Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quái vật hệ Thủy bị nhân viên chăm sóc mới điều khiển phun nước vào ngực nó, không chỉ ngực mà còn nhắm vào thân dưới.
Phương Hoa không biết phải làm sao, thân dưới đau đớn dường như doạ nó sợ, nhưng nó không dùng tay bảo vệ, vì nếu che chở thân dưới thì gương mặt sẽ có sơ hở, nhân viên chăm sóc sẽ phun nước vào mặt nó, cứ luân phiên thay đổi giữa mặt và thân dưới, giống như vui đùa bỡn cợt.
Cả người Phương Hoa ướt đẫm, quần áo lỏng lẻo dính vào người, lộ ra từng mảng da thịt lớn, đôi chân thon dài trắng trẻo dùng sức co lại, bảo vệ phía dưới.
Bộ dáng của nó cực kỳ giống bị ‘ác bá hà hiếp dân nữ’, nhu nhược đáng thương, làm người khác sinh lòng bảo vệ, không một chút nguy hiểm.
“Đủ rồi!” Phương Dung nhìn không nổi nữa, đó là đứa trẻ do một tay hắn nuôi lớn, dù là một con chó cũng có tình cảm, huống chi là người, nói đúng hơn là Thú Nhân.
Nhân viên chăm sóc mới không dừng lại, “Mày lớn tiếng cái gì? Có ngon thì đi tìm quản lý mà hét, là bọn họ bảo tao tắm rửa cho nó.”
“Bọn họ chỉ bảo anh tắm rửa chứ không phải bảo anh đùa giỡn nó.” Phương Dung không cam lòng yếu thế, hắn là nhân viên lâu đời, không có công lao thì cũng có khổ lao, dù sao tên này cũng đi cửa sau vào.
“Mày...” Nhân viên chăm sóc mới hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, ném con quái vật xuống, trước khi đi còn tàn nhẫn nói, “Chờ xem!”
Con quái vật kia còn đang phun nước, hơn nữa lượng nước không ít, rất nhanh giày của Phương Dung cũng ướt.
Hắn không tức giận, ngồi xổm xuống dừng quái vật lại, cuối cùng nhìn Phương Hoa một cái rồi cũng thở dài bỏ đi.
Hắn vừa đi Phương Hoa cũng không ngồi nữa, theo bản năng đuổi theo Phương Dung, nhưng bị cản lại, lồng giam này được sản xuất đặc biệt dùng để nhốt nó.
Hiện tại nó đã trưởng thành, không thể so sánh với khi còn nhỏ không có lực uy hiếp, đặc biệt là sau khi nó ăn hết anh chị em ruột, phía trên cũng không dám coi thường nó nữa, nhốt nó vào lồng giam như bao Thú Nhân khác.
Phương Dung quay về phòng mình, lấy giày dự phòng ra thay, một bên đổi giày một bên sững sờ, lá gan của hắn quá nhỏ, cả đời chỉ có thể ở tầng lớp thấp kém, chịu khổ chịu nhọc, bị người ta sai khiến.
Hắn chưa bao giờ bằng lòng, cho nên mới tính toán chiếu cố người dị biến, Thú Nhân, đáng tiếc phần lớn bọn nó đều không biết báo ơn, lo tranh đấu sống sót đến quên ân huệ chăm sóc của hắn, chưa từng có ngoại lệ, bởi vì hắn chỉ là người thường.
Đây là một xã hội tàn khốc, hắn đã sớm biết, một người mới tới cũng có thể khinh thường hắn.
Ai!
Phương Dung thở dài, nằm lên giường, đối diện là máy theo dõi phòng Phương Hoa, bốn góc tường đều là máy theo dõi, không chừa chỗ nào.
Tuy chỉ nhìn sơ qua, nhưng hắn vẫn thấy rõ phòng của Phương Hoa như thế nào.
Nó giống như đứa nhỏ ngốc, tay ôm hai chân cuộn tròn, ngồi trên ghế dựa, cái đuôi linh hoạt từ dưới lớp quần áo bò ra, ném tới ném lui trên mặt đất, thỉnh thoảng nước bắn lên, rồi lại rơi xuống.
Nó chơi rất vui vẻ, cái đuôi cũng vẽ ra một đường cong nghịch ngợm.
Bị người ta bắt nạt, nó hẳn phải đau khổ mới đúng, tại sao lại vui vẻ như vậy?
Phương Dung không rõ, vội vàng ngồi dậy nhìn kỹ.
Cái đuôi kia càng lúc càng nhanh, chơi nước cũng có nhịp điệu, xem ra lúc không có ai nó rất dịu dàng.
Không biết vì cái gì, Phương Dung nở nụ cười, hắn cũng không chú ý tới, bản thân cũng không biết mình cười.
Trên màn hình, Phương Hoa rụt đuôi lại, giấu vào quần áo.
“Có người tới!” Phương Dung hiểu tập tính của nó nên lập tức đoán được.
Quả nhiên, hắn đoán không sai, trên hành lang thật sự có người đang đến gần, còn lén lút nhìn trái nhìn phải xem thử có người hay không.
Phương Dung ghé sát đầu vào, phát hiện đó là nhân viên chăm sóc mới cùng hắn cãi nhau.
Anh ta định làm gì?
Phương Dung cũng nghi ngờ, kiên nhẫn xem.
Máy theo dõi hiện ra cảnh nhân viên chăm sóc mới lén lút đứng trước lồng giam Phương Hoa, đứng rất lâu trước tường pha lê chống đạn.
Răng rắc!
Tường pha lê chống đạn chậm rãi kéo lên, nhân viên chăm sóc mới móc từ trong túi ra một khẩu súng gây mê, bắn vào cổ Phương Hoa một mũi thuốc, Phương Hoa không né tránh, mũi thuốc liền bắn trúng mục tiêu.
