Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Dung bừng tỉnh lùi lại một bước.
Nếu là người bình thường đột nhiên rơi vào tình huống thân mật như này nhất định sẽ nghĩ đến phương diện hôn môi, nhưng phản ứng đầu tiên của Phương Dung lại là buồn cười.
Việc này chứng tỏ hắn không bài xích Phương Hoa, thậm chí còn tập mãi thành thói quen, cảm thấy đây là chuyện tự nhiên nên không thèm để ý dù chỉ một chút.
Phương Hoa hình như cũng phát hiện điểm này, đột nhiên tiến lên một bước ôm cổ hắn, mượn lực nhón mũi chân muốn hôn.
Hai người chạm môi, dây dưa bên nhau.
Phương Dung sửng sốt, không cẩn thận bị nó đẩy ngã, thậm chí bởi vì xung lực quá lớn nên ngã lên giường, loạn thành một đoàn.
Khăn trải giường vốn bằng phẳng bây giờ đầy nếp nhăn, Phương Hoa cưỡi trên người hắn, nó không mặc quần áo, hạ thân trần trụi trơn bóng cứ thế chà xát, Phương Dung cũng chỉ mặc mỗi quần lót, nơi nhạy cảm của hai người dán sát vào nhau truyền đến cảm xúc lạ thường.
Không chỉ có hắn luống cuống, Phương Hoa cũng luống cuống theo.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau nửa ngày.
“Em đứng lên.” Rốt cuộc vẫn là Phương Dung phản ứng trước, hắn lớn hơn Phương Hoa mười mấy tuổi, cảm xúc dễ khống chế hơn.
Phương Hoa không nói gì đột nhiên duỗi tay xốc khăn lên, lộ ra nơi tư mật phía dưới, nơi đó vẫn mang màu hồng mềm mại như trẻ em, hơi hơi ngẩng đầu lên, giữa sắc vàng nhạt của chùm lông hạ thân hết sức rõ ràng.
“……” Quả nhiên nó có phản ứng, Phương Dung trên mặt một mảng đỏ hồng, cố gắng đẩy nó ra, “Tự giải quyết.”
Cái này đoán chừng tự thân giải quyết không được, Phương Hoa thậm chí còn không rõ chuyện này là sao, đây cũng là lần đầu tiên nó có phản ứng.
Hắn buông khăn lông, quyết định giống như bình thường không thèm để ý tới nó, tự mình nằm trên giường.
Bởi vì bị nó đè như thế trong lòng có chút khó chịu, cho nên hắn đổi tư thế liên tục, lăn lộn hơn mười phút cũng chưa quên được, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, vươn vai ưỡn ngực làm bộ chuẩn bị ngủ.
“Khó chịu.” Nó chỉ vào Phương Hoa nhỏ bất khuất kiên cường dựng thẳng.
Phương Dung nhắm hai mắt làm bộ ngủ rất sâu.
“Ngủ không được.” Phương Hoa nghiêng người nằm xuống, rầu rĩ nhìn bóng lưng hắn.
Ánh trăng từ cửa sổ hắt vào khiến căn phòng chìm một nửa trong bóng tối, Phương Dung thở dài, rốt cuộc vẫn không yên lòng, lỡ như nghẹn hỏng thì đời này của nó coi như xong, “Nằm thẳng, đừng cử động.”
“Dạ.” Phương Hoa so với bất kì ai đều ngoan hơn mười phần, thành thật nằm xuống tay chân duỗi thẳng, nằm ngửa chờ lệnh.
Khăn lông quấn bên hông nó đã bị Phương Dung lấy xuống treo lên giá phơi từ lâu, bây giờ lại bị hắn lôi xuống chen vào chăn, ý đồ dùng nó ma sát trên người Phương Hoa trần trụi.
Phương Hoa quả thật quá gầy, dưới tầm mắt hiện lên thân hình trắng nõn, cơ thể gầy ốm càng hiện lên rõ ràng.
Khăn lông bọc lấy hạ thân nó thong thả ma sát Phương Hoa nhỏ đang dựng đứng, Phương Hoa run rẩy một chút, bởi vì bề mặt khăn lông gập ghềnh không nhẵn nhuội phớt qua làn da nó mang theo cảm giác run rẩy.
