Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 116: Tiểu quỷ phát tài
Đường Nham nhìn cô ta bận rộn tới bận rộn lui trong cửa hàng, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, thúc giục nhiều lần bảo cô ta rời đi cũng đều bị người nào đó không để mắt đến. Trương Lương thì rất có cảm tình với nhân viên tự động đưa tới cửa này. Tuy mục tiêu của em gái không phải là mình nhưng có cô bé xinh xắn giúp đỡ chịu một phần công việc vặt vãnh cũng thật là tốt. Dù cô ta không làm gì, chỉ yên tĩnh đợi ở đó cũng là phong cảnh đẹp đẽ khó nói thành lời.
Nói mấy lần đều bị người nào đó không đếm xỉa, Đường Nham đành phải ngầm cho phép sự tồn tại của cô ta. Thời gian cứ thế trôi qua thêm hai ngày, mãi cho tới khi có một vị khách đặc biệt tới cửa.
Hôm đó đúng lúc trời đầy mây. Mây đen giăng đầy như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa to. Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang màu đen cứ như thế mà đi vào trong cửa hàng. Cách ăn mặc kỳ lạ khiến ba người nhìn mà sững sờ.
“Xin chào anh, có gì cần không?” Đường Nham thấy người đó bước vào cửa hàng xong thì một câu cũng không nói. chỉ lẳng lặng ngồi, vội vàng bước lên hỏi.
“Nghe nói chỗ này của các vị có đạo trưởng Đường rất có nghiên cứu về phong thủy tướng mạo, đạo pháp cũng vô cùng uyên thâm. Tôi có thể gặp mặt cậu ta không?” Người đàn ông kia mở miệng nói, giọng khàn khàn u ám.
“Đạo trưởng Đường trong lời ông nói chính là tôi. Sao, có gì cần giúp đỡ thì có thể nói ra.” Đường Nham vừa cười vừa nói.
“Còn trẻ vậy à?” Người đàn ông quan sát anh từ đầu đến chân vài lần, ngạc nhiên hỏi, trong giọng nói tràn đầy không thể tin được.
Lại là câu này, chẳng lẽ đạo sĩ phải là ông cụ râu bạc bay phấp phới à? Đường Nham cạn lời, lẩm bẩm trong lòng nhưng trên mặt không dám để lộ chút gì, chỉ gật đầu đầy ôn hòa.
“Cậu có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì thật à?” Người đàn ông im lặng một lúc rồi mới không xác định được mà mở miệng hỏi.
“Đương nhiên không phải. Tôi cũng không phải toàn năng, đương nhiên cũng có chuyện không thể giải quyết. Có điều anh có thể nói vấn đề của mình một chút, tôi sẽ làm hết sức. Về phần lệ phí thì cũng không nhiều lắm.” Đường Nham vừa cười vừa nói.
“Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể giúp tôi một chút thì bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho cậu.” Người đàn ông nói như đinh chém sắt.
Ha ha ha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ông nói đi, hỏi hồi lâu chỉ nói những lời vô ích. Đường Nham cạn lời, thầm châm chọc.
Thấy Đường Nham nhìn mình chằm chằm nhưng không nói gì, người đàn ông lại im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nghe nói đạo trưởng Đường rất biết xem tướng, vậy cậu xem tướng mạo giúp tôi một chút trước xem như thế nào đi.” Dứt lời, anh ta vươn tay gỡ khẩu trang trên mặt ra.
Một gương mặt tiều tụy lập tức xuất hiện trong mắt mọi người. Hốc mắt người đó hõm sâu, đồng tử vô thần, khuôn mặt đầy màu xanh đem đậm đặc, hiển nhiên là dáng vẻ quỷ hồn khiến ba người Đường Nham giật mình.
“Anh…Anh đây là xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt kém như vậy. Dù không nhìn tướng mạo, chỉ nhìn màu xanh đen đậm kia là có thể đoán được có phải anh đây đã từng quen biết yêu ma quỷ quái gì cho nên trên người mới bị quỷ khí gặm nhấm thành dáng vẻ này.” Đường Nham ngạc nhiên hỏi.
Đây là lần thứ ba người đàn ông kia im lặng, ánh mắt nhìn về phía Đường Nham hừng hực lửa, sau đó anh ta thở dài một hơi, nói: “Không hổ là đạo trưởng Đường, xem ra lời đồn không sai, nhìn rất đúng. Có lẽ nói ra không có ai tin tưởng, tôi biến thành dáng vẻ này đúng là phải cảm ơn tên ác quỷ kia ban tặng.”
“À, nói thử xem.” Đường Nham vội vã hỏi tới.
Sau đó người đàn ông từ từ kể chuyện xảy ra trên người mình.
Thì ra tên anh ta là Tiền Danh, là chủ của một công ty nhỏ, gia đình mỹ mãn, vợ sinh cho anh ta một trai một gái. Tuy cuộc sống không phải đại phú đại quý nhưng cũng bình thường ấm áp.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Công ty anh ta vì kinh doanh không tốt, nợ một số tiền lớn, nhiều tới mức anh ta không có sức trả. Qua chuyện này, Tiền Danh nhận lấy đả kích rất lớn, uống say khướt mấy ngày. Mãi tới khi có một lần anh ta lại uống rượu say bên ngoài, ngồi bệt ven đường thì một người mặc đồ như đạo sĩ xuất hiện trước mặt ông ta.
Người đó thần thần bí bí nói cho anh ta biết có cách có thể khiến vận xui của anh ta chuyển thành tài vận, sau này tài vận hanh thông, sự nghiệp ngày càng đi lên.
Lúc đó Tiền Danh chỉ nghĩ là vò đã mẻ lại sứt, nghe thấy lời như vậy thì không chỉ không tức giận mà còn vui tươi hớn hở nới với đạo sĩ là ông đã có cách thì thử một chút xem. Nếu tôi quả thật có thể tài vận hanh thông thì ông muốn gì tôi cũng đồng ý với ông.
