Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện muốn mở tửu lâu của ta rất nhanh đã truyền đi khắp kinh thành, những người trên đường bắt đầu nghị luận, bịa đặt., nói ta không làm tròn đạo làm vợ, đã gả cho người mà mọi nữ tử muốn gả nhất trong Nam triều, nhưng lại thủy tính dương hoa*, làm cho Tống Kỳ Lâm mất mặt.
*dễ dàng thay đổi nhanh như dòng nước.
Ta cảm thấy chán nản, người cổ đại đều thích nghe ngóng chuyện bát quái của người khác như vậy sao?
Buổi tối Tống Kì Lâm nằm trên người ta an ủi ta, ngậm đại bạch thỏ sau đó lại dùng đôi môi ấm nóng ngao du khắp cơ thể, chặn hết mọi sự oán giận của ta.
Lửa giận tuy có lớn, nhưng vẫn phải có gắng nhịn, không thể phá hỏng bầu không khí được, sinh một thằng con quan trọng hơn.
Tống Kỳ Lâm dưới sự dạy dỗ của ta, kĩ thuật trên giường đã vô cùng thuần thục, thậm chí còn nghiên cứu các tư thế khác nhau.
“Phu nhân, tại sao phải nam trên nữ dưới vậy?”
“Phu nhân, nàng ở đằng trước có thể động không?”
“Im miệng” Mặt ta đã xấu hổ đến nỗi đỏ bừng, hắn đè ta sau đó mê hoặc thở dốc bên tai.
Ngoại trừ kế hoạch tạo người được tiến hành một cách không bị đảo lộn, thì tửu lâu của ta rất nhanh cũng sẽ xây xong.
Là một người hiện đại, phải có tư duy kinh doanh của người hiện đại, ta đặc biệt đến ca vũ phường chọn vài vị tiểu tỷ tỷ có khí chất cao lãnh.
Nha Thi Lan Đại nghi hoặc hỏi: “Phu nhân tại sao không chọn nghệ nữ được hoan nghênh nhất của ca vũ phường?”
Ta cầm dĩa cắn hặt dưa, nhàn nhạt đáp: “Tửu quán của chúng ta là Sơn Thủy Lầu Các, càng thích hợp với loại nữ thần lạnh lùng đó, ngươi nghĩ thử xem, bọn họ ngồi chơi đàn tranh, cả người là y phục màu bạc, có biết bao nhiêu cảnh hay ý đẹp.”
Hai người đột nhiên tỉnh ngộ, gọi những cô nương được chọn đến,
Tổng cộng có bốn người, mỗi người đều có cổ thiên nga hoàn mỹ, ánh mắt lạnh lùng, cái mũi thanh tú, đôi môi tô son nhạt màu.
Cảnh hay ý đẹp, chỉ có điều bọn họ vẫn còn mặc váy dài diễm lệ của ca vũ phường, cho nên nhìn có chút tục khí.
“Các ngươi tên là gì?”
Ta tùy tiện đưa tay cầm ly trà trên bàn hỏi.
Người đứng ở giữ mở miệng đầu tiên, cong môi nói: “Nô gia tên là Vân Tiên, phu nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”
Ngưỡng mộ đại danh…..
Tên của ta đáng ngưỡng mộ sao?
“Không cần phải ngưỡng mộ đại danh của ta qua lời người khác nói, trong miệng một trăm người thì có một trăm ta khác nhau, ta là thiên sứ, cũng là ác ma.”
Nắm bắt vài câu theo trào lưu, vừa nói xong thì thấy bốn khuôn mặt ngốc trệ đang nhìn ta.
Haizz, quên mất bọn họ là người cổ đại, không có thời đại trào lưu.
Vân Tiên mở đầu sau đó ba người phía sau cũng bắt đầu báo họ tên, ca vũ phường đặt tên đều thích rập theo một khuôn sao?
Bốn người phân biệt lần lượt là: Vân Tiên, Tử Yên, Phù Dung, Xuân Hương…..
Tiểu gia hỏa
Ta liếc mắt nhìn Nha Thi Lan Đại, hay là đạt tên cho bốn họ người họ thành một tổ hợp mỹ phẩm.
“Vân Tiên và Tử Yên, hai người các ngươi gọi là Duyệt Thi Phong Ngâm, Phù Dung và Lan Hương, còn các ngươi gọi là Quất Đóa Lan Khấu đi!”
Hây hây, ta đúng thật là một thiên tài đặt tên mà!
….….
Tên của tửu lâu ta vẫn chưa nghĩ xong, ở cổ đại ta là một người mù văn chương, nên dứt khoát giao nhiệm vụ vẻ vang này cho Tống Kỳ Lâm.
Nha Thi Lan Đại nói: “Phu nhân, ngày hôm nay là ngày thích hợp để xem sách nhất!”
Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa phải, nhiệt độ ấm áp, gió nhẹ thoang thoảng lướt qua, cá trong hồ sen đang tranh nhau đớp mồi, bốn vị mỹ nữ lạnh lùng đang luyện đàn tranh, dây đàn phát ra âm thanh kì ảo ưu nhã, không khí như lúc này…thích hợp để đi ngủ.
“Hai người các ngươi giúp ta mang ghế dựa đến đây, nhớ lót thêm thảm, ôm luôn mèo nhỏ đến.”
Lúc này không đi ngủ, thì còn đợi lúc nào nữa?
Mơ mơ hồ hồ, đong đong đưa đưa, ngủ trưa là thoải mái nhất, không cần phải suy nghĩ tính toán đến tiền điện nước, cũng không cần sợ không có tiền tiêu.
Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng cảm giác được có người ôm ta lên, mở mắt ra liền thấy Tống Lỳ Lâm, tay hắn vòng qua eo ôm ta lên, chuẩn bị quay về phòng.
“Phu nhân, bên ngoài gió lớn.”
Ta xoa xoa mắt, âm thanh mềm mại mang theo chút mớ ngủ, “Sao chàng quay về sớm như vậy.”
“Nhớ nàng, nên chỉ muốn quay về nhà.”
Hắn hôn lên mặt ta, làm cho các nhân vật quần chúng vội vàng ngượng ngùng cúi đầu.
Bốn đại mỹ nữ vẫn có chút ngại ngùng, chưa kịp thích ứng vội ho khan một tiếng, ánh mắt Tống Kỳ Lâm phát ra khí lạnh, dường như không muốn bị làm phiền, ánh mắt liếc qua các nàng ấy một lượt, các nàng ấy mới thức thời ôm đàn tranh về phòng.
“Bọn họ là do phu nhân mời đến sao?”
Tống Kỳ Lâm hỏi:
Hắn đặt ta lên một chiếc giường sạp nhỏ, ta lăn một vòng sau đó đáp: “Đúng vậy, thích không, hay là cho chàng giữ lại làm tiểu thiếp.”
“Phu nhân, nếu nàng còn nói nữa, hôm nay liền trừng phạt nàng đến khi trời sáng.”
Được thôi, cách de dọa này hữu dụng….
Ta ôm eo hắn hướng lên trên chu môi định hôn, nhưng hắn vẫn còn muốn đấu với ta, nói: “Không cho nàng hôn”
Cuối cùng lại nhịn không nổi, đẩy ta nằm xuống giường, tay của ta sờ loạn khắp nơi, gãi gãi lên cơ bụng, đang chuẩn bị bước tiếp theo, hắn đột nhiên áp đảo ta.
“Phu nhân, vài ngày nữa trong cung tổ chức yến tiệc, vương công quý tộc đều phải tham gia, có thể Vũ Nhu công chúa sẽ làm khó nàng…”
Hắn vô cùng đau lòng nhẹ nhàng hôn ở giữa cổ ta, nhẹ nhàng nói:
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng”
Nan nhân như vậy, thật sự không có khuyết điểm, không biết nguyên chủ đã tạo nghiệp gì, lại tự nhiên không thích hăn.
Tiếng móng ngựa, tiếng sáo trúc không ngừng vang lên, thỉnh thoảng có giọng nữ tử đang hát tiểu khúc anh ca truyền đến. Yến hội cung đình chính là để quan lớn quý nhân ăn uống mua vui, là chỗ mà các thiên kim tiểu thư khoe khoang.
Tống Kỳ Lâm vừa xuống xe đã bị người khác kéo đi, ta dặn dò hăn uống ít rượu sau đó hắn mới lưu luyến tách khỏi ta.
Người bên cạnh có chút kinh ngạc, dù sao người bên ngoài cũng đồn đại rằng ra không thích hắn, tin nhảm trước sau gì vẫn là tin nhảm.
Đại tiểu thư thế gia ta đều không quen biết, chỉ có thể tìm một góc rồi ngồi xuống, Tống Kỳ Lâm nói đợi hắn chào hỏi xã giao xong sẽ đến chỗ ta, thù địch trước kia của ta rất nhiều, bây giờ tốt nhất là nên giả làm không khí.
Chỉ là ta không phạm người, nhưng người lại muốn phạm ta.
Vũ Nhu công chúa là nhi nữ được hoàng đế sủng ái nhất, nàng ta tại nơi này không để ý tới ta, muốn nhân cơ hội này lấy lòng nàng ta, nhưng lời nói lại không thể thốt ra được.
Một tốp tỷ muội âm dương quái khí bắt đầu trào phúng, “Yo, đây không phải phu nhân của hầu gia sao? Sao lại một mình ngồi đây?”
