Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Lâm cảm thấy trên gò má bỏng rát, chỉ có thể ngẩn ra nhìn bộ dạng như bà điên của Chu Xuân Mai.
Lúc này bà ấy trút bỏ vẻ ung dung điềm đạm hàng ngày, khuôn mặt đanh ác như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chu Hà Quang bên cạnh kéo lấy bàn tay đang hạ xuống lần nữa của bà ta, hét lớn:
- Chị! Bất quá là nó còn nhỏ không hiểu chuyện, chị chấp nó làm gì?
Ông Hàn Thạch ngồi ở một bên không có ý muốn can thiệp, im lặng có ý muốn nghe Chu Hà Quang nói tiếp.
Chu Xuân Mai không muốn buông tha, nhưng cũng nhìn ra bộ dạng chanh chua của mình lúc này rất khó coi, đành phải ngồi xuống, nhìn về phía Hàn Lâm rít qua kẽ răng.
- Đê tiện!
Ông Hàn Thạch hắng giọng khó chịu, lúc này bà ta mới chịu im lặng, nhưng mắt vẫn oán độc nhìn chằm chằm Hàn Lâm.
Hàn Lâm từ từ nhận thấy lời của Chu Hà Quang không thích hợp, cái gì gọi là "tuổi nhỏ không hiểu chuyện"? Cô suýt nữa bị ***** *** cơ mà?
Chỉ thấy Chu Hà Quang xoay qua ông Hàn Thạch, cất giọng ôn hòa:
- Anh rể, chuyện là thế này.
Đêm nay em uống có chút say, đang nằm nghỉ thì Hàn Lâm gõ cửa, nghĩ có chuyện gì nên em mở cửa cho nó vào.
Không nghĩ tới...nó tặng quà cho em, còn..
còn tỏ tình với em nữa!
Hàn Lâm nghe như sét đánh bên tai, phảng phất như lần đầu biết Chu Hà Quang, giống như không bao giờ ngờ tới lời này mà hắn có thể dùng giọng điệu chính nhân quân tử để nói như vậy.
Chu Xuân Mai lại nhổm dậy quát về phía cô.
- Vô liêm sỉ!
Cô há miệng muốn phản bác, nhưng ông nội ngăn lại.
- Để cho Hà Quang nói hết.
Rồi sao nữa?
- Em đương nhiên là từ chối, về vai vế em cũng không thể làm chuyện rối loạn luân thường đạo lý như thế.
Nhưng con bé rất cương quyết, còn cởi cả cúc áo muốn quyến rũ em.
Em say rượu, muốn từ chối nhưng không thể chống lại sự cương quyết của nó, muốn đẩy nó ra khỏi phòng nên mới xảy ra xô xát.
- Không, không phải như thế! Ông nói dối, ông là đồ dối trá!
Hàn Lâm chồm tới khàn giọng hét lên, tên khốn bỉ ổi này thế mà lại bóp méo sự thật, đổ hết tội lỗi lên người nạn nhân là cô.
Uất nghẹn khiến cô không thể thốt được thêm câu nào, chỉ biết khóc đến không thở nổi.
Dì Châu kéo cô lại, luống cuống vuốt lưng cho cô.
Tầm mắt ông Hàn Thạch đảo qua, cất giọng hỏi:
- Bà Châu, việc Hà Quang nói có đúng không?
Dì Châu lắp bắp, mắt nhìn Hàn Lâm rồi nhìn ba người còn lại.
Ông Hàn Thạch nghiêm nghị, ánh mắt Chu Xuân Mai nhìn chằm chằm cảnh cáo, Chu Hà Quang thì thong dong thoải mái.
Lúc nãy, Hàn Lâm mang cả người thương tích hoảng sợ gõ cửa phòng bà, khóc không thành tiếng bảo là bị làm nhục, nhờ bà gọi cảnh sát.
Bà luống cuống làm theo chưa hỏi rõ ràng.
Thế là đành phải trả lời :
- Thưa ông chủ, tôi lúc ấy đang ngủ, tôi ...!không biết.
Hàn Lâm vô lực tựa vào ghế, người duy nhất có thể làm chứng đứng về phía cô cũng không còn nữa.
Ông Hàn Thạch quay sang Chu Hà Quang, nhàn nhạt hỏi:
- Lời cậu nói có bằng chứng gì không?
- Con bé có tặng em một món quà, nhưng trong lúc tranh chấp đã bị vỡ rồi.
Anh rể, anh có thể lên phòng em để kiểm tra.
Nói xong, hắn khẽ thở dài ra chiều tiếc nuối.
- Em cũng không thể ngờ chuyện như vậy lại xảy ra.
Vốn dĩ nhớ tới tình bạn bè với Hàn Lập, muốn bồi dưỡng, chăm sóc cưng chiều nó như con gái ruột.
Ai ngờ lại khơi dậy chút tình cảm trái đạo lý này của nó.
Em thấy có lỗi với Hàn Lập và Mỹ Quyên quá..
Chu Hà Quang tuy là em trai của Chu Xuân Mai, nhưng hai người cách nhau gần hai chục tuổi, từ nhỏ đã theo bà ấy vào ở trong nhà họ Hàn, xem như là được ông Hàn nuôi nấng cùng ăn cùng lớn với Hàn Lập ba của Hàn Lâm.
