Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Hắc Thiên Long
Về những chi tiết nhỏ còn lại liên quan đến thế giới này, có lẽ là đã thống nhất tiền tệ... có giá trị tương đương với đồng Nhân dân tệ ở kiếp trước của bản thân hắn.
Không có sự thống nhất bắt buộc về ngôn ngữ, nhưng tiếng Anh và tiếng Trung hiện nay chiếm 90% trong tất cả các ngôn ngữ.
Xem xong, Chu Ngôn lập tức tắt điện thoại.
Không phải không muốn xem, chỉ là đã quá nửa đêm.
Thật xấu hổ nếu hôm nay hắn ngủ quá muộn và vẫn còn trong trạng thái “khò khò” khi ngân hàng mở cửa làm việc ngày mai.
Vì vậy, Chu Ngôn nằm xuống, đè mạnh miếng xốp giấy cho mềm mại hơn. Sau đó, hắn đắp lên người mình, xem như chăn bông.
Và trước khi đi ngủ...
Có lẽ là do thói quen, Chu Ngôn luôn cảm giác là mình muốn xem thứ gì đó.
Vì vậy, hắn lấy quyển sách đó ra...
Sau khi lật ra, đúng thật là bên trong lại có nhiều chữ viết mới.
Chẳng biết có phải bản thân bị ảo giác hay không... Hiện tại, quyển sách này dày hơn 20 trang văn bản, nhưng hắn cảm giác độ dày của những trang trống còn lại vẫn không giảm đi một chút nào. Tựa như, quyển sách này có nội dung đến vô tận vậy.
Chu Ngôn vội đọc đoạn nội dung mới trong này...
[Trăng tàn hay rạng sáng: Đói bụng nếu không thấy ánh mặt trời à? Chẳng lẽ chú nghĩ mình có thể quang hợp được như cây cối]
Chu Ngôn nhíu mày; hắn không hiểu... Có vẻ như nội dung trong cuốn sách này lại bắt đầu trở nên khó hiểu như lúc trước.
[Kẻ ký kết Lý Thuấn Sinh: Vị trí của Rồng.]
“Rồng ư? Cái quái gì vậy?”
[Ô Yêu vương cấp Sử thi: Sao chép trắng trợn! Đừng giấu nữa ba!]
Chu Ngôn suy nghĩ một chút: “Sao chép trắng trợn à? Đây là đang nói về mình ư? Nhưng mình sao chép cái gì nhỉ?”
“Thôi, quên nó đi!” Hắn đóng sách lại, xoay người chuẩn bị ngủ.
Hắn không muốn ngày mai bị một nhóm nhân viên ngân hàng ném ra ngoài. Và điều quan trọng nhất là ngày mai hắn sẽ đến trụ sở công an thành phố để làm thủ tục bảo lãnh trong thời gian tại ngoại.
À, khi nói đến chuyện này, Chu Ngôn lại nghĩ đến luật sư Trâu. Tên khốn này đã xử lý rõ ràng vấn đề bồi thường, nhưng gã ta lại không giải quyết những phần còn lại không liên quan đến tiền bạc.
Nghĩ sao mà, gã dám để một tên tù tội tự đi nộp tiền bảo lãnh cho chính bản thân ư?
Đúng là vô trách nhiệm.
Chu Ngôn chỉ có thể chửi thầm, chửi liên tục rồi... ngủ thiếp đi
......
Sáng sớm ngày mai...
Chu Ngôn dậy sớm, thu gom cả gia sản lang thang của bản thân rồi cố gắng tìm đến đồn cảnh sát dựa theo điều hướng của điện thoại.
Hắn khá may mắn khi ít ra vẫn còn cước cuộc gọi miễn phí trong chiếc điện thoại này.
Lúc đó là khoảng 7:00 sáng, trước giờ hành chính cao điểm, Chu Ngôn bắt một chiếc xe buýt và may mắn có được một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Vào ban ngày, hắn có thể nhìn thấy thành phố rõ hơn...