Đạo sĩ nghe xong thì cười ha ha, nói với anh ta nếu chuyện thành sự thực thì chỉ cần anh ta đưa một số tiền lớn là được rồi, hơn nữa chỉ cần tiền mặt. Tiền Danh cân nhắc một chút rồi đồng ý. Dù sao không có lợi nhuận thì không cần đưa tiền cho ông ta, mình lại không tổn thất cái gì, vì vậy anh ta đồng ý một cách dứt khoát.
Sau đó quả nhiên vị đạo sĩ kia dạy Tiền Danh một cách, hơn nữa cách này vô cùng bí mật mạo hiểm, đó là nuôi tiểu quỷ.
Đạo sĩ bắt được hồn phách của một đứa trẻ sơ sinh không may chết non từ lâu, sau đó luyện hóa nó thành quỷ anh tụ tài, đưa cho Tiền Danh, dặn dò anh ta. Lúc mới bắt đầu nuôi, con quỷ chỉ là một cục tròn tròn, ngày nào cũng phải hấp thu năng lượng là một giọt máu là được. Chờ nó từ từ lớn lên thì khẩu vị cũng tăng theo, cần phải thêm lượng máu. Dù sao con người có thể trao đổi máu rất lợi hại, tổn thất chút máu cũng không sao.
Lú đó tuy Tiền Danh nửa tin nửa ngờ, trong lòng cũng sợ hãi không thôi nhưng vì có thể giúp mình tài vận hanh thông, sống cuộc sống tốt nên anh ta cắn răng, dứt khoát quyết định làm theo lời dặn của đạo sĩ bằng bất cứ giá nào. Anh ta đặt bài vị trong phòng mình để thờ cúng, sau đó nhỏ một giọt máu tươi của mình vào trong cái chén sứ trước mặt bài vị.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ khi nuôi tiểu quỷ này thì vận khí của Tiền Danh như có bước ngoặt. Đầu tiên là ngân hàng nhả ra, đồng ý cho anh ta vay, tiếp theo là công ty nhận hai đơn hàng lớn. Không bao lâu sau, anh ta không chỉ kiếm lại số tiền lỗ lúc trước mà lợi nhuận còn tăng gấp mấy lần khiến anh ta vui tới mức cười toe toét mấy ngày.
Đạo sĩ theo lời tới cửa rất nhanh, yêu cầu anh ta trả món tiền đã đồng ý đưa. Lúc đó Tiền Danh rất vui vẻ, nghĩ tới việc thành công của mình không thể thiếu sự giúp đỡ của người ta nên thoải mái mà thanh toán một số tiền lớn. Đạo sĩ lấy được tiền xong thì biến mất không thấy bóng dáng, không từng xuất hiện nữa.
Nhưng chuyện không tốt đẹp như Tiền Danh dự đoán. Anh ta ngồi trên đống của cải kếch xù, sống cuộc sống được người người ca ngợi, đặt biệt tiểu quỷ lớn lên từng ngày, lượng máu cần của anh ta ngày càng nhiều. Nếu anh ta không trích máu đúng hạn thì buổi tối sẽ gặp ác mộng, mơ thấy một con quỷ anh khủng bố xấu xí nằm trên đầu giường anh ta kêu đói không ngừng. Anh ta không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn lấy máu của mình cho nó uống.
Nhưng bây giờ sức ăn của tiểu quỷ đã tới mức anh ta không thể nào gánh vác. Ngày nào cũng phải để một chén máu lớn mới được. Lượng máu lớn như thế người bình thường không thể chịu nổi, hơn nữa mỗi lúc sáng sớm khi anh ta soi gương đều có thể thấy bản thân càng ngày càng tiều tụy, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Mỗi lần hai đứa con anh ta thấy anh ta cũng như thấy quỷ, không dám lại gần.
Chương 117: Nguyên nhân và hậu quả
Bây giờ tiền tài và công danh đã quá nhiều rồi, tuy rằng tiền mình kiếm được càng ngày càng nhiều thế nhưng cơ thể lại không chịu đổi, mất mạng rồi thì tiền cũng có xài được đâu.
Anh ta muốn thoát khỏi con quỷ nhỏ này, nhưng vị đạo sĩ lúc trước đã biến mất bặt vô âm tín, anh ta căn bản là không biết phải đi tìm ở đâu.
Đã thử qua mấy cách khác như dán bùa ở nhà, để các loại kiếm gỗ đào nhưng cũng không có hiệu quả gì, đến tối sau khi nhắm mắt lại nằm trên giường sẽ mơ thấy con quỷ nhỏ kia nhe răng trợn mắt gào thét với anh ta, vươn móng vuốt dài sắc nhọn xé xác anh ta, làm anh ta lần nào đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc.
Không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục thỏa mãn yêu cầu của con quỷ nhỏ, nhưng anh ta cảm thấy nếu mình còn tiếp tục như vậy thì sẽ sớm mất mạng thôi.
Vì thế, anh ta bắt đầu dò hỏi xung quanh, dốc sức tìm kiếm những đạo sĩ có thể xem phong thủy để bắt ma, hy vọng bọn họ có thể giúp mình thoát khỏi con quỷ nhỏ, đúng là tìm được vài người nhưng đều vô kế khả thi, cho đến khi nghe người khác nhắc tới tên Đường Nham, nói anh rất giỏi, nói cái gì của anh cũng chuẩn, lúc này mới đến nơi đây của Đường Nham.
Sau khi nghe anh ta giải thích về chuyện cũ xong, mấy người ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Cậu nói là có một đạo sĩ đã dạy cậu cách dùng tiểu quỷ tụ tài, vậy cậu còn nhớ rõ bộ dáng đạo sĩ kia trông ra sao không” Đường Nham đột nhiên hỏi.
“Nhớ chứ, ông ta mặc một bộ áo đạo sĩ, để râu dài, khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, dáng vẻ đại trà không có gì đặc biệt, nhưng tôi nhớ ông ta có một nốt ruồi đen ở khóe miệng, vì rất dễ thấy nên tôi nhớ rõ vô cùng.” Tiền Danh nhớ lại.
Sau khi nghe Tiền Danh tự thuật xong, Đường Nham cảm thấy người mà anh ta đang nói tới cùng người nào đó trong trí nhớ của mình rất giống nhau, hơn nữa khả năng cao là cùng một người, đạo sĩ mất tích ở biệt thự vùng ngoại ô.
