thành, cẩn thận……Nhưng mà trong quá trình tiếp xúc gần đây thì Tiểu Lại phát hiện dường như không phải như vậy. Anh hoàn toàn chỉ là một cậu nhóc!
——–Tiểu Lại và Mộc Mộc cãi nhau.
Tối hôm nay, vốn dĩ tâm trạng còn rất vui vẻ. Tiểu Lại và Mộc Mộc ăn cơm xong thì mua ít trái cây và cổ vịt cay, định tối nay vừa xem TV vừa ăn. Ai ngờ trên đường về nhà, hai người lại cãi nhau.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, anh cảm thấy em đẹp hay là Tiểu Tĩnh ở chỗ làm của anh đẹp?
Mộc Mộc: Đương nhiên là em đẹp rồi.
Tiểu Lại: Ờm, cũng gần như nhau. Vậy thì em thon hơn hay cô ấy thon hơn?
Mộc Mộc: Ấy……Chuyện này hả, anh nói em không được giận đấy.
Tiểu Lại: Anh cứ nói đi, em tuyệt đối sẽ không tức giận đâu.
Mộc Mộc: Nghiêm túc mà nói thì em béo hơn xíu. Em giảm cân thế nào rồi? Anh nghe bảo chỉ cần buổi sáng không ăn cơm thì sẽ gầy ngay đó.
Tiểu Lại: Anh đúng là tên vong ơn bội nghĩa, em biết anh chán em từ lâu rồi mà, được thôi, anh đừng nói chuyện với em nữa, đi tìm những cô em thon thả xinh đẹp đó của anh đi!
Mộc Mộc: Vợ à, em đừng giận mà, là chính em nói không tức giận còn gì……Úi, em đừng đánh đầu anh, anh chỉ ăn ngay nói thật thôi mà…….Sao em lại nhéo anh, á……Thanh trước xà nhi khẩu, Hoàng phong vĩ thượng châm. Lương ban giai khả độc, Tối độc phụ nhân tâm! (1)“
(1) Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre từ nhỏ.
Trên cái đuôi của con ong vàng (ong vò vẽ).
Cả hai đều khá độc,
Nhưng cực kì độc là lòng dạ đàn bà!
Tiểu Lại: Anh còn nói nữa hả, xem ra là anh không muốn sống nữa đúng không, được rồi, đêm nay em không về nhà, mình anh lên lầu đi.
Mộc Mộc: Em đừng quậy nữa, trễ thế này rồi, nhanh chóng về nhà thôi.
Tiểu Lại: Nếu anh không chịu xin lỗi em thì em không đi.
Mộc Mộc: Anh không xin lỗi, anh cũng đâu có sai đâu.
Tiểu Lại: Nếu anh đã nói vậy rồi thì em sẽ nói cho anh biết, cho dù bây giờ anh có xin lỗi em thì em cũng không về nhà đâu. Mình anh về đi.
Mộc Mộc: …..Được thôi, vậy anh về trước.
Mộc Mộc nói xong, lập tức đi lên lầu.
Để lại Tiểu Lại đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Lại: Trời đất, anh ấy thật sự lên lầu, sao cái tên xấu xa này lại có thể đối xử với mình thế hả?
Tiểu Lại tức giận ngồi xuống ghế đá trong khu nhà, đi lên cũng không được mà ở lại cũng không xong. Lại đợi thêm mười phút nữa, cô không tin Mộc Mộc không xuống dỗ dành mình! Anh không nghĩ lỡ như có tên xấu nào cướp Tiểu Lại đi, vừa cướp tiền lại cướp sắc thì làm sao đây?
Tiền sao? Tiểu Lại sờ túi tiền, muốn ngất quá, nào có đồng cắc nào đâu chứ? Túi tiền là do Mộc Mộc giữ, còn cô không mang theo túi xách, váy đang mặc cũng không có túi, vì vậy túi tiền đều do Mộc Mộc giữ; Sắc đẹp sao? Haiz, tại vì đợt này ở chỗ làm ăn uống ngon quá, khụ khụ, đúng là có béo hơn xíu, không đẹp sao? Vậy thì không còn cách nào, ai bảo Tiểu Lại không thể bỏ thịt dù chỉ một ngày được cơ chứ? Cô ấy mà, chuyện đó, một ngày mà không được ăn thịt thì sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đấy!
Vào 10 giờ tối hôm nay, nếu ai đó sống ở tiểu khu Trường Hồng thì sẽ nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt với chiếc túi cổ vịt dưới ánh trăng, nhảy nhót trên ghế đá, thỉnh thoảng còn nhìn sang căn phòng đơn ở phía đối diện, nhưng mãi vẫn không đi lên.