Thật ra, cũng chẳng có gì mới lạ. Nơi này cũng giống như những thành phố cấp một cấp hai ở kiếp trước mà thôi. Người ven đường đều mang các gương mặt tiêu biểu của gốc châu Á, nhìn một hồi cũng chán.
Nhưng dọc theo đường đi, dường như Chu Ngôn đã phát hiện ra một chi tiết không giống với kiếp trước của mình.
Đó là... có rất nhiều văn phòng thám tử trong thành phố này!
Ở thế giới trước đây, những văn phòng treo bảng hiệu [Thám tử] thế này rất hiếm. Cho dù có, thì các công ty ấy đều nằm trong hẻm nhỏ.
Tuy nhiên, thành phố này lại khác. Hầu như tất cả các cơ quan thám tử đều nằm trên mặt tiền bắt mắt và khá hầm hố. Thậm chí, có một số nơi còn bày biện khá phô trương, trông y hệt một địa điểm nằm ngay khu trung tâm vậy.
Ngoài ra, Chu Ngôn còn phát hiện ra một chi tiết khác. Mặc dù ngoại thất của những cơ quan này trông rất lòe loẹt, nhưng hầu hết các khung biển hiệu đều được sơn màu trắng hoặc vàng nhạt. Chỉ khi đi ngang một số nơi có biển hiệu màu xanh lam, hắn thấy rõ có rất nhiều người xếp hàng ngoài cửa. Trong khi đó, tại một công ty treo bảng hiệu sơn màu tím - đó là một căn nhà lầu cao 5 tầng, Chu Ngôn nhìn thấy một nhóm phóng viên đang chực chờ xung quanh.
Thấy vậy, Chu Ngôn quả thật tò mò về các thám tử trên thế giới này. Tuy là thế, hắn cũng chỉ là tò mò mà thôi. Hắn không muốn làm thám tử, cũng không muốn dính vào bất kỳ một vụ án mạng nào nữa.
Thôi không dông dài nữa! Sau khi Chu Ngôn lên xe buýt và đổi thêm hai chuyến xe nữa, cuối cùng hắn đã đến Tổng cục Cảnh sát tại [Quận Á-12] vào lúc gần trưa!
Nhắc mới nhớ, hôm qua Chu Ngôn kiểm tra điện thoại di động, còn cố ý kiểm tra xem [Quận Á-12] này lớn cỡ nào. Không xem không biết, xem rồi mới thấy... Chết tiệt thật! Phân cấp là [Quận], nhưng diện tích của nó cũng lớn như một tỉnh ở kiếp trước vậy.
Được rồi, dù gì đi nữa, toàn cầu đã thống nhất về mặt hành chính, kinh tế lại phát triển, quận thành muốn lớn thì cứ để nó lớn đi. Còn may là mình đã bắt xe taxi đến đây vào đêm qua, không thì phải dùng đến xe lửa mới cập bến được nhỉ?
Vì vậy, vào lúc này, Chu Ngôn đang đứng dưới tòa nhà trụ sở cảnh sát.
Qua việc dám nhận bảo lãnh chỉ với 50 đồng trong túi, có vẻ như quyền hành của đồn cảnh sát nơi này phải gấp mấy chục lần so với những cái gọi là đồn cảnh sát ở kiếp trước!
Trên thực tế, hắn có thể nhận ra độ vĩ mô của đơn vị này dựa theo quy mô của tòa nhà, vì... nó quá lớn, lớn đến mức hắn nhìn lên và cảm thấy choáng váng cả đầu óc.
“Đây là đồn cảnh sát ư? Rõ ràng là Trung tâm Thương mại Thế giới mà.” Chu Ngôn lẩm bẩm rồi bước vào trong.