Vụ án xác chết nữ trong biệt thự đã gây chấn động dư luận sau khi được phanh phui, đủ loại tạp chí, diễn đàn, trang web đều đang điên cuồng phát sóng thảo luận, sức ảnh hưởng của dư luận vô cùng lớn, thế lực khắp nơi đều để ý tới, cho nên việc điều tra của cảnh sát cũng tương đối nghiêm ngặt hơn, ông ta và người đàn ông mặc tây trang kia đều là đối tượng bị cảnh sát truy nã, của cải tiền tài trên danh nghĩa đều bị phong tỏa, giờ bọn họ đang trong giai đoạn lẫn trốn, chắc chắn phải cần đến số tiền đáng kể.
Có thể chính vì nguyên nhân này, ông ta mới cho Tiền Danh ra chủ ý dùng tiểu quỷ phát tài, mượn chiêu này để kiếm được một khoản tiền chạy trốn, Đường Nham tính toán trong lòng, đại khái đã hình dung rõ ràng vấn đề.
“Đạo trưởng Đường, cậu nhất định phải giúp tôi đấy, tôi thực sự không còn cách nào khác, còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết sớm” Tiền Danh vọt tới trước mặt Đường Nham, đồng thời ôm lấy cánh tay anh kích động nói, anh ta không hề để ý đến vẻ bất thường của Đường Nham, chỉ cho rằng anh đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.
“Trước tiên cậu đừng gấp gáp, hơn nữa đây thật sự là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện nuôi dưỡng tiểu yêu tinh thế này, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nếu có thể tiêu diệt được con ma kia, cậu chắc chắn không cần phải hiến máu tươi, nhưng mà đến lúc đó tài vận của cậu chắc chắn đã bị ảnh hưởng, bởi vì chống lại số mệnh, nên có thể càng khó khăn hơn trước đây, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Đường Nham nghiêm túc nói.
Sắc mặt Tiền Danh nhất thời cứng lại, càng khó khăn hơn so với lúc trước nghĩa là mình lại phá sản lần nữa sao, vừa mới trải qua một cuộc sống giàu có, còn chưa kịp hưởng thụ gì đã lập tức bị đánh trở lại như cũ, anh ta thật sự đúng là luyến tiếc, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, trái tim anh ta lại trùng xuống, dù có nhiều tiền cũng không thể mua lại được mạng sống.
“Những thứ này đều là vật ngoài thân, chỉ cần đạo trưởng Đường có thể giúp tôi bảo toàn mạng sống là được.” Tiền Danh khẩn thiết nói.
“Tốt lắm, trả chi phí trước đi, tránh cho sau này xảy ra gì đó ngoài ý muốn” Đường Nham nói.
“Được.” Tiền Danh rất sảng khoái mà đáp ứng, trực tiếp chuyển khoản thanh toán.
Nhìn thấy tin nhắn tiền vào thẻ, Đường Nham mới hài lòng gật đầu nói: “Được rồi, đến nhà cậu xem đi”
“Tôi cũng muốn đi cùng” Mạc Tiểu Mộc kêu la nói.
“Không được, lần này rất nguy hiểm, nếu cô xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ” Đường Nham nghiêm túc cự tuyệt.
“Không sao, tôi sẽ trốn thật kỹ, sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.” Mạc Tiểu Mộc nói, cô ta hết sức tò mò Đường Nham bắt ma như thế nào, phải xem qua một lần mới được.
“Nghe lời, nếu không tôi sẽ không cho cô ở lại đây làm việc.” Đường Nham xụ mặt nói.
Mạc Tiểu Mộc miệng muốn cãi lại vài câu, nhưng lời đến miệng lại bị nuốt trở về, cô ta thật đúng là sợ Đường Nham tức giận sẽ đuổi cô ta đi, vậy thì cố gắng của vài ngày thấp hèn kia không phải đều bị uống phí sao, bất đắc dĩ, cô ta đành phải không tình nguyện xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Sau đó, Đường Nham ngồi trên xe của Tiền Danh.
Đi trên đường một hồi, xe nhanh chóng dừng lại ở cổng sau của một tiểu khu sa hoa, Đường Nham đi theo Tiền Danh xuốn xe, xuyên qua con đường xi măng thật dài tiến vào trong tiểu khu, lại đi thang máy lên đến trước cửa phòng 602.
Tiền Danh tiến lên vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nói: “Tôi sợ làm bọn trẻ sợ, nên để vợ tôi dẫn bọn chúng ra ngoài chơi rồi, bây giờ trong nhà không có ai, nhân dịp này bây giờ nhanh chóng giải quyết vấn đề, nếu bọn họ về thì sẽ không dễ xử lý”
“Cậu yên tâm đi, nếu tôi đã thu tiền của cậu rồi, thì đương nhiên phải giúp cậu xử lý ổn thỏa.” Đường Nham bảo đảm nói.
“Ai, cậu không biết tôi đã trả bao nhiêu tâm sức để nuôi dưỡng con ma này đâu, vì chuyện này mà vợ tôi ầm ĩ với tôi mấy lần, nói tôi bệnh tâm thần” Tiền Danh mặt mày ủ rũ nói.
Chẳng hạn như lúc ăn cơm phải mở một bộ đồ ăn, tiểu yêu tinh ghen tỵ, vô cùng coi trọng đến tình yêu của chủ nhân dành cho mình, cho nên lúc chủ nhân ăn cơm không thể không quên đặt bày trên bàn một bộ đồ ăn để nó ngồi cùng nhau ăn, nếu không tiểu yêu tinh sẽ khởi xướng tức giận, chủ nhân sẽ gặp phải tai họa bất ngờ bất cứ lúc nào.
Thứ hai là để bên chân nước trà, lúc cùng ăn sẽ cố ý hay vô tình đảo trà bên trong cái chén, sau đó lại giữ bên người, làm vậy là làm cho ngón trỏ của tiểu yêu tinh di chuyển lớn, muốn ăn một món nào đó, cho nên anh ta phải nghe theo, hầu hạ tốt vị tiểu tổ tông này.
