Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ ♥ Đặng Trà MyNói không trở về thì quả thật cũng không phải, chính xác ra là đúng với lo sợ của Sở Thu Nguyệt và mọi người, tộc trưởng Tộc Lý Đức đã dẫn theo người bắt đầu xâm lăng, nhân số khổng lồ, dường như đã dốc toàn lực – Nửa năm nay tộc Lý Đức bắt đầu chú trọng quân sự, những phương diện khác lại bỏ mặc tiêu điều, nếu lần này không thể xâm lược được Quân Triêu thì ít ra cũng phải khiến Quân Triêu sợ hãi, từ đó ngoan ngoãn tiến cống. Bởi thế cho nên lúc này nếu không thành công thì cũng phải thành nhân. Vì mỗi người đều không thể quay đầu được nữa, tộc Lý Đức thế như chẻ tre, uy mãnh vô cùng khiến người ta khiếp sợ.
Bọn họ tiến thẳng một đường, tiến công vào đồng bằng Tây Bắc, cả một đường giết người cướp của, việc ác vô số khiến dân chúng lầm than, lần này là khẩn báo, chuyện tới Tây Bắc là chuyện vô cùng cấp bách.
Vì quá khẩn cấp nên tối qua vừa cấp báo, ngày hôm nay Hoàng Thượng liền gọi Lâm An Dạ tới, lệnh cho chàng dẫn theo tổng cộng năm vạn đại quân, chuẩn bị lập tức rời kinh, việc chuẩn bị quần áo cũng phải bỏ qua, dù sao thì đi đánh giặc cũng chỉ cần mặc giáp, mang quần áo đẹp đi cũng vô dụng, đồ trang sức giày dép gì đó càng không cần, giày chỉ cần mang giày đặc chế là được, nếu không sẽ bị lạnh chân, rạn nứt, thậm chí phải cắt bỏ.
Bởi thế một đoàn người liền xuất phát như vậy, không được trì hoãn chút nào, bọn họ vừa đi chưa được bao lâu thì một đội hậu cần khác cũng đuổi kịp, mang theo lương thảo và những thứ cần thiết. Lâm An Dạ không kịp quay về Lâm gia, nhưng Lâm Lão gia ở trong cung nên chàng đã kịp cáo biệt ông.
Lâm An Dạ không chút do dự trong chuyện chiến tranh này, chỉ muốn phụ thân bảo trọng, chăm sóc tốt cho mẫu thân và cả Thu Nguyệt.
Lần này cũng vì hôn sự của Lâm Khang Dạ và Tư Mã Liên tới gần nên hoàng thượng không gọi hắn, hắn không cần ra chiến trường.
Lâm lão gia cũng tiễn con trai ra trận như trong thói quen, lần này lại thở dài, nói: “Chúng ta đã quen rồi… không sao cả, chỉ là Thu Nguyệt mới gả vào chưa được một năm, lần này phải ở lại Lâm Phủ một mình, chẳng biết bao lâu… Còn chẳng kịp cáo biệt.”
Lâm An Dạ không nói gì, trước khi đi, chàng tiện tay xin hoàng thượng một chiếc đèn cung đình, nhờ Lâm Lão gia mang về cho Sở Thu Nguyệt.
Lâm lão gia thở dài, chỉ nhận đèn chứ không nói gì nữa.
Hoàng thượng và Lâm An Dạ cùng nhau ủng hộ sĩ khí, những binh lính kia theo Lâm An Dạ đã nhiều năm, bây giờ chẳng hề sợ hãi, tuy rằng không có thời gian tạm biệt gia đình nhưng hoàng thượng cũng đã nói, nếu như có điều bất trắc, người nhà chắc chắn sẽ được bồi thường đầy đủ. Nếu có thể thắng lợi sẽ được phong vương bái hầu, vinh hoa phú quý. Thật ra đây đều chỉ là những lời khách sáo trước chiến tranh, cuộc chiến vào sinh ra tử, trên chiến trường nào nghĩ được nhiều đến thế, cũng chỉ quan tâm được lúc này mà thôi, binh sĩ rất tin tưởng Lâm An Dạ, lần này cũng không hề sợ hãi.
Lâm An Dạ hô to mấy câu khẩu hiệu rồi bèn từ biệt hoàng thượng và phụ thân, dẫn đầu đội quân ra khỏi thành. Trên đường dân chúng nhìn thấy cũng biết đã có chiến tranh rồi, bèn lập tức dọn đường, đứng hai bên cố gắng cổ vũ binh lính.
