Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liên tiếp hai lần bị bắt được, các bạn cho rằng nó sẽ từ bỏ?
Không hề, nó tiếp tục nằm sấp kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến nửa đêm, lúc này là lúc con người ngủ say như chết, hơn nữa nó đã quan sát cẩn thận, bình thường khoảng thời gian này Phương Dung không tỉnh táo nổi.
Cho nên nó tung ta tung tăng cởi quần áo, dè dặt áp sát từng một chút vào Phương Dung, dịch vào thêm một chút nữa, cuối cùng thân thể chạm thân thể.
Đương nhiên nó không thỏa mãn, trước tiên nhẹ nhàng quấn một chân lên eo Phương Dung, phát hiện hắn không có dấu hiệu tỉnh dậy mới gác một cánh tay lên, nó lùn hơn Phương Dung nhiều, động tác này thoạt nhìn tựa như nó miễn cưỡng ôm Phương Dung vào lòng.
Hơn nữa cơ thể hai người một trắng một vàng đối lập hết sức rõ ràng, dựa theo đạo lý nói hẳn là trắng bị vàng ôm vào ngực, hiện tại trực tiếp đảo ngược.
Phương Dung đưa lưng về phía nó, ban ngày hắn rất mệt hơn nữa trời sinh giấc ngủ tốt, theo quy luật thời gian một hai giờ sáng chính là khoảng thời gian ngủ sâu nhất, bị người kia vừa kéo vừa ôm cũng không phát hiện.
Phương Hoa được một tấc lại đòi hai bà trưng, thuận tay vuốt ngực hắn tay còn lại ôm hôn sau lưng hắn, động tác thân mật nhường này là thứ nó thích nhất, cảm giác giống như khoảng cách giữa hai người rất rất gần.
Nó hận không thể ôm Phương Dung khắc vào xương cốt, cõng ở trên lưng, một khắc cũng không muốn xa cách.
Đương nhiên Phương Dung sẽ không đồng ý.
Ngoài phòng ánh trăng êm đềm, trong phòng vang lên âm thanh ái muội, nó chỉ dám nhẹ nhàng sờ soạng mà thôi hơn nữa nó không biết kế tiếp phải làm gì.
Hết sức hối hận vì ngày trước không xem hết đoạn video, bây giờ ngày nào cũng có cảm giác bỏ lỡ một trăm triệu, thậm chí là bỏ lỡ 10 tỷ cũng có.
Phương Hoa thả nhẹ động tác, sợ lưu lại dấu vết mờ ám, lần trước không cẩn thận khiến hai điểm đỏ trước ngực sưng tấy, ngay ngày hôm sau đã bị tẩn một trận.
Còn may nó cẩn thận sờ mó dịu dàng thành thói quen, hơn nữa quá trình rất hưởng thụ...
Âu yếm thân trên người trong ngực xong thì Phương Hoa lưu luyến thu móng vuốt, gối đầu lên lưng hắn ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Phương Dung trở mình khiến nó tỉnh giấc.
(°ロ°)
Nó chuyển vị trí nằm đối mặt với Phương Dung vừa xoay người, không thể không nói loài người thật là giống loài thần kỳ, ngủ cũng không yên tĩnh, lắm lúc đạp cái chăn quăng cái gối hay thỉnh thoảng nói mớ dọa nó hoảng hốt nhảy dựng.
Qua một lúc lâu sau nó mới hoàn hồn tiếp tục ngủ, nghe nói còn có người mộng du tay đấm chân đá, may là Phương Dung không có.
Phương Dung đối mặt nó, vừa khéo thuận tiện để nó giở trò biến thái một hồi, cuối cùng thỏa mãn ôm nhau ngủ.
Mặt trời mọc ở đằng đông, ánh bình minh ló dạng.
Mặt trời vội vàng chạy show, hôm nay lại là một ngày bận rộn.
Người đầu tiên tỉnh dậy chính là Phương Hoa, nó dậy sớm không phải vì đi học mà là vì dọn dẹp tàn cuộc, phải để Phương Dung nghĩ rằng nó rất ngoan ngoãn ghé vào góc ngủ.
Nửa đêm ngày hôm qua nó ôm Phương Dung ngủ nhưng bây giờ đã biến thành Phương Dung dùng một cánh tay đè chặt nó, nó cẩn thận nhích từng chút một, mới vừa cử động một cái Phương Dung liền giật mình, tựa như muốn tỉnh dậy.
Phương Hoa không dám động đậy nữa.