Bên trong đồn cảnh sát này... cảm quan hiện tại cũng giống y hết như lúc còn ở bên ngoài. Bên cạnh bầu không khí tươi sáng, nơi đây còn có một sự nghiêm nghị và dồn nén khó giải thích được.
Chắc chắn rằng, cho dù là một người hung ác đến cỡ nào cũng phải khiêm nhường vì áp lực trong môi trường hiện tại.
Đương nhiên, Chu Ngôn cũng là một trong số đó. Vì vậy, gần như hắn phải dùng cách phong cách lịch sự nhất để nói chuyện với cô gái trẻ mặc đồng phục cảnh sát tại quầy lễ tân. Sau khi hỏi địa điểm thụ lý vụ của mình, hắn không dám dạo chơi ngắm nghía, chỉ có thể chạy thẳng một mạch vào thang máy.
......
Tiếp theo, khu thang máy trong tòa nhà này chính là kiểu khu thang máy lớn nhất mà Chu Ngôn từng thấy trong đời. Có hơn 20 thang máy liên tiếp, nằm gọn gàng kéo dài đến cuối hành lang.
Ngược lại, thực sự có rất nhiều người đang đứng chờ. Còn nhiều đến mức nào ư?... Ví dụ một thực tế như này nhé, Chu Ngôn đã đứng đây gần nửa tiếng rồi nhưng vẫn chưa có thang đi lên!
Thực tế này khiến hắn rất khó chịu! Hắn tự hỏi, chẳng lẽ bản thân ở kiếp trước cũng là dân lang thang đầu đường xó chợ à? Bằng không, bất kỳ ai đã từng làm việc trong bất kỳ công ty nào cũng sẽ không bao giờ khó chịu như vậy khi phải chờ lâu cả.
Ngay lúc này...
Dường như khóe mắt của Chu Ngôn đột nhiên trông thấy gì đó!
Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên khi trông thấy một thang máy rất nhỏ!
Thang máy ấy được bố trí tại một góc rất kín đáo. Nếu không nhờ đúng lúc có người nhấn mở nút cửa thang máy, hắn cũng không hề để ý tới
Điều mà Chu Ngôn ngạc nhiên là... không có ai xếp hàng trước thang máy này!
Chu Ngôn không thể nào vụt mất cơ hội này; hắn vội vàng chạy tới.
“Chờ tôi với!” Hắn hét lên.
Cửa đang đóng...
Kẻ đứng trong thang máy là một cô gái mặc áo gió màu đen. Cô nhìn Chu Ngôn đang chạy đến bằng một ánh mắt do dự... Cuối cùng, cô vươn tay ấn công tắc bên trong thang máy, khiến cánh cửa mở ngược ra.
Một giây tiếp theo, Chu Ngôn lao vào trong...
“Phù phù… Cảm ơn nhé.” Hắn vừa thở hổn hển vừa nói, đồng thời nhấn vội nút đóng cửa thang máy.
Chẳng mấy chốc, cửa thang máy đã bị đóng lại... Toàn bộ thang máy chỉ có hai cá nhân gồm Chu Ngôn và người phụ nữ kia. Không gian trống trải đến mức lạ thường.
Chu Ngôn dựa lưng vào thang máy, đôi khi cố tình liếc mắt sang cô kia.
Hắn chắc mẩm rằng, người phụ nữ này phải ít nhất là 35 tuổi. Tuy không còn trẻ, cô lại thành công phát huy vẻ quyến rũ của mình ở độ tuổi này.
So với những cô gái mới ngoài 20 và còn nghiện quần áo đẹp, trang điểm tinh tế... thoạt nhìn thì người phụ nữ kiểu này có vẻ ăn mặc giản dị hơn. Tuy nhiên, chỉ cần một nụ cười là có thể phân biệt rõ giữa “đẹp” và “xinh.”
Rõ ràng, người trước mặt hắn là kẻ xuất sắc để đại diện cho vị trí chính chủ trong câu nói trên.
