Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thầy không làm gì sai, không cần phải xin lỗi.” Trong lòng Phương Dung tuy không thoải mái nhưng vẫn biết lý lẽ.
“Cậu không ghét tôi?”
“Không có gì phải ghét.”
“Vậy cậu tự nguyện quay về?”
“Không.” Phương Dung dừng một chút, “Quân đội không phải nơi thích hợp với tôi, có lẽ thầy nói đúng, quân đội là nơi phù hợp với Phương Hoa nhất, nhưng tuyệt đối không bao giờ là nơi tôi nên tới, tôi sẽ không trở về.”
Phương Dung đóng hộp cơm cẩn thận, đặt trên hệ thống chuyển phát bên cạnh, chờ người máy tới lấy.
“Không thử làm sao biết?” Huấn luyện viên nhìn thẳng vào mắt Phương Dung, “Theo tôi được biết hiện tại cậu cũng có dị năng.”
Phương Dung cúi đầu, cố tình lảng tránh tầm mắt, “Dị năng tầm thường thôi, không có ích gì đâu, không giúp được tôi, tôi vẫn nên ở quán cơm.”
Huấn luyện viên có chút thất vọng, “Xem ra cậu đã quyết tâm.”
Huấn luyện viên đội mũ, giọng nói khó nén mất mát, “Tôi biết cậu còn ghét tôi, tôi cũng không ép buộc, nhưng cậu phải hiểu Phương Hoa là một hạt giống tốt, tôi không hy vọng Phương Hoa bỏ học giữa chừng, có thể không về quân khu nhưng trường quân đội nhất định phải đi, chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy tương lai Phương Hoa là người thất học sao?”
“Nếu Phương Hoa tự huấn luyện gặp vấn đề có thể tới tìm tôi, tôi sẽ ở lôi đài chờ, tuy rằng mối quan hệ không còn như cũ nhưng tôi vẫn xem nó là học trò, chưa từng thay đổi.” Dừng một chút, huấn luyện viên tiếp tục, “Cậu cũng vậy, mới đầu sử dụng dị năng chắc chắn sẽ không quen, không ở quân khu cũng có người giảng dạy, gặp trục trặc cũng có thể tìm tôi.”
Huấn luyện viên lắc đầu, than nhẹ một tiếng, “Vậy tôi đi trước, cậu cứ cẩn thận suy xét lời tôi nói ngày hôm nay.”
Phương Dung không nói gì, nhưng hắn biết huấn luyện viên nói rất đúng, Phương Hoa có thể không cần huấn luyện bởi vì bản thân nó có năng lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không thể không học hành, không thể thất học, không học thì chỉ số thông minh còn thấp hơn heo.
Tuy bây giờ cũng không khác biệt lắm, có đôi khi ngốc tới mức hắn chỉ muốn đập cho một trận.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, huấn luyện viên ra ngoài nói với Phương Hoa vài lời, lúc này cố ý nói rất nhỏ, Phương Dung không nghe được, chỉ có thể thông qua tấm màn mỏng thấy Phương Hoa vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Xem ra hai người này đã giao ước gì đó, huấn luyện viên rốt cuộc hài lòng cười ra tiếng, mang theo một đám người chậm rãi rời đi.
Phương Dung không nhịn nổi tò mò, chạy tới hỏi Phương Hoa, “Huấn luyện viên nói gì với em?”
“Huấn luyện viên hỏi em có muốn đến trường quân đội nữa không.” Phương Hoa thành thật trả lời.
“Em trả lời sao?” Cái này mới là trọng điểm.
“Em nói Phương Dung ở đâu em ở đó.”
“Ừm, tiếp tục.” Câu trả lời này Phương Dung rất vừa lòng.
“Sau đó huấn luyện viên bảo em ngày mai cứ tiếp tục đi học ở trường quân đội.”
“Em đồng ý?” Phương Dung híp híp mắt.
“Dạ.”
“……”
Miệng thì nói hắn ở đâu nó ở đó, vậy mà người ta chỉ dùng hai câu đã lừa được nó đi, trường quân đội với quân khu có gì khác nhau?
