Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bây giờ tiểu thịt tươi đang đứng dưới vòi sen mặc Phương Dung an bài, Phương Dung đang xoa tóc cho nó, bởi vì nó không thích tắm rửa, mỗi lần tắm đều phải dùng chiêu trò đa dạng lừa nó tới.
Chiêu trò cũng đơn giản đến mấy nó cũng mắc mưu, hôm nay lấy giúp hắn chai dầu gội, ngày mai lấy giúp hắn chai sữa tắm, sau đó vẫn nhờ lấy dầu gội, nó cũng mắc mưu tiếp, sau đó mỗi lần đều bị bắt đi tắm.
Thật ra phòng tắm chung có bể tắm, là loại hồ tắm nhỏ, chỉ đủ một người ngồi vào, Phương Dung ngồi trong đó, Phương Hoa vừa lùn vừa gầy hơn hắn, có thể nằm nửa người, Phương Dung mở khoá nước để nó vào nằm, ngâm một chút rồi kỳ lưng cho nó.
Hôm nay hắn trở về sớm, không nghĩ tới Phương Hoa cũng về sớm như hắn, cho nên không kịp chuẩn bị.
Ngược lại Phương Hoa chủ động hỏi, “Hôm nay không cần ngâm bồn sao?”
“Không cần, tốc chiến tốc thắng.” Tắm rửa xong còn phải nấu cơm, cơm nước xong mới có thể đi ngủ.
Hắn ở bên ngoài tìm công việc rất mệt, cả ngày nắng gắt, bàn chân đi nát mới tìm thấy một công việc.
Là một tiệm cơm nhỏ, chủ tiệm và vợ đều làm việc ở đó, bà chủ ở phía trước bưng món ăn, ông chủ ở phòng bếp nấu nướng, bởi vì quá mệt nên ông chủ muốn tuyển đầu bếp, bà chủ không cho, hai người còn cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn phải tuyển.
Phương Dung buổi sáng tìm được việc, buổi chiều đã thử việc ngay, ông chủ nói hắn không tồi, bản thân ông chủ có kinh nghiệm rất phong phú, đã từng làm ở nhiều khách sạn lớn, thường xuyên dạy hắn một ít bí quyết và phương pháp tăng hương vị món ăn.
Phương Dung rất vừa lòng, chỉ một buổi chiều thử việc đã học không ít kinh nghiệm.
Nhưng công việc này rất bận rộn, bởi vì khi trước ông chủ là đầu bếp, trù nghệ không tồi, khách quen rất nhiều, một buổi chiều vội vàng nấu ăn khiến tay bây giờ vẫn còn run, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.
Bởi vì tiệm cơm quá xa, lúc tan làm không có xe chuyên dụng di chuyển nữa, hơn nữa bây giờ hắn không còn là quân nhân, ở lại nơi này cũng xấu hổ, hắn chuẩn bị ngày mai liền dọn ra ngoài, chỉ là không biết nên nói như thế nào với Phương Hoa.
Hai người cùng nhau tới đây, cũng có cảm tình, không nói một tiếng đã bỏ đi thì quá bạc tình.
“Phương Hoa.” Phương Dung quyết định nói thật, “Ngày mai anh sẽ dọn đi, không ở đây nữa.”
Phương Hoa sửng sốt, bởi vì nó không còn tham gia huấn luyện chung với Phương Dung nữa nên không biết Phương Dung đã hai ngày không đi tập hợp.
“Đừng lo lắng, tuy không ở cùng nhau nhưng gặp mặt vẫn tiện, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển lắm, gọi điện thoại hay lên mạng nói chuyện phiếm cũng được, có nhiều cách mà.” Phương Dung không ngừng động tác trong tay, tiếp tục cho xoa lưng cho nó, “Em ở đây học cho tốt, anh đang chờ em thăng chức rồi nuôi anh đấy.”
Hắn cố gắng mỉm cười, “Huấn luyện viên rất tốt với em, không thể khiến thầy thất vọng biết không?”
“Được.” Phương Hoa gật gật đầu, ngơ ngác nhìn hắn.
“Ngốc ghê, cũng không phải không gặp nhau nữa.” Phương Dung dầu gội cho nó, “Huấn luyện xong cũng có thể tới tìm anh.”
“Dạ.”