Nếu hắn muốn như vậy thì được rồi, ôm trong chốc lát đi. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Lại ôm thêm một lát, ôm thêm lát nữa, ôm tới khi ánh nắng rọi qua khung cửa khiến Phương Dung tỉnh lại.
Hắn ngơ một hồi, khi hoàn toàn tỉnh táo lập tức đánh mông Phương Hoa liên tiếp mấy cái, Phương Hoa quyết định giả bộ ngủ.
Có đánh nữa em cũng không tỉnh, mặt âm hiểm-ing.
Phương Dung biết nó giả bộ ngủ nhưng hệt như câu nói nổi tiếng lưu truyền trên mạng: bạn vĩnh viễn không thể đánh thức người giả vờ ngủ.
Đừng đùa, hắn có biện pháp, “Nếu đánh không tỉnh thì vừa hay khiêng đi tắm.”
“(●﹏●)” Lập tức tỉnh.
Quả nhiên quá đơn thuần, nói vài câu liền trúng chiêu, hơn nữa lần nào cũng trúng.
“Còn không mau đi đánh răng rửa mặt.” Bởi vì phải chuẩn bị đồ cho nó đi học nên Phương Dung phải dậy sớm gần một hai giờ, mỗi ngày chuẩn bị cơm để nó mang theo và đưa nó đến bến đợi xe, may là buổi tối không cần ra đón về, tự nó biết đường về nhà.
Thẳng thắn mà nói nó quá ngốc, đoạn đường từ nhà đến bến xe rất ngắn mà không nhớ nổi, nếu Phương Dung không đưa nó đi thì nhất định chỉ qua vài phút sẽ thấy nó mày mò quay về, lí do chính là không tìm thấy bến đợi xe.
Theo lý thuyết, động vật họ mèo tương đối thông minh, bản lĩnh không thấp.
Thỉnh thoảng Phương Dung sẽ lên mạng tìm kiếm một chút, bởi vì không biết Phương Hoa thuộc loài động vật nào nên tra đại họ nhà mèo, Phương Hoa đã trưởng thành tứ chi không phát triển nữa, vì thế hắn mới tra họ nhà mèo, chắc là không khác nhau lắm?
Có một topic tương đối hot, chủ nhà hỏi mèo có thể nhớ đường hay không, phía dưới bình luận kiểu gì cũng có.
Lầu 2 với nickname Tiêu Tiền Như Nước: “Không đâu, ký túc xá bọn tôi ở tầng 5 phòng thứ nhất bên phải. Có vài lần bọn tôi dẫn hai bé mèo ra ngoài chạy bộ, nói thêm là kết cấu phòng ở đều giống nhau khiến hai bé mèo không nhận diện được, chạy một mạch tới phòng thứ nhất ở lầu 4 với lầu 6 rồi leo thẳng lên giường người ta ngủ!! Ngủ lang đó!!!!
Tự nhiên đi ngủ như nhà mình!!!
Hơn nữa ngủ rất say sưa!!!”
Vị cô nương này có oán niệm rất sâu.
Lầu 3 bất đồng ý kiến.
“Đương nhiên sẽ nhận ra!
Tôi có một người bạn vì nguyên nhân khó nói nên không thể tiếp tục nuôi mèo nữa, quyết định tiễn bé đi.
Bỏ bé mèo vào hộp rồi đậy nắp lại, lái xe tới nơi xa lạ cách nhà bảy tám km mới mở hộp ra, cho nó ăn bữa cuối liền bỏ đi, kết quả là ngày hôm sau bé mèo đó đã đứng trước cửa nhà.”
Bởi vì ý kiến không thống nhất nên hắn cũng không biết rốt cuộc họ mèo có nhớ đường hay không.
Đương nhiên bởi vì sợ Phương Hoa thật sự lạc đường không về nhà được nên phải bắt nó học thuộc số điện thoại cùng địa chỉ, hắn chưa yên tâm lại làm thêm một cái vòng cổ.
Phía trên viết: “Tôi lạc đường, xin hãy đưa tôi về nhà, người nhà sẽ báo đáp.”
Phía dưới là số điện thoại và địa chỉ, xã hội bây giờ chính là không có lợi ích thì không giúp đỡ thừa thải, vậy nên hắn mới nhắc tới thù lao, có tiền còn không giúp thì xác định cmnl.
