Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Lâm?!
Tiếng gọi của Cố Đình Lập kéo Hàn Lâm về hiện tại, cô cố gắng khống chế đôi chân muốn bỏ đi khỏi chỗ này của mình, tự nhủ thầm:
"Không sao rồi, Hàn Lâm. Đã 12 năm trôi qua, ông ta đã không còn là người có thể làm cho mày bó tay không thể đánh trả như xưa kia nữa. Hàn Lâm ngày hôm nay cũng không phải cô gái bơ vơ ngây thơ ngày nào nữa ".
Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, Hàn Lâm quay sang hỏi Cố Đình Lập:
- Có chuyện gì ạ?
- Ông Chu đang chào hỏi em, em không nhận ra ông ấy hả?
Dù không thấy thoải mái nhưng Hàn Lâm một lần nữa bắt buộc mình phải đối diện với khuôn mặt dối trá của Chu Hà Quang. Cô nở một nụ cười lạnh nhạt.
- Ông Chu, đã lâu không gặp.
Chu Hà Quang có lẽ bất ngờ với khả năng kiềm chế cảm xúc của cô, có lẽ lão ta trông mong trong lần gặp này cô sẽ vì bất ngờ mà tỏ ra mất kiểm soát trước mặt Cố Đình Lập và khách khứa. Thật sự là để cho lão ta thất vọng mà.
Ngoài hai người bọn họ, nơi này vẫn còn hai người biết về sự việc năm đó.
Ông Hàn im lặng quan sát hai người, cảm thấy hài lòng vì cách xử lý bình tĩnh của cháu gái.
Bà Chu Xuân Mai thì nhìn về phía cô, nở nụ cười khinh thường nhưng lại không thể làm gì được. Ngày nào ông Hàn còn sống thì vẫn chưa đến lượt bà ta tác oai tác quái.
Chỉ có Cố Đình Lập nhận ra sự khác thường này của Hàn Lâm, anh kéo bàn tay đang nắm lại từ nãy giờ của hai người đặt lên đùi mình, bàn tay còn lại cũng bao trùm các ngón tay cô, vuốt ve nó nhẹ nhàng.
Ánh mắt của Chu Hà Quang tối đi mấy phần, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp đầy giả tạo trên mặt lão sắp không giữ được nữa. Từ lúc hai người bước vào cửa, tầm mắt của lão ta vẫn chưa hề rời khỏi bóng dáng Hàn Lâm, dĩ nhiên là cũng thấy bàn tay nắm chặt của họ.
Hàn Lâm nhận ra, giống như khiêu khích nhìn ông ta rồi tựa nhẹ vào Cố Đình Lập. Anh lập tức giãn bờ vai cho cô có chỗ dựa thoải mái hơn, ánh mắt nhìn về phía Chu Hà Quang có thêm chút nghiền ngẫm.
Hàn Lệ ngồi một bên nghe nói Chu Hà Quang sắp quay lại Hàn thị để nhận chức vụ trong Hội đồng quản trị tập đoàn, bà ta lập tức có chút nôn nóng.
- Cha ơi, cậu nhỏ vừa quay về nước đã có thể tiến vào Hội đồng quản trị của Lập Hằng rồi. Nếu vậy thì có phải cha cũng nên cho đứa con rể duy nhất của cha một chỗ cắm dùi không?
Vừa nói, Hàn Lệ vừa đẩy vào người Châu Cẩn Văn đang ngồi bên cạnh. Châu Cẩn Văn ngày thường luôn chịu lép vế trước vợ nên dù thấy hành động tị nạnh này của vợ có chút không ổn nhưng cũng không dám phản đối, chỉ biết xấu hổ cười trừ.
Em trai bà ta là Hàn Thiết đang chán đến chết ngồi ngáp dài trên chiếc ghế bên cạnh. Hàn Thiết năm nay mới hơn 40 tuổi, nhưng vóc dáng xồ xề ục ịch, nhìn còn có vẻ già hơn cả Chu Hà Quang. Đó cũng là hậu quả của lối sống buông thả, ăn chơi trác táng từ thời thanh niên đến giờ.
Hơn nữa, từ khi Hàn Lập mất đi, trong mắt người thiếu đầu óc như ông ta thì địa vị người thừa kế duy nhất của ông ta đã quá vững vàng rồi. Thế nên không tỏ ra chút quan tâm, quay sang cười cợt Châu Cẩn Văn
- Kiếm một chỗ trong đó? Với khả năng của anh rể ư? Ha ha ha!