Ầm! Phương Hoa ngã xuống đất.
Từ phía xa trong phòng nghỉ Phương Dung đột nhiên đứng lên, lập tức muốn đi ngăn cản, nếu hắn đã bắt gặp, thì không để loại chuyện này xảy ra được.
Hắn muốn xem thử rốt cuộc nhân viên chăm sóc kia muốn làm gì Phương Hoa?
Bắt nạt nó?
Bốn góc đều có máy theo dõi, không một góc chết, cho nên hắn dễ dàng thấy được Phương Hoa ngã trên mặt đất, tay chân thon dài buông thõng, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, ánh mắt xinh đẹp nhắm chặt.
Thuốc gây mê có tác dụng rồi.
Nhân viên kia cười đắc ý, mở lớp thứ hai trong lồng giam ra đi vào, lớp thứ ba ở ngoài cùng, vì hôm nay các nhà khoa học đến đây quan sát Phương Hoa nên đã kéo lên từ lâu.
Nhân viên kia cũng cẩn thận, sau khi đi vào liền đóng lớp thứ hai lại, tránh người khác quấy rầy chuyện tốt của hắn.
Có lẽ là xác định được Phương Hoa không có phản ứng, hắn bước từng bước một đi qua, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá Phương Hoa một cái, lông mi của nó run rẩy, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Nhân viên kia mới yên lòng, cởi đồ phòng hộ của mình, dùng tay sờ ngực Phương Hoa, một bên sờ một bên nói, “Đúng là tác phẩm nghệ thuật, thân thể tuyệt đẹp!”
Phương Hoa vừa gầy ốm lại trắng nõn, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt khi lớn lên lại rất đẹp, đó là một nét đẹp trung tính, bởi vì nó thấp, nếu mặc đồ nữ thì còn đẹp hơn nữ diễn viên nổi tiếng.
Nhân viên kia cởi áo khoác của Phương Hoa ra, ánh mắt si mê nhìn nó, thậm chí hắn còn có thời gian sửa soạn lại đầu tóc lộn xộn của mình, sau đó một đường sờ xuống thân dưới của Phương Hoa.
Ngực, eo, đùi, cẳng chân, cuối cùng nắm lấy cổ chân, hôn ngón chân nó.
“ Nhất định trong lúc tạo ra em, ông trời tốn không ít tâm ý, chân em cũng đẹp như vậy...” Hắn tách ngón chân Phương Hoa ra, liếm khe hở.
Phương Hoa chịu kích thích, mu bàn chân động đậy, mạch máu ở đây rất nhỏ, cứ như một tác phẩm thủy tinh xuất hiện tì vết, nhưng gan bàn chân lại có màu hồng phấn, giống như em bé chưa bao giờ bước chân xuống đất, bộ dáng non nớt.
Không chỉ nhân viên chăm sóc mới tới nhìn đến ngây người, cả Phương Dung cũng ngây theo.
Tuy lúc còn bé Phương Hoa rất xấu, nhưng khi biến thành hình người thì đẹp không thể tả, dù là diễn viên trên tivi cũng không đẹp bằng 1% của nó, đó là một vẻ đẹp quyến rũ tâm trí, làm lòng người thổn thức khôn nguôi, muốn được thân mật gần gũi.
Phương Dung ở trong phòng mơ màng, tìm ra một cái bình chữa cháy treo trên tường, hắn bẻ xuống ngay, chuẩn bị phang chết tên nhân viên mới.
Hắn vừa mới đi tới cửa, đột nhiên nhìn thấy trong màn hình, sau lưng nhân viên xấu xa kia, Phương Hoa mở mắt, ánh mắt lạnh đến thấu xương, mang theo hơi thở dã thú điên cuồng.
Tên nhân viên kia sau khi thoát khỏi sự ngơ ngác, lập tức bế người Phương Hoa lên, đem hai tay nó ôm cổ mình, hôn môi vuốt ve cơ thể nó.
Cái đuôi linh hoạt không phát ra âm thanh vòng ra sau lưng tên nhân viên, cuối đuôi bỗng nhiên lộ ra một đoạn xương cùng, xương hình tam giác màu trắng phủ đầy ánh sáng lạnh lẽo, bởi vì quá nhỏ, ngày thường nó đều giấu vào thịt, trừ Phương Dung ra, không ai biết. Hiện giờ, xương cùng kia như dao treo trên đầu, lúc nào cũng có thể bổ tới.
Không ổn, nhân viên mới tới kia gặp nguy hiểm!
Mặc dù quan hệ không tốt, nhưng là mạng người, Phương Dung không bỏ mặt được, hắn nghĩ rồi cầm bình chữa cháy chạy ra ngoài.
Lồng giam Phương Hoa không xa, Phương Dung chạy tới rất nhanh, nhưng không kịp. Trong lồng giam một mảnh hỗn độn, song sắt cứng cáp bị bẻ cong, tên nhân viên kia nằm dưới đất, cổ bị cắn nát, chỉ còn chút thịt dính với đầu, máu tuôn xối xả.
Tên đó còn chưa chết, trừng mắt, miệng lúc đóng lúc mở, như muốn nói gì đó, Phương Dung do dự một chút, sau cùng vẫn quỳ rạp trên mặt đất nghe hắn nói.
“ Nó... Nó... Nó... Chạy...........”
Khi hắn nói một chữ, miệng lập tức tuôn máu tươi, phun tới tai Phương Dung, cảm giác ấm nóng ẩm ướt làm Phương Dung sợ hãi.
Đây là lần thứ hai nhìn thấy Phương Hoa giết người, lần đầu là ăn anh chị em ruột thịt, lần hai là do muốn xâm hại nó.