Đều là một guộc, hai bước là tới, 80% học sinh trường quân đội đều là người thuộc quân khu, sau khi tốt nghiệp vẫn phải về quân khu, hơn nữa khoảng cách gần như vậy, về sau cơ hội ở chung có rất nhiều, có công mài sắt có ngày thành kim, huấn luyện viên sao có thể không tẩy não nó?
Không có lập trường, thay đổi thất thường.
Phương Dung giận sôi máu, nhấc chân đá nó một cái.
Không có tiền đồ!
Lại đá một cái.
Phương Hoa bị đánh nhưng không hiểu lý do, vẻ mặt hoang mang không phản ứng kịp.
Nói thật cũng không thể trách nó, chỉ có thể nói kỹ năng thuyết phục của huấn luyện viên quá gian xảo, nói với nó rằng Phương Dung bảo nó đi, vì thế nó không nói hai lời liền đáp ứng.
Bản tính của nó là hiền lành, tựa như Phương Dung lừa nó đi tắm mười lần lừa mười lần trúng, lấy cớ giống nhau vẫn mắc mưu nhiều lần.
Huấn luyện viên cũng đắn đo lắm mới nói dối, hắn biết chỉ cần nhắc đến Phương Dung nó lập tức mắc mưu, bảo nó đi học thì nó đi học, làm nó thi đấu thì nó thi đấu.
Loại cảm giác bị bắt chẹt thật sự rất khó chịu.
Buổi tối Phương Dung vẫn còn giận, đây là cơ hội tốt để một người tự cao tự đại không ai bì nổi như huấn luyện viên cúi đầu, quả thực không thể sung sướng hơn, vậy mà bị nó dễ dàng cứu vớt một bàn thua như vậy.
Hơn nữa đoán chừng sau này huấn luyện viên sẽ không tới nữa, người cũng đi trường quân đội rồi, tự đưa tới cửa, còn chạy tới quán cơm này làm chi.
Hắn tâm phiền ý loạn, bên kia Phương Hoa nằm ngủ an an tĩnh tĩnh, hình như ngủ rất say sưa, Phương Dung vừa mới bình tĩnh lại lập tức phát hỏa.
Đậu má sao có thể không có tiền đồ một lần?
Hắn tát một cái vào mông Phương Hoa, cái mông vểnh lên lập tức đàn hồi nảy nảy, nó lập tức tỉnh lại, nghiêng đầu mơ hồ nhìn hắn.
“Anh lại làm sao vậy?” Lâu lâu Phương Dung sẽ bực bội một lần, phải cẩn thận hầu hạ nghe lời, cho nên Phương Hoa cũng quen rồi.
“Lại?” Cái từ ‘lại’ này chọc giận Phương Dung, tên này đã làm sai còn không biết, tự nhiên biến thành hắn vô cớ gây rối.
Hắn đột nhiên bò dậy, lật người Phương Hoa lại đối mặt hắn, hai chân mở rộng cưỡi trên người nó, thuận tiện đè hai tay nó lại, bảo đảm nó không động đậy mới nhìn thẳng vào mắt nó, “Phương Hoa, em có thích anh hay không?”
“Thích.” Phương Hoa đỏ mặt, tư thế này kích thích quá, giống như nó bị Phương Dung cường bạo vậy.
“Vậy em có nghe lời không?”
“Nghe lời.”
“Nghe lời thì được.” Phương Dung rốt cuộc mỉm cười, “Anh nói cho em nghe, anh ở quân khu luôn bị người ta bắt nạt, em phải giúp anh trả thù biết không?”
“Dạ?” Vẻ mặt nó nghi hoặc, “Trả thù như thế nào?”
“Đánh, đánh hung hăng mạnh bạo vào, đánh cho bọn họ không chống đỡ được là tốt nhất.”
“Dạ.” Tư thế này mắc cỡ quá, mặt Phương Hoa càng ngày càng đỏ.
