Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Dung rốt cuộc vẫn luyến tiếc, đành phải tự mình chịu khó.
Hắn an ủi bản thân bị đè mãi sẽ thành thói quen thôi.
May mắn Phương Hoa tú sắc khả xan, bộ dáng ngủ cũng yên tĩnh, không có tóc nên đầu trơn bóng, ngũ quan càng thêm tinh xảo hút mắt, lông mi dài tạo bóng râm nhỏ dưới mắt.
*Tú sắc khả xan: vẻ đẹp khiến người khác ngắm nhìn đến mê mẩn, không biết no đói.
Hô hấp đều đều phả vào ngực hắn, hơi hơi ngứa, Phương Dung muốn vươn tay cào.
Xem em ngủ ngon như vậy, thôi thì anh tạm tha thứ.
Phương Dung âm thầm nghĩ.
Có đôi khi duy trì một tư thế nằm quá lâu, hắn chịu không nổi, hy vọng đứa nhỏ này mau đổi tư thế, đè đến thân trên hắn tê rần, may mắn nó cũng không ngủ lâu, rất nhanh liền tỉnh.
Qua hai ba tiếng đồng hồ, sau khi ngủ một hồi nó tỉnh lại thấy Phương Dung vẫn còn ở cạnh, nhịn không được lộ ra nụ cười thoả mãn.
Thật ra nó rất dễ dàng thỏa mãn, ăn cơm ngủ nghỉ chỉ cần có Phương Dung là được, trước kia hai người xa nhau vài ngày, bây giờ từ nay về sau một ngày cũng không thể thiếu, nếu thiếu ăn cơm ngủ nghỉ cũng không ngon.
“Rốt cuộc cũng tỉnh.” Phương Dung hoạt động nửa người trên bị nó đè đến tê rần, chờ nó cùng đi đánh răng rửa mặt ăn sáng.
Bữa sáng có người phụ trách riêng đưa tới, thấy bọn họ tỉnh lại liền bắt đầu chuẩn bị, chờ bọn họ chuẩn bị xong thì có thể ăn liền.
“Ừm.” Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, Phương Hoa đều luôn thong thả, tựa như bà lão chân nhỏ, bạn gấp nó không gấp, khác xa bộ dáng khi nó hóa thân thành quái vật, cứ như hai người khác nhau.
*Bà lão chân nhỏ: theo mình hiểu thì thời xưa có phong tục phụ nữ bó chân gót sen để chân nhỏ lại, bước đi chậm rãi và nhẹ nhàng, điệu đà hơn. Tuy nhiên cũng vì vậy mà việc bó chân gót sen rất đau đớn, thay đổi cấu trúc xương bàn chân rất nghiêm trọng, đó là lí do khiến người phụ nữ không thể đi nhanh được.
Phương Dung cùng nó vệ sinh cá nhân, hắn đánh răng rửa mặt xong, Phương Hoa còn đang không nhanh không chậm đánh răng, miệng đầy bọt.
Hiện tại là năm 2180, khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, tất cả người dân đều sử dụng bàn chải đánh răng chạy bằng điện, nó không thích nên dùng cách cổ xưa nhất, tự mình đánh răng bằng tay, đánh hơn nửa giờ.
“…… Còn chưa xong?” Phương Dung chờ không nổi, bữa sáng đã sớm đưa vào, có sữa bò và trứng gà, Phương Hoa thì cứ ở trong toilet chậm rì rì kéo dài thời gian.
“Xong.” Nó rót một ca nước, rửa mặt, lặp lại động tác này mười mấy lần, lãng phí một xô nước, cuối cùng mới lấy khăn lông lau mặt, lại thêm hai phút, chờ nó ra khỏi nhà vệ sinh thì sữa bò cũng lạnh.
“Em là bà lão sao? Sao có thể chậm như vậy?” Phương Dung đã được ăn, đưa đũa cho nó ăn mì sợi, mì sợi so với đồ ăn khác còn khó gắp hơn, Phương Hoa tốc độ tay chậm, chờ nó ăn được thì mì đã nở.
Phương Hoa không dao động, “Như vậy thì mì càng nhiều.”
……
Thì ra là đang đợi mì nở?