Bọn họ chưa đi được bao lâu, Lâm lão gia đã vội cho người về Lâm Phủ giao đèn cho Sở Thu Nguyệt, còn thông báo mọi người về chuyện này – vì hôn sự của Lâm Khang Dạ và Tư Mã Liên đã tới gần nên hoàng thượng không gọi Lâm Khang Dạ nữa. Trước đó các lão tướng đều chưa được chữa trị tốt nên lần này Lâm An Dạ chính thức lên đường chinh phạt một mình, tuy rằng năng lực của chàng khiến người ta tin tưởng nhưng việc này cũng khiến người ta lo lắng.
Sở Thu Nguyệt nhận được tin này rồi bèn vội ra cửa thành với Lâm lão phu nhân, trong tay còn cầm theo một chiếc đèn cung đình kiểu dáng bình thường, đáng tiếc dù vội vội vàng vàng nhưng vẫn chẳng kịp, mọi người đuổi tới cửa thành thì chỉ thấy quân đội đã đi xa, bóng Lâm An Dạ đi đầu đã không còn nhìn thấy nữa.
Nhìn đội quân hùng hậu càng lúc càng xa, Sở Thu Nguyệt khe khẽ thở dài, Lâm lão phu nhân bên cạnh cũng liên tục thở dài, đau lòng nói Lâm An Dạ cũng thật là, chẳng hề kịp từ biệt lấy một câu – Tuy là nói vậy nhưng hai người đều rõ, quả thật không phải Lâm An Dạ không muốn mà là không thể, việc này cũng chẳng phải do chàng quyết định. Nói vậy chẳng qua là vì quá đau lòng mà thôi.
Lâm lão phu nhân thở dài, vỗ vai Sở Thu Nguyệt rồi nói: “Thu Nguyệt này, khổ cho con rồi, con vừa gả chưa được một năm, nó đã phải lên đường đánh giặc. Ôi chao…”
Sở Thu Nguyệt nhìn đèn trong tay, chậm chạp lắc đầu: “Không có gì… Không có gì ạ.”
Đèn, đợi(*).
(*)Hai chữ này đồng âm.
Chàng bảo mình chờ chàng.
Sở Thu Nguyệt đương nhiên sẽ chờ chàng, nàng cũng biết, Lâm An Dạ làm vậy ngoại trừ muốn nàng an tâm còn muốn làm động lực cho chính chàng, nhà có vợ vẫn còn chờ chàng.
Sở Thu Nguyệt cười không ra tiếng, nói: “Mẹ, chúng ta về thôi.”
“Ừ…”
Sở Thu Nguyệt buông màn kiệu, dặn dò xa phu một tiếng, cảm thấy xe ngựa nhẹ nhàng chuyển động…
Thanh Dưỡng cung.
“Ôi chao… An Kỵ đại tướng quân này quả thật là thiếu niên anh tài.” Bà lão híp mắt, cảm nhận lực tay không nặng không nhẹ của Ngọc Liêm, thoải mái dễ chịu vô cùng, chậm rãi nói, “Vừa rồi hoàng thượng tới đây nói với ta chuyện sáng nay, ta còn thật cảm thán…”
Ngọc Liêm nghe đến năm chữ An Kỵ Đại tướng quân thì lực đạo hơi chậm lại, sau đó cười nói: “Vâng, con cũng mới biết tin An Kỵ đại tướng quân dẫn đầu năm vạn đại quân đi đánh giặc.”
“Đúng vậy…” Thái hậu khẽ gật đầu, “Ngọc Liêm này, con biết không, sáng nay An Kỵ đại tướng quân đánh trống cổ vũ sĩ khí lại nói một câu… Chậc chậc, thật khiến người ta muốn rơi lệ.”
“Thật ư?” Động tác trong tay Ngọc Liêm cũng chậm dần, nghiêng đầu hỏi.
“Dám xâm phạm bờ cõi hùng cường của ta thì tất phải diệt vong!” Bà ta nói từ từ, vẻ mệt mỏi tan dần, chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời ra.
Ngọc Liêm lại bị dọa tới nỗi động tác trong tay dừng lại, kinh ngạc đứng nguyên đó, chẳng hề hé răng lấy nửa chữ.
“Sao thế?” Thái hậu cười cười, nhìn Ngọc Liêm sau lưng, “Những lời này thật có khí phách. Lúc hoàng thượng nói với ta, ta cũng gật đầu không ngừng.”
Ngọc Liêm vội nở nụ cười, gật đầu nói: “Đúng thế ạ, con, con, vừa rồi con hoảng hốt quá đó thôi… Lời này thật khiến người ta kinh động.”