Thứ ba là nhất quyết giữ lại một khoảng trống bên cạnh ghế ngồi, ngỡ nhỡ tiểu yêu tinh muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì sẽ có chỗ dung thân, nếu không nó sẽ tức giận cả đời, chuyện kỳ lạ nhất định sẽ lần lượt xảy ra.
Nhưng lại muốn mua một đống lớn đồ chơi, đặt ở chỗ tối tăm trong nhà, bởi vì tiểu yêu tinh cũng là trẻ em, tâm tính ham chơi, phải dùng cái này đem lại niềm vui cho nó, nếu không khi rảnh rỗi sẽ nghĩ ra đủ loại chủ ý tra tấn chủ nhân của mình, có thể nói phải chú ý nhiều chỗ lắm, quả thực chính là thỉnh về một vị tổ tông, hơn nữa con tiểu yêu tinh này của nhà tôi còn luôn muốn tiếp cận đến bên cạnh hai đứa con trai, muốn theo bọn nó đi chơi, nhưng mỗi lần nó bên cạnh con trai tôi thời gian dài quá, bọn nhỏ sẽ bị cảm mạo phát sốt.
Chương 118: Cuộc chiến ác liệt với tiểu quỷ
Chuyện này với Tiền Danh mà nói cũng khiến anh ta khó có thể mà chịu được. Dù sao hai người con trai cũng là mệnh căn của anh ta. Bản thân anh ta gặp chuyện không may cũng không sao, con trẻ nhất định không thể có chuyện. Bây giờ suy nghĩ một chút về chuyện đã xảy ra gần đây, anh ta cảm giác tốt hơn hết mình không cần tiền tài kia nữa, ít nhất người một nhà có thể thoải mái khoan khoái an toàn sống cuộc sống của mình. Bây giờ đúng là nâng cục đá đập vào chân mình rồi.
Nhưng trên thế giới này không bán thuốc hối hận. Bất kể anh ta làm gì cũng không thể quay về trước đây được.
Cách bày biện trong nhà Tiền Danh cũng coi như là đơn giản đại khí. Trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, có thể nhìn ra nữ chủ nhân là người rất cần cù hiền lành nhưng trong không khí lại tràn ngập hắc khí thoang thoảng khiến người trong đó bỗng dưng cảm nhận được một loại cảm giác bị đè nén.
Tiền Danh mở cửa phòng sách ra, mời Đường Nham bước vào rồi mới khóa trái cửa, mở một cánh tủ sách lớn bên cạnh ra. Bên trong là một mặt nằm ngang trống, trên đó đặt một bài vị, viết tên ai đó, ngày nào tháng nào năm nào ra đời, trước bài vị đặt một lư hương còn đang đốt nhang, một mâm trái cây, vài món đồ chơi trẻ em và một cái chén sứ.
“Đây là chỗ tôi nuôi tiểu quỷ. Bây giờ chắc chắn nó đang nhìn chằm chằm chúng ta từ một góc nào đó. Sao nào đạo trưởng Đường, cậu có nắm chắc không? Nhỡ may nó thẹn quá hóa giận giết cả hai chúng ta thì phải làm sao bây giờ?” Mặt Tiền Danh buồn rười rười nói. Anh ta hậu tri hậu giác mới nhận ra vấn đề quan trọng này.
“Đừng lo lắng, để tôi giải quyết. Có điều đúng là cậu còn một vấn đề. Ngộ ngỡ lát nữa đánh nhau, nó bỗng nhiên ra tay với cậu thì tôi không đủ sức quan tâm. Như thế này đi, tôi tìm một vệ sỹ cho cậu.” Đường Nham dứt lời thì lấy cái bình sứ nhỏ đựng quỷ hồn của Ứng Phong ra, thả anh ta ra, dặn dò anh ta bảo vệ Tiền Danh cho tốt, tiện thể cũng gọi Tô Thiên ra, nhiều người thì có thêm nhiều phần thắng.
Tuy Tiền Danh không thấy được Ứng Phong nhưng anh ta có thể cảm nhận được có khí thể lạnh buốt luẩn quẩn quanh mình khiến anh ta không kiềm được mà hắt xì mấy cái.
Đúng rồi, đây là một thời cơ tốt để hấp thu lực tín ngưỡng, không thể quên được, vừa hay để Ứng Phong dùng. Đường Nham bỗng nghĩ tới chuyện này, dặn dò Tiền Danh một lúc.
Đến nước này, Tiền Danh đã coi Đường Nham là cọng rơm cứu mạng cuối cùng nên đương nhiên chuyện gì cũng nghe anh. Anh bảo anh ta làm gì thì anh ta làm cái đó, ngoan ngoãn lấy nến và nhang từ trong ngăn kéo trong nhà ra, đặt trên bàn ở phòng khách sau đó quỳ trước đó, chắp tay trước ngực thành tâm thành ý niệm chú ngữ.
Từng luồng lực tín ngưỡng tản ra từ trên người anh ta, dung nhập vào trong hồn phách Ứng Phong.
Ứng Phong từng thấy Mạnh Mộng hấp thu lực tín ngưỡng, lúc đó anh ta đã cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng muốn thử một lần. Không ngờ rốt cuộc lần này tới lượt mình nên thả lỏng thần thức, cảm nhận sức mạnh tràn ngập trong cơ thể. Anh ta thoải mái mà nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên là dễ chịu như trong tưởng tượng.
Bên kia, Đường Nham triệu hồi Tô Thiên xong thì lập tức chuyển hóa mắt thông linh trên người cô qua cho mình.
“Lần này xảy ra chuyện gì?” Tô Thiên nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, tò mò hỏi.
“Có người nuôi tiểu quỷ tụ tài, kết quả bị hành hạ khổ không thể tả. Người này cầu xin tôi qua giải phóng giúp anh ta. Mục tiêu của chúng ta chính là bắt lấy con quỷ kia sau đó giết chết.” Đường Nham vừa giải thích vừa mở to mắt nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ xung quanh, muốn nhìn xem thử con quỷ kia nấp ở đâu nhưng tìm hồi lâu vẫn không có chút đầu mối.