Lúc này, cô cũng hơi nhướng mắt nhìn Chu Ngôn, ánh mắt của hai người thoáng qua nhau.
“À… Thực xin lỗi, tôi hơi sốt ruột.” Chu Ngôn cười nói.
“Tầng mấy?” Người phụ nữ không đáp lời, chỉ hỏi ngược Chu Ngôn như thế.
“Tầng 21.” Chu Ngôn vội vàng nói, vì vừa mới đuổi kịp thang máy đã quên bấm tầng.
Nhưng ngay sau khi nói xong, hắn lập tức nhìn thấy nút tầng 21 trên bảng điện tử thang máy đã được nhấn từ đời nào.
“Thật là trùng hợp, cùng tầng rồi.” Chu Ngôn gượng gạo cười một cách lễ phép.
Tuy nhiên, người phụ nữ không hề cười lại mà hỏi thẳng: “Anh lên tầng 21 làm gì?”
Chu Ngôn cau mày. Hắn có thể cảm nhận rõ, người phụ nữ này không thích kiểu nói chuyện xã giao khách sáo, không thích trả lời câu hỏi mà chỉ quen đặt câu hỏi tới người khác thôi.
Dường như thói quen này thường xuất hiện ở những vị lãnh đạo cấp cao thì phải?
Khoan đã...
Mãi đến lúc này, có vẻ như Chu Ngôn mới nhận ra một chuyện.
Thang máy này... chẳng lẽ là thang máy chuyên dụng cho cấp lãnh đạo ư?
“Tôi đến nộp tiền xin tại ngoại.” Chu Ngôn không muốn nói dối nên trả lời rõ ràng, đồng thời bình tĩnh sửa lại cổ áo xốc xếch hiện tại.
“Ồ?” Người phụ nữ có vẻ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh là… Chu Ngôn?”
Lúc này, Chu Ngôn khá ngạc nhiên: “Cô... sao cô biết tôi?”
Người phụ nữ cười nói: “Hiếm lắm mới có một người tại ngoại khi còn 7 tiếng nữa là đến giờ tử hình.”
Đúng vậy, hiện tại Chu Ngôn gần như chắc chắn người phụ nữ này hoặc là một vị lãnh đạo, hoặc là một nhân vật rất có máu mặt trong đồn cảnh sát này.
“Vậy cô là…?” Hắn ngập ngừng hỏi.
Ngay lúc này...
Một tiếng “ding” vang lên, báo hiệu đã đến nơi.
Cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài là một đại sảnh lớn với nhiều cảnh sát mặc đồng phục đang bận rộn công việc.
Người phụ nữ này bước ra khỏi thang máy trước cả hắn...
Một cảnh sát cầm tài liệu tình cờ đi ngang qua, vừa nhìn thấy người phụ nữ bèn lập tức cúi người chào: “Chào Cảnh bộ Tần.”
Chu Ngôn cũng không biết chức vụ [Cảnh bộ] tại thế giới này là chức quan lớn cỡ nào, nhưng chắc chắn không quá nhỏ nếu dựa theo thái độ của người đàn ông vừa rồi.
“Nhân tiện, cậu giúp anh kia xử lý thủ tục nhé.” Cảnh bộ Tần nói với người cảnh sát trẻ trước mặt.
Vừa nghe xong, người cảnh sát trẻ này gấp gáp đến mức muốn ném cả đống hồ sơ xuống vậy... kém chúng là muốn hét lên “thần tuân chỉ” luôn rồi!
Về phần Cảnh bộ Tần, cô chẳng thèm nhìn đến người cảnh sát này nữa, chỉ xoay người bước thẳng về văn phòng làm việc của mình.
Ngay trước khi đi, cô ấy còn để lại một câu: “Anh ấy là Chu Ngôn.”
Chỉ một câu này thôi... đã khiến ánh mắt của viên cảnh sát trẻ tuổi chợt thay đổi khi nhìn về phía Chu Ngôn.
......