Thái hậu thỏa mãn nói: “Còn không phải ư.”
Bà ta dường như còn có thể tưởng tượng ra vị tướng quân trẻ tuổi kia đứng trên đài, nhìn năm vạn đại quân bên dưới, khí thế rộng rãi, bình tĩnh kiên quyết nói những lờii này. Sau đó binh sĩ dưới kia hưởng ứng nhiệt liệt, hào khí ngất trời…
Ngọc Liêm lại hoàn toàn trái với thái hậu.
Những lời này quả thật rất mạnh mẽ, nhưng… có phải quá quen tai không? Trong lòng Ngọc Liêm chậm rãi nhớ lại những điển cố trong sách mình đã xem, nhanh chóng nghĩ ra lời này chắc hẳn tương tự với câu nói của Danh tướng Trần Thang của Tây Hán, nguyên văn câu vốn là, “Nghi Huyện man di chèn ép khắp phố, nhắm xa vạn dặm, dám phạm vào bờ cõi nhà Hán Hùng Cường thì tất phải diệt vong!”(*)
(*)Câu viết của tướng nhà Hán Trần Thang陈汤có công giết chết vua Hung Nô Thiền Vu, đem lại yên ổn cho vùng biên ải ở phia bắc Trung Quốc, thời đó thường bị Hung Nô quấy nhiễu.(Nguồn: FanpageDân Làm Báo VN)
Sau đó thường bị người ta sửa lại, thậm chí có nhiều người còn cho rằng thật ra những lời này là từ Hán Vũ Đế, ý là “Phạm uy người Hoa ta thì tất phải diệt vong”
Tóm lại dù là thế nào thì Lâm An Dạ cũng đã nói những lời này, cũng có thể là tự chàng nghĩ ra, nhưng cũng có thể là… trước đây chàng đã từng nghe tới, sau đó vẫn luôn nhớ kỹ.
Tuy rằng cũng không phải là Lâm An Dạ không thể tự nghĩ ra được những lời này, dù sao thì chỉ sợ là tâm tình của chàng muốn giải quyết tộc Lý Đức cũng như là đại tướng triều Hán đối với Hung Nô, nhưng cũng quá trùng hợp rồi? Tất phải diệt vong, tất phải diệt vong, những lời này quá quen thuộc!
Trong lòng Ngọc Liêm hỗn loạn, nghĩ đến những lúc mình từng gặp Lâm An Dạ trước đây, nàng ta thử tìm kiếm chút manh mối liên quan tới việc xuyên không mà Lâm An Dạ để lộ ra nhưng lại chẳng hề có, trí nhớ siêu cường của nàng ta đã cất giữ những cảnh đó rất sinh động, nhưng Lâm An Dạ cũng không có lời nói hay động tác gì để lộ chàng là người xuyên không cả!
Hơn nữa nếu chàng là người xuyên không, muốn trở thành người hùng mạnh, chuyện có thể làm rất nhiều, cho dù là thi ca hay gì khác cũng đều tốt hơn chiến tranh nhiều. Chiến tranh ấy à, dù bạn có là người xuyên không đi chăng nữa thì cũng vậy, cho dù là người hiện đại thì có khi lại càng phải cố gắng, dù sao thì người hiện đại cũng đã quen ỷ lại với công nghệ cao, đao kiếm cận thân như thế, không phải tự mình nghiêm cẩn khắc khổ rèn luyện thì không tài nào làm được. Lâm An Dạ trong chiến tranh rất dũng mãnh, nhưng chắc chắn cũng rất vất vả, trên người vết thương lớn nhỏ chỉ sợ không ít, ví dụ như lần trước gặp mặt, nàng ta đã thấy sau tai chàng có chỗ bị thương… Nếu Lâm An Dạ là người xuyên không thì sao chàng lại phải bán mạng như thế?
Ngọc Liêm cười lắc đầu, mình suy nghĩ nhiều quá rồi, tinh thần quá nhạy cảm mà thôi, dù sao thì hai kẻ dở hơi Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển trước đây tồn tại cũng khiến nàng ta hoài nghi không biết có bao nhiêu kẻ xuyên không, lúc đó chẳng phải nàng ta vẫn hoài nghi Sở Thu Nguyệt xuyên không đó ư? Kết quả là không phải cơ mà…
Ngọc Liêm thở dài, không nghĩ nhiều nữa, chỉ mong Lâm An Dạ chiến thắng trở về, nàng ta lại vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho thái hậu.