Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em chơi anh?” Mười lần dạy mười lần sai, tuyệt đối không có khả năng.
“Không ạ.” Phương Hoa thành thật nằm trên đùi hắn vểnh mông lên, bờ mông căng mịn hoàn mỹ.
“Thật sự không?” Phương Dung không tin.
“Thật sự không ạ.”
“Vậy được.” Có lẽ là nó chậm tiêu quá mức, trách lầm rồi.
“Hành.” Hắn tiếp tục dạy.
“Tâm.”
Bốp! Lại đét mông một cái.
“Hành, hành hành hành.”
“Tâm, tâm tâm tâm.”
Bốp, bốp bốp bốp! Trực tiếp dùng hai bàn tay đánh.
Còn dám nói không cố ý, khẩu âm có vấn đề hay lưỡi không lưu loát?
“Hành, phát âm là ‘xing’.” Hắn tách từng vần ra để Phương Hoa hiểu.
“ ‘Xin’, tâm.” Phương Hoa đọc rất thành tâm.
Quả thật hai từ đơn này dễ gây nhầm lẫn, nếu không cẩn thận sẽ phát âm sai, người có khẩu âm địa phương còn khó phân biệt huống chi từ lúc sinh ra tới giờ Phương Hoa chỉ mới tiếp xúc với tiếng phổ thông cơ bản, hoàn toàn là một tờ giấy trắng, theo lý thuyết sẽ không có khẩu âm, nếu vậy tại nào không phân biệt được hành và tâm?
Hắn nghĩ đến cái gì đó rồi đột nhiên bừng tỉnh, thì ra là như thế.
“Hư đốn!” Hắn thả sách ra, lập tức đánh thêm vài cái trên mông Phương Hoa.
Phương Hoa đỏ mặt dùng cánh tay che vệt đỏ trên má, bộ dáng thẹn thùng đáng yêu hết sức.
Thật sự là như vậy.
Phương Dung đanh mặt làm bộ nghiêm khắc, “Lần này không học được thì không dạy nữa, hành.”
Lời này quá mức nghiêm trọng, Phương Hoa sửng sốt một chút, “Hành.”
“Em xem, không phải học xong rồi sao?” Phương Dung cười vẻ gian trá. Bây giờ nó mới bao lớn lại vừa đi học không lâu nên dễ dàng mắc mưu, đợi đến khi trưởng thành thì hắn không dùng quỷ kế được nữa.
“Tự mình học đi.” Khi hắn ở cạnh Phương Hoa thì nó cứ như Tuý Ông không để tâm vào rượu thơm, cứ chậm trễ việc học mãi là không tốt.
(*) Túy Ông: kẻ nghiện rượu.
“A.” Phương Hoa có chút thất vọng, tóc cũng mất màu, lười biếng không có tinh thần.
“Làm xong bài tập đi, anh sẽ tới kiểm tra, hôm nay cho em ăn cua.” Hôm nay hắn đặt hàng tương đối nhiều nên được tặng hai con cua lớn.
Dù sao ông bà chủ cũng không có ở đây, không nên lãng phí một mâm đồ ăn, hắn đành tự mình ăn giúp vậy.
“Dạ.” Tâm tình vừa đi xuống trong phút chốc lập tức dâng trào, bàn chân như mọc thêm cánh chạy đi làm bài tập.
Bài tập vô cùng nhiều, bình thường phải mất ít nhất hai ba tiếng đồng hồ mới làm xong.
Cho nên trong khoảng thời gian này Phương Dung đi giặt quần áo của hai người, quần lót có thể để Phương Hoa giặt chứ quần áo bình thường thì nó giặt không sạch.
Đàn ông à, giặt quần áo chính là ném đồ vào nước, dẫm chân hai cái sau đó vớt lên đem đi phơi là xong. Vốn dĩ hắn muốn nhanh chóng giặt xong rồi đánh võ đài một trận, nhưng gần đây quần áo dơ dồn quá nhiều.