Phương Hoa quay mặt đi cắn chặt khớp hàm, giống như thiếu nữ bị cưỡng gian kẹp chặt hai chân, túm chặt đồ vật có thể túm được bên người.
“Buông tay, đau quá!” Thứ nó túm chặt chính là tóc Phương Dung.
Phương Hoa hoảng sợ nhanh chóng buông lỏng tay, một lát sau sờ đầu Phương Dung hỏi, “Đau không?”
“Em nói đi?” Phương Dung trợn trắng mắt tiếp tục khống chế dị năng giúp nó phóng thích.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng dị năng làm chuyện mắc cỡ như vậy, trên thực tế cũng chưa sử dụng dị năng được bao nhiêu lần, ngoại trừ lâu lâu quá lười liền dùng dị năng lấy giúp cái khăn tắm ra, cho nên sử dụng dị năng không quá thuần thục.
Có đôi khi không cẩn thận dùng sức quá tay khiến Phương Hoa đau đến căng mình lại, âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng truyền đến, hắn liền nhanh tay thả nhẹ động tác.
Nói thật hắn rất bội phục chính mình, đột nhiên nghĩ tới biện pháp này, không những không xấu hổ còn có thể thuận tiện giải quyết vấn đề, có dị năng quả thực không tồi.
Rất nhiều công năng còn chờ nghiên cứu.
Tuy không phải giải quyết cho mình nhưng chỉ cần là đàn ông thì kĩ năng xóc lọ nhất định lưu loát, Phương Dung kinh nghiệm phong phú, biết nó đến cao trào liền đẩy nhanh tốc độ, nhưng hắn quá coi thường Phương Hoa rồi, tên nhóc này trâu thật.
Hơn mười phút sau Phương Hoa nhỏ vẫn ở trạng thái hưng phấn, ngược lại Phương Dung kiên trì không nổi, động tác càng ngày càng thô lỗ.
Phương Hoa cũng cảm giác được, đè Phương Hoa nhỏ sau lớp khăn xuống, “Nằm xuống đi.”
“……”
Đương nhiên Phương Hoa nhỏ không nghe lời, kiên trì trái ý chủ, không chỉ không xẹp xuống mà còn càng ngày càng cương cứng, phần thân còn nảy nở thêm một vòng.
“Đau quá.” Nó giang tay chân, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.
“Đi tắm nước lạnh đi.” Quay tay thời gian dài như vậy còn không phóng tinh, Phương Dung không kiên nhẫn nữa, mấu chốt là Phương Hoa trụ lâu hơn hắn!
Không thể nhịn!
“Không muốn.” Mới vừa tắm một lần phải nói là địa ngục nhân gian, nếu tắm thêm lần nữa thì chết cho rồi.
“Vậy thì nhanh phóng ra đi.”
“Em cũng muốn.” Phương Hoa chỉ chỉ phía dưới, “Nhưng nó không biết cố gắng.”
Có lẽ là ở chung lâu rồi, hắn thường xuyên trò chuyện với Phương Dung, nó sẽ không trả lời có lệ như người khác bằng mấy tư đơn như được, ừm, hiểu, haha.
Hiện tại là 11 giờ hơn buổi tối, bởi vì ban ngày làm việc cường độ cao nên bây giờ có hơi buồn ngủ, Phương Dung chỉ muốn tốc chiến tốc thắng cho nên dứt khoát rút khăn ra, vén tay áo chui vào chăn tìm kiếm mục tiêu.
Không cẩn thận đụng phải một thứ có lông xù, còn chưa kịp sờ xem nó là cái gì thì cơ thể Phương Hoa đột nhiên run rẩy, một giây sau bắn ra.
Nó héo rồi.
“……”
“Tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Phương Dung kéo cái đuôi của nó.
Qua thật lâu trong bóng tối mới truyền đến tiếng đáp lại, Phương Hoa hình như rất ủy khuất, có lẽ nó cũng không nghĩ tới bản thân lại dễ dàng bắn như vậy, còn dính tinh dịch lên đầy người, may là Phương Dung không bị dính.
