Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Himee
Vân Đào bị dục vọng thiêu đốt sắp mất hết lí trí, lúc này cô chỉ còn một ý nghĩ, muốn Tô Bình Trắc cắm vào và bắn bên trong mình.
Cô cường ngạnh đẩy Tô Bình Trắc xuống, dùng hai tay giữ lấy dương v*t nửa cứng nửa mềm của hắn, bắt đầu di chuyển lên xuống. May mắn thay, dương v*t của người nghiện tình dục rất mạnh, dưới bàn tay vuốt ve lộn xộn của cô nó nhanh chóng cương cứng.
Vân Đào vội vàng để vào miệng huyệt rồi ngồi xuống, cô phát ra âm thanh thoải mái, chống lên ngực Tô Bình Trắc bắt đầu chủ động đưa đẩy.
Dù là như vậy, Vân Đào vẫn cảm thấy chưa đủ, dường như phải bắn vào mới có thể được giảm bớt được dục vọng trong cơ thể cô.
Thật khó chịu, thật muốn, rất muốn, Vân Đào khóc lóc cầu xin Tô Bình Trắc, “A Trắc~ưm~nhanh lên~a~”
Vân Đào vừa nhấp nhô lên xuống vừa kéo lấy tay Tô Bình Trắc bắt hắn xoa hột le cho mình, muốn mượn khoái cảm để che đi nỗi thống khổ chưa thỏa mãn dục vọng.
Tô Bình Trắc đã bắn mấy lần, muốn hắn bắn tiếp không dễ như vậy, hắn ngồi dậy, giữ lấy mông Vân Đào, ** cô một cách tàn nhẫn.
Vân Đào vừa thấy sướng vừa thấy khó chịu, cô vòng tay lên vai Tô Bình Trắc ôm lấy hắn, liếm cổ, liếm má, mút vành tai, sau đó bắt được lưỡi hắn mút mạnh.
Cô ngậm dương v*t Tô Bình Trắc giống như uống trà sữa.
Cô còn cố ý co huyệt lại, kẹp lấy dương v*t của Tô Bình Trắc sau đó dùng sức hút vào bên trong.
Ngay cả một người đàn ông cũng không thể chịu đựng được, Vân Đào kẹp liên tiếp mấy lần, Tô Bình Trắc cuối cùng gầm nhẹ rồi bắn vào bên trong cô.
“Đào Đào!” Tô Bình Trắc nghiến răng nghiến lợi, hắn bị mèo nhỏ cắn ngược lại đúng không?
Khi t*ng trùng nóng hổi bắn vào, dục vọng của Vân Đào thực sự đã giảm bớt, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, vẫn muốn.
Cô hoàn toàn không chú ý tới tiếng rống nhẹ không tính là tức giận của Tô Bình Trắc mà hôn lên môi hắn, tiếp tục đòi hỏi.
Không chỉ như thế, cô lại bắt đầu di chuyên mông lên xuống, một lượng lớn tinh dịch chảy ra từ chỗ hai người giao hợp, làm ướt lông mu và ga trải giường của Tô Bình Trắc. Mùi tinh dịch tràn ngập trong không khí, trộn lẫn với mùi thơm dị năng của Vân Đào, khiến Tô Bình Trắc ý loạn tình mê.
Hắn lại cứng rồi.
Xem ra hôm nay vẫn chưa rõ ai sẽ thắng, nhưng đây lại là điều hắn muốn.
Vân Đào hoàn toàn chìm trong dục vọng, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là làm tình với Tô Bình Trắc. Cô rên rỉ cầu xin, lắc lư lên xuống, cô dùng tất cả mọi cách để Tô Bình Trắc bắn vào trong cô.
Thẳng đến khi một quả cầu lửa áp vào lưng cô, cô mới tỉnh táo hơn một chút, đang muốn quay đầu lại xem đấy là ai thì cằm của cô đã bị một bàn tay ấm áp của người kia nắm lấy, ép cô phải quay đầu lại. Thứ trước mắt vẫn chưa hiện rõ ràng, trên môi đã bị tập kích bởi một mùi hương xa lạ.
