Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói
  3. Chương 42
Trước /50 Sau

Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhìn Tiền Hựu kích động đến không còn dáng vẻ, Đông Lang nghiêm túc suy tư chốc lát, lấy cái hộm chứa chiếc nhẫn kim cương ra giao cho cô, “Vốn là nghĩ ở trong hội lửa trại sẽ cầu hôn với em, nơi đó không khí lãng mạn một chút... Chỉ là, nếu không trước mắt em cứ nhận chiếc nhẫn này đi?”

Tiền Hựu chớp chớp mắt to, chậm rãi há to mồm, “Anh... Anh nói anh lập tức muốn cầu hôn sao?”

“Đúng vậy.” Đông Lang dịu dàng nhìn cô.

Tiền Hựu nhất thời hối hận muỗn kêu trời kêu đất, “Oa hu hu hu đây tính là cái gì..., đến màn cầu hôn lãng mạn cũng không có, đều tại mình, tại sao gấp gáp như vậy hu hu, em muốn vào cánh đồng chạy như điên!”

Đông Lang dở khóc dở cười tóm cô trở lại, vây ở trong ngực, an ủi: “Ngoan, mặc kệ như thế nào, nhất định anh sẽ cho em một màn cầu hôn lãng mạn. Chỉ là xem dáng vẻ em giống như rất gấp, cho nên --”

“Em... Em không gấp, con mắt kia của anh nhìn nhầm rồi!” Một giây trước Tiền Hựu mới chính miệng nói mình “gấp gáp”, hiện tại hoàn toàn không thừa nhận.

“Được, được, được, em không gấp.” Đông Lang khẽ hôn cô, “Vậy, bây giờ chiếc nhẫn là cho em hay là?”

Tiền Hựu nhìn cái cái hộp nhỏ đó, nhịn lại nhịn, mới nói: “Một lát... Một lát nữa cho em đi.”

Đông Lang cười kéo tay của cô, “Được, đi thôi, cùng đi tiệc tối.”

Vì vậy một đoàn chậm rãi, xuyên qua ruộng lúa mạch bao la bát ngát, đi tới khu rừng rậm phía xa. Trời đã hoàn toàn tối, nhưng bởi vì Đông Lang giơ tay cầm đèn, chung quanh lại có rất nhiều người đang nói chuyện phiếm, vì vậy Tiền Hựu cũng không sợ, ngược lại có loại cảm giác kích động.

Cô... Cô và nhiều người sói đi cùng một chỗ như vậy! Tiền Hựu tò mò đánh giá người sói chung quanh, đám người sói cũng tò mò quan sát cô. Có người vì nhìn Tiền Hựu lâu mấy lần, đã đã lượn lờ trước mặt cô và Đông Lang mấy lần.

Tiền Hựu chú ý tới trong rừng rậm vừa đi vào, cũng rất nhiều người lộ cái đuôi ra, nhưng mà cũng không có người ở trước mặt cô hoàn toàn hóa người sói, có lẽ là sợ hù cô thôi. Cô không nhịn được nói với Đông Lang: “Thật ra thì mọi người có thể biến thân, em sẽ không sợ.”

Trước cô đeo bám dai dẳng, cuối cùng Đông Lang cho cô nhìn dáng vẻ anh hoàn toàn biến thân một lần, đó là một con có lông màu xám tro, hai mắt màu vàng tĩnh mịch, nhìn qua uy nghiêm mà lạnh lùng cường tráng, so với Tiền Hựu cao hơn rất nhiều rất nhiều, chỉ có ngước đầu mới có thể nhìn thấy mặt của anh. Thế nhưng khi anh dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu mình thì Tiền Hựu cũng biết đây là Đông Lang của mình, cho nên từ lần đó, hình ảnh khiến trong lòng cô chịu tổn thương, lại hoàn toàn tiêu tán.

Đông Lang trả lời: “Anh biết. Chỉ là biến thân có nguy hiểm tương đối lớn, cho nên hiện tại trừ phi gặp phải nguy hiểm hoặc là trăng tròn, mọi người sẽ không biến thân, nhiều nhất để lại cái đuôi ra ngoài. Còn người ham thích đánh nhau như Khẳng là số ít.”

