Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cậu không chính xác chút nào.”
“……” Không thích em thì không chính xác?
“Tránh xa ra đi, mình chỉ tin Phương Dung.”
“……”
Phương Dung rốt cuộc không đứng xem nữa, mở cửa đi vào, “Sao không tin, trừ anh ra còn có ai hiểu em như vậy.”
Phương Hoa xoay người, vẻ mặt mơ hồ không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Ngốc.” Phương Dung không nỡ nhìn thẳng, “Anh chính là bút tiên.”
Phương Hoa cúi đầu nhìn cây bút bị ngã trên bàn, sau đó quay sang nhìn Phương Dung, vẻ mặt càng thêm mơ hồ.
“Đây là dị năng của anh.” Phương Dung giải thích, “Anh có thể khống chế đồ vật ở khoảng cách gần, khiến chúng bay lên hoặc làm chuyện khác.” Hắn chỉ chỉ cây bút trên bàn, “Tựa như khi nãy.”
Bởi vì dị năng thức tỉnh muộn, tích lũy trong thân thể hắn gần hai mươi mấy năm, cho nên so với người khác dị năng ngay từ đầu của hắn đã rất mạnh, chỉ cần đồ vật không quá nặng hoặc quá xa thì đều có thể thao túng.
Về sau muốn di chuyển các loại đồ vật linh tinh như sô pha cũng không cần Phương Hoa ra sức, tự hắn có thể di chuyển được, sẽ hơi tốn sức vì mới bắt đầu sử dụng dị năng nên chưa điều khiển thuần thục, sau khi thuần thục hơn thì không cần để nhiều nữa.
Có dị năng đã vui vẻ lắm rồi, yêu cầu cao thì tính sau.
“…… À.” Phương Hoa sửng sốt một chút, có dị năng nên không cần nó bảo vệ nữa? Không vui.
Câu trả lời quá vô tâm, Phương Dung ghét bỏ liếc nó một cái, “Anh có dị năng em phải vui vẻ mới đúng, làm gì mà mang vẻ mặt đau khổ?”
Tâm trạng hắn rất tốt, một đường ca hát đi vào phòng bếp nấu cơm, bởi vì gần đây chịu nhiều đả kích nên làm việc gì cũng không hứng thú, nhìn Phương Hoa cũng không vừa mắt, đặc biệt là khoảng cách giữa hai người bọn họ càng lúc càng lớn, bắn đại bác cũng không tới.
Một người là con cưng của trời, cái gì cũng xuất sắc, một người là người thường, năng lực càng ngày càng tụt dốc, bây giờ đã khác xưa, không có vấn đề nữa, hắn có dị năng rồi.
Hiện tại ngẫm lại vẫn thấy quá kì diệu, hắn rốt cuộc có dị năng!
Có dị năng!
Thật sự là dị năng!
Giống như người thường mua vé số rồi trúng một trăm vạn, không dám tin mình trúng giải, từ nay về sau không lo cơm áo gạo tiền, chuyện vui lớn như vậy thật sự hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết.
*Một trăm vạn = 3.595.871.541 VND.
Cẩn thận tính toán lại, hắn đã quá tuổi thức tỉnh dị năng, dựa theo cách nói của các nhà khoa học chính là không có khả năng sở hữu dị năng, cho dù có cũng bị bắt đi cắt miếng thịt để nghiên cứu.
Dù nguyên soái có xuất thân cao quý, thân phận hiển hách cũng bị lấy máu thường xuyên để nghiên cứu, nói không chừng có thể giúp đỡ những người quá hai mươi tuổi nhưng vẫn không có dị năng.
Nếu hắn để lộ ra chuyện đột nhiên có dị năng, một giây sau sẽ trở thành “danh nhân”, bị “mời” đến phòng thí nghiệm nghiên cứu, hắn không có tiềm lực như Phương Hoa, có nhiều loại dị năng và dị biến, đã vào phòng thí nghiệm còn mơ ước toàn thây chạy ra.
Vậy nên tuyệt đối không được để lộ việc đột nhiên có dị năng, đây vốn là chuyện vui mừng, nhưng một khi khoe khoang sẽ mất đi tự do, đó là hoạ lớn.
Phương Dung suy nghĩ sáng suốt, tựa như đột nhiên trúng một trăm vạn, có người lựa chọn đi khoe khoang với người ngoài, có người lại lựa chọn giấu kín, hiện tại hắn cần phải giấu việc mình vừa “phát tài”.
Tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, một bữa cơm cũng làm nhanh hơn thường ngày.
Trên cơ bản cuộc sống hằng ngày đã có quy tắc sinh hoạt, hắn nấu cơm, Phương Hoa mua nguyên liệu, mua nhiều nên kinh nghiệm đã có, cũng ít khi bị người khác hố, vì không so đo nên mỗi lần mua đồ dư tiền đều không lấy tiền thừa, qua thời gian dài cũng là một số tiền không nhỏ.
Đối với tiền tài nó không có cảm tưởng gì, khi phát tiền lương liền giao nộp toàn bộ cho Phương Dung, một đồng cũng không giữ, lúc này cần phải nói một chút: tiền lương của Phương Hoa gấp hai lần hắn, cùng là lính mới, Phương Dung rất không phục!