“Muốn ăn cơm anh làm thì anh sẽ gửi qua cho.” Hiện tại khắp nơi đều có trạm không gian, gửi đồ rất nhanh, gần như khi bên này mới vừa bỏ đồ vào thì bên kia đã có thể lấy đồ được, lúc nhận thì cơm hộp vẫn còn nóng hổi.
“Dạ.”
Những gì cần nói đều nói xong rồi, Phương Dung cũng không biết nên làm gì nữa, hắn lấy vòi sen tới rửa sạch bọt trên người Phương Hoa, sau đó lau đầu cho nó, mặc quần áo, toàn bộ quá trình Phương Hoa không nói một lời, cuối cùng mới hỏi một câu.
“Khi nào đi?”
“Ngày mai 10 giờ.” Phương Dung trả lời, “Còn phải dọn đồ nữa.”
Mới vừa dọn vào rồi lại dọn ra, có vài món đồ chưa kịp sắp xếp đều đặt dưới giường, ngày mai dọn đồ cũng thuận tiện.
Hơn nữa lần này có Phương Hoa, nó còn phải ở nơi này, đồ dùng sinh hoạt phải có, cho nên Phương Dung chỉ lấy một ít nhu yếu phẩm, những cái khác đều để lại cho nó.
“Ừm.” Phương Hoa im lặng, không nói sẽ tiễn hắn, cũng không nói muốn hắn ở lại.
Nói thật thì Phương Dung nhiều ít vẫn buồn lòng, cảm thấy mình phí công nuôi dưỡng, nó không hỏi hắn nguyên nhân bỏ đi, thậm chí câu nói giữ lại cũng không có.
Chỉ có hắn tự cho là tình cảm hai người rất tốt, còn rối rắm có nên nói cho nó hay không, nếu sớm biết nó phản ứng như vậy thì hắn không nói gì rồi đi rồi cho nhanh.
Phương Dung rất tức giận, nhưng một bữa cơm cuối cùng vẫn dụng tâm, gà xào ớt bỏ thêm chút kỹ xảo mới học, món ăn càng thêm ngon miệng.
Phương Hoa không tim không phổi, như bình thường ăn xong, ăn xong hỏi nó có ngon không thì nó dạ, dạ là khó ăn hay ăn ngon?
Ngày thường như thế cũng thôi đi, bây giờ hắn sắp đi rồi mà vẫn như vậy, Phương Dung quá thất vọng, hắn chuẩn bị sau khi dọn đi sẽ lập tức xóa số điện thoại, block luôn tài khoản mạng xã hội lẫn tài khoản võ đài ảo, cả đời không gặp lại.
Tức chết rồi!
Tất cả đều là hắn tự mình đa tình, người si nói mộng?
Phương Dung một bên rửa chén một bên ghi hận trong lòng, hận không thể lập tức đi tới đá Phương Hoa một cái.
Nhưng nó luôn luôn ngơ ngác, nếu thật sự đá nó thì cùng lắm là nó sẽ mang vẻ mặt mơ màng, hoàn toàn không đạt trạng thái mà Phương Dung mong muốn.
Phương Dung thở dài, chỉ khổ tự mình nuôi ra loại ăn cháo đá bát, không nghĩ tới Phương Hoa là dạng người này.
Một bụng ấm ức khiến hắn ngủ không được, trái lại Phương Hoa ngủ bên cạnh hắn hô hấp đều đều, vẻ mặt an ổn.
Phương Dung bộc phát, một cước đá nó tỉnh giấc, quả nhiên vẻ mặt nó mơ màng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, phát hiện Phương Dung nổi giận liền chạy tới ôm một cái.
Phương Dung vẫn còn nổi nóng, đẩy nó rồi chỉ tay ra ngoài cửa, “Ngủ bên phòng kia đi, hôm nay không muốn ngủ chung.”
Phương Hoa nghi hoặc nhìn hắn một cái, lại nhìn xem căn phòng, đây không phải là phòng nó sao?
Ánh mắt quá mức rõ ràng, Phương Dung cầm gối sau đó xông ra ngoài.
Đậu má, rất tức giận!
Tự hắn sinh hờn dỗi, nằm trong phòng mình trong cũng không yên phận, một hồi ngồi dậy một hồi nằm xuống.
Ngực kịch liệt phập phồng, như thế nào cũng không ngủ được, Phương Dung bật đèn, bỗng nhiên nổi hứng muốn chơi một trò ấu trĩ, một hồi tắt đèn, một hồi bật đèn.