Hàm răng bị cạy ra, chiếc lưỡi mạnh mẽ tiến vào, tùy ý khuấy đảo trong miệng cô, còn mang theo một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Ai vậy?
Vân Đào gian nan chớp chớp mắt, muốn thấy rõ người hôn mình, khi ánh mắt đối diện với ánh mắt người kia, cô càng tỉnh táo hơn.
“Khúc… Ưm…”
Cơ thể nóng bỏng của Khúc Vô Dạng áp vào lưng Vân Đào, dương v*t cứng rắn chống ở mông Vân Đào, hắn muốn đi vào!
Tô Bình Trắc chết một ngàn lần cũng không đáng tiếc!
Tô Bình Trắc rõ ràng biết hắn vẫn còn ý thức, nhưng lại nói với Vân Đào là hắn bất tỉnh, thậm chí còn cố ý để Vân Đào cầm lấy tay hắn làm tình.
Hắn không nhúc nhích được, cũng chưa có chết đâu. Đọc Full Tại mTruyen.net
Tay Vân Đào thật mềm, bàn tay trượt lên trượt xuống, kèm theo tiếng thở hổn hển mềm mại thấu xương và thanh âm hoan ái của hai người, khiến người ta suy nghĩ miên man, Vân Đào thậm chí còn đan mười ngón tay với hắn, lòng bàn tay này vỗ nhấp nhô vào lòng bàn tay kia, giống như bắt chước làm tình…
Không thể nhìn hay cử động, xúc cảm, thính giác và khứu giác tăng lên gấp đôi, chưa kể hắn còn là dị năng giả, hơn nữa Vân Đào và Tô Bình Trắc đang làm trên giường của hắn.
Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng các tư thế của Vân Đào và Tô Bình Trắc, cảm nhận được môi Vân Đào đóng mở mỗi khi thở hổn hển, cảm nhận được ma sát giữa hoa huy*t của cô và dương v*t…
Quá tra tấn người!
Càng tra tấn hơn là trong dị năng Vân Đào không kiểm soát được còn mang theo khí tức tình dục, dường như bị ảnh hưởng bởi cắn trả của cô, khí tức nồng đậm đến đáng sợ, không thua gì thuốc kích dục loại mạnh.
Khúc Vô Dạng cảm thấy sống không bằng chết, bụng dưới của hắn gần như bị dục vọng xuyên thủng, dương v*t cơ hồ sắp nổ tung.
Hắn muốn cắm vào trong Vân Đào, dùng hết sức lực, dùng sinh mệnh mình để đâm vào cô, muốn cô rên rỉ trên người mình, muốn cô gọi tên hắn, khóc lóc cầu hắn bắn vào cô.
Cũng may dị năng ánh sáng của Vân Đào vẫn còn, hắn ngâm mình trong dị năng của cô, ngoại trừ ham muốn tăng cao, rất khó để kiểm soát thì cơ thể khôi phục rất nhanh.
Hắn có thể cử động rồi.
“Cút ra!” Tô Bình Trắc tức giận đến mặt tối sầm lại.
Khúc Vô Dạng liếc xéo Tô Bình Trắc một cái, hắn buông Vân Đào ra, giữa môi lưỡi kéo ra một sợi tơ thật dài, vô cùng dâm mỹ, vô cùng khiêu khích.
“Ồ?” Khúc Vô Dạng cong khóe môi, cười như không cười, ánh mắt và giọng nói không cố ý lộ ra vẻ tàn nhẫn nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi, “Cậu nói không tính.”
Ai nói mới tính? Vân Đào nói mới tính.
Vân Đào theo bản năng đuổi theo nụ hôn của Khúc Vô Dạng, đầu lưỡi chủ động vươn ra liếm môi Khúc Vô Dạng, thậm chí muốn chui vào trong miệng Khúc Vô Dạng.
“Thu hồi lòng tự trọng buồn cười kia của cậu lại, cậu không thấy Vân Đào chịu sự cắn trả khó chịu thế nào sao?”
