Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Himee
Vài ngày sau, đội Bạch Sư nói lời tạm biệt với nhóm nhân vật chính.
Vân Sanh kéo Vân Đào nói chuyện rất lâu, đến khi phải nối lời chia tay, Vân Sanh cuối cùng cũng hỏi những lo lắng của cô: “Chị thấy em mấy ngày nay hơi thất thần, có chuyện gì sao?”
Trong đội Bạch Sư đều là đàn ông, nên cô cảm thấy bất an. Nhưng với thực lực cấp mười của Đào Đào, bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc bắt nạt cô ấy.
Vân Đào lắc đầu, “Em không biết.”
“Có là có, không có là không có, không biết là cái gì?”
“Hình như em đã quên mất một vài chuyện.” Vân Đào vô thức xoa xoa con thỏ nhỏ trên cổ tay mình, xúc cảm xa lạ, cô cảm thấy thứ mà cô thường xuyên xoa trước kia phải là thứ gì đó nhỏ hơn và trơn nhẵn hơn.
“Hình như?”
“Ừ.” Vân Đào không thể giải thích được, “Em còn có nhiều điều không thể nói rõ được.”
Ví dụ như nước biển trong không gian, cô là người sợ nước, làm sao có thể cất nước biển vào không gian? Cô đừng lấy nước biển ra, sau đó ma xui quỷ thế nào lại chìm vào trong nước biển, cô không những không cảm thấy sợ hãi mà còn không chỉ không cảm thấy sợ hãi mà còn bơi lội thỏa thích.
Cô đã hỏi hệ thống, nhưng hệ thống ấp úng nói nó cũng không biết, nó nói có lẽ là lúc nó quay về tổng bộ thăng cấp Vân Đào đã tự mình thu vào.
Cô cũng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Ví dụ, trên bức tường ảnh trong xe, không thể giải thích được có một số khoảng trống gắn vừa ảnh khác.
Vân Sanh nghe Vân Đào nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Đào Đào, trạng thái này của em giống như bị hệ tinh thần tấn công vậy.”
Hệ tinh thần tấn công?
“Em cũng biết Lệ Sính là dị năng hệ tinh thần, vì thế chị cũng biết một chút về tinh thần tấn công. Tình trạng này của em giống như có người cưỡng xóa đi một phần ký ức, nhưng từng tồn tại chính là từng tồn tại. Dù ký ức có bị xóa đi thì những thứ đã tồn tại vẫn sẽ để lại dấu vết, cho nên em mới cảm thấy hiện thực không khớp với ký ức.”
Nhịp tim Vân Đào đập nhanh, tai cô bắt đầu ù đi.
Trực giác mách bảo cô rằng đây là sự thật, cô đã bị người ta xóa đi ký ức. Cô là người dị năng cấp mười, ai có thể xóa đi ký ức của cô?
Hệ thống? Hay là Thiên Đạo?
“Hệ thống, cút ra đây cho tao!”
Tiếng hét giận dữ của Vân Đào vang lên, khiến dữ liệu hệ thống run lên ba lần, “Mi không định giải thích cho tao sao?”
Hệ thống: [ Là Thiên Đạo làm, không phải tôi! ]
“Ha!” Vân Đào tức đến bật cười, “Thì ra mi cũng biết.”
Câu này của Vân Đào là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Hệ thống không lên tiếng, giả chết.
Vân Đào lật cổ tay, lộ ra thời gian đếm ngược, tuổi thọ hiển thị trên đó chỉ còn lại sáu ngày, ha, thảo nào hệ thống không ngừng giục cô bảo đội Bạch Sư rời đi, giục cô tranh thủ thời gian làm tình với bọn họ, hóa ra tuổi thọ của cô chỉ còn lại có sáu ngày.
“Tao biết mi vẫn luôn lưu trữ dữ liệu, phát lại ký ức đã mất của tao, nếu không mi tự nhìn sáu ngày tuổi thọ về số không đi.”
Hệ thống: [ Ký chủ, Thiên Đạo xóa đi ký ức của cô là vì tốt cho cô, tôi gạt cô cũng vì tốt cho cô, cô quên đi được không? ]
[ Hơn nữa cô thật sự cam lòng sao, khó khăn lắm cô mới thay đổi được vận mệnh của Bạch Sư, cô thật sự cam lòng bỏ lại bọn họ rồi đi tìm chết vì một đoạn ký ức không biết là tốt hay xấu sao? ]
“Hóa ra hệ thống của mình có thể giúp người khác lừa dối mình dưới danh nghĩa “vì tốt cho mình”.” Vân Đào chậm rãi nhắm mắt lại, [ Có phải cậu đã giấu tôi điều gì đó từ rất lâu rồi không? ]
Hệ thống: [ Tôi… không có…] hai chữ sau nhỏ như muỗi kêu.