“Chao ôi, kỳ lạ, không phải Tiền Danh kia nói tiểu quỷ ở trong căn phòng này à, sao tôi tìm không thấy? Không phải anh ta cố ý lừa tôi chứ?” Đường Nham nghi ngờ nói với Tô Thiên.
“Sao lại không có? Tôi nhìn thấy lâu rồi. Đây này, nó trốn ở đây này.” Tô Thiên đưa tay chỉ lên nóc phòng.
Đường Nham nhìn theo hướng tay cô chỉ, chỉ thấy trên trần nhà màu trắng có một đứa bé đen tuyền đang dán lên như con thằn lằn, đầu thì uốn éo nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới. Nó vừa nhìn thấy Đường Nham nhìn mình còn cười với anh một cái, để lộ hàm răng nanh trắng toát, thoạt nhìn hơi kinh khủng.
“Mẹ kiếp, sao tên này lại bò lên trần nhà thế? Thảo nào tôi không tìm thấy nó.” Đường Nham cạn lời, nói.
“Đừng ba hoa nữa, cẩn thận một chút. sức mạnh của tên tiểu quỷ này rất mạnh.” Tô Thiên nghiêm túc cảnh cáo.
“Chao ôi, thật à? Chuyện gì thế này, tôi nhớ Phong Thủy Chân Kinh từng nói sức mạnh của tiểu quỷ chiêu tài này đều rất yếu mà.” Đường Nham ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa. Bây giờ chúng ta không tìm được nguyên nhân, tóm lại phải cẩn thận mà làm.” Tô Thiên dặn dò.
Cô vừa dứt lời, tên tiểu quỷ kia đã rớt từ trên trần nhà xuống, lộn một vòng giữa không trung, té xuống bàn viết, đôi móng vuốt sắc bén nắm chặt mặt bàn, vẻ mặt âm tàn, trừng mắt nhìn Đường Nham và Tô Thiên.
Đường Nham yên lặng nắm chặt roi da nhỏ trong tay, từ từ di chuyển vài bước, vung tay lên, roi da phá không mà ra. Anh đã từng bắt rất nhiều quỷ cho nên có thể thấy biến mà không sợ hãi, tâm bình khí hòa đối với những chuyện như thế này rồi.
Nhưng một roi này lại không rơi trúng người mục tiêu mà đánh vài chiếc bàn dài bằng gõ khiến cái bàn vỡ nát. Còn tên tiểu quỷ kia thì đã biến mất không thấy bóng dáng từ lâu, không biết đã trốn tới chỗ nào.
Đường Nham đang nhìn xung quanh tìm tung tích tiểu quỷ lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của Tô Thiên.
“Cẩn thận, mau tránh ra.”
Đường Nham cả kinh, tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghiêng người theo phản xạ có điều kiện trốn qua một bên. Chờ anh ổn định cơ thể, ngoảnh nhìn lại thì vừa hay phát hiện tên tiểu quỷ xuất hiện ở chỗ mình vừa đứng, giơ móng tay dài hiện lên ánh sáng lạnh. Nếu vừa rồi không né tránh thì kết cục có thể nghĩ là biết.
Điều khiến anh không kiềm được mà hít vào một hơi là tên tiểu quỷ đúng là rất lợi hại, vậy mà lại có thể làm tới mức thần không biết quỷ không hay. Nếu không phải Tô Thiên lên tiếng nhắc nhở thì anh mắc bẫy rồi.
“Cẩn thận một chút, vật nhỏ này có thể di chuyển tức thời lại thêm dồn hết tâm trí để che dấu hơi thở. Nếu đánh lén thì rất khó phát hiện, nhất định phải tập trung toàn bộ tâm sức vào cuộc chiến mới được.” Tô Thiên nghiêm túc nói.
“Hừ, tôi biết rồi. Lần sau nó còn muốn đánh lén thì không dễ vậy nữa đâu.” Đường Nham hừ lạnh một tiếng, nói. Vừa mở đầu đã đặt bẫy ông đây, đây không phải là thuần túy khiến mình mất mặt à, thật sự là quá ghê tởm.
Như để nghiệm chứng lời Tô Thiên nói, tên tiểu quỷ lại chỉ dừng lại ở chỗ đó mười mấy giây rồi biến mất một lần nữa trong tầm mắt một người một quỷ.
“Nhắm mắt, dùng tâm để cảm nhận.” Tô Thiên lớn tiếng nói.
“Tôi biết rồi.” Đường Nham đáp lại một tiếng, sau đó nhắm mắt, tập trung tinh thần cảm nhận hơi thở của tên tiểu quỷ.
Khoan hãy nói, đúng là làm thế hơi hiệu quả thật. Đường Nham cảm nhận một thời gian ngắn, đúng là giúp anh đạt được chút kết quả. Khi tiểu quỷ đánh lén lần nữa thì anh đánh một roi khiến nó văng ra ngoài.
Chương 119: Chấm dứt cuộc chiến
Tiểu quỷ va vào tường xong thì rơi xuống đất, miệng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ không rõ như thể vô cùng tức giận, sau đó chợt lách người biến mất tại chỗ lần nữa.
Hai người Đường Nham và Tô Thiên lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu quan sát động tĩnh xung quanh.
Mười mấy giây sau, Đường Nham nhạy bén cảm nhận bên cạnh mình bỗng có một luồng gió lạnh sắc bén, anh lập téc di chuyển thân hình, trốn qua một bên rồi ngẩng đầu nhìn sang thì phát hiện tên tiểu quỷ đang đứng ngay chỗ mình vừa đứng, vì tấn công vào không khí nên nó đang nhe răng trợn mắt với anh, hai mắt đỏ rực hung tợn mà trừng anh, dường như hết sức tức giận.
Đường Nham không cho nó cơ hội ra tay lần nữa, đánh thẳng một roi khiến nó rơi từ trên không trung xuống.
Tô Thiên bên cạnh phất tay, dùng hắc khí huyễn hóa thành một thanh trường đao, chém ngang eo tiểu quỷ thành hai nửa.