Trong phòng một lúc sáng rồi một lúc lại tối sầm, một chấm sáng nho nhỏ màu xanh trong bóng tối hết sức rõ ràng.
Là mũ giáp quân dụng network của Phương Hoa, bởi vì hai người đều ngủ ở bên kia cho nên bên này biến thành phòng làm bài tập và đấu võ đài ảo.
Hắn cầm lấy vuốt ve, đột nhiên đội lên đầu, muốn vào xem một chút, tài khoản vẫn là cái tài khoản kia, phía dưới có lựa chọn lưu mật mã, lập tức tiến vào.
Lần này tiến vào một con phố buôn bán, tất cả đều bán quân dụng các loại, nơi nơi đều có binh sĩ đi tới đi lui, tương đương với việc hắn đang ở trong thành, ra khỏi thành mới có thể đánh quái, ngày thường nếu có một ít thứ cần mua sẽ đến thành.
“Bạn có tin tức mới, xem hay không?” Hệ thống đột nhiên lên tiếng, dọa hắn giật mình.
Phương Dung bấm xác nhận, khung tin tức mở ra, là huấn luyện viên gửi tin nhắn tới, “Phương Hoa, ngày mai tới lôi đài 19 một chuyến, để cậu giới thiệu bản thân.”
Huấn luyện viên giống Phương Hoa đều dùng chân dung người thật, cho nên hắn liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắn vẫn có chút bóng ma tâm lý với huấn luyện viên, vừa thấy tin nhắn tới liền nhịn không được chột dạ, qua một hồi lâu mới nhớ ra đây là mũ giáp của Phương Hoa.
Chớ sợ chớ sợ, nói sai cũng không phải chuyện của hắn.
“Chuyện ngu ngốc như vậy, tôi không đi.” Hắn tận lực dùng khẩu khí của Phương Hoa để nói chuyện, thực ra huấn luyện viên rất đáng giận, nơi chốn khó xử hắn, hiện tại có cơ hội hắn không muốn bỏ qua.
Tin nhắn nhanh chóng gửi qua, đầu tiên huấn luyện viên gửi lại một chuỗi dấu ba chấm, lát sau mới nói một câu, “Ngày mai chạy 100 vòng quanh sân thể dục, cậu nhãi ranh này, đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
“Thầy bắt em chạy thì em chạy, thật mất mặt.” Phương Dung không băn khoăn nữa, nói chuyện càng không khách khí, hơn nữa đây là mũ giáp của Phương Hoa, Phương Hoa lại luôn thành thật, tuyệt đối sẽ không bán đứng hắn.
Hắn cũng muốn trả thù Phương Hoa, hắn phải đi mà nó một chút phản ứng cũng không có, không tim không phổi nhìn mà ứa gan.
Bên kia qua một hồi lâu mới trả lời, “Nhãi ranh, chờ đó cho tôi, tôi lập tức tới đó.”
Bởi vì hai người là quan hệ bạn bè, có thể định vị địa điểm của đối phương, cho nên huấn luyện viên chỉ tốn ít phút đã tra ra vị trí của hắn.
Phương Dung bị dọa, không nói hai lời tắt mạng.
Hắn tháo mũ giáp xuống đặt trên bàn, cả người mềm mại ngã xuống giường, cười đến chật vật.
Cẩn thận nghĩ lại không có cố kỵ làm việc gì cũng sảng khoái, có thù báo thù có oán báo oán, không cần nghĩ nhiều.
Nghĩ nhiều chỉ có băn khoăn càng nhiều hơn, cuối cùng cái gì cũng không làm được, trái lại để người khác hưởng lợi.
Nói thật, hiện tại hắn là người có dị năng, không thể giống như trước kia, để mọi người người tùy tiện bắt nạt.
Phương Hoa chính là học theo tính cách của hắn, cho nên mới từ tốn, người khác mắng nó thì nó cũng không để ý, nói dễ nghe thì kêu cô phương tự thưởng, nói khó nghe thì kêu đồ ngốc, bị người khác mắng mà vẫn thờ ơ.
Hắn quyết định sửa lại tính tình, có lẽ do cảm thấy trả thù quá sung sướng, quả thực như lên mây, không biết nếu ngày mai Phương Hoa thức dậy sẽ có phản ứng gì? Hẳn là vẻ mặt mơ hồ?