Đương nhiên cũng sợ những thành phần không cần tiền mà cần sắc, đừng nhìn Phương Hoa mỏng manh mà nghĩ nó là đèn cạn dầu, cũng đừng trông mặt mà bắt hình dong với vẻ ngoài thoạt nhìn yếu đuối đó.
Phương Dung chuẩn bị xong cơm nước liền dẫn nó ra bến xe, sau khi nhìn nó lên xe thì trở về quán.
Mới sáng tinh mơ mà thời tiết đã oi bức như vậy, mới đi một chút mà ra không ít mồ hôi, trở về ngủ thêm chốc lát, đến 9 giờ hơn thì mở cửa quán và nấu cơm, bước chân thong thả bắt đầu làm việc.
Buổi sáng vẫn vắng vẻ như mọi ngày, giữa trưa lại vội đến chân không chạm đất, buổi chiều đóng cửa, Phương Dung đang định lấy mũ giáp ra thì đột nhiên có người gọi điện thoại cho hắn.
Phía trên hiển thị là bên không gian chuyển phát nhanh, hỏi hắn có ở nhà không, có người chuyển phát nhanh đồ vật cho hắn.
Phương Dung không hề mua gì cả, vậy nên phản ứng đầu tiên chính là báo cho bên kia rằng gửi sai người rồi, mãi sau khi xác nhận tên cùng địa chỉ và cả số điện thoại đúng là của hắn mới chuyển phát nhanh hàng qua.
Hiện tại chuyển phát nhanh chia làm hai loại, một loại không chờ nổi tự tới trạm không gian lấy, loại còn lại chính là chờ nhân viên đưa tới cửa.
Nhân viên chuyển phát nhanh đều là người máy, không nhận con người, cho nên rất đúng giờ, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Phương Dung nhận được một cái hộp, bên trong có hai gói đồ to.
Phía trên quả nhiên là tên của hắn, điện thoại cùng địa chỉ cũng trùng khớp, Phương Hoa có số điện thoại riêng, nếu có chuyển phát nhanh thì tự viết số điện thoại của nó rồi.
Làm gì điền số của hắn?
Rất kì lạ!
Hay là muốn tạo bất ngờ cho hắn?
Không đúng, chưa tới sinh nhật hắn, Phương Dung cân nhắc tới cân nhắc lui, quyết định trước tiên mở ra nhìn thử.
Hắn lấy chìa khóa rạch một đường trên băng dính, mở gói đồ.
Bên trong là một mũ giáp quân dụng, trên đỉnh mũ giáp viết tên của hắn, Phương Dung.
Cái này là cho hắn?
Phương Dung có chút sững sờ, loại mũ giáp quân dụng này chỉ có một nơi có, ngoại trừ quân khu ra hắn không thể đoán được là nơi nào.
Huấn luyện viên đưa tới?
Hay là Mạnh Tu Viễn?
Nói thật hắn rất cảm động, vừa lúc thiếu một cái mũ giáp, lập tức có người gửi qua.
Cứ mãi giành mũ của Phương Hoa rất xấu hổ, tuy Phương Hoa không để ý nhưng chính hắn cũng rất rối rắm, phàm là người nghèo mà cứ thích làm ra vẻ.
Hơn nữa mũ giáp này là của hắn, phía trên còn đánh số, mỗi quân nhân đều có một mã số, chứng tỏ huấn luyện viên không xem hắn là người đã rời quân khu.
Trong một chốc hắn không thể ngừng mơ mộng, ít nhất phải chơi đã rồi mới nói.
Bằng không cứ trả về như vậy rất mất mặt, không có chút tác dụng gì.
Huấn luyện viên chắc chắc hy vọng hắn tiến bộ rồi hẵng quay về, bằng không sẽ không gửi mũ giáp.
Phương Dung khó nén kích động, nhịn không được lập tức tiến vào lôi đài, trước mắt xuất hiện một đại sảnh cùng âm thanh máy móc đều đều, “Mời nhìn thẳng về phía trước, tiến hành rà quét tinh thần lực.”
Đây là yêu cầu phải thực hiện khi lần đầu tiên kích hoạt lôi đài, giống như quang não mới cần phải cài đặt mật mã, thứ nhất lưu tài khoản chính chủ, thứ hai lỡ may làm mất sẽ dễ tìm.
“Hoàn tất quá trình rà quét tinh thần lực, ngài có muốn cài đặt mật mã hay không?”
“Muốn.” Phương Dung chắc chắn muốn, có mật mã thì nếu không có mũ giáp bên người cũng có thể mượn của người khác.
