Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm xuân triền miên qua đi, khi Sở Cảnh tỉnh lại từ trong cơn mê vẫn còn thấy mơ hồ.
Rèm cửa đóng chặt, ánh sáng yếu ớt lọt vào, không rõ thời gian cụ thể.
Gia Tháp phía sau còn đang ngủ say, mười xúc tu dang rộng lộn xộn, kéo dài từ mép giường xuống mặt đất. Sở Cảnh được hắn bao bọc trong ngực, giống như bảo vật được rồng canh giữ.
Vẫn trong tư thế ngủ như thường lệ, Gia Tháp ôm không dùng sức, Sở Cảnh nới lỏng cánh tay trên eo, duỗi tay lấy điện thoại bên mép giường.
Đầu năm mới, màn hình điện thoại liên tục sáng lên khi nhận được tin nhắn. Bởi vì công việc yêu cầu giao tiếp với khách hàng quanh năm, Sở Cảnh không thể tắt máy, bốc hơi giữa đời trong kỳ nghỉ phép.
Nhưng mà phóng túng thân thể quá độ mệt hơn tăng ca suốt đêm gấp trăm lần, cánh tay vô cùng nặng nề, từng khớp xương đều đau nhức. Sở Cảnh còn chưa mở điện thoại lên lần nữa đã ngủ thiếp đi.
Lần này giấc ngủ của anh rất nông, nửa tỉnh nửa mơ cảm giác giường đệm rung lắc, nghe tiếng rèm được kéo ra, sau đó hình như có gì chạm vào mắt anh.
Sở Cảnh mở mắt, Gia Tháp vốn nên ngủ cạnh anh lại ngồi xổm bên mép giường, xúc tu mềm mại v.uốt ve đuôi mắt anh.
"Hửm? Sao thế?" Sở Cảnh ho một tiếng, cổ họng hơi khàn, tay đặt ở mép giường nâng lên, mu bàn tay lành lạnh áp lên mặt Gia Tháp.
Gia Tháp dùng tay người nắm lấy tay anh, bao bọc trong lòng bàn tay. "Rất đau, hả?"
Sở Cảnh chưa tỉnh ngủ hẳn, mất một lúc mởi hiểu hắn hỏi cái gì.
"Không đau chút nào." Sở Cảnh lắc đầu. "Sao lại hỏi thế?"
Mặc dù đều là lần đầu, nhưng trải nghiệm đêm qua không tệ.
Gia Tháp rất nghe lời, mỗi một bước đều do anh chỉ dẫn, bảo chạm vào nơi nào cũng chỉ chạm đúng nơi ấy, nặng hay nhẹ cũng nghe theo ý anh, mãi đến một khắc cuối cùng mới mất khống chế mà quấn lấy anh.
Tuy rằng còn ngây ngô, nhưng phần cứng ưu việt hoàn toàn bù đắp cho kỹ năng non nớt, huống chi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Gia Tháp luôn dùng chất giọng trầm thấp thì thầm bên tai anh nói "Thích", Sở Cảnh bây giờ nhớ lại đã thấy vành tai nóng lên.
Lần đầu tiên đã vồ vập nhau như vậy, quả nhiên bản thân cũng không ổn.
Sở Cảnh vẫn đang hồi tưởng lại những chi tiết đêm qua, bàn tay không bị Gia Tháp nắm giữ thì giấu dưới chăn, ấn trên bụng, đo đạc lại một chút.
Gia Tháp quan sát sắc mặt anh, rồi bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hôm qua, khóc..."
Ban đầu Sở Cảnh còn rất bình tĩnh, nhưng khi cuộc yêu ngày càng mãnh liệt, anh khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt không ngừng chảy ra, cả người ướt đẫm, là bộ dạng Gia Tháp chưa từng thấy qua.
Hắn sợ Sở Cảnh đau đớn, nhưng Sở Cảnh không cho hắn dừng lại, giống như rắn nước tinh quái bấm lấy người hắn, kiên quyết đưa ra yêu cầu của mình một cách ngang ngược.
"Ngốc quá." Sở Cảnh cười mắng một câu.
"Không phải chỉ có đau mới khóc đâu." Anh chống mép giường ngồi dậy, ôm mặt Gia Tháp hôn lên. "Gia Tháp tuyệt lắm."
Trên mặt Sở Cảnh còn vương nét mệt mỏi sau chuyện hôm qua, nhưng anh cười rất tươi, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm thoả mãn.
"Thật! Hả?" Xúc tu Gia Tháp vẫy loạn trên giường, rất giống với đuôi cún.
"Thật chứ." Sở Cảnh v.uốt ve tóc hắn, đầu ngón tay quấn lấy ngọn tóc. "Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"
Tóc của Gia Tháp nhìn thì giống con người, sờ lại giống đang sờ xúc tu.
Từng sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, Sở Cảnh hé môi, Gia Tháp bên mép giường lại gần, phủ lên anh.
_____
Trước khi bước vào năm mới, Sở Cảnh vẫn chỉ biết về nụ hôn thông qua những câu chuyện bạn bè kể và những cảnh quay thưa thớt trong phim ảnh.