Kết quả là con tiểu quỷ nuôi để tụ tài này ngay cả tiếng kêu đau cũng không phát ra được một tiếng đã tan thành mây khói, tan đi ngay tại chỗ.
“A, rốt cuộc xong rồi.” Đường Nham thở ra một hơi, từ từ thả lỏng tinh thần.
“Đây chỉ là tiểu quỷ bình thường, giải quyết nó chẳng phải là chuyện rất dễ dàng à.” Tô Thiên mây trôi nước chảy nói.
“Lại chống lại chủ nhân có phải không? Tôi nói gì thì chính là cái đó, không được phản bác.” Đường Nham giận dữ hét, đánh rơi mặt mũi mình một cách trực tiếp như vậy thật sự là quá đáng.
Mặt Tô Thiên đen thui, ngoảnh sang một bên không lên tiếng nữa.
Đường Nham cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, mặt như thiêu như đốt, vội vàng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Tiền Danh còn đang niệm chú ngữ trong một căn phòng khác, vừa hay cũng không tản ra chút lực tín ngưỡng nào nữa. Ứng Phong bên cạnh thì có vẻ mặt cao hứng bừng bừng. Nửa người anh ta đã hoàn thành hồn thể thực hóa, sức mạnh trong hồn phách tăng lên gấp đôi. Lợi ích lực tín ngưỡng mang lại vượt qua cả sự tưởng tượng của anh ta. Nghĩ tới những thứ Đường Nham từng hứa hẹn cho mình, anh ta cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.
Đường Nham thấy thế thì bước lên cắt đứt hành động của Tiền Danh. Đã không còn lực tín ngưỡng nữa thì không cần niệm chú, có điều rõ ràng những sức mạnh này khiến nửa người Ứng Phong đã hồn thể thực hóa, xem ra Tiền Danh đúng là đủ sợ chết.
“Đừng đọc chú ngữ nữa. Tôi đã giải quyết tên tiểu quỷ kia rồi. Sau này nó tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa. Tốt nhất cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt, sau này khí vận sẽ có sai lệch rất lớn với hiện tại. Đây là nhân quả khi dùng quỷ hồn để tụ tài, mong cậu đừng bị đả kích.”
“Tôi biết, tôi biết. Thực sự là rất cảm ơn anh Đường. Nếu không phải cậu thì tôi thật không biết nên làm cái gì bây giờ, e rằng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.” Tiền Danh kích động nói.
“Vậy được rồi, tôi tạm biệt cậu thôi. Sau này cậu có chuyện gì thì có thể tới cửa hàng tìm tôi.” Đường Nham nói.
“Tôi tiễn anh Đường.” Tiền Danh ân cần nói.
“Không cần, tôi tự lái xe là được.” Đường Nham cười từ chối. Từ giờ trở đi người đàn ông này sẽ gặp xui một thời gian, anh cũng không dám ngồi xe của anh ta, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì thê thảm, vẫn nên tự gọi xe, hệ số an toàn tương đối cao.
Đường Nham ra cửa, Tô Thiên mới tò mò hỏi: “Nếu để tôi ra tay giúp đỡ thì có thể thay đổi số mệnh giúp anh ta. Vì sao anh không đề cập chuyện này với anh ta?”
“Không được. Anh ta không chỉ cho tiểu quỷ kia ăn rất nhiều máu tươi mà còn bị hút phần lớn tinh khí, cơ thể đã bị vét sạch tới mức dầu hết đèn tắt. Có khi không được bao lâu nữa tính mạng anh ta sẽ đi tới cuối cùng. Cải vận lần nữa cũng không có tác dụng gì lớn. Tên của anh ta đã có định số, nếu chúng ta can thiệp quá nhiều sẽ gặp báo ứng. Dù sao việc nên làm tôi đã làm, sau đó chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.” Đường Nham thở dài một hơi, nói.
Nghe anh nói xong, Tô Thiên hiểu ra, khẽ gật đầu, không hỏi nhiều tiếp nữa.
Về cửa hàng, Mạc Tiểu Mộc và Trương Lương tò mò sáp tới hỏi thăm Đường Nham xem chuyện tiến triển tới đâu, bị anh tùy tiện giải thích vài câu qua loa lấy lệ. Dù sao kết quả tốt là được, về phần quá trình thế nào thì không cần thiết phải nhiều lời.
Sau đó không còn khách khác tới cửa nữa, vì vậy Đường Nham rời cửa hàng trở về nhà mình. Lưu Tiểu Nhiên dịu dàng thông minh đã nấu xong cơm tối chờ anh, vừa vào cửa là có thể thấy một khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa và một bàn thức ăn bốc hơi nóng khiến Đường Nham cảm thấy trong lòng ấm áp.
Ăn cơm tối xong, Đường Nham về lại nhà mình, tìm bình sứ nhỏ đựng hồn phách Tiếu Vi Vi, thả cô ta ra ngoài.
Thời gian gần đây một chuyện nối tiếp một chuyến khiến quên mất con nhóc kia, bây giờ vừa hay có thời gian, phải dạy dỗ cô ta thật tốt một trận,
Tiếu Vi Vi yếu ớt không có sức lực miễn cưỡng ngưng tụ thành hình người, rơi từ trên không trung xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không còn sinh khí.
“Bây giờ cô chỉ có một con đường có thể đi là làm nô lệ của tôi. Đương nhiên cô cũng có thể lựa chọn từ chối, có điều kết quả của cô ra sao tôi cũng không dám đảm bảo.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, từ từ nói.
“Tôi nghe lời anh, cái gì tôi cũng nghe theo anh, chỉ cần anh có thể bỏ qua cho tôi là được.” Tiếu Vi Vi gật đầu liên tục, nói.
“Ừ, rất nghe lời đấy, tiết kiệm không ít sức lực cho tôi.” Đường Nham hài lòng nói. Mạnh Mộng vẫn tốt hơn chút, lúc trước khi dạy dỗ Tô Thiên cũng phải phí không ít công sức. Tâm nhãn của con nhóc kia nhiều hơn, lúc rảnh rỗi còn tính toán phản kháng mình như thế nào, quả thực là xấu xa không chịu nổi.