“Đúng vậy, Khẳng đâu? Sao không nhìn thấy anh ta? Anh ta không tới sao?” Tiền Hựu hỏi.

Đông Lang chuyển động cổ, lập tức chỉ chỉ phía trước, “Ở bên kia cùng người nhà của cậu ta.”

Tiền Hựu nhìn về phía trước, phát hiện Khẳng ôm hai tay đi tuốt đằng trước, đi theo phía sau có cha mẹ anh ta và có Shani.

... Shani! Nhìn thấy cô ấy lần nữa, trong lòng Tiền Hựu có chút cảm giác phức tạp. Bởi vì kể từ khi Đông Lang biết lần trước Shani phái bốn người sói tới bắt Tiền Hựu, liền đuổi Shani khỏi công ty, hơn nữa cũng không biết anh và Shani nói những gì, cô còn đặc biệt chạy tới nói xin lỗi với Tiền Hựu. Tiền Hựu nghe được lời xin lỗi vô cùng thành khẩn, liền tha thứ cho cô ấy.

Từ đó về sau cô cũng không gặp qua cô ấy, sau lại nghe Khẳng nói, hình như cô về nhà, bây giờ nhìn lại quả thế.

đọc truyện với http://truyencuatui.net/

Cô do dự có muốn đi lên chào hỏi Shani hay không, ai ngờ đối phương lại chủ động mang cha mẹ tới.

“Thủ lĩnh, Tiền tiểu thư.” Shani lễ phép gật đầu một cái với hai người, giọng nói có chút trầm thấp, “Giới thiệu với Tiền tiểu thư, hai vị này là cha mẹ tôi.”

“Chào mọi người.” Cô mỉm cười theo chào hỏi cha mẹ đối phương, Shani là giống lai, cha cô ấy có một mái tóc bạch kim, nhìn thấy Tiền Hựu, dùng Trung văn thuần thục nói: “Phu nhân tương lai thủ lĩnh, lúc trước con gái của tôi đã tạo thành tổn thương cho ngài, thay nó xin lỗi ngài.”

“Không có, không có chuyện gì, đều đã qua.” Tiền Hựu vội vàng nói, phát hiện hình như cha mẹ của Shani rất chờ mong Đông Lang đáp lại, cô còn lôi kéo Đông Lang, “A Lang, anh nói phải hay không?”

Đông Lang trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Nếu Tiền Hựu nói qua rồi, vậy thì đã qua. Chẳng qua về sau tôi không bao giờ hi vọng nhìn thấy những chuyện tương tự xảy ra.”

“Chúng tôi sẽ quản giáo hai đứa bé cho tốt.” Cha mẹ của Shani lập tức gật đầu nói.

“Đi đi, tiệc tối cứ việc chơi, nếu đều qua đi, cũng không cần nghĩ lại.” Đông Lang nói.

Lúc này cha mẹ đối phường mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo Shani rời đi.

Đông Lang khẽ thở dài một tiếng, Tiền Hựu hỏi anh làm sao, anh bất đắc dĩ trả lời, “Anh vẫn cho là, mặc dù Khẳng thích quậy, nhưng vẫn có thể tin em gái cậu ta, ai nghĩ tới Shani luôn luôn chững chạc lại làm ra những chuyện như vậy.”

Tiền Hựu nghĩ thầm, Vậy chịu thôi, cô ấy thích anh nha.

Cô lôi kéo tay Đông Lang đi về phía trước, “Được rồi, không cần nhớ..., khẳng định Shani chỉ là kích động làm việc nhất thời, em nghĩ về sau cô ấy sẽ không thế. Vả lại, anh thật sự duổi cô ấy sao? Nếu không đợi qua một thời gian ngắn, nếu như cô ấy biểu hiện tốt, cứ để cho cô ấy về công ty chứ?”

Đông Lang nhéo cái mũi của cô, “Không được, vị trí thư ký anh đã nghĩ kỹ cho ai rồi.”