Như vậy thì mì càng nhiều?
Ngẫm lại, Phương Hoa là một người từng sống ngoài xã hội, không có tiền cũng không có thân phận, ăn cơm không đủ no, vậy nên nghiên cứu ra một bộ bí quyết biến cơm ít thành cơm nhiều.
“Ăn nhanh đi.” Phương Dung có chút đau lòng, “Về sau không cần chờ mì nở nữa, mì nở không ăn được đâu.”
“Ừm.” Ngoài miệng nó tán đồng, trên thực tế không cho là đúng, rốt cuộc chờ mì nở thì có thể từ một chén mì biến thành một tô mì.
Trên thực tế nó thích ăn thịt hơn, nhưng có người nói với nó phải phối hợp chay mặn, đưa đồ ăn cũng không cho nó lựa chọn, cho nên cũng không sao cả.
Phương Dung tuy rằng đã ăn trước, nhưng hắn vẫn gấp thịt trong chén qua cho Phương Hoa, Phương Hoa không kén ăn, nó thích ăn món mình thích trước, sau đó mới ăn món không thích.
Cho nên thịt trong chén mì đều bị ăn xong từ sớm, canh thịt uống đã cạn, bước cuối cùng mới ăn mì, thuận tiện đem sữa bò mình yêu nhất nhường cho Phương Dung.
Phương Dung cảm động vô cùng, hắn là trẻ mồ côi, tính cách lại hướng nội, bạn bè chưa tới vài người, trước nay chưa từng có ai suy nghĩ cho hắn như vậy, “Anh không thích sữa bò, em uống đi, đúng rồi, ly sữa này cũng cho em.”
Sữa bò của hắn vẫn chưa uống, đẩy sang Phương Hoa.
Phương Hoa vẫn còn trẻ, tâm tư đơn giản, một là nó nói thật, hai là không nói lời nào, cho nên nó nghĩ tất cả mọi người đều như vậy, Phương Dung tùy tiện nói dối nó liền tin.
Cho nên nó nhận hai ly sữa bò tự mình uống, động tác lười biếng lại chậm rì rì, có cảm giác nó có thể uống cả một ngày.
Phương Dung có chút chua xót, hắn nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên Phương Hoa uống sữa bò, đứa trẻ nhỏ xíu cứ liếm rồi lại liếm, chén đĩa đều bị liếm đến sạch sẽ.
Cẩn thận nghĩ lại người thường có thể sống được đã quá hạnh phúc, nhưng ngay cả cuộc sống như một người thường Phương Hoa cũng không thể có được.
Phương Dung che giấu tâm tư muốn quyết tâm đi quân cờ ngày hôm qua không dám đi, hắn sợ chính mình nghĩ quẩn, không cẩn thận khóc trước mặt nó, tuy rằng đây không phải việc của mình nhưng việc của Phương Hoa chính là việc của hắn.
Bởi vì tình huống của Phương Hoa chưa ổn định, thân là đồng đội, hắn muốn ở cạnh Phương Hoa, đợi đến khi ở chung hài hòa không có vấn đề mới có thể thả nó ra đi nhập ngũ.
Dùng cách nói của quân đội thì hiện tại bọn họ đang trong giai đoạn hoà hợp, bồi dưỡng cảm tình, dù tình cảm hai người đã rất sâu sắc, không cần bồi dưỡng, nhưng vẫn phải đi đúng trình tự, như vậy mới khiến mọi người an tâm.
Ngày hôm qua Phương Dung nhàn rỗi dạy nó chơi cờ, phát hiện nó có thiên phú rất cao, vừa học liền biết, hiện tại đã biết sử dụng thủ đoạn cản quân cờ của hắn.
Ba giờ sau……
Phương Dung chảy mồ hôi lạnh, hắn chỉ biết thiên phú Phương Hoa không tồi, không nghĩ tới học nhanh như vậy, mới hai ngày đã có thể diễn ra vở kịch Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết lặng trên bờ cát.
*Trường Giang sóng sau xô sóng trước: ý chỉ người trẻ có năng lực, có khả năng vượt qua những người đứng tuổi hơn. Việt Nam mình có câu: tre già măng mọc.
