Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8: Đồ nhà quê
Nhưng nếu đã đồng ý rồi thì nào có thể đột ngột kiếm cớ thoái thác không đi.
Dù sao thì người đến loại tiệc rượu như thế này đông như kiến, nhân vật phụ không thể phụ hơn như cô đến cũng chỉ ăn ké uống ké mà thôi, ngoài ra chẳng còn tác dụng gì nữa.
Chu Tiểu Vân lại rất hâm mộ, “Tớ cũng muốn đi cơ, nhất định tiệc rượu thế này người có tiền nhiều đến vô kể, cơ cấu được một anh bạn giai cũng ngon lắm đấy!”
“Cậu nghĩ gì thể trời?” Lâm Linh đập tan mộng tưởng hão huyền của cô: “Chủ yếu đều là mấy ông lớn có vợ con cả rồi, cậu còn muốn cơ cấu ấy hả?”
“Bai bai, vĩnh biệt, tớ thà về nhà ăn chân gà năm đồng còn hơn!”
Bởi vì buổi tối ngày hôm nay có tiệc rượu, cho nên công việc cũng kết thúc khá sớm. Lâm Linh trở lại chung cư, mở cửa phòng treo quần áo, mở tủ quần áo ra, cô lấy ra một chiếc váy dự lễ phục trong một đống quần áo mới cao cấp, lại chọn thêm một đôi giày cao gót năm phân. Mở tủ giầy, Lâm Linh đứng trước một ngăn tủ lâu thật lâu, cuối cùng cực kỳ đau lòng chọn cái túi đắt tiền của Cache-Cache, cái này là cái mới nhất trong số đó, những chiếc túi bán giới hạn bị cô nhịn đau cất kỹ vào trong tủ không dám dùng.
Tim cô đau quá đi à.
Là một diễn viên tuyến 18, thật sự cô chẳng đủ tiền mua cái nào xa xỉ như thế.
Cho nên cô cũng không hiểu vì sao, vì sao mỗi quý, Giang Ngộ cứ phải kiên trì phái người đi mua một đống quần áo túi xách quý giá, đẹp đẽ mà cô tha thiết mong ước đến cho cô.
Đối với người khác là mua không nổi, thôi thì cũng không nói đến làm gì! Còn cô thì, đồ đã đưa đến tận tay, ngày ngày cám dỗ cô, quyến rũ cô, nhưng cô nào có thể dùng cơ chứ, nghe coi có bứt rứt không, có phẫn nộ không cơ chứ? Mỗi lần mở tủ quần áo, cô đều bị đám yêu tinh yêu nghiệt này mê hoặc đến mức hoa cả mắt, trong tâm phải điên cuồng gào thét “Từ nhỏ mình đã thề, phải làm một thanh niên thời đại chủ nghĩa xã hội cố gắng phấn đấu tự lập tự cường tiến về phía trước, mình không thể quên lời dạy quý báu của ông cha ta!’ mới có thể ngăn cản nỗi khao khát đang trỗi dậy mãnh liệt trong tim.
Ôi, đời người là bể khổ!
—
Đến trước cửa khách sạn, không nghĩ tới cô lại gặp được Tôn Miểu Miểu.
Tôn Miểu Miểu mắc váy dài đuôi cá trắng tinh, bên ngoài còn được bao bởi sợi ren mỏng, ngực được khoét sâu, eo bó lại, phô ra dáng người hoàn mỹ của cô. Đây là lễ phục giới hạn mới ra của Cache-Cache, do chính tay nhà thiết kế thiên tài CK tự mình làm ra, trong nước chỉ có đúng hai bộ.
Lâm Linh vừa nhìn đã biết đồ Tôn Miểu Miểu mặc trên người là bản pha kè. Bởi vì một bộ đã bị ảnh hậu Hạ thu mua mất rồi, còn bộ kia, còn đang được treo trong nhà cô kìa, trước khi đi cô còn đau lòng nhìn nó hồi lâu. Cho nên tất nhiên bộ đồ trên người Tôn Miểu Miểu là pha kè rồi.