“Ha ha! Thật là nực cười, tao mù quáng tin tưởng nội dung cốt truyện nguyên tác, vì thế đã hại Ôn Đông và Bạch Sư mang tội danh kẻ thù chung của nhân loại. Sau đó tao lại làm gì? À, tao lại bắt đầu mù quáng tin tưởng mi, tin tưởng mi là hệ thống của mình, tin tưởng mi sẽ luôn đứng về phía tao, kết quả thì sao?”
[ Ký chủ, không phải, tôi sai rồi, cô đừng như vậy, tôi sợ lắm! ]
“Hệ thống, người nên sợ là tao mới phải.” Vân Đào lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Vân Sanh bất lực nhìn tinh thần Vân Đào suy sụp với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, “Đào Đào, em làm sao vậy?”
“Em không sao.” Vân Đào lắc đầu đứng dậy, nở một nụ cười mệt mỏi với Vân Sênh, “Chị, em phải đi đây, chị và anh rể nhất định phải sống thật tốt, tương lai của thế giới này còn phải dựa vào các chị.”
Không đợi Vân Sanh trả lời, Vân Đào xoay người rời đi, tốc độ của cô rất nhanh, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt Vân Sanh.
Diệp Hào đang đợi cô ở ngã tư, hắn tiến lên đón cô, nụ cười trên mặt dừng lại sau khi nhìn thấy tình trạng của Vân Đào, “Đào Đào?”
Vân Đào chạy vào trong vòng tay của Diệp Hào, trán áp vào ngực Diệp Hào, “Diệp Hào, em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.”
Diệp Hào khẽ hôn lên tóc Vân Đào, “Không nỡ rời xa chị gái sao? Kỳ thật chúng ta có thể ở lại thêm hai ngày nữa.”
Vân Đào lắc đầu, không nói gì.
Diệp Hào thấy cô thật sự mệt mỏi, tạm thời đổi Hummer thành xe RV, để Vân Đào nghỉ ngơi trong phòng ngủ của xe RV.
Vân Đào nằm trên giường, bất động hồi lâu.
Những ký ức bị mất có quan trọng không? Có quan trọng hơn đội Bạch Sư không? Quan trọng hơn mạng sống không?
Đây không phải là thứ có thể so sánh được.
Vân Đào cảm thấy mình đã bị Thiên Đạo sỉ nhục, bị hệ thống phản bội.
Tại sao Thiên Đạo lại xóa ký ức của cô, tại sao hệ thống lại lừa dối cô?
Nếu ngay cả ký ức cũng không đầy đủ, cũng không làm được thật, vậy thế giới và cuộc sống này có thể được coi là thật không? Liệu những gì cô đã trải qua và sắp sửa trải qua còn có ý nghĩa sao? Dù sao tất cả cũng có thể thay đổi rồi xóa bỏ, không phải sao?
Hệ thống; [ Ký chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ chuyển dữ liệu ký ức cho cô, cô đừng giận tôi nữa có được không? ]
Vân Đào: “Tao còn có thể tin mi sao? Những gì mi đưa cho tao là sự thật sao?”
Hệ thống: […] toang rồi toang rồi toang rồi, ký chủ đã hoàn toàn mất niềm tin vào nó rồi.
[ Có phải thật hay không, cô có thể tự phán đoán sau khi xem nó ] Hệ thống không đợi Vân Đào đáp lại, mà cưỡng chế truyền dữ liệu cho Vân Đào.
Sở dĩ nó giúp Thiên Đạo giấu diếm, đương nhiên là vì quên đi là lựa chọn tốt nhất với ký chủ, đây là kết quả của việc phân tích chương trình tích hợp của nó.
Bây giờ kết quả mà nó phân tích ra được là khôi phục ký ức cho ký chủ.
Nhưng nó không biết, dữ liệu không bao giờ có thể mô phỏng và trải nghiệm những cảm xúc chân thực như của con người.
Ở lúc hệ thống cho rằng sau khi Vân Đào khôi phục ký ức về Lam Chu, hoặc cô sẽ không đau buồn mà sẽ sống thật vui vẻ như lời cô ấy nói với Lam Chu, hoặc hoặc sẽ khóc lóc, tinh thần sa sút một thời gian rồi sống tiếp, giống như khi Lam Chu biến mất lúc trước.
Ai ngờ Vân Đào hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nó, cô yên lặng xem hết toàn bộ ký ức, sau đó cuộn mình ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này kéo dài năm ngày năm đêm, lúc này thời gian đếm ngược tuổi thọ của cô chỉ còn chưa tới hai mươi bốn giờ, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Vân Đào rơi vào ác mộng, không thể tỉnh lại được.