“Nhớ kỹ, tốt nhất không được bước vào quân khu một bước, dù sao ở trên mạng đấu võ đài cũng có thể huấn luyện, chỉ đến trường quân đội thôi.” Hắn đặc biệt dặn dò, “Nhớ kỹ, mặc kệ ai khuyên nhủ em quay về quân khu đều không được đồng ý, nếu ai dám đề nghị thì cứ tuyệt giao với người đó, biết không?”
“Dạ.” Mười ngón tay đan vào nhau, Phương Dung đang đè nó, hai người cách nhau rất gần, mặt dán mặt.
“Còn một vấn đề cuối cùng.” Đây cũng là điều quan trọng nhất, “Đừng nói với ai là anh bảo em làm vậy, nếu em dám nói thì hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”
“Dạ.” Cái này rất nghiêm trọng, Phương Hoa âm thầm ghi tạc trong lòng.
“Được rồi, ngủ đi.” Phương Dung vừa lòng véo véo mặt nó, làn da bóng loáng giống như trứng gà luộc, không ngờ xúc cảm lại thích như vậy, nhịn không được sờ tới sờ lui, hắn cứ xoa nhẹ mặt Phương Hoa hoài.
Phương Hoa cũng không kháng cự, mở to đôi mắt không chớp mắt nhìn hắn.
Nó ngoan như vậy khiến hắn hơi ngượng ngùng, vội vàng thu tay, leo xuống người nó nhắm mắt ngủ.
Hắn không còn tâm sự nên ngủ rất nhanh, ngược lại Phương Hoa khó mà nhắm mắt, giấc ngủ của nó rất kém, trên cơ bản nếu bị đánh thức thì khó ngủ trở lại, hơn nữa còn có một lý do khó nói.
Nó lại cứng rồi.
Khi nãy Phương Dung cưỡi trên người nó vừa vặn đè trên bụng, chỉ cảm giác được hô hấp của nó lúc lên lúc xuống cho nên không chú ý nó có phản ứng, tự nhiên cũng không giúp nó xử lý.
Bản thân Phương Hoa tương đối chịu khó, cũng không nói, cứ chịu đựng một mình, thật sự không chịu được mới chạy đến WC tắm nước lạnh, vốn dĩ nó ghét tắm nhất, nhưng tắm nhiều chút cũng không sao cả.
Đặc biệt là nửa đêm, thời tiết nóng nực khiến người khó chịu, Phương Dung không cẩn thận sờ trúng nó, cảm thấy mát lạnh liền nhịn không được ôm chầm, kẹp nó giữa hai chân, biến nó thành túi chườm nước đá tự nhiên.
Tư thế này tương đối nhạy cảm, hai người mặt dán mặt, hơi thở hoà quyện, không khí hít thở phả vào mặt nhau có chút ngứa.
Phương Hoa nằm trong ngực hắn cẩn thận dán sát vào, cách hắn ngày càng gần, gần đến mức há miệng là có thể cắn được.
Nó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, phát hiện hương vị không tồi lại liếm một cái, liếm liếm bất ngờ biến thành cắn.
Bởi vì lần đầu tiên không thành thạo, dùng sức quá lớn khiến Phương Dung thiếu chút nữa bị nó cắn tỉnh ngủ, không lâu sau hắn lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tính ra Phương Dung vẫn có ưu điểm, tuy diện mạo bình thường, không thể nói là đẹp trai, miễn cưỡng có thể qua vòng gửi xe, tính tình tốt nấu cơm ngon tỉ mỉ chu đáo, dọn dẹp nhà cửa cẩn thận, mấu chốt chính là dáng người đẹp.
Bởi vì thường xuyên mặc quần áo lao động, mà quần áo lao động vô cùng xấu, không hiện rõ dáng người, ngày thường hắn cũng chỉ khoác vội áo sơmi vừa dài vừa rộng, đương nhiên thân hình bị giấu kín kẽ, chỉ khi cởi quần áo mới phát hiện thân thể hắn thon dài đĩnh đạt, tay dài chân dài, không nhìn mặt cũng có thể xem là nam thần.