Tôn Miểu Miểu đi giày cao mười cm, kiêu căng ngạo mạn đi về phía Lâm Linh.
Đôi mắt Tôn Miểu Miểu được trang điểm tinh xảo, cô ta khinh bỉ nhìn Lâm Linh : “Ôi, người đâu mà giản dị quá trời, tới tham gia tiệc rượu mà còn mặc bộ váy rẻ rúng như thế, còn túi gì đây, trông cũng tàm tạm, chắc dồn hết vốn liếng đắp cho nó rồi đúng không?”
Bên cạnh Tôn Miểu Miểu còn có một cô gái nữa, mặc váy đỏ bó eo, là nữ thứ trong phim, cũng thêm thêm lời: “Cô nói nhảm với cô ta làm cái gì, minh tinh nhỏ như cô ta mua được một món đồ quý giá đã là khó khăn lắm rồi, cô còn vạch trần người ta làm cái gì, chúng ta vẫn nên vào trước thôi.”
Tôn Miểu Miểu hất cằm, khinh thường hừ một tiếng: “Cũng đúng, chúng ta đi thôi, nói chuyện với loại người như thế cũng tự hạ giá bản thân!”
Căn bản Lâm Linh còn chẳng bị mấy cô ấy chọc tức, ngược lại còn cảm thấy buồn cười vô cùng, chả biết hai đứa nhà quê từ đâu đến cà khịa cô nữa? Váy mà cô mặc trên người trông bình thường nhưng lại chẳng tầm thường. Tuy không phải nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, nhưng cũng là do nhà thiết kế nổi tiếng trong nước Kady tự tay làm, mười mấy vạn đấy, ok? Quý hơn nhiều mấy cái váy pha kè của cô ta đấy! Xem thường cái quần què, thật đúng là!
Nhà quê còn học đòi coi thường người khác!
Quê vl quê!
—
Tiệc rượu được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, cả đại sảnh người nào người nấy đều ăn mặc lộng lẫy, nam mặc tây trang đi giày da, nữ thì váy vóc tụ họp lại một chỗ nói chuyện với nhau.
Lâm Linh tùy ý nhìn quanh, Tôn Miểu Miểu đứng ở giữa đại sảnh với đạo diễn đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông đã có tuổi, mặc tây trang, tóc vuốt ngược ra phía sau.
Nụ cười bên môi Tôn Miểu Miểu chưa từng ngừng lại.
Lâm Linh cầm đĩa đựng đồ ăn, tuỳ ý chọn một vài chiếc bánh ngọt nếm thử.
Bánh kem trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, cửa lớn vừa dày vừa nặng của khách sạn bị hai nhân viên đứng bên ngoài mở ra bởi, vốn dĩ đại sảnh có hơi ồn ào bỗng chốc trở nên an tĩnh lạ thường, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa.
Lúc này đạo diễn và nhà sản xuất phim ngừng nói chuyện, thấy rõ người đến là ai lập tức vội vã bước đến tiếp đón, miệng không ngừng nói: “Hoá ra là tổng giám đốc Giang tới, không thể tiếp đón từ xa.”
Giọng điệu lấy lòng đến lạ.
Đám đông xì xầm bàn tán: “Không ngờ Thái tử gia của Giang thị lại đến đây, nếu biết sớm thì tôi nhất định sẽ mặc đẹp hơn!”
“Ai mà ngờ được giám đốc Giang sẽ đích thân đến cơ chứ, không phải bình thường anh ấy vẫn phái quản gia tới sao, giờ tôi hối hận còn kịp không.”
Giang Ngộ ở ngoài cửa mặc một bộ tây trang cắt may tinh xảo, ánh mắt lạnh nhạt, gật đầu coi như đáp lời.
Đằng sau còn có một trợ lý, mặt mũi nghiêm túc, ít nói ít cười.