Vất vả giặt xong thì Phương Hoa đã ôm bài tập chạy lại.
Nhanh vậy?
Quả thực không thể tưởng tượng.
Nhìn tính cách của nó đoán chừng không tốn hai ba tiếng đồng hồ thì không xong, làm nhanh như vậy khác hẳn nó ngày thường.
Phương Dung ôm quần áo đi phơi, một bên phơi một bên nghiêng đầu xem đáp án bài tập của nó.
Bởi vì trong tay giữ đồ nên không tiện xem bài tập, hắn nhờ Phương Hoa tự mình lật trang, “Trang sau.”
Nó cũng coi như tài giỏi, tuy có vài kiến thức dị năng nó không hiểu lắm nhưng vốn hiểu biết không ít, ở khoa võ Phương Hoa quả thực là thiên tài, rất nhiều vấn đề chính hắn còn đang mơ màng mà nó đã hiểu tường tận hoàn mỹ không tì vết.
Khó trách giáo viên xem nó là học sinh ưu tú, nhưng nó có chút khiếm khuyết khó sửa chính là lúc nào cũng chậm chạp, ngay cả làm bài tập cũng viết từng nét từng nét, chẳng trách hôm nay làm xong nhanh như vậy, chữ viết quá cẩu thả!
Bởi vì muốn ăn cua nên tốc độ mới nhanh như vậy?
Quả nhiên là đồ tham ăn.
Phương Dung phơi xong quần áo vỗ vỗ tay, kiểm tra bài tập một lượt rồi đến phòng bếp, Phương Hoa lẽo đẽo theo sau.
“Hôm nay cho em làm phụ bếp.” Hắn vén tay áo bắt hai con cua còn sống.
Trên thân cua có bó dây thừng, con cua muốn động đậy cũng không được.
“Không được cắt dây……” Bởi vì nếu không giữ được thân cua sẽ bị cua kẹp.
Roẹt, Phương Hoa đã nhanh tay cắt xong dây thừng.
“……” Phương Dung chuẩn bị nồi, “Đè con cua lại, đừng để nó kẹp.”
“Á.” Phương Hoa hít ngược một hơi, bị cua kẹp rồi.
“……” Phương Dung che trán, vẻ mặt bất lực, “Em không hợp ở phòng bếp, đi ra ngoài đứng xem thì hơn.”
“Em muốn giúp anh.” Phương Hoa thoát khỏi càng cua, duỗi tay muốn tóm con cua lại.
Con cua kia đối nghịch với nó, nó duỗi tay thì con cua vươn càng kẹp, nó động tay một cái thì cua ta cũng động càng một cái, bộ dáng như hổ rình mồi.
Phương Dung sợ nó mất mặt, nhanh chóng đuổi người ra ngoài, “Em tự đi tìm băng dán cá nhân dán lên đi.”
Tuy phòng ốc đơn sơ nhưng vì Phương Hoa nên hắn có chuẩn bị chút vật dụng y tế, trường quân đội phải huấn luyện đối kháng, so với quân khu nhẹ nhàng hơn chút nhưng dù sớm hay muộn Phương Hoa vẫn phải về quân khu, hắn lo trước tránh tai hoạ.
“A.” Phương Hoa không để ý vết thương nhỏ này nhưng nó rất nghe lời, Phương Dung bảo nó làm gì thì làm cái đó, vậy nên ngoan ngoãn chạy lên lầu tìm băng dán.
Có lẽ do hộp sơ cứu cất kĩ quá nên nó không tìm được, ngược lại trong lúc lay hoay nhìn thấy mũ giáp trên giường, sực nhớ đến đã hai ngày chưa vào lôi đài xem thử.
Nó ngại huấn luyện viên quá phiền, cứ lôi lôi kéo kéo không rời nên dứt khoát không vào, bây giờ vừa hay có thời gian rảnh.
Trò chơi này nó đã chơi một khoảng thời gian, quen cửa quen nẻo tiến vào trang chủ, nói không chừng chơi xong một ván đã có cua ăn.