Trên thực tế Phương Dung chỉ không cẩn thận sờ trúng cái đuôi của Phương Hoa, bởi vì tâm tình nhộn nhạo lăn lộn loạn xạ trên giường nên cái đuôi nằm ở vị trí gần tay hắn, hắn vừa chạm vào một cái liền bắn.
Phương Hoa ngoan ngoãn chạy tới toilet, lúc này không hề oán giận, dù sao động vật họ mèo cũng thích sạch sẽ.
Tuy Phương Hoa có cánh nhưng được xếp vào loài động vật họ mèo, toàn thân là lông, tay chân có sức, thích leo cây, còn sợ nước.
Nó tắm rửa còn nhanh hơn thỏ chạy, bình thường cứ chậm chạp như bà lão tuổi 80 mà nay vèo một cái đã xong.
Đương nhiên đó là tình huống không có nguy hiểm, thời điểm Phương Hoa đánh nhau hắn có thấy qua, thật lòng mà nói nó rất ngầu.
Cái loại khí phách dù quân địch đông như quân Mã, ta vẫn ung dung bất động, thế cục ta nắm trong tay, thoải mái trấn trụ người.
Phương Dung nhắm hai mắt, quay sang một bên ngủ, theo thói quen của hai người thì mỗi lần ngủ hắn sẽ nằm bên ngoài Phương Hoa ngủ bên trong, bởi vì hắn đi tiểu đêm nhiều, còn Phương Hoa cả đêm nằm bất động, đi tiểu đêm cũng ít cho nên để nó ngủ bên trong.
Ngày thường rất tiện nhưng hôm nay đột nhiên nó đi tiểu đêm nhiều đến nghi ngờ, gần như một giờ một lần, Phương Dung có thể cảm giác được tiếng ga giường kêu xột xoạt, cảm giác có người vượt qua hắn, chỉ chốc lát sau lại trèo qua hắn trở về, mang theo một chút hơi ẩm.
Tên nhóc này sợ nước, đánh chết cũng không tin nó sẽ chủ động tắm rửa, nhất định có bí mật không thể để ai biết.
Phương Hoa lại đi vệ sinh.
Không thể không nói tuổi trẻ có sức khỏe trâu bò, người thường nếu tới tới lui lui lâu như vậy đã sớm héo, một hai ngày sau không đứng dậy nổi, còn bộ dáng tinh lực vô hạn của nó thì khỏi nhắc, mới vừa nằm xuống không bao lâu lại đứng lên.
Dù sao cũng là Thú Nhân, tuy nhìn không cường tráng lắm, vóc dáng lại lùn, lớn lên còn xinh đẹp khó tả, nhưng Thú Nhân chính là Thú Nhân, Phương Hoa là một trong các Thú Nhân mạnh mẽ nhất, bản thân ẩn chứa nhiều loại dị năng, cả nước cũng chưa được mấy người.
Đây cũng là một trong những lí do Mạnh Tu Viễn muốn giành nó về tay, hai người này tựa hồ có sát khí giống nhau, nếu bồi dưỡng cẩn thận nhất định sẽ là vũ khí xuất sắc bật nhất, một người đấu được mấy trăm người.
Tiềm lực của nó là vô hạn, dù không tiết lộ nhưng ánh mắt độc đáo của huấn luyện viên vẫn nhìn ra được.
Huấn luyện viên là tay chuyên, tuy tính tình cổ quái nhưng làm người chính trực, có tâm trọng dụng nhân tài, đối với Phương Hoa đặc biệt chú ý, Phương Hoa cũng cố gắng tranh đua không làm thầy thất vọng dù chỉ một lần.
Giống như vô ý gieo hạt nhưng lại nảy mầm, hơn nữa càng ngày càng tốt, so với dự đoán còn hoàn mỹ hơn, tâm tình của huấn luyện viên có thể nói là kiêu ngạo và tự hào.