Cô ngủ say không liên quan gì đến cơ thể, dị năng ánh sáng cũng không có tác dụng.
Hệ thống gấp đến độ xoay vòng, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nếu ký chủ vẫn không tỉnh lại làm tình để bổ sung tuổi thọ, thì cô ấy sẽ chết thật đấy.
Làm thế nào để đánh thức cô ấy bây giờ?
Mắt thấy tuổi thọ dần dần giảm xuống, hệ thống cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, bỏ đi, vi phạm quy tắc thì vi phạm, còn hơn là ký chủ chết ở trong tay mình.
Hệ thống điều chỉnh âm thanh, mô phỏng giọng nói và ngữ điệu của Lam Chu, [ Đào Đào, anh đã trở lại rồi đây, em có thể mở mắt ra nhìn được không? ]
Hệ thống lặp đi lặp lại gọi Vân Đào, chưa đầy nửa tiếng sau cuối cùng đã nhìn thấy ý thức của Vân Đào dao động, nó chớp lấy cơ hội: [ Ký chủ, tôi có cách để Lam Chu trở lại, cô tin tôi đi, cô đã ngủ được năm ngày rồi, tuổi thọ chỉ còn lại 19 tiếng, thời gian không còn nhiều nữa, cô mau tỉnh lại đi! ]
“Thật… Thật sao?”
Hệ thống nhận được phản hồi, liên tục nói thật, [ Đương nhiên là thật rồi, cô còn nhớ chuyện tôi quay về tổng bộ nhân lúc cô ở cùng đội Hỏa Chủng không? Lúc đó tôi mới biết Lam Chu là Thiên Đạo, bởi vì tôi sợ bị Thiên Đạo tiêu diệt, nên mới mặt dày xin một đạo cụ vì cô. ]
Khi đó, nó không chỉ xin đạo cụ thay Vân Đào, mà còn xin sao lưu dữ liệu của mình. Nếu nó và Vân Đào bị Thiên Đạo giết chết trong thế giới tiểu thuyết này, bọn họ có thể được “hồi sinh” ở tổng bộ, sau đó tiến vào thế giới tiểu thuyết tiếp theo.
Đạo cụ này gọi là sao chép, nó có thể sao chép mọi thứ. Nếu cô bị Thiên Đạo giết chết, hoặc cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng không thể dùng được nữa, tôi có thể dùng sao chép để sao chép cơ thể của cô từ một thời điểm trong quá khứ, sau đó chuyển ý thức của cô vào đó trước khi nó tiêu tan. Cô mới được sao chép, mà mới phục chế ra ngươi, ngoại trừ cơ thể là mới, về bản chất giống hệt cô.”
Cũng chính vì sự tồn tại của sao chép, nên hệ thống mới có thể đồng ý dùng tuổi thọ để tạm thời ngăn chặn phản ứng cắn trả khi cưỡng chế thăng cấp của cô. Nếu cơ thể Vân Đào không thể chịu đựng được sau khi áp chế thất bại, nó có thể dùng sao chép “hồi sinh” Vân Đào.
[ Chắc cô đã đoán được, tôi có sao chép Lam Chu từ trong trí nhớ của cô. ]
Tất nhiên điều này là vi phạm quy tắc. Đạo cụ xin cho ký chủ, chỉ có thể dùng trên người ký chủ.
“Sao chép từ trí nhớ của tao… nhưng đó vẫn là anh ấy sao?”
[ Ký chủ, sao chép chỉ có thể sao chép cơ thể Lam Chu từ trong ký ức của cô, nhưng ý thức thì không thể sao chép được, dù sao đó chỉ là ký ức của cô. ]
[ Nhưng ý thức của Thiên Đạo được hình thành khi tiểu thuyết thế giới bắt đầu, mặc dù nội dung cốt truyện sụp đổ, Thiên Đạo bị tiêu diệt, nhưng ý thức của anh ta vẫn lan rộng khắp thế giới toàn bộ thế giới, sẽ không hoàn toàn biến mất trong một thời gian. nhất thời nửa khắc là sẽ không hoàn toàn biến mất. Nếu cô có thể mang theo cơ thể đã được sao chép đi du lịch thế giới, để anh ta hấp thu càng nhiều ý thức phân tán, Lam Chu có lẽ có thể tỉnh lại.]
Vân Đào cười khổ, “Hệ thống, mi có chắc đây không phải là mi bịa ra để tao tỉnh lại đấy chứ?
Hệ thống: [ Huhuhu, ký chủ, cô có thể nghĩ như vậy thật tốt quá! Nhưng tôi thật sự không phải bịa để lừa cô đâu, những gì tôi nói đều là sự thật.]
