Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai bà cháu sau khi rời khỏi nhà Bạch Phát nắm tay nhau đi trên đường mà lòng bà ngoại vẫn còn giận run vì bà không ngờ người chồng mà đứa con gái của bà yêu thương nhất đã chọn nhầm chồng mặc dù con gái bà đã chết nhưng Bạch Khuê chính là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng con gái vậy mà người con rể này đã nhẫn tâm vứt bỏ con gái của mình với một cái lí do vớ vẩn xem con gái là sao trổi.Ở đời con người ta đâu ai có thể nhìn thấu lòng người cho đến khi biến cố ập đến bà cứ tưởng rằng con rể vì quá yêu con gái của bà nên nếu nhìn thấy Bạch Khuê thì sẽ nhớ đến mẹ của con bé nhưng thứ tình yêu ấy nó đã biến chất và chuyển đổi sang vợ con mới của hắn rồi.
Khi trong lòng bà ngoại đang rối bời vì không biết phải sắp xếp cuộc sống sau này cho cháu gái có số phận đáng thương như thế nào khi bà chẳng còn nhiều thời gian thì tiếng chuông chùa vang lên như đánh thức tâm hồn hiu quạnh của bà nên bà vội dắt tay cháy gái đi vào trong chùa, bà ngoại hỏi thăm các sư cô trong chùa xem họ có thể nhận bảo trợ Bạch Khuê được không? Và bà nói rõ hoàn cảnh cháu gái cho sư cô nghe cũng như việc bà chẳng còn sống được bao lâu nữa, khi sư cô nghe bà ngoại nói trong nước mắt nghẹn ngào cũng không cầm lòng được mà đồng ý sau khi bà rời khỏi thế gian thì các sư cô sẽ đưa Bạch Khuê về chùa để chăm sóc và cho đi học đầy đủ giống như những đứa trẻ mồ côi đang tá túc tại chùa.
Con người ta gặp được nhau đó là cái duyên nhưng để được làm người thân trong gia đình đó lại là phước phần mà chúng ta được hưởng vậy mà Bạch Khuê lại chẳng được ba mình nhìn nhận, chăm sóc nuôi dưỡng cưng chiều như Bạch Kì và khi Sư cô đưa hai bà cháu đi tham quan khuôn viên dành cho những trẻ em được nhà Chùa bảo trợ chăm lo thì Bạch Khuê lại rất nhanh hòa nhập với những đứa trẻ ở đây.Có lẽ do Bạch Khuê và những đứa trẻ đều thiếu thốn tình thương của ba mẹ nên chúng dễ gần gũi với nhau cùng nhau chơi đùa khi bà ngoại nhìn thấy cháy gái vô tư chạy nhảy vui đùa với những đứa trẻ ở đây đã không kìm được nước mắt rồi quỳ sụp xuống nói với sư cô:
- Xin các sư cô hãy nhận của người làm bà này một lạy để cảm tạ ân đức mà các vị đã dành cho cháu gái của tôi cũng như những đứa trẻ ở đây....
Sư cô vội vàng đỡ bà ngoại đứng lên nhẹ nhàng nói:
- Bà ngoại đừng làm như vậy các cô ở đây cũng chỉ biết dành cho các con sự yêu thương và chăm sóc tốt nhất mà các cô có thể làm thôi ạ....Theo như những gì bà ngoại vừa nói thì Bạch Khuê đúng là không được sống trong gia đình hoàn chỉnh có ba mẹ nhưng bà ngoại đã dành cho con bé tất cả tình yêu thương và chăm sóc chu đáo, giờ đây bà cũng chỉ còn chút thời gian ít ỏi trên thế gian này để sắp xếp cho con bé ổn thỏa mà thanh thản rời đi nên các cô hứa với bà ngoại từ giờ trở đi cho đến lúc Bạch Khuê mười tám tuổi các cô sẽ yêu thương chăm sóc bảo vệ con bé nên bà cứ yên tâm chữa bệnhsống thật tốt thật vui vẻ bên cháu gái nhé.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa việc gửi Bạch Khuê ở chùa thì hai bà cháu trở về ngôi nhà nhỏ tuy đã cũ kĩ nhưng lại chứa đựng rất nhiều kỉ niệm cũng như kỉ vật của ông ngoại và mẹ của Bạch Khuê, trong những ngày này bệnh của bà ngoại trở nặng và Bạch Khuê luôn ở bên bà cùng với sự giúp đỡ của những cô chú hàng xóm xung quanh lúc này tình làng nghĩa xóm mới thật trân quý làm sao?
Bà ngoại mặc dù rất lạc quan tin rằng bản thân có thể chống lại bệnh tật để có thể sống lâu hơn với Bạch Khuê nhưng sau hơn hai tháng chống chọi lại căn bệnh quái ác thì bà đã phải mang theo hối tiếc cùng với lo lắng cho cháu gái mà trở về với cát bụi, tất cả hàng xóm đều không cầm nổi nước mắt khi nhìn thấy cô cháu gái nhỏ trên đầu đội khăn tang trắng đứng sát bên cạnh quan tài mắt nhìn bà không rời. Sau khi tang lễ của bà ngoại hoàn tất thì bác Tư hàng xóm đã nghe theo lời trăn trối của bà ngoại mà gói ghém quần áo của Bạch Khuê rồi đưa cô bé đến chùa giao cho sư cô, ngày đầu tiên ở cùng với các bạn trong chùa Bạch Khuê vì nhớ bà nên đã òa khóc nức nở trong lòng của sư cô nói:
- Từ giờ trở đi con chỉ có một mình thôi và con cũng không có nơi nương tựa...hức con xin sư cô đừng bỏ con ạ...hu...hu...
Sư cô đưa tay vỗ vỗ vào lưng của Bạch Khuê giọng cũng nghẹn ngào:
- Bạch Khuê ngoan, từ giờ trở đi nơi đây sẽ là nhà của con và các bạn nhỏ sẽ trở thành anh em của con trong một đại gia đình con hãy cứ yên tâm ở đây sẽ được nhà chùa lo cho ăn học ít nhất cũng là hết cấp ba và khi các con đủ mười tám tuổi thì các cô ở đây sẽ để cho các con lựa chọn con đường mà các con sẽ phải tự bước đi trong tương lai.