Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Bình Trắc, tại sao vậy? Chẳng phải chúng ta rất hợp nhau sao? Vân Đào nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Không phải Vân Đào ghét Úy Lý, chỉ là so sánh thì cô chắc chắn quen thuộc Tô Bình Trắc hơn một chút, hơn nữa, trước bữa ăn, cô còn cào vài vết trên cánh tay Úy Lý…
Chết mất thôi, mấy ngày nay không thể sống được nữa.
Vân Đào bực bội đi vào phòng tắm tắm rửa, rửa sạch mùi tanh trên người rồi leo lên giường nằm như cá muối.
Đêm nay Vân Đào ngủ rất không yên ổn, liên tục mơ thấy cơ thể mình đang thối rữa với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, linh hồn thì bị giam cầm trong thân thể, muốn thoát nhưng không tài nào thoát được, muốn tự hủy ý thức cũng không thể làm được, chỉ có thể theo thân thể thối rữa từng chút một.
Sáng sớm hôm sau, Vân Đào nấu cháo bí đỏ và bánh bao, sau khi ăn xong cô bắt đầu đợi Diệp Hào, tám tiếng trôi qua, Diệp Hào vẫn chưa trở về, mười tiếng trôi qua, Diệp Hào vẫn chưa trở về, ăn trưa xong, Diệp Hào vẫn chưa trở về.
Định luật Murphy quả nhiên danh bất hư truyền.
[ Tuổi thọ của ký chủ còn lại 1 tiếng, mong ký chủ bổ sung kịp thời kéo dài tuổi thọ.]
Vân Đào gấp đến độ xoay mòng mòng, “Chờ một chút, có lẽ Diệp Hào sẽ quay lại sớm thôi. Chờ thêm nửa tiếng nữa, chỉ nửa tiếng thôi!”
[ Cô có chắc nửa tiếng nữa, cô có thể tìm được một người đàn ông đồng ý làm tình với cô và để anh ta bắn vào trong thành công không?]
Hệ thống hố cha này, đối phương phải bắn vào trong mới được tính.
Vân Đào nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
Cô quay trở lại RV, Úy Lý đang ngồi trước bàn ăn, trong tay cầm súng trường bắn tỉa vừa lắp ráp xong, nghe thấy âm thanh, hắn lập tức giơ súng lên nhắm vào Vân Đào, điểm đỏ được đặt chính xác giữa mi tâm Vân Đào.
Vân Đào thở phào nhẹ nhõm, Úy Lý ở đây là tốt rồi.
Mục tiêu của cô chính là Úy Lý, thật ra cô muốn tìm Tô Bình Trắc hơn, nhưng Tô Bình Trắc lại ở chung xư với Sùng Minh, cô không dám đi.
“Có chuyện gì sao?” Thấy Vân Đào muốn nói lại thôi, Úy Lý buông súng xuống.
“Ừm, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.” Vân Đào cảm thấy sống không bằng chết, làm sao nói ra được “anh có thể làm tình với tôi không” cơ chứ.
“Cô nói đi.” Úy Lý cầm băng gạc lau nòng súng, không nhìn Vân Đào nữa, đợi suốt ba phút cũng không nghe thấy Vân Đào nói chuyện, hắn ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trên mặt Vân Đào toàn nước mắt.
Úy Lý cau mày, “Cô làm sao vậy?”
“Tôi… tôi…” Vân Đào nghẹn ngào, suy nghĩ một chút rồi hỏi hệ thống, “Hệ thống, tao có thể nói cho hắn biết tao chỉ có thể duy trì mạng sống bằng cách làm tình không?”
[ Ký chủ không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào về hệ thống cho bất kỳ ai, nếu không sẽ trực tiếp xóa bỏ. ]
“Vậy nếu tao nói đây là dị năng của tao thì sao? Dù sao dị năng trên thế giới này cũng rất khó giải thích bằng khoa học.”
Hệ thống im lặng một lúc, có lẽ đang tính toán ở giao diện, [ Có thể.]
Thật sự là trời không tuyệt đường người.
“Hệ thống, in thời gian đếm ngược tuổi thọ của tao lên cổ tay.”
[ Đã in.]