[ Ký chủ, cô dịch sang một bên đi, bây giờ tôi sẽ sao chép Lam Chu cho cô! ]
Vân Đào dịch sang một bên, không phải cô tin vào hệ thống, cô chỉ nghĩ lỡ như, lỡ như những gì hệ thống nói là sự thật thì sao?
Ngay lúc cô lơ đãng một hai giây, một vòng xoáy màu xanh đột nhiên xuất hiện trên không trung bên cạnh cô, một bóng người rơi ra từ trong xoáy nước, đáp xuống bên cạnh cô, phát ra tiếng động va chạm như thân thể thật.
[ Ký chủ, cô xem đi, tôi không có lừa cô! ]
Vân Đào kinh ngạc nhìn người nằm bên cạnh, thật sự là Lam Chu. Lông mày, môi mũi, tóc trắng, áo choàng trắng, ngay cả mùi hương của đại dương tỏa ra từ trên người hắn.
Cô thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lam Chu, nghe được tiếng hít thở trong trẻo của Lam Chu, chân thật đến mức giây tiếp theo hắn sẽ mở mắt, mỉm cười gọi cô: Đào Đào.
Vân Đào vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lam Chu, xúc cảm quen thuộc khiến cô bật khóc: “Lam Chu, anh tỉnh lại đi.”
Lam Chu không tỉnh lại, cũng sẽ không nở nụ cười gọi tên cô.
“Làm cách nào tao mới thu thập được ý thức của anh ấy? Chỉ cần đưa anh ấy đi khắp nơi thôi sao?”
[ Ừ, tốt nhất là nên đến những nơi mà anh ấy thường xuất hiện và ở lâu chỗ đó. Những nơi này rất có vẫn còn ý thức của anh ấy lưu lại, còn có những nơi ít người đi tới, chẳng hạn như núi sâu, khe suối. ]
“Khoan đã, ý của mi là những nơi anh ấy ở càng lâu thì khả năng tồn tại ý thức càng lớn phải không?”
[ Đúng vậy. ]
“Vậy nếu đó là thứ mà anh ấy thường xuyên đeo trên người thì sao?”
Hệ thống: [ Đương nhiên…ahhhh, con thỏ nhỏ, ký chủ, con thỏ nhỏ! ]
Đôi tay Vân Đào kích động run lên, cô cở bức tượng gỗ hình con thỏ nhỏ từ trên cổ tay xuống, đeo vào cổ tay Lam Chu, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của Lam Chu, mong chờ giây tiếp theo hắn có thể mở mắt.
Nhưng một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, Lam Chu vẫn không có động tĩnh gì. Trái tim Vân Đào dần nguội lạnh.
[ Ký chủ, ngươi đừng vội, dù sao đây cũng không phải ý thức hoàn chỉnh, không thể tỉnh lại nhanh như vậy được. ]
Khí lực toàn thân Vân Đào giống như bị rút hết, cô nằm lên ngực Lam Chu, áp tai vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn, “Lam Chu, anh sẽ tỉnh lại, em biết anh sẽ tỉnh lại.
“Đào Đào.”
Vân Đào biết mình đang ảo giác, nhưng vẫn theo phản xạ ngồi dậy nhìn Lam Chu, ai ngờ tầm mắt trực tiếp đối diện với đôi mắt xanh trong veo.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 137 ★彡
🌷 Hoàn chính văn 🌷
———————————-
Đôi lời của tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc, sau này sẽ cập nhật phiên ngoại, có thịt ngọt ngào, nhưng thời gian cập nhật không chắc chắn lắm. Cuốn truyện này được viết dưới sự xốc nổi nên sẽ có rất nhiều thiếu sót, đặc biệt là trong đoạn sụp đổ. Cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ~
Đôi lời của edit: Cuối cùng thì câu truyện đã kết thúc rồi, lúc này đây trong lòng mình có rất nhiều cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Mình mong rằng, bộ truyện sẽ mang đến cho mọi người những phút giây đọc truyện thoải mái, vui vẻ, giải tỏa mọi sầu não. Chắc hẳn cũng có nhiều chi tiết sạn, lấn cấn, nhưng mình hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người. (♡˙︶˙♡)
Đây là bộ truyện đầu tiên mình hoàn thành, cũng là bộ đầu tiên mình làm trong thời gian ngắn như vậy. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Himee trong mấy tháng vừa qua, những like và bình luận của mọi người đã tiếp thêm động lực cho mình, Himee thật lòng cảm ơn mọi người rất rất nhiều. Hẹn gặp mọi người trong chuyến hành trình tiếp theo.ヽ(^o^)丿Chúc mọi người có thật nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ và luôn gặp may mắn trong cuộc sống. (♡˙︶˙♡)
31/5/2024 – 2/8/2024