Chỉ là môi kề môi, anh chưa có đối tượng để hôn, không hiểu tại sao những đôi tình nhân lại say mê những cử chỉ đụng chạm cơ thể như thế.
Sau khi hôn Gia Tháp, Sở Cảnh không còn bối rối, thậm chí anh đã bắt đầu mê đắm cảm giác đó.
Tối giao thừa mưa suốt cả đêm, hơi nước đọng trên cửa kính, thấm ướt chiếc giường trong phòng ngủ.
Áo ngủ và chăn ga ướt đẫm đã được Gia Tháp dọn dẹp gọn gàng, Sở Cảnh thả lỏng cả người, hoàn toàn mở lòng ôm ấp Gia Tháp, kề sát cơ thể ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp đập của trái tim dưới tay mình.
Chăn ga và giường ma sát với nhau, mùi cỏ đuôi chuột quanh quẩn nơi chóp mũi, sau vài lần hít thở nhẹ nhàng, hơi thở của Sở Cảnh lại trở nên gấp gáp.
Gia Tháp vẫn chưa hoàn toàn duy trì hình dạng người, đặc biệt khi phấn khích hay sợ hãi, một số bộ phận không khống chế được mà trở về nguyên hình.
Chẳng hạn như hàm răng.
Hắn để lại trên người Sở Cảnh hai loại dấu răng hoàn toàn khác biệt, dấu răng trên ngực vẫn là những dấu ấn rõ ràng của con người, còn ở phía dưới lại là dấu răng tinh tế, mới cũ đan xen, trông rất mờ ám.
Sở Cảnh vừa hôn vừa sờ dấu răng trên cổ tay. Một đêm qua đi, những nơi Gia Tháp hôn qua đã nổi lên những vết bầm xanh tím, giữa những vết đó là một điểm màu đỏ thẫm, như vết máu nhỏ.
Mút mạnh vậy, miệng tên này là giác hút à?
Sở Cảnh muốn nhắc nhở Gia Tháp nhẹ nhàng hơn một chút, môi bị hôn sưng hơi hé mở, chưa kịp lên tiếng đã bị Gia Tháp hiểu nhầm là lời mời gọi, hôn anh một lần nữa.
Liên tiếp những nụ hôn sâu, chiếm đoạt không khí, âm thanh của sự dây dưa vang lên bên tai. Sở Cảnh bị hôn mềm nhũn, trước khi ngất đi đã kịp ngăn Gia Tháp lại.
"Đợi một chút."
Anh nằm trên giường ổn định hơi thở, tay vẫn v.uốt ve xúc tu, trong chốc lát đã thấy mệt rã rời.
Bầu trời đầy mây lộ ra vài tia sáng mặt trời, đúng như dự báo thời tiết nói sẽ có nắng, nhưng kế hoạch ngắm pháo hoa bên bờ sông đã bị Sở Cảnh ném ra sau đầu.
Năm nào cũng một mình xem pháo hoa, năm nay không đi cũng chẳng sao, biết đâu sang năm sẽ là hai người cùng đi.
Hiện tại, so với pháo hoa, có điều tốt đẹp hơn đang chờ đợi anh.
Cánh tay mạnh mẽ sau vài lần thử chạm vào đã ôm chặt vòng eo anh, lưng anh dán sát vào cơ thể ấm áp của Gia Tháp, Sở Cảnh ngửa ra sau, hoàn toàn lún sâu vào ngực hắn.
Họ ôm nhau ngủ suốt mùa đông, quen thói thân mật bám sát, cũng quen với nhiệt độ cơ thể của đối phương, Sở Cảnh sau những lần ôm đã tìm ra tư thế thoải mái nhất.
Anh nằm một lúc, sắp bước vào trong mộng, thì Gia Tháp bên cạnh dụi đầu vào cổ anh, cọ qua cọ lại.
"Sao thế?" Sở Cảnh không mở mắt, chuẩn xác đè lại cái đầu đang cọ cọ cổ mình.
Gia Tháp giữ nguyên tư thế, thấp giọng nói. "Ngày mai, đi làm."
"Không đi." Anh tạm dừng rất lâu, âm thanh rầu rĩ, nghe có chút tủi thân.
Sinh vật ngoài hành tinh không hiểu lịch nghỉ lễ của con người, cho rằng Sở Cảnh chỉ đang ở nhà như mọi ngày cuối tuần, ngày mai sẽ lại đi làm.
"Mấy ngày tiếp theo đều không đi làm, ở nhà chơi với cậu." Sở Cảnh lật người lại, nhẹ nhàng ấn vào khoé miệng mím chặt của Gia Tháp. "Giờ ngủ với tôi trước nhé?"
"Được!"
Cảm xúc được nụ hôn xoa dịu, Gia Tháp cẩn thận ôm Sở Cảnh, xúc tu vùi trong chăn, lót dưới vòng eo bủn rủn và bộ phận đau âm ỉ của anh.
Hắn nhìn Sở Cảnh ngủ say, một cái vòi lặng lẽ chui ra khỏi chăn, kéo rèm lại lần nữa.
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ chói chang, người trong nhà ôm nhau say ngủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");