Gió đêm thổi đến, đúng là hơi lạnh, thỉnh thoảng còn có vài con muỗi bay tới tiếp xúc thân mật với Tiểu Lại, trời ạ, cô đây tạo nghiệt gì vậy chứ, tại sao lại bắt Tiểu Lại gánh hết mọi tội này một mình?
Tiểu Lại không thể chờ thêm được nữa, không thể cứ nhịn mãi thế được, tại sao Mộc Mộc có thể thoải mái nằm trong phòng mở điều hoà, không có gió, cũng chẳng có muỗi, mà Tiểu Lại lại phải chịu đựng những chuyện này?
Đi lên! Thế nào cũng phải đi lên! Mộc Mộc, xem hôm nay em xử anh thế nào.
Tiểu Lại mở cửa ra, Mộc Mộc đúng thật là đang nằm trong phòng, đúng như những gì Tiểu Lại nghĩ, anh mở điều hoà, trông cực kỳ thoải mái và hạnh phúc……
Mộc Mộc thấy Tiểu Lại đi vào thì lập tức tỏ thái độ.
Anh còn dám tỏ thái độ nữa sao!
Tiểu Lại tức điên, đang muốn bùng bổ thì chợt nghe Mộc Mộc nói một câu khiến Tiểu Lại dở khóc dở cười. Tiểu Lại tin rằng, nhiều năm sau cô vẫn sẽ nhớ mãi câu nói này, một câu chắc chắn có thể khiến người ta phải ngã ngửa, không thể trả lời—–
Mộc Mộc: Hừ, anh biết mà, em ăn hết cổ vịt chính là muốn ép anh xuống dỗ em đây mà. Anh mới không chịu khuất phục thế đâu, cùng lắm thì ngày mai anh tự đi mua lại thôi.
Tiểu Lại:…….
***
4,
Ngày 29 tháng 6 năm 2004
Đã lâu không nhắc đến A Chanh rồi nhỉ.
Nhưng mà nhưng mà…….Chuyện này cũng bình thường thôi. Đối với những người đang yêu, sao trong mắt còn chứa nổi ai khác nữa chứ? Có điều, hôm nay vẫn cho phép A Chanh ra chào hỏi vậy.
Gần đây tâm trạng của A Chanh không tốt. Luôn luôn tự cạnh tranh với bản thân mình……..Cũng thường xuyên phớt lờ sự tồn tại của Tiểu Lại và Mộc Mộc (có lẽ là Tiểu Lại và Mộc Mộc thường xuyên phớt lờ sự tồn tại của anh ấy).
Thời tiết buổi tối quá nóng nên A Chanh nằm trong mùng.
A Chanh: Ghét ghê, có con ruồi trong mùng của tao này!
Mộc Mộc: Thì mày đuổi nó ra là được rồi.
A Chanh (với lấy quyển trên đầu giường rồi đập một cái) bay hả mày, bay hả mày.
Con ruồi sống cực kỳ dai, cho dù A Chanh có đuổi thế nào, nó cũng không chịu bay ra. Dường như nó đã quyết định muốn trải qua mùa hè năm nay ở trong mùng của A Chanh rồi.
A Chanh: Đệch, tao không tin không trị được mày. Bảo đảm mày hối hận cũng không kịp.
A Chanh giăng mùng không hề có một khe hở. Sau đó, A Chanh ở trong mùng cầm mỗi tay một quyển sách, múa may hai tay liên tục. Con ruồi bị mắc kẹt trong mùng không dừng lại được, bị A Chanh xua đuổi, thế là nó phải bay xung quanh một không gian nhỏ.
Sau 10 phút. A Chanh múa may liên tục không ngừng một giây.
Sau 30 phút. A Chanh múa may liên tục không ngừng một giây.
Sau 50 phút. A Chanh múa may liên tục không ngừng một giây.
Sau 80 phút. A Chanh múa may liên tục không ngừng một giây.
Sau 100 phút. A Chanh múa may liên tục không ngừng một giây.
……
Cuối cùng con ruồi cũng nằm bất động trên mùng.
A Chanh (dùng sách đẩy con ruồi ra): Ruồi con à, không phải mày ‘trâu bò’ lắm sao. Bay đi, mày bay thử xem!
Mộc Mộc & Tiểu Lại (choáng váng):…….Có nghị lực, có quyết đoán!