“Ai vậy?”

Đông Lang tiến gần nói: “Cho vợ tương lai đại nhân của anh.”

“Em?” Tiền Hựu mở to hai mắt, “Anh để cho em tới công ty anh đi làm sao? Nhưng... Nhưng bây giờ em cũng có công việc...”

“Không phải là em nói muốn cùng anh du lịch vòng quanh thế giới sao, tìm để tìm chủng tộc khác sao? Nếu như là vậy, thì vừa đúng lúc chỉ cần bỏ việc ở bên Hạ Khiêm Nghiêu, tới bên cạnh anh thôi.” Đông Lang nói.

Tiền Hựu gãi gãi đầu, “Cái này là tốt, nhưng mà bên Hạ Khiêm Nghiêu, đột nhiên đi mất có thể không tốt lắm hay không...”

“Anh sẽ đi giải thích với anh ta, anh ta sẽ tiếp nhận.” Đông Lang kiên định nói, “Chờ cha mẹ em đón nhận thân phận của anh, chúng ta liền cùng đi du lịch vòng quanh thế giới, được không?”

Tiền Hựu nhìn anh một chút, cuối cùng dùng sức gật đầu một cái, ánh mắt tràn đầy mong đợi, “Được!”

Trước mặt dần dần hiện lên ánh sáng, là đã đến nơi đốt lửa trại. Để tránh lửa, lúc này ở đây trống trải chung quanh đều là Nham Thạch, cũng không có cây cối tồn tại, mấy năm qua, bộ tộc người sói nếu đốt lửa trại, vẫn luôn cử hành chỗ này.

Rất nhiều người sói vây tụ tại bên cạnh đống lửa, vừa nướng thịt vừa tâm sự, nhìn thấy Đông Lang dắt Tiền Hựu xuất hiện, tất cả mọi người rối rít đứng lên gật đầu hành lễ với họ.

Nét mặt Đông Lang có mấy phần uy nghiêm, “Vẫn là giống như ngày trước, cứ tùy ý chơi và ăn đi, không cần gò bó.”

Mọi người nhanh chóng khí thế ngất trời trò chuyện lần nưuax, cũng không có thiếu người gan lớn lại gần nói chuyện với Tiền Hựu.

Có một người đàn ông trẻ tuổi giơ một xâu thịt nướng đưa tới, cười híp mắt hỏi: “Thủ lĩnh phu nhân, ngài ăn không?”

“A, cám ơn, ở chỗ tôi cũng có...” Tiền Hựu nói phân nửa, chợt dừng lại, “Ah, sao tôi cảm giác anh có chút... Quen mặt?”

“Ha ha, trí nhớ cô thật tốt, trước kia ngài đã gặp tôi ở công ty thủ lĩnh!” Người đàn ông hưng phấn nói, “Tôi chính là người bị những đồng nghiệp khác kéo đi, chở thành mì kéo vung qua vung lại!”

“Ồ ồ ồ, là anh! Thì ra anh là người sói, tôi đã nói rồi, thế nào bị đánh nhiều như vậy không có việc gì...”

“Ha ha, tôi... Tôi cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ chúc ngài và thủ lĩnh sớm sinh quý tử, ha ha.” Người đàn ông nói xong, liền cười chạy đi.

Những lời này rất hợp tâm ý Tiền Hựu, cô nhớ tới phía trước nhìn thấy một cô bé xinh đẹp, không nhịn được hỏi Đông Lang, “Trân Ny Đặc chạy đi nơi nào vậy? Em rất muốn chơi cùng cô bé.”

Đông Lang hít mũi một cái, chỉ sang bên kia đống lửa, “Ở nơi nào.”

Tiền Hựu định đi đến, lại bị anh tóm lấy, “Khụ, em muốn tiếp nhận cầu hôn của anh, hay là trước đi chơi cùng bạn nhỏ?”

Tiền Hựu ngẩn người, tiếp lập tức nói: “Oa oa cầu hôn, em muốn cầu hôn!”