Vân Đào mở cổ tay trái ra, quả nhiên nhìn thấy một khung nhỏ, trong khung có dòng chữ đếm ngược màu trắng trên nền đen: Tuổi thọ còn lại 00:53:14
Vân Đào quyết định trong lòng, tiến lên đưa cổ tay mình cho Úy Lý xem, “Úy tiên sinh, anh nhìn này.”
Úy Lý nhìn thấy con số đang nhấp nháy trên cổ tay trắng nõn của Vân Đào, đúng lúc chuyển thành 00:52:59, mà phía trước con số có bốn chữ: Tuổi thọ còn lại.
Lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn, “Tuổi thọ của cô còn từng này sao?”
“Ừm.” Vân Đào cắn cắn môi, “Úy tiên sinh, tôi muốn nhờ anh kéo dài tuổi thọ bằng cách làm tình.”
Úy Lý trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Vân Đào tưởng rằng hắn sẽ từ chối, kết quả cô lại nghe thấy Úy Lý nói, “Không làm sẽ chết sao?”
“Đúng vậy.” Vân Đào chán nản nhắm mắt lại, cô không muốn chấp nhận sự thật này, thế cho nên ngay cả thừa nhận cũng khó khăn.
Úy Lý đặt súng lên bàn, nhìn Vân Đào, “Được.”
Úy Lý là người xếp hạng chót trong đoàn đội nhân vật phản diện, bởi vì thiết lập nhân vật của hắn quá nghiêm chỉnh quy củ, không có gì đặc biệt cả.
Hắn là một quân nhân đã giải ngũ, nhiều năm sông trong quân doanh đã thiết lập cho hắn rất nhiều quy tắc cứng nhắc, dù hiện giờ không còn ở trong quân doanh, hắn vẫn khóa mình trong những quy tắc cứng nhắc đó như cũ.
Hắn là người ngay thẳng, nghiêm khắc với bản thân, chăn phải gấp vuông vắn, quần áo phải mặc ngay ngắn, đi đứng ngồi đều phải nghiêm chỉnh, nhân vật như vậy tất nhiên có sức hấp dẫn của mình, nhưng người trẻ tuổi xốc nổi trong xã hội vội vã không thích kiểu người này.
Vân Đào là một trong số đó, ai sẽ thích một người nghiêm túc, không lãng mạn, nghiêm khắc như cha già chứ.
Nhưng bây giờ, cô nhất định phải làm tình với Úy Lý, hơn nữa còn là cô chủ động đề xuất.
Úy Lý tắm rửa trước, sau đó lại yêu cầu Vân Đào đi tắm, trì hoãn như này khiến tuổi thọ của Vân Đào còn lại chưa tới bốn mươi phút.
Úy Lý nắm cổ tay mảnh khảnh, hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, nâng ngón cái lên vuốt ve thời gian đếm ngược trên cổ tay cô.
“Bắt buộc phải bắn vào trong sao?”
“Ừm.” Vân Đào xấu hổ không chịu nổi.
Úy Lý chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng của khách sạn bên hông, cánh tay lộ ra, cơ ngực và cơ bụng đều tràn ngập cảm giác sức mạnh, phối hợp với làn da màu lúa mạch của hắn, khắp nơi đều hiện ra vẻ quyến rũ nam tính.
Loại quyến rũ này thu hút phái nữ một cách tự nhiên.
Úy Lý cúi người xuống, bế theo kiểu công chúa đặt ở trên giường, “Tôi bắt đầu đây.”
Nhìn Úy Lý ở cự ly gần, Vân Đào mới nhìn rõ con ngươi Úy hiện là màu vàng nhạt, một màu sắc cao quý.
Đôi mắt màu vàng dần dần tới gần, Úy Lý hôn cô.
Môi Úy Lý rất nóng, Vân Đào rất khẩn trương, cô vô thức cắn chặt răng mím môi.
Úy Lý kéo khăn tắm trên người Vân Đào ra như bóc trứng gà, chân phải khuỵu xuống chen vào giữa hai chân Vân Đào, ép Vân Đào phải tách chân ra, lộ ra hoa huy*t non mịn.
Ngón tay cái thô ráp ấn lên hột lê của Vân Đào, xoay nó một vòng.
“Ưm a~” Vân Đào run rẩy phun ra d*m thủy, miệng cũng mở ra, đầu lưỡi Úy Lý theo đó công thành đoạt đất.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 14 ★彡