Tô Bình Trắc trầm mặt, mặc dù hắn có trăm ý muốn giết chết Khúc Vô Dạng, cũng không thể không thừa nhận Khúc Vô Dạng nói đúng, Vân Đào cưỡng ép từ cấp 0 lên tới cấp bốn, mức độ nghiêm trọng của cắn trả vượt quá sức tưởng tượng của hắn, một mình hắn chắc chắn không thể giúp cô hoàn toàn tiêu trừ nó.
Thôi.
Tuy nhiên, nếu từ nay về sau hắn chữa trị cho Khúc Vô Dạng thì hắn là chó!
hoa huy*t chỉ có một, còn bị Tô Bình Trắc chiếm giữ, Khúc Vô Dạng chỉ có thể tìm một lối khác.
Tay của hắn trượt xuống tấm lưng trần và mịn màng của Vân Đào, cho đến khi ngón tay chạm vào cúc hoa mới dừng lại. Cúc hoa của Vân Đào cũng ẩm ướt, Khúc Vô Dạng không cần bôi trơn, ngón giữa nhẹ nhàng đâm vào bên trong, đốt ngón tay thứ nhất liền đi vào.
Chỉ là cúc hoa này chưa từng được khai thác nên quá chặt, muốn vào thêm nữa liền bắt đầu khó khăn.
Vân Đào theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cô trốn về phía trước, nhưng lại bị Tô Bình Trắc đẩy trở về, cô muốn nói không cần, nhưng miệng lại bị Khúc Vô Dạng chặn lại, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ ngón tay Khúc Vô Dạng từ từ cắm vào.
“Ư ưm~”
Có chuyện gì vậy? Hóa ra phía sau cũng có thể làm cho người ta cảm thấy sảng khoái như vậy?
“Em chặt quá.” Khúc Vô Dạng thấp giọng thốt ra ba từ giữa môi và lưỡi, thở hổn hển với ham muốn chưa được phóng, nghe thấy Vân Đào vô thức siết chặt hai huyệt.
“A, Đào Đào!” Tô Bình Trắc thật sự bị Vân Đào kẹp sợ, hắn xoa hột le Vân Đào như trừng phạt, khiến Vân Đào không thể không xụi lơ thả lỏng lần nữa.
Ngón tay Khúc Vô Dạng bắt đầu đưa đẩy, tốc độ càng ngày càng nhanh, sau đó cho thêm ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba. Thấy nới rộng đã khá được, hắn cuối cùng bằng lòng buông môi Vân Đào ra, di chuyển vị trí tiếp theo, để cho quy đầu đứng vững trước cúc hoa của Vân Đào.
Hắn không vội đi vào, mà dán vào vành tai Vân Đào, cúi đầu nói: “Cám ơn em đã cứu mạng.”
Âm cuối vừa dứt, dương v*t đâm vào tận cùng cúc hoa.
“Huhuhu~” Vân Đào bất ngờ không kịp đề phòng, há miệng định hét lên nhưng lại bị Khúc Vô Dạng nhanh chóng bịt miệng lại.
Khúc Vô Dạng bịt miệng Vân Đào, khiến cô phải ngửa ra sau, gáy tựa vào ngực hắn.
Vân Đào nuốt xuống tiếng khóc thút thít, cô bị hai người cùng lúc cắm vào cơ thể, trước sau đều căng phồng, trốn về phía trước thì bị đẩy trở về, trốn về phía sau thì bị đẩy ra ngoài, hướng lên trên… thì bị Khúc Vô Dạng bịt miệng giữ chặt, cô căn bản không có cách nào đi được.
Sắp chết rồi, sắp chết rồi!
Cơ thể của dị năng giả hệ ánh sáng quả thực rất kỳ diệu, lúc đầu khi cúc hoa bị khai phá còn cảm thấy đau, nhưng sau đó liền không thấy đau nữa, chỉ cảm thấy ấm áp đặc biệt thoải mái, nhưng thoải mái quá mức sắp chết rồi.
Hỏng ở chỗ ở cơ thể của dị năng giả hệ ánh sáng quá mức kỳ diệu, cô thà bị ** đến mức ngất đi còn hơn tỉnh lại bị hai người đàn ông cùng ** mãnh liệt phía trước và phía sau.