Đông Lang nhếch môi cười, ánh lửa chiếu lên gò má của anh, cho ánh mắt anh tăng thêm mấy phần nóng bỏng, lúc anh ở trước mặt tất cả tộc nhân, một chân quỳ xuống trước mặt Tiền Hựu, lấy ra cái hộp nhung đó, chậm rãi mở ra ở trước mặt cô, dùng giọng nói hơi run rẩy nói: “Tiểu Hựu, anh rất cảm kích ông trời đã để cho anh biết được cô gái thiện lương tươi đẹp như em, anh rất cảm kích sau khi em biết tát cả lại lựa chọn ở bên cạnh anh, anh rất cảm kích em dũng cảm với anh, bao dung và yêu anh, anh muốn dùng tất cả cuộc sống này để khiến em hạnh phúc, em.. Gả cho được không?”

Chỉ là ngắn ngủn mấy câu, lại chọc nước mắt Tiền Hựu như bị mở vòi, cô vừa gật đầu, vừa nói: “Em... Em đồng ý, em gả! Hu hu hu...”

Đông Lang cuống quít đeo chiếc nhẫn kim cương lên cho cô, đứng dậy ôm lấy cô, “Tại sao khóc, anh nói không hay sao?”

“Hu hu hu, thật tốt quá, em chính là bị cảm động, không nhịn được...” Tiền Hựu tựa vào trong ngực an hnói, “A Lang, em cũng rất cảm kích anh, cảm kích anh thích người ngốc nghếch ngơ ngác như em.”

Đông Lang cúi người khẽ hôn lên trán của cô, đám người sói quần chúng vẫn yên tĩnh Lang vậy xem, cuối cùng phát ra tiếng hoan hô.

“Oa hu hu hu!” Có mấy người không ngừng kích động nhảy về phía trước, trong lúc nhất thời hội đốt lửa trại trở nên cực kỳ náo nhiệt.

“Kết hôn, kết hôn!” Trân Ny Đặc đáng yêu cũng từ đối diện xông tới, ôm lấy Tiền Hựu làm nũng, “Chị gái, kết hôn!”

Tiền Hựu ôm lấy người bạn nhỏ, “Không sai không sai, A Lang, em muốn để cô bé làm hoa đồng trong hôn lễ chúng ta?”

“Được, tất cả nghe theo em.”

Cha Đông mẹ Đông ở một bên nhìn thấy cuối cùng con trai cũng tìm được hạnh phúc, cũng cảm khái cực kỳ, rúc vào nhau mỉm cười hạnh phúc.

Mọi người nhanh chóng vây quanh đống lửa chơi đùa, có người khiêu vũ, có người đang hát, còn có người xúm lại muốn đánh nhau.

Có một người sói nữ kích động chạy tới kéo tay Tiền Hựu, nghẹn ngào nói: “Kia, thật ra thì tôi cũng rất thích loài người, về sau nhất định tôi muốn tìm một người giống dịu dàng là loài người giống ngài làm ông xã!”

Tiền Hựu cười gật đầu, “Nhất định có thể.”

“Oa hu hu hu ngài thật tốt...” Lang Nhân nhào tới trong ngực Tiền Hựu khóc lên, cái đuôi to lại vung vẩy, Tiền Hựu nhìn cái đuôi bay múa khắp nơi, cảm giác mình sắp bị cảm hóa rồi.

Khẳng một thân một mình ngồi ở góc, nhìn cảnh tượng vui vẻ hoà thuận trước mắt, ngẫm lại hơn mười năm trước, đông đảo người sói cùng nhau trốn trong rừng rậm nghèo túng và cô độc, trong lòng có cảm giác chua xót.

Có lẽ, Đông Lang thật không có nói sai, bọn họ có thể cùng loài người sống chung.

Khẳng nhìn trên người Tiền Hựu thấy được hi vọng.

Anh ta suy nghĩ, xoay ngườiđi về phương xa.

Có lẽ, anh ta có thể làm gì đó cho Đông Lang và Tiền Hựu.

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Tôi có mệnh vượng tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net