“Đã vậy thì từ hôm nay trở đi tôi nói gì cô làm cái đó, không được phép từ chối, không được phép phản kháng. Cô phải gọi tôi là chủ nhân, nếu có việc nào không làm được thì roi da của tôi không đùa đâu.” Đường Nham nửa đe dọa nửa cảnh cáo nói.
“Vâng, tôi sẽ thành thành thật thật nghe lời.” Tiếu Vi Vi sợ sệt nói.
Sau đó, Đường Nham cắn nát ngón tay, nặn ra một giọt máu tươi, nhỏ trên trán cô ta xem như là ký kết khế ước thành công.
Khi còn sống lá gan Tiếu Vi Vi không lớn. Sau khi chết biến thành quỷ hồn lại bị Đường Nham trừng trị một trận cho nên bây giờ lá gan càng nhỏ hơn, vốn không có lòng phản kháng gì. Đường Nham bảo cô ta làm gì cô ta sẽ thành thành thật thật làm cái đó, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, quả thực là không thể nghe lời hơn được nữa.
Lại qua mấy ngày nữa, Đường Nham liên lạc trước với ông Triệu, bảo là muốn tới sân võ của ông ta xem phong thủy lần nữa, vì vậy ông ta bảo vệ sỹ đưa anh qua đó.
Trên đường đi vẫn là bị bịt mắt bởi một miếng vải đen mỏng. Anh có thể cảm nhận được mình bước vào sân võ nhưng hai người mặc đồ đen đi theo vẫn không có ý định cởi mảnh vải ra mà một trái một phải đưa anh đi về phía trước.
Hôm nay sân võ vô cùng sôi nổi, hẳn là lúc việc làm ăn tốt nhất. Đường Nham có thể nghe thấy tiếng đàn ông hoan hô xung quanh xen lẫn tiếng chửi rủa rất rõ ràng, giọng nói lộn xộn vang lên không dứt bên tai.
Cứ đi như vậy một thời gian ngắn, tiếng động ồn ào bên tai từ từ yên lặng lại như thể đi tới một không gian bí mật nào đó. Lúc này người mặc đồ đen bên cạnh mới cởi mảnh vải trên mặt anh ra.
Chương 120: Tái hiện cảnh cũ
Ánh đèn chói mắt truyền tới, Đường Nham dụi mắt, nhất thời hơi không thể thích ứng.
“Quả nhiên đạo trưởng Đường danh bất hư truyền. Từ khi cậu giúp tôi xem phong thủy thì việc làm ăn của sân võ đúng là ngày càng tốt hơn, ha ha ha ha.” Ông Triệu đón Đường Nham tới ngồi xuống ghế sô pha, phá lên cười đầy đắc ý.
“Tôi chỉ động chút tay chân mà thôi, chủ yếu vẫn là ông có cách kinh doanh.” Đường Nham khiêm tốn trả lời một câu.
LÚc này, Mạnh Mộng đứng cạnh đi tới cạnh thanh niên Đường Nham, cung kính hành lễ, nói: “Chủ nhân, anh đã tới.”
“Ừm, sao rồi, có sửa chữa phong thủy thật tốt giúp khách không?” Đường Nham hỏi.
“Tôi đã làm theo lời dặn dò của anh, chỉnh đốn và cải cách tất cả phong thủy ở đây một lần. Bây giờ khí vận lưu thông thoải mái ổn định, đã không còn gì đáng ngại.” Mạnh Mộng cẩn thận giải thích.
“Ừ, không tồi, không hổ do tôi dạy dỗ.” Đường Nham hài lòng nói.
“Đúng rồi, sức mạnh của tôi được tăng cường hơn rất nhiều, hình như đã đạt tới kỹ năng giải tỏa hạng nhất.” Mạnh Mộng nói.
“À, thật vậy à? Kỹ năng gì?” Đường Nham tò mò hỏi.
“Dường như có thể tái hiện chuyện đã xảy ra một chút, tương tự như truy tung vậy, không biết có thể giúp đỡ gì anh không.” Mạnh Mộng nói. Dù sao với cô ta mà nói thì kỹ năng này không có chỗ dùng gì, còn không bằng chuyển hóa thành sức mạnh để tăng cường năng lực bản thân. Có điều nếu có thể giúp Đường Nham thì đó là chuyện tốt rồi.
“Trợ giúp rất lớn, đây chắc chắn là kỹ năng rất có ích.” Đường Nham kích động nói. Có kỹ năng này là anh có thê tìm ra hành tung của đạo sĩ thối kia, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, bắt anh ta trả thù cho Tô Thiên và những cô gái đã chết kia.
Đây quả thực là từ trên trời rơi xuống khoản tiền thưởng năm trăm vạn.
Thấy một nam một nữ nói chuyện vô cùng thân thiết, ông Triệu hơi không biết mùi vị gì. Qua mấy ngày chung sống, ông ta đã thích vị mỹ nữ thần bí quyến rũ này rồi. Lúc cô ta im lặng không nói lời nào chờ ở đó còn có loại khí chất điềm tĩnh tao nhã của bản thân, phá lệ thu hút người ta, mỗi lần mắt rơi trên người cô ta đều không thể dời đi.
Ở chung với cô ta thời gian dài càng khiến không ai có thể tự thoát khỏi.
Thế nhưng vị mỹ nhân này rất ít nói, về cơ bản từ sáng tới tối đều không mở miệng được mấy lần, đối xử với ông ta cũng hờ hững. Vốn ông ta tưởng tính cách của Mạnh Mộng là nhhư thế, không ngờ bây giờ có thể nói chuyện với Đường Nham như thế mà lại còn phô bày ra một mặt hồn nhiên cởi mở, hoàn toàn khác với thái độ đối xử với mình. Điều này khiến ông ta vô cùng ghen tỵ.
“Được rồi, ông Triệu, nếu phong thủy ở chỗ này của ông đã ổn định thì tôi tạm biệt rời khỏi thôi. Sau này có vấn đề gì nữa thì hoan nghênh ông bất cứ lúc nào cũng có thể hạ cố tới cửa hàng nhỏ. Chắc chắn tôi sẽ dốc hết sức giải trừ lo lắng phiền não cho ông.” Đường Nham nghe Mạnh Mộng nói xong thì vội vã muốn nhanh chóng thử năng lực của cô ta một chút, vì vậy vội vàng tạm biệt ông Triệu.