- Mày đừng có quá đáng. Anh rể mày dù có bất tài cỡ nào vẫn hơn phường giá áo túi cơm, phóng đãng vô dụng như mày. Mày xem mày bao nhiêu tuổi rồi, còn tìm mấy con ả nhỏ tuổi hơn cả con đẻ của mình để rước về nhà?
- Chị lo cho bản thân chị kìa, quản chồng chị cho chặt vào, kẻo có ngày nào đó phải ôm đầu khóc hận.
Hàn Liệt còn định nói gì đó nhưng bị cô gái bên cạnh kéo tay ra hiệu ông ta nhìn về phía ông Hàn, thế nên ông ta nhìn về người anh rể đang thu mình một góc xì khẽ:
- Giả heo ăn hổ!
Hàn Lệ tuy tính tình có chút chanh chua nóng nảy nhưng cũng có chút thông minh, bà ta biết em trai mình tài cán có hạn nên sợ Lập Hằng rơi vào sự khống chế của Chu Hà Quang, có ý muốn chồng mình vào chiếm một chỗ trong Hội đồng quản trị.
Hàn Lâm mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ đấu đá, chỉ muốn mau chóng kết thúc cái bữa tiệc như trò hề này.
- Đủ rồi! Các người cảm thấy ồn ào chưa đủ sao?
Bên kia ông Hàn kịp thời cắt ngang cuộc khẩu chiến này, cả hai đứa con không có đứa nào khiến ông vừa mắt cả.
Bữa tối nhạt nhẽo cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Lâm bước ra cửa biệt thự, đứng bên ngoài chờ Cố Đình Lập đi lấy xe trong bãi ra, cô muốn mau chóng rời khỏi bầu không khí khó thở này.
Một bóng người đứng sát bên cô, cất giọng chế giễu.
- Nhiều năm không gặp, cô càng ngày càng mĩ miều hấp dẫn. Rốt cuộc cô đã đạt thành ước nguyện, vẫn đến được với nó. Hạnh phúc sao?
Hàn Lâm nhìn người đàn ông trung niên bên ngoài đạo mạo nhưng tâm địa dơ bẩn biến thái bên cạnh, cô xiết chặt quai chiếc túi xách, trên mặt là nụ cười tự mãn, kéo dài giọng.
- Đương nhiên...cực- kỳ - hạnh -phúc.
- Vậy cô nghĩ, nếu Cố Đình Lập biết về chuyện năm đó cô quyến rũ tôi, cuộc hôn nhân này của các người sẽ còn lại gì không?
Hàn Lâm nhìn Chu Hà Quang như nhìn một con rắn độc đang phun chiếc lưỡi hù dọa, không nhịn được bật cười.
- Ông nghĩ tôi vẫn là cô thiếu nữ ngây thơ mười hai năm trước, sẽ tin vào lời uy hiếp này của ông? Ông muốn nói thì cứ tự nhiên. Nhưng trước đó hãy suy nghĩ kỹ xem phải giải thích với ông nội tôi thế nào đi. Dù cho nhà họ Hàn không đem đứa cháu nội như tôi đặt vào mắt, nhưng ông nội sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai làm tổn hại đến danh dự của cái nhà này đâu.
- Ông ấy sẽ không làm gì tôi.
Hàn Lâm cười lạnh lùng.
- Ông chắc chứ? Ông ấy có thể vì thanh danh mà từ bỏ đứa con trai, đứa cháu ruột thịt của mình. Một cậu em vợ ăn nhờ ở đậu thì có là cái thá gì đâu?
Lời nói đầy khinh thường này chọc đúng điểm yếu của Chu Hà Quang, từ nhỏ đến lớn mặc dù ông Hàn nuôi nấng hắn không khác gì con ruột, nhưng hắn biết trong mắt ông Hàn và người khác, hắn vĩnh viễn là người ngoài.
Đã thế, từ nhỏ Chu Xuân Mai lại luôn dạy rằng hắn phải phục tùng, phải nhường nhịn Hàn Lập. Từ thời ấu thơ đến khi trưởng thành, hắn chỉ là cái bóng của cậu ấm Hàn Lập, bảo hắn làm sao cam tâm cho được?
Chu Hà Quang trừng mắt nhìn Hàn Lâm rồi xoay người quay vào nhà.
Hàn Lâm hít sâu một hơi, nhìn bầu trời âm u. Cuộc sống bình yên của mình xem ra đến hồi kết rồi, cô phải chiến đấu để bảo vệ những gì mình vất vả có được hôm nay.