Đáng tiếc hắn không trang điểm, đối với quần áo cũng không có yêu cầu, chỉ thích mặc đồ vỉa hè, không thể hiện được chỗ tốt ngoại hình, đến nay cũng chưa trổ hết sức hút, ưu điểm duy nhất này chỉ có mình Phương Hoa biết mà thôi.
Hai người chung chăn gối, cùng nhau đến WC tắm rửa, so với người khác nó đương nhiên nhìn thấy Phương Dung thoát y lộ rõ dáng người săn chắc.
Phương Hoa gầy ốm không nhìn rõ cơ bắp, ở quân khu mấy tháng cũng không có biến hóa gì, ngược lại hắn luyện ra một tầng cơ bắp mỏng, thoạt nhìn so trước kia càng thêm khí phách.
Phương Hoa vươn tay đặt trên người hắn, một đường theo ngực sờ đến sau mông, thuận tay xoa xoa vài cái.
Nhất định không ai biết mông hắn co dãn tốt chừng nào, vừa mềm vừa đàn hồi, giống như kẹo bông gòn.
Ưu điểm duy nhất này bị Phương Dung che giấu quá sâu, đến nay không ai phát hiện, hắn lại là người bảo thủ, bình thường tuyệt đối không cởi quần áo trước mặt người khác, bởi vì hướng nội nên một người bạn thân cũng không có, bí mật này càng thêm bí ẩn.
Ngược lại tiện nghi Phương Hoa, vô thanh vô tức ôm được mỹ nhân về nhà.
Nó cong người tìm vị trí thấp hơn Phương Dung, cúi đầu ghé vào ngực hắn, há mồm cắn một hạt đậu đỏ trên ngực.
Ở quân khu rất coi trọng tinh thần tập thể, làm gì cũng đi thành đoàn, có hoạt động gì mọi người đều thích gọi nó theo, tuy nó không thích nhưng không chịu nổi nhiều người năn nỉ bên tai, ngẫu nhiên sẽ bị bọn họ kéo vào phòng ký túc xá trộm xem video không đứng đắn.
Trong video là một nam một nữ rên rỉ hăng say, những người khác nhìn không chớp mắt, dần dần có cảm giác, chỉ có nó thiếu chút nữa ngủ gật.
Nhưng nội dung bên trong nó vẫn biết, nam giới và nữ giới hẳn cũng giống nhau?
Dù sao chỉ cần là Phương Dung thì nó đều thích.
Nó chép miệng, đổi sang bên kia tiếp tục cắn, bên này đã bị nó vừa mút vừa cắn làm cho phiếm hồng hơi sưng, kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài.
Phương Dung trong lúc ngủ say có cảm giác ngưa ngứa liềm giơ tay gãi ngực, nơi vốn dĩ đã hồng nay càng hồng hơn, còn hiện lên từng vết cào đỏ ửng.
Đó là chuyện bên kia, không liên quan đến Phương Hoa bên này, nó mặc kệ tiếp tục cắn, lần đầu tiên trộm làm chuyện xấu xa, cảm giác rất mới mẻ, vô cùng kích thích, nó rất thích.
Chân Phương Dung đặt trên eo nó, hai tay gối đầu, đối với việc đêm nay hắn không biết gì, chỉ có lắm lúc hô hấp nặng nề chứng tỏ đêm nay không quá êm đềm.
Phương Hoa mở quang não, ánh đèn mỏng manh chiếu sáng ngực Phương Dung tựa như mạ một tầng ánh sáng, hiện rõ làn da khỏe mạnh, tư thế ngủ của hắn càng khiến Phương Hoa thêm thuận tiện.
Đương nhiên khi đó nó chưa có tâm tư khác, thậm chí còn không biết nên làm như thế nào.
Ngày đó bởi vì không thích cho nên không xem video cẩn thận, chỉ thấy hai người trong video sờ soạng cơ thể nhau, kế tiếp làm cái gì nó cũng không rõ.
Đáng tiếc quá, cảm giác cứ như bỏ lỡ một trăm triệu!