Mặt khác các quân nhân khác cũng sẽ có suy nghĩ trái chiều, một tân binh đã nhanh chóng vượt qua bọn họ, khẳng định bọn họ sẽ không phục, nhưng nếu vượt qua quá nhiều lần thì không phải bọn họ không phục nữa mà đã chuyển sang kính nể, hơn nữa Phương Hoa lớn lên đẹp đẽ, đặt ở môi trường như quân đội mỗi người đều cơ bắp lực lưỡng quả thật như tiên nữ hạ phàm, muốn nói với nó vài lời hay kết bạn thân quen cũng dễ hiểu.
Trời gần sáng cũng là lúc Phương Hoa yên tĩnh lại, một đêm này nó không ngủ, hình như còn nhiều thêm một nguyên nhân mất ngủ nữa, ngày hôm qua thoát ‘lực’ quá nhiều, hôm nay gục đầu không có tinh thần, quầng thâm mắt càng thêm rõ ràng.
May mắn nó không cần dậy sớm nấu cơm vì đã có Phương Dung lo, buổi sáng cũng yên tĩnh hơn, con cú nhỏ rốt cuộc chịu không nổi đã ngủ, không lăn lộn nữa.
Nó tranh thủ khoảng thời gian ngắn này ngủ một giấc, đương nhiên khi Phương Dung xào rau nấu cơm vẫn có thanh âm truyền đến làm nó ngủ không sâu, nhưng chẳng sao hết, nó thích Phương Dung nên Phương Dung làm cái gì cũng đúng cũng tốt, không hề phiền, có phát ra tạp âm cũng được tha thứ.
Phương Dung không biết trong lòng nó nghĩ gì, nấu cơm xong liền kêu nó rời giường, hiện tại bọn họ cùng ăn cơm với ông bà chủ, đây là toà nhà của ông bà chủ, phòng ông bà chủ ở sát vách phòng bọn họ, nấu cơm thì dùng phòng bếp quán ăn, bữa cơm hôm nay bốn món một canh mọi người cùng nhau ăn.
Ông bà chủ có một đứa con trai mỗi buổi sáng đều đi nhà trẻ, cho nên họ nấu cơm rất sớm, trên cơ bản phải ngồi vào bàn ăn trước 7 giờ.
Đứa bé trai kia mới ba tuổi, vẫn cần người đưa đi học, tuổi nhỏ chính là nhìn nhan sắc để định đoạt thân phận, một hồi cho Phương Hoa gương nhỏ, một hồi đưa đồ cho Phương Hoa ăn, một hồi chạy tới muốn đút đồ ăn cho Phương Hoa, một hồi lại làm bánh mì kẹp thịt cho Phương Hoa.
Mặc dù tính cách Phương Hoa tương đối dễ chịu, còn là người mê ăn, nhưng đồ ăn người khác cho nó kiên quyết không ăn, không ăn còn chưa nói nó còn muốn ném đi, bánh mì kẹp thịt vừa mới đặt trong chén nó Phương Dung liền biết nó muốn làm gì, vội vã nhấc chân đá nó một cái.
Phương Hoa sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua gầm bàn, sau đó tiếp tục gấp miếng bánh mì đứa nhóc kia cho bỏ vào chén của Phương Dung.
Bạn nhỏ ra vẻ ủy khuất lắm, khẩn trương nhìn chăm chăm Phương Hoa, phảng phất như giây tiếp theo sẽ khóc.
Bạn nhỏ có lẽ còn không hiểu bản thân mình vì sao bị người ta từ chối, dù hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, muốn sinh con đã có thể dùng máy nhân tạo, nhưng quốc gia có quy định rõ ràng, không được sinh hai con.
Nói cách khác mỗi cặp vợ chồng chỉ có một con, cho nên mỗi đứa bé đều là con cưng trong nhà được cha mẹ cưng chiều.
Mặt bà chủ đen lại, âm thầm đau lòng cho con trai mình, “Quả Quả đừng khóc, anh Phương Hoa không thích ăn thịt.”
Phương Hoa gắp một miếng thịt.
“...” Bà chủ đổi đề tài, “Không chừng anh Phương Hoa không thích ăn cơm.”
Phương Hoa gắp một đũa đồ ăn.
“……”
Không khí xấu hổ quá.