Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở lại thành phố Đ.
Sau khi sanh được một tuần cả Bạch Khuê và bé đều ổn nên bác sĩ cho hai mẹ con xuất viện về nhà trong khi mẹ Khanh đang loay hoay bế cháu gái thì Bạch Khuê mặc thêm cái áo len khoác lên người để ra xe đi về còn ba Tuấn và anh Vinh tay xách nách mang hết tất cả đồ của hai mẹ con cô ra xe, về tới nhà cô chỉ việc đi vào thẳng không vướng bận gì Bạch Khuê nhìn ba mẹ cùng anh trai lo lắng chăm sóc cô giống như một nàng công chúa được yêu thương chiều chuộng những ngày ở bệnh viện thì xúc động giọng cũng hơi nghẹn :
- Con cám ơn ba mẹ và anh Vinh !.
con thật có phúc khi được là một thành viên của gia đình mình nếu không thì có lẽ con và con gái của con có lẽ phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ thôi.
Mẹ Khanh biết con gái lúc nào cũng áy náy chuyện này chuyện kia giọng hơi nghiêm nghị nói :
- Con đừng nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng đến sức khỏe nghe không ? Phụ nữ mới sanh luôn phải giữ tinh thần thoải mái không bốc sản là nguy hiểm lắm đấy nếu con còn nói những lời khách sáo như thế này thì ba mẹ và anh trai sẽ buồn vì chúng ta đã là người một nhà thì không phải ơn nghĩa nhiều chỉ cần tất cả mọi người đều khỏe mạnh bình an là đủ mà từ giờ trở đi con sẽ rất vất vả để chăm cô công chúa nhỏ này còn bây giờ con hãy về phòng nằm nghỉ để ba bế bé con cho.
Trong thời gian ở cữ Bạch Khuê không phải làm bất cứ việc gì ngoài việc phải ăn uống đúng bữa để có sữa cho con bú còn việc tắm rửa bế bé thì đã có ba mẹ và anh trai dành nhau để bế đến nỗi cô đã nghĩ không biết con bé có phải là con của mình không nữa , gia đình năm người luôn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc mà vấn đề đặt tên cho bé con cũng đã khiến cho cô phải suy nghĩ rất nhiều bởi chính Bạch Khuê mang danh họ Bạch của ba nhưng lại chẳng được ba yêu thương xem là con.
Ba Tuấn đang bế cháu thấy cô thở dài thì hỏi :
- Con gặp chuyện phiền muộn gì sao con gái ?
Bạch Khuê cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ là thật không mang theo chút vụ lợi dối trá nên cô cũng đã dần mở lòng và thân thiết hơn với ba nên thật thà trả lời :
- Thưa ba con không biết sẽ cho con gái con mang họ nào mới hợp lí bởi chính con cũng là một đứa trẻ không được thừa nhận !.
Ba Tuấn nhìn ra sự đắn đo của Bạc Khuê liền gợi ý :
- Ba tính như thế này con thấy có được không ?
Bạch Khuê nhìn ba thật thà gật đầu ba Tuấn nói tiếp :
- Con có thể lấy họ của ba cũng được bởi con là con gái của ba mẹ mà.
Khi nghe lời gợi ý của ba Tuấn thì Bạch Khuê xúc động :
- Dạ con cám ơn ba vậy ba đặt tên cho con gái của con luôn nha ba tại con nghĩ mãi cũng không ra được cái tên nào hay và ý nghĩa ạ.
Ba Tuấn gật đầu vừa bế vừa nhìn bé con đang ngủ trầm ngâm một lúc thì nói :
- Ông ngoại sẽ đặt tên con là Trần An Nhiên vì ông mong con có cuộc sống an nhàn, thảnh thơi không có chút lo lắng ưu phiền , con thấy tên này có được không Bạch Khuê ?
Thật ra Bạch Khuê ngoài lưỡng lự đặt tên con theo họ Bạch của Bạch Phát hay họ Hoàng vì bé con này cũng có phần của Hoàng An hàng đêm cô vẫn cầm chứng minh nhân dân của Hoàng An ra xem nên ít nhiều cũng có chút xao lòng vì dù gì anh ta là người đàn ông đầu tiên biến cô từ một cô gái ngây thơ chưa biết mùi đời đã trở thành phụ nữ mang thai và sinh con.
Vì vậy mà có lẽ sau này cô cũng rất khó mở lòng với người đàn ông khác và trùng hợp này là ba Tuấn đặt tên cho con gái cô có một chữ An cũng xem như là cô muốn gửi chút tâm tư gợi nhớ kỉ niệm với ba con bé vào cái tên An Nhiên nên cô gật đầu trả lời:
- Dạ tên Trần An Nhiên vừa hay vừa ý nghĩa con cám ơn ba.