“Vậy còn cô ấy? Cậu cũng muốn mang đi sao?” Ông Triệu chỉ vào Mạnh Mộng hỏi, không ngờ nhanh thế đã tới thời khắc chia ly. Ông ta thật đúng là không nỡ.
“Đương nhiên. Bây giờ cô ta ở lại đây cũng không có chỗ nào dùng nữa.” Đường Nham khẽ gật đầu, nói.
“Lúc đầu tôi trả nhiều tiền như vậy mà làm xong đơn giản thế à?” Ông Triệu chưa từ bỏ ý định, nói. Ông ta muốn tranh thủ xem có thể khiến Mạnh Mộng ở lại thêm hai ngày không.
Giải quyết vấn đề nhanh chút không tốt à? Đường Nham cạn lời, thầm châm chọc trong lòng sao tư tưởng của người ta thay đổi nhanh như thế. Lần trước còn nói phải nhanh bắt đầu kiếm tiền một chút, bây giờ lại cảm thấy quá nhanh.
“Đương nhiên, tôi dám cam đoan từ này về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Nếu có chỗ không ổn nào thật thì tôi sẽ giúp ông miễn phí.” Đường Nham vẫn duy trì nụ cười mỉm thỏa đáng trên mặt.
Ông Triệu há to miệng định nói gì đó nhưng lời tới khóe môi lại nuốt lại. Chuyện cho tới bây giờ, nếu nói thêm gì nữa đã không còn ý nghĩa gì. Ông ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Sau đó, Đường Nham dẫn Mạnh Mộng ra khỏi sân võ ngầm dưới đất, vệ sỹ áo đen đưa anh tới cạnh đường thì dừng lại.
Sau đó anh tìm một chỗ tối tăm gọi Thôi Giai Giai ra, hỏi cô ta có còn nhớ chỗ mình bị giết hại không.
Thôi Giai Gia gật đầu nói nhớ. Cô ta vẫn còn ghi nhớ tất cả từng chi tiết sự việc trải qua ngày hôm đó, dùng chuyện này để nhắc nhở nhất định mình phải báo thù rửa hận.
Sau đó, Đường Nham vẫy một chiếc taxi lại, theo sự chỉ đường của Thôi Giai Giai đi tới vùng đất hoang vi nơi cô ta bị giết hại.
Xuống xe, Đường Nham nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ gật đầu hiểu ra, thảo nào bạn trai Thôi Giai Giai lại tìm một chỗ như vậy để ra tay. Chỗ mắt có thể nhìn tới thì gốc cây cũng không cao quá. Có lẽ không ai dám xuất hiện lúc nửa đêm ở cái chỗ quỷ quái này.
Quả thực chính là chỗ tốt nhất để làm chuyện xấu.
Vì hồn phách Thôi Giai Gia quá mức yếu ớt, bây giờ lại là giữa ban ngày nên cô ta không thể xuất hiện. Vì vậy nhiệm vụ tìm đầu mối đặt trên đầu Đường Nham, Tô Thiên và Mạnh Mộng.
“Mạnh Mộng, cô thi triển kỹ năng mới xuất hiện một chút thử xem, xem có thể phát hiện thứ gì ở khu vực này không.” Đường Nham dặn dò.
Mạnh Mộng gật đầu thưa vâng, sau đó đi tới vị trí trung tâm khu vực Đường Nham chỉ, điều động quỷ khí trong cơ thể, dẫn chúng ra từng chút một, che phủ cả khu vực này, sau đó nhắm chặt mắt mình lại.
Gần như trong khoảnh khắc, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu Mạnh Mộng.
Đó là một chiếc xe sang trọng xuất hiện trong đêm khuya, sau đó dừng ở ven đường. Hai người ngồi bên trong nảy sinh tiếng tranh cãi, hình như là ồn ào xích mích. Cô ta tò mò, vội vàng đi theo muốn nhìn xem thử có chuyện gì xảy ra với họ.
Kết quả vừa tới gần, cô ta đã thấy thảm kịch xảy ra bên trong qua cửa sổ. Thôi Giai Giai yếu đuối bị một người đàn ông hung ác mà đè xuống ghế ngồi giở trò, còn cô ta thì ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Kết quả là thế nào có thể nghĩ là biết.
Mạnh Mộng càng nhìn càng tức giận, ngũ quan cũng vì tức giận mà cau lại cùng một chỗ. Tên đàn ông thối khốn kiếp này, vậy mà lại không cẩn thận hủy diệt một đời thiếu nữ đang mùa hoa.
Sau đó, mọi chuyện xảy ra như lời Thôi Giai Giai nói. Người đàn ông căng thẳng lỡ tay giết chết Thôi Giai Giai ròio run lẩy bẩy mò từ trong hộp ra một cây gỗ thu nhỏ, thừa dịp trăng lên cao, không có ai ở đây, vội vàng đào một cái hố to, ném thi thể Thôi Giai Giai vào trong chôn đi, sau đó lái xe rời khỏi hiện trường.
“Tên khốn kiếp này.” Mạnh Mộng không kiềm được mà tức giận mắng ra tiếng.
“Cô thấy cái gì?” NGhe thấy Mạnh Mộng bỗng phát ra tiếng, Đường Nham tò mò hỏi.
“Toàn bộ quá trình Thôi Giai Giai bị giết hại. Người đàn ông kia thực sự giết người, sau đó chôn tại chỗ, không ngoảnh lại đã đi rồi.” Mạnh Mộng trầm mặt nói, cố gắng để giọng điệu của mình bình tĩnh một chút nhưng ngọn lửa trong mắt lại cháy hừng hực.
Đời này cô ta hận nhất là loại đàn ông cặn bã vô tình vô nghĩa này. Mỗi lần nhìn thấy cô ta đều ước gì có thể róc xương róc thịt những người này. Vì chính mình từng trải qua những chuyện tương tự cho nên cô ta đặc biệt cảm động lây với Thôi Giai Giai.