Phương Hoa thản nhiên đi trên đường.
Một đường này có vô số người chỉ trỏ nó, “Chính là cậu ta, ỷ lớn hiếp nhỏ, là đại thần mà còn chạy tới khu bình thường, chuyên môn chọn đối thủ có cấp bậc thấp hơn mình.”
“Thắng không phục.”
“Đúng vậy, ban đầu tôi rất sùng bái cậu ta, bây giờ xem ra cũng chỉ là tên hèn nhát.”
“……” Đang nói nó?
Phương Hoa không quan tâm tiếp tục đi vào sảnh, chuẩn bị tiếp nhận một trận đấu.
“Người chơi ‘Phương Dung’ tiến vào lôi đài, mời lựa chọn đối thủ!”
Phía sau hiển thị một chuỗi tin tức thi đấu, thắng 80 trận thua 17 trận.
Ủa? Mình thắng nhiều trận như vậy hồi nào?
Nó chỉ nhìn thấy trận thắng chứ không thấy trận thua.
Không tồi không tồi (◍•ᴗ•◍).
Hết sức thỏa mãn.
Giống như trước kia người khiêu chiến nó có rất nhiều, nhưng hôm nay không giống mọi khi, bình thường đối thủ khiêu chiến sẽ có cấp bậc không chênh lệnh nhiều, nếu không thì là cao hơn nó mấy cấp, hôm nay tại sao lại xuất hiện thêm đối thủ cách xa nó bốn chục năm chục cấp?
Nó cũng không nghĩ nhiều, giống như bình thường bấm chọn đối thủ gửi lời mời thi đấu đầu tiên.
Nó có một tật xấu, không xem thông số cũng không xem cấp bậc, chỉ cần là người đầu tiên gửi thư khiêu chiến là được.
Có đôi khi đối thủ là đại thần có cấp bậc cao hơn nó, đánh trận vô cùng gian nan, có đôi khi lại là vài đại thần thấp cấp hơn, vèo vèo vài cái liền xong.
Vì tật xấu này mà người khiêu chiến của nó cực kì sôi nổi, nhớ rõ từng có người vì tốc độ tay không nhanh bằng người khác nên đã tốn không ít tiền khiến những đối thủ khác nhường lượt.
Đánh một trận với nó cũng là một loại thử thách.
Lần này người đầu tiên trên danh sách khiêu chiến là một đại thần nhỏ ở cấp năm mươi mấy, tuy Lôi Đài Vô Thượng không phân biệt đại thần và tiểu thần nhưng tự người chơi sẽ phân định, dưới cấp 30 là người trong suốt, dưới cấp 50 là người cố gắng, từ cấp 50 trở lên vượt cấp rất gian nan cho nên xưng hô cũng chặt chẽ hơn.
Dưới cấp 60 là đại thần nhỏ, dưới cấp 70 là đại thần, đến cấp 80 chỉ có vài tướng quân và nguyên soái tự thi đấu với nhau, cho dù người khác có bản lĩnh cũng không dám chen chân vào, lỡ như chạm trán thì mất nhiều hơn được.
Phương Hoa hiện tại đang ở cấp 65, thỏa mãn điều kiện của một đại thần nhưng lại bị một đại thần nhỏ khiêu chiến, da mặt nó cũng dày, thản nhiên không lên tiếng chấn nhận ngay.
Đại thần nhỏ kia tỏ vẻ kiêu ngạo, “Hôm nay ta thay trời hành đạo, trừng phạt cậu, những chuyện cậu đã làm không ai không biết.”
“……”
Phương Hoa cẩn thận ngẫm nghĩ, gần đây mình đã làm gì?
Hình như không làm gì hết...?
“Xem chiêu.” Đại thần nhỏ có khẩu khí càn rỡ nhưng bản lĩnh không thấp, Phương Hoa tận lực đỡ đòn.