Mọi việc tiếp theo diễn ra suôn sẻ.
Người cảnh sát này đang giữ nhiệm vụ do sếp giao nên có thái độ rất tốt, đã hoàn thành các thủ tục một cách nhanh chóng mà không hề gây bất cứ khó dễ nào.
Trong khoảng thời gian này, Chu Ngôn cũng hỏi rõ ràng rằng, tại sao mình lại nổi tiếng trong đồn cảnh sát đến vậy.
Hóa ra, chuyện hắn ra tù ngày hôm qua đã được lan truyền rộng rãi trong đồn cảnh sát.
Vào đêm trước ngày tử hình, tự bản thân đã thanh minh cho trội trạng của mình. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong mấy chục năm gần đây.
Chu Ngôn rất xấu hổ và hắn không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Điều mà hắn quan tâm nhất bây giờ là... khi nào mới được nhận tiền bồi thường.
Thật không may, quá trình này cần ít nhất một tuần mới được xử lý xong.
......
Nửa tiếng sau, bên ngoài đồn cảnh sát, Chu Ngôn đứng yên đón hướng gió Tây Bắc.
Tất cả các thủ tục đều đã được hoàn thành. Bây giờ, hắn đã chính thức trở thành một người tự do.
Tuy nhiên, Chu Ngôn muốn tiền hơn sự tự do ấy.
Trong túi chỉ còn lại 50 nhân dân tệ, hắn thực sự không biết làm sao để sống sót qua tuần này.
Vừa nghĩ đến đây, bụng hắn đã sôi óc ách.
Biết sao được, hắn có ăn cái quài gì đâu từ tối qua đến giờ.
“Haizzz, dù thế nào đi nữa, mình phải kiếm gì đó lót dạ đã.” Chu Ngôn suy nghĩ trong bất lực, sau đó ngẫu nhiên đi dọc theo vệ đường, tìm một quán ăn nào đó.
Nhưng chẳng biết do may mắn hay bất hạnh, ngay khi vừa băng qua ngã tư, Chu Ngôn đột nhiên nghe thấy ai đó thét lên.
"Này, coi chừng!!!"
Nghe giọng nói, chắc là phụ nữ.
Chu Ngôn nhìn về hước âm thanh đó. Quả nhiên, cách đó không xa, dường như có một cô gái đang chạy về phía hắn với vẻ mặt cực kỳ lo lắng. Trong khi đó, tiêu cự của ánh mắt ấy không phải nhìn vào Chu Ngôn, mà đang dõi theo vị trí đâu đó trên đường lớn đằng sau lưng hắn.
“???” Chu Ngôn sửng sốt một chút, bất giác nhìn theo ánh mắt của cô ta, quay đầu nhìn về phía sau.
Sau đó...
“Mẹ kiếp?!”
Chu Ngôn cũng giật thót cả tim.
Bởi vì, hắn nhìn thấy một bà cụ đang băng ra giữa đường, ngay vị trí cách hắn không quá 5 mét.
Bà cụ yếu ớt buông thõng hai tay, nhắm mắt nhắm mũi, cứ đi như người mất hồn.
Và ngay lúc này, đèn giao thông phía đối diện đã chuyển sang màu đỏ, vô số phương tiện ầm ầm băng qua ngã tư này.
Đây chính là một tấn thảm kịch đã được trong thấy từ trước!
......
Trong nháy mắt...!!!
Cả cơ thể Chu Ngôn đột ngột vặn vẹo... đạp mạnh một bước, xông thẳng về trước, vươn cánh tay ôm choàng lấy eo bà cụ phía sau rồi giật mạnh bà ta lui lại!
... Két... két... két... Tin... tin...
Những tiếng thắng và coi xe vang lên chói tai tại khu vực xung quanh!
Nếu chậm hơn một giây, có lẽ trước mặt hắn sẽ có một bức tranh được vẽ bằng máu thịt nhầy nhụa.