Ta nhẫn nại đáp “Bởi vì một tên đằng tử”
“A, xem ra ngươi là người nhân duyên không được tốt, không ai tình nguyện ngồi cùng ngươi, Vũ Nhu công chúa đều được mọi người vây quanh, ai được mọi người yêu thích, ai nhận được sủng ái, người sáng suốt chỉ cần liếc mắt là đã thấy được.”
“Đúng, không sai, ta không được mọi người yêu thích, vậy ngươi vẫn còn nói chuyện với ta làm gì, chẳng trách ngươi cũng không được mọi người yêu thích?”
Đến đây đến đây, ta là một phần tử diễn sâu của hiện đại, dùng bàn phím chơi ngươi tới cùng!
“Ngươi nói bậy! Ta làm sao có thể không được mọi người yêu thích!”
“Nếu ngươi được mọi người yêu thích vậy tại sao lại nói chuyện với ta?”
“Ta…ta nói chuyện với ngươi là bởi vì cảm thấy ngươi đáng thương!”
“Ngươi cảm thấy ta đáng thương không phải bởi vì cảm thấy đổng bệnh tương liên sao”
“Ngươi ! Ngươi! Ngươi câm miệng!”
Thanh cao đáp trả, cần phải dùng những từ ngữ mộc mạc nhất.
Chưa từng gắp qua người nào mặt dày không biết xấu hổ như ta, nàng ta tức giận đến nỗi sôi sùng sục, tức giận một hồi liền bật khóc….
Mẹ ơi, nàng ta khóc rồi sao….
Vũ Nhu công chúa an ủi nàng, “Ngươi so đo với nàng ta làm gì, loại người này, không đáng.”
Nói xong còn trừng mắt với ta, ánh mắt này của ngươi, ta cũng đã làm gì các ngươi đâu?
Một đám tỷ muội của nàng ta tiếp lời: “Không sai, loại người này mà cũng xứng thích thái tử điện hạ sao, ta thấy đến cả việc xách dép cho thái tử cũng không xứng! Chẳng trách hầu gia lại không thích nàng ta!”
Haizz, ta thở dài cầm ly rượu uống một hơi như uống nước ngọt, đợi bọn họ lảm nhảm xong, ta khoanh chân ngồi xuống.
“Nói xong chưa? nói xong thì mau quay về chỗ đi, ngươi xem, ca vũ đều đã bắt đầu rồi.”
Phương pháp tốt nhất làm địch nhân phẫn nộ, chính là bọ họ muốn chọc cho ngươi kích động, nhưng ngươi một chút kích động cũng không có.
“Ngươi! Quả nhiên mặt dày không biết xấu hổ!”
Vũ Nhu công chúa thẹn quá hóa giận, nhìn như muốn bổ nhào đến đánh ta,
Ta cũng không chịu yếu thế, trực tiếp hất váy lên, không biết đã tát bao nhiêu cái mặt, vặn bao nhiêu cái cổ, tuy nhiên ta cũng bị thương.
Chúng ta huyên náo cả buổi trời, rất lâu mới bị người khác kéo lại, lớn tiếng mắng ta là người đàn bà canh chua, thủy tính dương hoa*.
*dễ dàng thay đổi nhanh như dòng nước.
Tiếng nói này cũng thật quá quắt, tùy tiện mắng lại bọn họ, cũng may hoàng đế hoàng hậu nể mặt Tống Kỳ Lâm, nếu không ta cũng không có gan lớn như vậy.
May mà Tống Kỳ Lâm vẫn còn chút lương tâm, chào hỏi xã giao xong liền thấy ta bị người khác ức hiếp, vội vàng tức giận xông đến.
“Ta tôn trọng vì người là công chúa, nhưng sao lại càn quấy như vậy!”
Ta sợ hãi trốn sau lưng Tống Kỳ Lâm, khóc thút thít chu môi nói: “Bọn họ đánh ta…..”
Giọng nói nhẹ nhàng đáng thương, giống như tiểu linh thú trong phim nói câu “Phong Phong đánh ta”
Hắn nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ hồng, cắn môi đến nỗi sắp bật máu, Vũ Nhu công chúa đang giúp người khác cũng bị dọa sợ, lập tức quay người chạy mất.
Ta cũng bị bộ dạng như vậy dọa sợ, ta chỉ đùa chút thôi mà….tại tao, tại sao lại biến thành như vậy.
Vẫn chưa kịp hồi thần đã mạnh mẽ ôm ta vào lòng, mang ta ra ngoài,
“Phu nhân, chúng ta về nhà.”
“Phu quân, ta không sao……chỉ là đánh nhau mà thôi, hồi nhỏ ta còn là Tiểu Bá Vương của nhà trẻ đó…..”
Hắn không chịu nghe, tay vòng qua eo ôm ta lên, công chúa Vũ Nhu đáng thương nhìn chằm chằm hắn, lại phẫn hận sau đó ngoảnh mặt đi mất.
Sơ sài, quá sơ sài rồi.
Ta còn chưa đánh đủ mà!