Lại thêm ngày thường hắn ta có một bộ dạng quân tử lịch thiệp, lời nói lúc này thật sự rất đáng tin.
Hàn Lâm nhìn hắn ta bình thản buông lời dối trá, xem như hôm nay nhìn rõ bộ dạng mặt người dạ thú của hắn.
Cô quay sang ông nội, gấp gáp giải thích :
- Ông, ông phải tin cháu, chuyện này không phải như vậy.
Món quà đó là...
- Là sao? Cháu định nói không phải cháu muốn là tặng cho tôi? Vậy thì là tặng ai?
Nói xong, Chu Hà Quang nhìn cô, nở nụ cười khiêu khích.
Hắn ta dám chắc rằng cô sẽ không dám cho ông Hàn biết việc cô có tình cảm với học sinh nam trong trường.
- Tôi..
Hàn Lâm do dự.
Dù sao món quà này chỉ là tình cảm đơn phương của cô dành cho anh ấy, Cố Đình Lập thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô.
Nếu cô nói ra việc này, ông Hàn tất nhiên sẽ phái người đến điều tra, việc này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Cố Đình Lập.
Hơn thế, cô cũng không thể để anh lần đầu tiên biết về cô lại liên quan đến chuyện dơ bẩn nhục nhã này.
Nhìn thấy thái độ ngập ngừng của Hàn Lâm, ông Hàn tỏ vẻ thất vọng, bên kia Chu Xuân Mai nhướng mày đắc thắng, không quên châm dầu vào lửa.
- Không phải tôi đã nói với ông sao? Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, trên người nó chảy dòng máu lẳng lơ dụ dỗ của mẹ nó, đưa về đây khác nào dẫn sói về nhà, thứ phụ nữ...
- Chị! Chị càng nói càng quá đáng!
Chu Xuân Mai nhìn vẻ mất bình tĩnh của em trai, nhận ra mình nói chuyện mất phân tấc, chỉ nhìn Hàn Lâm xì khẽ khinh miệt.
Ông Hàn quay sang nhìn Hàn Lâm.
- Cháu có gì muốn giải thích không?
- Không có.
Hàn Lâm vô lực trả lời.
Cô chỉ là một cô gái mười mấy tuổi đầu chưa từng bước ra xã hội, đấu không lại con cáo già đê hèn kia.
Ông Hàn thở dài rồi cất giọng kiên quyết.
- Đã như vậy, chuyện này cũng nên kết thúc tại đây.
Đây là chuyện không vẻ vang gì, tôi hy vọng chỉ những người có mặt hôm nay biết.
Nếu tôi nghe việc này lan truyền ra ngoài, bất kể là ai cũng sẽ phải trả giá.
Vừa nói vừa quét ánh mắt từ dì Châu sang bà Chu Xuân Mai cảnh cáo.
Chu Hà Quang nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Hàn Lâm vẫn đờ đẫn im lặng không có phản ứng gì, căn phòng trở nên ngột ngạt vô cùng.
- Cháu muốn rời khỏi đây.
Giọng cô đột ngột vang lên, Chu Hà Quang mạnh mẽ ngước nhìn, mở miệng muốn nói gì đó nhưng bị Chu Xuân Mai kéo tay áo ra hiệu.
- Vì sao? Chuyện này xem như giải quyết xong.
Cháu vẫn là cháu nội của ta, không phải đi đâu hết.
- Cháu không muốn sống ở đây nữa, cháu muốn về nhà của bố cháu, ở đây không phải nhà của cháu.
Sự kiên quyết trong giọng nói kia rất rõ ràng.
Ông Hàn suy nghĩ hồi lâu, nghĩ rằng cô không thấy thoải mái khi chạm mặt Chu Hà Quang ở đây.
Nhưng ông cũng không thể mở miệng bảo cậu em vợ dọn đi ra ngoài được.
Cuối cùng ông Hàn cũng thỏa hiệp.
- Ta sẽ sắp xếp một chỗ ở khác cho cháu, sáng mai cháu cứ thu dọn đi.
Hàn Lâm không để ý đến ba người nữa, bước khập khiễng lên lầu, vào phòng chốt cửa lại.
Ngồi trên giường hồi tưởng cơn ác mộng vừa qua, cô chua xót nhận ra, tình thân có đôi khi chỉ đến vậy, sợi dây liên hệ ấy mỏng manh dễ vỡ đến nhường nào.
Một mình ngồi đến hừng đông, cô thu dọn chút quần áo mang theo lúc chuyển đến đây, lặng lẽ ra khỏi cửa nhà.
Ngước nhìn căn biệt thự đồ sộ nhưng lạnh lẽo trước mắt, cô cảm thấy cô độc, cũng có chút may mắn vì mình đã sớm thoát khỏi đây.
Kéo hành lý ra đường lớn, Hàn Lâm bấm điện thoại gọi cho Sở Nhiên, cô gái ở đầu dây bên kia vẫn còn ngái ngủ, tiếng "Alo" nhừa nhựa.
Hốc mắt Hàn Lâm nhanh chóng đỏ lên, mọi ấm ức tủi thân như nước vỡ đê kéo đến, cô bật khóc nức nở gọi:
- Sở Nhiên, Sở Nhiên!
Mười lăm phút sau, chiếc xe hơi của ba Sở dừng lại gấp rút, Sở Nhiên đầu bù tóc rối từ trong xe lao ra ôm chầm lấy cô..