Muốn hay không cấp mặt khác khi dễ quá người của hắn cũng phát một cái tin tức qua đi, mắng một câu đại ngốc bức.
Phương Dung cẩn thận tính toán, huấn luyện viên chắc chắn còn rất thiên vị nó, lỡ như bị huấn luyện viên bắt được lôi tới võ đài thi đấu, đánh không lại thì quá thảm.
Hắn phát tiết lửa giận, cảm thấy mỹ mãn nên vừa đắp chăn đã ngủ, ngủ một giấc rất sâu, oán giận chất chứa trong lòng đã giải quyết xong, cũng không làm gì nhiều, mắng một câu ngu ngốc mà thôi, chỉ vậy cũng thoả mãn hắn rồi.
Lúc hắn tỉnh dậy Phương Hoa còn đang ngủ, ngày hôm qua còn dư lại chút đồ ăn, theo thói quen hắn dự định hâm nóng cho Phương Hoa, lát sau mới cảm thấy tự mình lo chuyện bao đồng, tự mình đa tình còn chưa đủ hay sao, người ta sẽ không nhận thành ý của mày đâu, dứt khoát đem đổ hết.
Thà đổ chứ không cho em ăn!
Hắn liếc mắt một cái nhìn phòng Phương Hoa, chỉ thấy bi thương, bạn bè bình thường lúc này sẽ đi tiễn hắn, vậy mà một câu hỏi thăm cũng không có.
Phương Dung lắc đầu, xoay người về phòng thu dọn hành lý, lấy một ít đồ dùng tắm rửa, thêm vài món đồ hắn thường dùng để vào cùng.
Tất cả thư đều bỏ, công việc rất vội, căn bản không có thời gian xem, ngược lại Phương Hoa rất quan tâm những thứ này, đặc biệt là việc viết nhật ký, dù có vội thì nó cũng sẽ bớt thời giờ viết vài câu, chỉ là viết không nhiều, trên cơ bản đều là vài câu ít ỏi.
Trong nhật ký viết rất nhiều chuyện, bao hàm rất nhiều ký ức, vẫn nên mang theo.
Ngoài ra không có gì nữa, mọi thứ vừa đầy một vali, vừa đúng hắn chỉ có một mình, di chuyển đi đâu cũng thuận tiện.
Phương Dung cửa mở ra trước, sợ bản thân ôm vali không mở cửa được, trong vali không ít đồ, có hơi nặng, hắn cố hết sức để ôm, duy trì đến lầu 1 vẫn được.
Bởi vì vali khá lớn, lúc hắn bế lên sẽ không thấy dưới chân, cho nên đi chậm, chờ tới cửa thì canh nóng cũng nguội lạnh, may mắn không ai chờ hắn.
Phương Dung không dùng chân để đóng cửa, muốn ra vào quân khu đều phải xác minh thân phận, hắn không muốn lần cuối ở đây lại kết thúc chónh vánh như thế, lần này sau khi ra ngoài chỉ sợ không bao giờ quay lại, vậy nên đây sẽ là lần cuối cùng.
Cửa phòng tương đối lớn, hắn dùng chân đạp vài lần cũng không đóng được, ngay lúc không kiên nhẫn trong nhà đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Phương Dung trong lòng nhảy dựng, là Phương Hoa?
Hắn không đóng cửa nữa, xoay người lại, mới đi hai bước, phía sau tiếp tục truyền đến tiếng vang dữ dội hơn, không thể ngó lơ.
Hắn rốt cuộc quay đầu lại.
Phương Hoa đang khiêng một đống đồ tạp nham bị mắc kẹt ở cửa, không ra được, bởi vì nó dùng lực mạnh nên đống đồ bên trong leng keng muốn bể.
Nó không từ bỏ ý định, cứ kéo một hồi cũng không ra ngoài được, kẹt ở cửa, lâm vào thế khó xử.
Phương Dung bị nó chọc cười, “Em đang làm gì vậy?”
Đoán chừng cái bàn cũng bị nhét vào đống đồ kia, nếu không có cái gì trong đó mà to như vậy.
“Đều là đồ của Phương Dung hết.” Phương Hoa vẻ mặt đạm nhiên.
“Tấm màn này không phải.”
“À, lấy sai rồi.”
“Chậu rửa mặt cũng không phải.”
“……”