Hắn biết Phương Hoa tham gia đấu võ đài, chính là võ đài ảo trên mạng mà quân khu cho phép sử dụng, đánh thắng sẽ có tiền thưởng, cái này là huấn luyện viên hướng dẫn nó sử dụng, hy vọng dùng cái này trị bản tính chậm chạp của nó, mỗi ngày đánh nhau hai giờ, mười mấy trận thi đấu, kiếm gần ba bốn mươi khối, thời gian thi đấu gắt gao, điểm tốt duy nhất là có tiền, với nó mà nói người trong quân khu đều là tay mơ, kiếm tiền quá dễ dàng.
Phương Dung có nghe nói đến võ đài ảo của quân khu, toàn bộ quân khu của đế quốc đều tham gia, không khác với game thực tế ảo bên ngoài lắm, dùng để tăng dị năng của quân nhân, luyện trình độ thuần thục.
Dị năng có lực sát thương lớn, không có nhiều khu vực để bọn họ thi đấu, vì vậy cho nên mới sử dụng phần mềm mô phỏng, biến nó thành một phần của huấn luyện, không thể tách rời.
Trên cơ bản mỗi người đều có một tài khoản đăng nhập, chỉ riêng Phương Dung không có, bởi vì hắn không có dị năng, không có dị năng tương đương với không có lực tinh thần, không có lực tinh thần thì không nhận biết thân phận được.
Game thực tế ảo bình thường thì không cần lực tinh thần, chỉ cần trùng tần số với sóng điện não là được, không phân biệt người thường hay người dị năng.
Nhưng trong quân khu mọi người đều có lực tinh thần, Thú Nhân cũng có, cho nên mới dùng lực tinh thần để phân biệt.
Lực tinh thần là một loại vật thức vô hình, tương đương với ý chí mạnh mẽ, sau khi chết con người vẫn giữ được ý thức và lực tinh thần hơn mười phút, còn gọi là linh hồn.
Đối với võ đài ảo, Phương Dung rất tò mò, bởi vì sau mỗi trận đánh thắng tiền luôn được chuyển thẳng vào tài khoản của Phương Hoa, mỗi một con số đều rõ ràng, hơn nữa chuyển tiền trong cùng ngày thi đấu.
Người ta hay nói khi giữ tiền của một người đàn ông thì tương đương với việc nắm giữ người đàn ông đó, bởi vì không có tiền nên đàn ông không làm được cái gì hết, dù là ăn cơm tán gái hay uống rượu đều cần tiền, không có tiền thì có kẻ ngốc mới để ý.
Nhưng Phương Hoa lớn lên xinh đẹp, ở nơi quân khu đầy đàn ông này chính là một đóa hoa, người muốn mời nó ăn cơm và uống rượu chỉ sợ xếp hàng dài từ đầu này tới đầu kia.
Phương Dung chưa bao giờ lo lắng nó sẽ đồng ý đi ăn cơm với người khác, bởi vì hắn biết tính tình Phương Hoa.
Nó là loại người máu lạnh không tim không phổi, không chủ động, dù người khác chủ động cũng không khiến nó để tâm.
Rất khó tiếp cận.
Nếu Phương Dung không chăm sóc nó khi nó còn nhỏ, chỉ sợ bây giờ cũng không thể làm anh em tốt với nó được.
Một khi Phương Hoa đã để ý một người, nếu người đó xảy ra chuyện gì nó chắc chắn bảo vệ đến cùng, mười con trâu cũng không kéo nó quay đầu được.
Đối với điểm này Phương Dung rất vừa lòng, ít nhất không lo lắng nó có người bên ngoài.
Bây giờ hắn đã có dị năng nên bắt đầu muốn tìm hiểu nhiệm vụ hàng ngày của Phương Hoa rốt cuộc áp lực đến mức nào, có cách xa hắn nhiều hay không.
Thỉnh thoảng hắn lén đội mũ thực tế ảo của Phương Hoa lên thử, Phương Hoa quá lười, tài khoản trực tiếp nhớ mật khẩu.
Hệ thống đã tính toán sẽ có trường hợp có người muốn tạo tài khoản dùng làm chuyện linh tinh, cho nên chỉ có hai loại hình thức đăng nhập, một là quét lực tinh thần, hai là tài khoản đăng nhập.
Phương Hoa sử dụng hình thức tài khoản đăng nhập, cũng chọn nhớ mật khẩu, chỉ cần bấm vào đăng nhập thì Phương Dung lập tức tiến vào võ đài ảo.
Phương Dung thấy bản thân trong thế giới ảo, cũng thấy được người khác, hắn thấy trên đỉnh đầu hiện ID: Phương Dung.
Dưới ID là nhân vật giống hệt Phương Dung, Phương Hoa trực tiếp dùng ngoại hình của Phương Dung, không né không tránh cũng không che giấu, thoạt nhìn nhân vật kia là Phương Dung, hắn cũng là Phương Dung.
Phương Dung đỏ mặt, vội vàng tháo mũ thực tế ảo ra.
Đột nhiên hắn nhớ tới ngày làm rơi tiền xu, Phương Hoa đội nắng, chân đạp lên tiền xu, tay ôm thùng giấy, ngoan ngoãn chờ hắn trở về.