Hoặc là giống như Phương Hoa, có mật mã lưu sẵn hắn có thể vào dễ dàng.
“Mời nhập tên tài khoản.”
“Tài khoản là……” Hắn đột nhiên dừng lại, vốn dĩ muốn đặt là Phương Hoa nhưng làm vậy thì rõ ràng đang show ân ái, hơn nữa vô cùng dễ dàng biết tài khoản này là của hắn.
Hắn không người ngu ngốc, dù sao Phương Hoa có rất nhiều người để ý, hơn nữa mỗi người đều khó đối phó, có tiền có quyền còn có tâm.
Vậy thì, “Bé quái vật.”
Quá bí ẩn, hẳn sẽ không bị phát hiện đúng không?
Tính ra cũng không bí ẩn lắm, còn để lại chút dấu vết, đợi lát nữa dùng tài khoản này nhắn tin cho Phương Hoa, không nhận ra thì cho mông nó nở hoa.
Hắn thầm nghĩ đến bộ dạng nó khi đó rồi tiến vào trò chơi, gửi yêu cầu thêm bạn tốt với Phương Hoa, xét thấy Phương Hoa không ở đây cho nên tự hắn đội mũ giáp của Phương Hoa lên rồi bấm chập nhận.
Sau đó bắt đầu lăn lộn ở khu tay mới.
Thật ra khu tay mới đều là một đám tay mơ, chỉ có các nhiệm vụ đơn giản phải làm, phí chút thời gian thì thăng cấp không khó.
Đương nhiên nỗ lực của hắn không hề uổng phí, hiện tại đã tăng tới cấp 7, hơn nữa tìm người khiêu chiến thắng không ít trận.
Khi hắn dùng tài khoản của Phương Hoa thi đấu thì ít nhất chỉ có bốn chục năm chục người có thể thi đấu, bởi vì hệ thống xem xét rất nhiều khía cạnh để sàng lọc đối thủ do đó không phải trận nào hắn cũng thua, chiến tích thắng trận vẫn có.
Bây giờ đột nhiên chạy vào khu tay mới liền không thích ứng kịp, hắn tung hoành ngang dọc đồng thời được đánh giá là cao thủ, đánh nhiều thắng nhiều, bất tri bất giác thắng bốn chục năm chục ván.
Ây da, sao tự nhiên kiếm tiền dễ quá vậy.
Phương Dung hưng phấn bừng bừng, lại đánh thêm hai trận, thẳng đến khi có khách mới dừng lại.
Dựa theo tốc độ này thì chẳng qua bao lâu liền có thể mua hai bộ quần áo.
Xào rau nấu cơm, một ngày làm việc không ngừng, chớp mắt đèn đường đã lên màu.
Phương Hoa ôm theo balo trở về, hôm nay lại về trễ, học bù quả thật thống khổ biết bao, không nhấc nổi tinh thần.
Giáo viên vừa nhìn liền biết, hình ảnh học sinh ba tốt nháy mắt bốc hơi.
Chắc hẳn nó đã mệt mỏi cả ngày dài, Phương Dung không chủ động nhắc tới chuyện lôi đài, giống như bình thường nấu cơm tắm rửa cho nó, tắm rửa xong hắn sẽ nói sau.
Mũ giáp bị hắn giấu trong tủ quần áo, Phương Hoa vừa mang mũ giáp ra hắn liền mang ra theo.
Cuộc sống này tương đối nhàm chán, đùa giỡn Phương Hoa cũng thú vị lắm.
Phương Hoa giống như ngày thường tiến vào trò chơi, có người gửi tin nhắn cho nó, là Thu Nguyệt Hoa Tinh hỏi nó ngày hôm qua làm gì mà không thèm rep?
Nó trả lời bằng một quả bom.
Lại nói tiếp quả bom trong trò chơi chỉ mang tính chất giỡn chơi mà thôi, có đôi khi nó không nghĩ ngợi gì cứ trực tiếp ném qua một quả bom nho nhỏ, dù sao cũng không tốn tiền mua.
Huấn luyện viên cũng gửi tin nhắn đến, “Gần đây thế nào?”
Như cũ, nó ném quả bom qua.
Đến phiên Phương Dung, Phương Dung gửi nó một gương mặt tươi cười, “(^_^)”
Đối phương cự tuyệt đồng thời ném một quả bom!
Bùm! Bom tạc, hung khói đầy mặt hắn.
“……”
Phương Dung ôm bom vẻ mặt khó nói thành lời, thử thách lần một thất bại.