Giang Ngộ vừa mới đến, tiêu điểm của mọi người đều đặt lên người anh, tất cả mọi người đều trộm đánh giá vị tổng giám đốc mới nhậm chức này. Dù sao cơ hội để nhìn thấy vị đại nhân vật này thật sự rất ít, ngoài trừ dăm ba tin tức có hình của anh, thì làm gì còn trường hợp nào để cho đám diễn viên nhỏ như bọn họ thấy mặt nữa chứ.
Tất nhiên Tôn Miểu Miểu sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Bỏ luôn người đàn ông có quyền có chức trong công ty mà cô ta vừa mới nịnh nọt, Tôn Miểu Miểu bước trên đôi giày mười phân, đi về phía Giang Ngộ đang nói chuyện với đạo diễn và nhà làm phim.
Nhìn thấy Tôn Miểu Miểu đến, đạo diễn nhanh nhẹn giới thiệu cho Giang Ngộ: “Tổng giám đốc Giang, đây là nữ chính của bộ phim Tôn Miểu Miểu, đất diễn nhiều, là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất lại còn nỗ lực.”
Tôn Miểu Miểu nở nụ cười ngượng ngùng, rồi còn dùng tay che môi, “Đạo diễn quá khen, luyện kỹ năng diễn xuất không phải là nghĩa vụ của tôi ư, chuyện này không đáng khích lệ đâu.”
Nhà sản xuất đứng một bên cười, thuận tiện khen Tôn Miểu Miểu mấy câu.
Tôn Miểu Miểu cười càng thêm xán lạn.
Cười nói rôm rả là thế, Giang Ngộ lại nhíu mày: “Những diễn viên khác đâu?”
Tiếng cười lập tức dừng lại. Nhà sản xuất còn gọi là có chút thông minh, “Giám đốc Giang muốn quan sát những diễn viên khác trong đoàn phải không ạ, cậu chờ một chút, tôi sẽ gọi bọn họ tới ngay.”
Nhà sản xuất buông chén rượu trong tay xuống, vội vàng đi tìm các diễn viên chính.
Nữ số 2 Lưu Sở đã sớm muốn tiến lên bắt chuyện, đây chính là Giang Ngộ đấy, hào môn trong hào môn, nếu thật sự may mắn có thể lên giường anh, có đống tài nguyên kia sao phải sầu nữa, ảnh hậu nổi tiếng là thế cũng là do một tay anh nâng lên. Huống chi tuổi anh còn ít, đẹp trai các thứ, Giang Ngộ quả thật như hạc giữa bầy gà, bỏ xa đám người có máu mặt trong thành phố. Đúng là có thể gặp mà chẳng thể cầu!
Đáng tiếc đạo diễn và nhà sản xuất cứ vây quanh anh mãi, hơn nữa lại còn có thêm một Tôn Miểu Miểu gan lớn, những người khác cũng không dám tuỳ tiện đi đến.
Không nói tới không khí quanh thân Giang Ngộ thật sự lạnh lẽo tới mức người khác không dám tiếp cận, sợ nhỡ may mà chọc giận anh, sự nghiệp lập tức toang ngay.
Ngay cả nam chính có chút lưu lượng cũng không dám tiến lên, chờ đến khi nhà sản xuất đến gọi, mới thấp thỏm bất an đi qua.
Nam chính còn nhỏ tuổi, thấy Giang Ngộ, lễ phép chào hỏi, rồi lại giới thiệu bản thân với anh chút xíu xong cũng không dám hó hé thêm gì nữa.
Giang Ngộ gật nhẹ, không đáp.
Đến lượt Lưu Sở, Lưu Sở đã chỉnh trang lại, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ rực, tươi cười thân thiết đưa tay với Giang Ngộ: “Xin chào tổng giám đốc Giang, Tôi là nữ số 2 Lưu Sở của bộ phim《 Nhìn thấy cầu vồng 》, vẫn luôn nghe về tiếng tăm của anh, hôm nay may mắn gặp được, là vinh hạnh của tôi. Không ngờ tổng giám đốc Giang lại đẹp trai tới như vậy, hẳn là có rất nhiều cô gái vừa gặp anh đã thương phải không?” Lời nói ẩn giấu trêu chọc, người ở đây ai cũng là kẻ thông minh, nghe đã biết tâm tư của Lưu Sở.