“Thả lỏng, thả lỏng.” Khúc Vô Dạng áp vào người Vân Đào trấn an cô, trong giọng nói đều là kiềm chế và cưng chiều, hắn ép thanh âm rất thấp, “Em kẹp chặt quá, thả lỏng nào.”
Nhưng chưa ai nói Khúc Vô Dạng có giọng trầm cả!
Vân Đào cao trào rồi.
ĐM! Tại sao? Vì sao mình lại thanh khống chứ?!
Sau khi cao trào, Vân Đào liền biến thành một bãi nước, Khúc Vô Dạng buông cô ra, để cô nằm úp sấp trên người Tô Bình Trắc thở dốc, hắn thì giữ chặt eo Vân Đào, bắt đầu càn rỡ đâm cô.
Hắn đang suy nghĩ, tại sao hắn và Vân Đào lại đi đến nước này.
Lần đầu tiên gặp mặt, Vân Đào giơ ngón giữa với hắn, hắn không để ở trong lòng. Cho dù Vân Đào là người đầu tiên dám giơ ngón giữa với hắn, so với chuyện hắn đang làm, đây thực sự không phải là điều đáng để ghi nhớ.
Lần thứ hai gặp mặt, Vân Đào suýt nữa bị khoai tây nướng làm nghẹn chết, khi đó hắn nghĩ, tận thế đã ba năm, làm sao còn có một người phụ nữ ngu ngốc như vậy còn sống, sau đó hắn chợt nghe thấy Sùng Minh nói đây là đầu bếp mới tới đội Bạch Sư.
Hắn có chút chú ý tới cô. Dù sao có Kỷ Hàm phía trước, bất cứ đầu bếp nào cũng có thể thu hút được ba phần sự chú ý của hắn.
Điều khiến hắn thực sự để ý tới Vân Đào, là sau khi Vân Đào giết chết Nhiếp Sở, hắn nhìn ra sự sợ hãi và bất lực của cô, nhưng hắn không ngờ rằng chỉ chưa đầy một phút, Vân Đào có thể đứng lên lần nữa đi đến chỗ thi thể, kéo thi thể vào sâu hơn trong con hẻm.
Hắn biết sâu trong con hẻm có một trạm rác thải, hắn biết Vân Đào đang muốn phi tang thi thể xóa bỏ dấu vết.
Khi đó tim hắn đập thịch một cái, nhìn Vân Đào kéo thi thể đi về phía trước, hắn như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước.
Hắn nghĩ, cô và hắn cùng một loại người.
Vì thế, Khúc Vô Dạng đồng ý đề nghị của Ôn Đông, đi Bạch Sư ăn chực.
Vân Đào làm đồ ăn thật sự rất ngon, hắn rất thích, hắn thậm chí đang suy nghĩ xem có cần tăng nhanh tiến độ hay không, nhanh chóng giết hết đám ngu xuẩn kia, sớm gia nhập vào đội Bạch Sư.
Không ngờ, điều ước của hắn thành hiện thực theo cách bi thảm, càng không ngờ, hắn không chỉ có thể ăn được đồ ăn Vân Đào làm, mà bây giờ còn ăn được chính Vân Đào.
Quá mỹ vị, chỉ là trong mỹ vị này xen lẫn một tia thống khổ không chịu nổi.
Ôn Đông chết rồi.
Đời này, người Khúc Vô Dạng quan tâm không nhiều lắm, Ôn Đông là một trong số đó. Nhưng Ôn Đông chết rồi, chết vì đỡ thương cho hắn.
Bi thương của Khúc Vô Dạng quá mức nồng đậm, trong phạm vi dị năng tràn ngập tình dục của Vân Đào đặc biệt đột ngột, Vân Đào cảm nhận được.
Cô bị Tô Bình Trắc cắn ngực, không thể đứng dậy, chỉ có thể đưa tay chạm vào tay Khúc Vô Dạng đang giữ eo mình.
Cô nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ đang khóc.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 51 ★彡