Trước có sói, sau có hổ, gắt gao vây kín đường đi của hắn, một con đường sống cũng không có, nếu là người bình thường còn sẽ bận tâm đến mặt mũi đối thủ, nếu thật sự xảy ra tình huống sóng biển Trường Giang xô nhau ầm ầm thì cũng sẽ làm bộ bày ra vài con đường chết để gài đối thủ, giấu đâu đó đường sống cho người khác, để người khác có cái bậc thang đi xuống, giờ thì hay rồi, bại dưới tay học trò của chính mình, không tiếp nổi một chiêu.
Phương Hoa hoàn toàn không ý thức được điểm này, từng bước ép sát.
Phương Dung cầm quân cờ mà đầu ngón tay run run, trong lòng viết đầy hai chữ sắp chết, chỉ muốn cố gắng thở thêm một hơi, hắn nhìn thoáng qua Phương Hoa, Phương Hoa vẫn giữa bộ dáng nọ, lười biếng buông mi mắt nhìn quân cờ, không hề chú ý tới vẻ mặt của hắn đang thay đổi.
Phương Dung thật sự tức giận!
Hắn khẽ cắn môi, đột nhiên nhẹ nhàng buông tay, quân cờ kẹp ở đầu ngón tay bang một tiếng rớt ra ngoài, vừa lúc rơi về phía Phương Hoa, Phương Hoa theo bản năng xoay người lại nhặt.
Khi nó ngẩng đầu đột nhiên sửng sốt, hình như bàn cờ không giống lúc nãy?
Nó nhìn Phương Dung, lại nhìn bàn cờ, cảm thấy không có khả năng kia, Phương Dung rõ ràng tốt như vậy.
Phương Dung đỏ mặt, nhận quân cờ là nhân chứng duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình hắn ra tay sát hại bàn cờ, chắc không có khả năng bán đứng hắn đâu.
Hắn thẹn quá hoá giận, “Không chơi, không chơi nữa, không thú vị.”
Phương Hoa còn không rõ vì sao hắn đột nhiên nổi giận, nó ngẩn người, vẻ mặt vô tội.
Ngực Phương Dung phập phồng, nằm trên giường nghĩ những chuyện vụn vặt, trong lòng mắng Phương Hoa đến hăng say, quá tổn thương lòng tự trọng, quả thực là nghiền ép ra bã, nhìn qua còn có vẻ hắn không có chỉ số thông minh.
Phương Hoa như cũ không rõ nguyên do, thậm chí không biết mình sai chỗ nào?
Nhưng thái độ nhận sai của nó rất tốt, tuy rằng không rõ tại sao lại thành ra thế này, trước tiên chạy tới chui vào ổ chăn, ghé vào ngực Phương Dung, nhìn hắn, Phương Dung đẩy nó ra, nó cũng không thành thành thật thật lui về một góc nữa, ngược lại càng bị đuổi càng hăng, tiếp tục ôm Phương Dung.
Phương Dung đẩy vài lần không được, ngược lại bị nó bày ra bộ dáng anh vô cớ gây sự, ánh mắt tỏ vẻ em sẽ nhân nhượng anh chọc cười hắn, miễn cưỡng xem như nó qua một ải.
“Không được như vậy.” Phương Dung bồi thêm một câu, “Làm vậy với anh thì được, nhưng với người khác thì không được.”
Lỡ như Mạnh Tu Viễn nảy sinh hứng thú rủ nó chơi cờ, kết quả một giây sau quân ngựa tan tác trong gió, kết cục đó thật sự không dám nghĩ, sẽ gặp vài chuyện khó khăn trong quân đội.
“Dạ?” Phương Hoa hiển nhiên còn đang trong sương mù.
“Dù em thông minh, chơi cờ rất lợi hại nhưng vẫn phải lưu lại đường sống cho người khác, chưa kịp nói một câu đã bị em giết thì chơi cái gì!” Phương Dung oán niệm mười phần.
“À ‘(-w-'),” Phương Hoa yên lặng gật đầu, nhớ kĩ những lời này.
Lần sau nhất định phải nhường Phương Dung, bằng không anh ấy sẽ giận dỗi không chịu nói chuyện với mình nữa.