Chỉ là bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ của Lưu Sở đã đưa ra hồi lâu cũng chưa được nắm lại, xấu hổ giơ mãi ở đó.
Một lúc sau, nụ cười trên môi Lưu Sở cứng đờ, chậm rãi thu tay lại.
Tôn Miểu Miểu đứng ở một bên, nhìn cảnh chân tay luống cuống của Lưu Sở mà ân thẩm khinh thường trong lòng.
Thủ đoạn này của Lưu Sở low quá low, trong trường hợp này chỉ có loại không có đầu óc mới làm ra cái hành động ấy. Thảo nào lặn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy mà giờ vẫn chỉ có thể đóng nữ phụ cho cô ta, với chỉ số thông minh này của Lưu Sở, mà muốn dụ dỗ Giang Ngộ ư? Ngoại hình kém cô ta một bậc, thế mà cũng không thử tự đái ra một bãi mà soi xem bản thân thế nào?
…
Lâm Linh đứng bên này.
Trong giây phút Giang Ngộ bước vào, Lâm Linh đã thấy rồi. Trong lòng vui mừng, cảm thấy vận may của mình quá tốt, không nghĩ rằng anh sẽ đến bữa tiệc này.
Vốn cô đã tính ăn uống free chán chê xong, phủi mông chạy lấy người. Nhưng nếu anh đã tới rồi, nhất định cô phải tìm cơ hội nói chuyện với anh.
Chỉ là bữa tiệc này nhiều người, tai mắt cũng nhiều, cô nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách tiếp cận anh mà không khiến người khác chú ý đến.
Cho đến khi anh bị đạo diễn, nhà sản xuất và Tôn Miểu Miểu vây quanh, cô lập tức biết, thôi xong, chẳng cần nghĩ nữa, căn bản không có cơ hội gì hết.
Cô thấy hơi tuyệt vọng xíu xíu… Sau đó lại tính kế muốn đến bãi đỗ xe chờ anh.
Trên thế giới này còn có cô bạn gái nào thảm hơn cô không hả? Muốn gặp bạn trai thôi mà chẳng khác gì đặc vụ ngầm cả?
Cô còn chưa kịp thương cảm cho mình, phó đạo diễn đã đến gọi cô, bảo là nhà đầu tư muốn gặp cô.
Hai mắt Lâm Linh lập tức sáng như sao, cần gì tìm cách quanh co nữa, cô không cần đến bãi đỗ xe chặn người nữa rồi?!!!
Chờ cho đến khi Lâm Linh bước đến, những người khác đã giới thiệu xong cả rồi. Mọi người đang đứng một bên cười.
Lâm Linh đi qua, đầu tiên đã nhìn Giang Ngộ bị vây bởi đám người, sắc mặt thối hoắc, chả biết là ai chọc vào anh nữa.
Trùng hợp đối diện với đôi mắt anh, Lâm Linh bèn chớp mắt lấy chớp mắt để.
Anh thờ ơ, chẳng có biểu tình quay mặt đi.
Lâm Linh: “…”
Xem ra là anh muốn bán bơ cô rồi.
Chờ cho đến khi cô đến trước mặt anh, cô nhìn thấy Tôn Miểu Miểu đứng bên cạnh, trên mặt hiện rõ nét trào phúng, khinh thường nhìn cô.
Để xem cô làm được cái gì?
Lơ đi ánh mắt của cô ta, Lâm Linh lập tức đi tới trước mặt Giang Ngộ, nở một nụ cười vô cùng chân thành, đưa tay ra: “Chào tổng giám đốc Giang, ngưỡng mộ anh đã lâu. Em là diễn viên Lâm Linh của đoàn phim《 Nhìn thấy cầu vồng 》, lần đầu gặp tổng giám đốc Giang, không ngờ anh lại đẹp trai đến như thế.”
Lại là một kẻ không tự lượng sức mình.
Tất cả mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ như thế.