Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Đình Lập dạo này chỉ tiếc không thể phân thân làm ba làm bốn. Vừa phải vận hành Trung Thiên hiệu quả lại phải chạy tới chạy lui xử lý một số sự vụ quan trọng của Lập Hằng thay vợ yêu, bận sứt đầu mẻ trán vẫn đảm bảo ngày hai buổi nấu cháo thịt đều đặn cho vợ bầu.
Hàn Lâm với khẩu vị dở dở ương ương của mẹ bầu giờ đây lại rất thích cái vị cháo thịt nhạt thếch của anh, các món dinh dưỡng khác chỉ động đũa rồi thôi, thế nhưng món cháo do nhà nấu mang theo thì một lần có thể ăn hai chén. Cô thường hay than thở với Sở Nhiên, đứa bé chưa ra đời đã biết nịnh nọt bố nó, đợi nó chào đời thì mẹ nó dĩ nhiên sẽ bị tụt xuống một bậc rồi.
Vốn dĩ Hàn Lâm đã khó khăn trong việc sinh con lại xảy ra vụ việc xảy thai lần trước, lần mang thai này cũng mang đến nhiều nguy cơ khiến Cố Đình Lập không thể yên lòng, lúc nào anh cũng căng thẳng và nơm nớp lo sợ.
Toàn bộ nhân viên nữ của Trung Thiên giờ đây đã biết nguyên nhân vì sao sếp tổng cho lót thảm toàn bộ lối đi và hết sàn nhà tầng hai mươi bảy, đó là bởi vì bà chủ mang thai. Cho nên mỗi buổi sáng sớm nhìn thư ký Hàn ung dung đi phía trước còn sếp tổng bận bịu tay xách nách mang bước vào thang máy thì bọn họ cũng chỉ biết chép miệng cảm thán vận số của mỗi người quá khác nhau. Ai có thể nghĩ người vốn mang tính khí xa cách như tổng giám đốc Cố khi sa vào tình yêu có thể biến thành người chồng chu đáo và gần gũi như vậy.
Văn phòng tổng giám đốc giờ đây còn kiêm thêm chức năng phòng an dưỡng. Mỗi buổi sáng thì sếp sẽ tháp tùng phu nhân đến giám sát kiêm nghỉ ngơi, dù bận họp hành cũng sẽ đặt cô ấy dưới tầm mắt quan sát của mình. Buổi trưa, anh sẽ rút ra thời gian cùng dùng bữa với cô, tranh thủ lúc Hàn Lâm ngủ sẽ giải quyết nhanh công việc để về nhà sớm lăn vô bếp nấu cháo.
Một tuần hai buổi, Cố Đình Lập sẽ đưa cô đi dự họp Hội đồng quản trị của Lập Hằng để nhìn anh xử lý một số sự vụ và quyết sách quan trọng của tập đoàn, sau đó đi khám thai theo lịch hẹn.
Vị bác sĩ theo dõi thai kỳ của Hàn Lâm còn rất trẻ, họ Tần. Cố Đình Lập nhìn anh ta, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến khuôn mặt nhăn nhó của đội trưởng Tần Tranh. Nhưng nét mặt vị bác sĩ này nhu hòa hơn, kiểu vẻ đẹp thanh tao trí thức, phong thái từ tốn đĩnh đạc khiến người khác ít khi chú ý đến tuổi đời còn trẻ của anh ta.
- Sức khỏe của vợ anh vốn đã yếu, lần lưu thai trước và chuyện xảy ra gần đây đã gây tổn thương không nhỏ đến sức khỏe sinh sản. Cần phải chú ý đặc biệt trong giai đoạn đầu và cuối thai kỳ, lúc nào cũng phải có người bên cạnh để xử lý tình huống khẩn cấp. Đây là số điện thoại của thầy tôi, nếu như anh muốn được tư vấn chuyên sâu hơn thì có thể liên hệ với thầy.
Có lẽ bác sĩ Tần nhìn ra được vẻ e ngại của Cố Đình Lập khi thấy tuổi đời quá trẻ của anh ta, muốn để hai vợ chồng Cố Đình Lập yên tâm hơn thôi. Thái độ này khiến Cố Đình Lập rất hài lòng, liền mở miệng nói không cần rồi đỡ cô đứng dậy.
Hai người đang định đi ra cửa thì một cô bé chừng bốn năm tuổi mặc bộ đồng phục bệnh nhân nhỏ xíu chạy ào vào, thiếu chút nữa va vào Hàn Lâm làm Cố Đình Lập sợ toát mồ hôi.
Bác sĩ Tần nghiêm khắc nhắc nhở:
- Linh Chi, cháu đi đường phải chú ý, thiếu chút nữa cháu đã làm cô ấy bị thương rồi đấy.
Miệng thì trách cứ nhưng vòng tay đã dang ra ôm lấy bé bế lên. Cô bé con nghe hiểu, nhìn về phía Hàn Lâm cất giọng ngọt ngào.
- Cô ơi, cháu xin lỗi. Lần sau cháu sẽ đi chậm ạ!
Hàn Lâm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé lại nhìn bác sĩ Tần đang bế Linh Chi, ngạc nhiên hỏi anh:
- Con gái của bác sĩ ạ?
Bác sĩ Tần ngớ người, trong đôi mắt có vô số cảm xúc đan xen, anh ta nhìn đứa bé trên tay rồi lắc đầu nhanh chóng:
- Không phải, một bệnh nhi có duyên gặp mặt thôi.
Hàn Lâm được Cố Đình Lập dìu ra khỏi cửa, vừa đi vừa lầm bầm:
- Mắt với miệng giống thật mà, phải không ông xã?
Cố Đình Lập mải quan sát đường đi phía trước, ậm ừ trả lời cô:
- Phải, đương nhiên là phải, bà xã anh nói gì cũng đúng.
Hàn Lâm nhận ra thái độ chiếu lệ của anh bèn vươn tay cấu nhẹ bên hông anh:
- Anh chỉ có nói phét là giỏi.
- Anh kiếm tiền cũng giỏi, nấu cháo cũng không tệ nữa mà.
Thái độ tranh công khoe mẽ của anh khiến cô bật cười, tâm tình u ám sau buổi gặp mặt bác sĩ được xua tan phần lớn, la hét muốn ăn lẩu cay. Cố Đình Lập phải ra sức dụ dỗ, thậm chí mang bà ngoại ra dọa thì cô mới chịu để yên.
Buổi tối, Cố Đình Lập nhìn cô vợ mỏng manh đang ngủ say bên cạnh, lúc này mọi lo lắng mới bắt đầu trỗi dậy trong anh. Anh biết cô khát khao một đứa bé để làm cuộc hôn nhân của họ thêm trọn vẹn, nhưng khi phải mạo hiểm tính mạng thế này thì anh thấy hơi hối hận.
Cô không chỉ là người ngủ bên gối anh cả một đời mà bây giờ còn sắp là mẹ của con anh, đứa bé đang thành hình trong bụng chính là kết tinh tình yêu của họ, là hạnh phúc viên mãn đời này của anh và cô. Thế nên chỉ cần vượt qua mấy tháng trời phập phồng lo sợ nữa, bọn họ sẽ có một mái gia đình đúng nghĩa.
Mang theo nụ cười hy vọng, cuối cùng anh cũng chìm vào giấc ngủ say, bỏ qua lần máy động đầu tiên của đứa trẻ.