Phàm là quân nhân đều có khí phách chính trực vô tư, nhất là không quen nhìn việc bất bình, cho nên khi ra tay uy lực phát huy hung hãn hơn bình thường.
Đối thủ có dị năng hệ Mộc sử dụng rất lưu loát, lại chiếm ưu thế sân đấu vì hai người đang ở một khu rừng rậm tươi tốt.
Phương Hoa không có yêu cầu với sân thi đấu, nó là người dị năng có nhiều thuộc tính, mặc kệ ở đâu hay sân đấu ra sao đều chiếm ưu thế.
Vô số dây leo từ bốn phương tám hướng vọt tới, đại thần nhỏ kia đứng đối diện kiêu ngạo nhìn nó.
Phương Hoa nhảy lên, trên không trung bày ra tư thế công kích, một vệt hàn quang hiện ra, nó rất thích dùng khối băng làm ám khí, ném bách phát bách trúng.
Vệt hàn quang cách nơi đại thần nhỏ đang đứng một bước xa sinh sôi không ngừng, dây leo tập kích sớm hơn một bước đã bó nó thành bánh chưng rồi nâng lên không trung.
Đại thần nhỏ càng thêm đắc ý, “Tôi xem cậu cũng chẳng ra sao, không phải đã bại dưới tay tôi à!”
Mọi người xem thi đấu nhịn không được nói, “Tên ngốc, cậu ta có nhiều dị năng.”
Mới sử dụng một loại mà thôi.
Cả người Phương Hoa bốc cháy trong lửa lớn, thiêu đốt đống dây leo quấn chặt trên người, từ trên cao nhảy xuống một quyền đánh người còn đang đắc ý hôn mê, không khó khăn chút nào.
Đánh xong lập tức rời khỏi lôi đài, Phương Dung hẳn đã xử lý xong con cua, nó từng ăn qua loại hải sản này một lần, đó là khi nó trốn đến Bắc La làm công chung với một bác gái tạp vụ, bác gái thấy nó đáng thương nên đã cho nó một con nhưng nó không có lộc ăn, con cua kia không có một miếng thịt nào, thoạt nhìn vừa đỏ vừa vàng rất ghê tởm.
Cứ thế bỏ lỡ một món ngon, nếu do Phương Dung nấu thì dù có ghê tởm nó cũng muốn ăn, quan trọng ở tấm lòng.
Nó mới rời khỏi lôi đài thì đột nhiên có người gửi tin nhắn đến, là Thu Nguyệt Hoa Tinh.
Theo thói quen nó nhấn vào, Thu Nguyệt Hoa Tinh đang nhắn không ngừng.
“Không phải cậu muốn gặp anh tôi hả? Hiện giờ ổng đang rảnh, muốn tới gặp không?”
Phía dưới còn có thêm hai tin nhắn mới nhận, “Ổng cũng muốn gặp cậu lắm.”
“Bây giờ có ở nhà không? Ổng bận lắm, qua hôm nay chỉ sợ không có thời gian rảnh nữa đâu.”
“Đang ở nhà, nhưng mà anh của anh là ai?”
“Là ai?”
“( ಠ Д ಠ |||)” Thu Nguyệt Hoa Tinh chấn động, “Anh tôi không phải là nguyên soái đại tướng quân duy nhất hiện giờ thì còn ai vào đây?”
“Không quen biết.” (=_=) “Vì sao phải gặp hắn?”
Hôm nay bị làm sao?
Tự nhiên nói câu nào câu nấy kỳ quái vậy?
Chẳng lẽ nhắn lộn người?
Thu Nguyệt Hoa Tinh ngẩng đầu nhìn ID, không sai mà.
“Má ơi, cậu bị làm sao vậy?” (っ°Д°;っ) Thu Nguyệt Hoa Tinh mơ hồ, “Mất trí nhớ?”
Mất trí nhớ?
“Hôm qua còn khen tôi xinh đẹp động lòng người, vừa kéo vừa ôm người ta, hôm nay không nhận ra nữa?”
“…… Biến.”