Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sở Thích Của Sùng Ninh - Lãng Nam Hoa
  3. Chương 46: Tình yêu
Trước /46 Sau

Sở Thích Của Sùng Ninh - Lãng Nam Hoa

Chương 46: Tình yêu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Kim Hằng, Đậu Xanh

Beta: Đậu Xanh

- --

Cuộc sống lứa đôi của hai người có thể nói là trải qua vô cùng thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ ghen tuông vu vơ thì hai người vô cùng ân ái ngọt ngào, ở trên giường lại càng hơn thế.

Trải qua đời sống tình dục quá sớm cũng không làm cho hai người cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng tăng thêm một mắc xích cho tình yêu của bọn họ, thân thể của hai người quá mức phù hợp, tình yêu dành cho đối phương cũng vì vậy mà không ngừng tuôn trào.

Nhưng tương lai ở ngay trước mắt, bọn họ đang đứng ở giai đoạn cấp 3, bất đắc dĩ phải đối mặt với tất cả những gì mà một học sinh cấp 3 cần phải đối mặt...

Học tập, thi đại học, trưởng thành.

Thẩm Hòe An đã sớm vạch rõ kế hoạch cho tương lai của mình. Bắt đầu từ rất sớm, anh đã từng bước tiến đến mục tiêu của mình, làm đến nơi đến chốn, vô cùng ổn định.

Sự xuất hiện của Đường Sùng Ninh cùng với việc cùng cô ở bên nhau là việc nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng đó cũng chỉ là dệt hoa trên gấm [1], làm anh trở nên thêm vui vẻ và sung sướng.

[1] Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.

Ngược lại, Đường Sùng Ninh không được thuận lợi như anh, đối với tương lai của mình, có thể nói là cô không có mục tiêu gì. Vốn dĩ định lấy được bằng tốt nghiệp cấp 3 xong, sau đó lên đại học sẽ buông thả bản thân, nhưng không nghĩ tới mình lại mê mẩn Thẩm Hòe An, còn vì anh mà ngoan ngoãn thay đổi bản thân. Hơn nữa, xem xét tình thế hiện tại, mức độ mê mẩn anh của cô ngày càng nghiêm trọng, cho dù là tám năm hay mười năm nữa cũng không thể nào rời khỏi anh.

Vì thế, trong những thời điểm cô ý thức được thành tích giữa hai người kém nhau quá xa, cô sẽ có chút buồn lo cho tương lai.

Thẩm Hòe An chỉ bảo cô cứ thoải mái đi, chỉ cần bọn họ muốn ở bên nhau, thì sẽ không thể nào tách rời.

Nhưng Đường Sùng Ninh không muốn giống như trong phim truyền hình, chỉ biết liên lụy đến bạn trai, khiến anh điền tên ngôi trường và nguyện vọng mà bản thân mình không thích.

Sau khi nghe những sầu lo của cô, Thẩm Hòe An cũng chỉ cười: "Anh không phải người không có lý trí như vậy."

Lúc đó, Đường Sùng Ninh lại giả vờ giận hờn hỏi anh: "Hóa ra, em ở trong lòng anh cũng không quan trọng đến thế, anh cũng không phải rất muốn ở bên cạnh em."

Thẩm Hòe An lại bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được, anh dỗ dành cô vài câu, cô mới có thể lại mỉm cười ôn hòa với anh như lúc đầu.

Nói tóm lại, ngày tháng cứ trôi qua một cách bình đạm như vậy.

Tuy rằng Thẩm Hòe An không nói gì trước mặt Đường Sùng Ninh, nhưng cũng ngầm suy nghĩ rất nhiều cách để hai người không thể rời xa nhau, nhưng một khi kết hợp với thực tế thì sau đó cũng chỉ đành từ bỏ.

Gần đây Đường Bân có trở về nhà một chuyến, ông không nói chuyện tái hôn với Đường Sùng Ninh nữa, chỉ hỏi cô định thi vào trường đại học nào.

Cô buột miệng thốt ra trường đại học mơ ước của Thẩm Hòe An.

Đường Bân sững sờ, nhưng cũng biết cô chỉ đang nói giỡn: "Con có thi nổi không?"

Đường Sùng Ninh trừng mắt liếc nhìn ông, không muốn nói chuyện cho lắm.

Qua mấy ngày sau, Đường Bân hỏi cô: "Con thật sự muốn vào trường kia sao?"

"Muốn chứ, nhưng không phải ba đã nói con không thi nổi hả?" Đường Sùng Ninh nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng.

"Bên cạnh trường học kia có một học viện mỹ thuật, con có thể thử xem." Đường Bân lại nói: "Ba đã xem qua, thành tích của con có lẽ là đủ. Chỉ là sau này phải đi tập huấn bồi dưỡng gì gì đấy, con có nhớ không? Khi còn nhỏ con rất có năng khiếu vẽ tranh."

Đường Sùng Ninh thông qua lời nhắc nhở này của ông thế mà lại có một loại cảm giác hưng phấn dạt dào, cô có thể vẽ tranh kiếm sống!

Lúc trước chỉ lo đi tìm những trường đại học tổng hợp, mà cô quên mất điểm số của những trường nghệ thuật sẽ thấp hơn một chút so với những trường bình thường, nhưng giây tiếp theo, cô lại có chút chùn bước: "Đó là những chuyện của lúc nhỏ, lúc còn nhỏ có ai mà không biết vẽ bé bọt biển, dê đáng yêu cơ chứ?"

"Không phải, con thật sự có thiên phú, thầy giáo lớp vẽ tranh chỉ khen mỗi mình con." Đường Bân hiếm khi lộ ra một nụ cười, giống như đang nhớ đến dáng vẻ của cô trong quá khứ.

Đường Sùng Ninh tỏ vẻ không đặt nặng trong lòng, nhưng sau khi Đường Bân rời đi cô lại âm thầm đi tra tư liệu của trường học ấy. Rồi lại tìm hiểu về những yêu cầu của trường học, sau đó cô phát hiện trường học này chính là lựa chọn tốt nhất của cô.

Có thể ở gần với Thẩm Hòe An, thành tích cũng không kém quá xa, Đường Bân cũng ủng hộ cô...

Nhưng cô thật sự đã bảy tám năm rồi chưa động đến việc vẽ tranh.

Đường Bân nói không sai, trước đây cô có một chút hứng thú với mỹ thuật, thầy giáo dạy vẽ tranh cũng rất bồi dưỡng cô. Nhưng khi vừa đến giai đoạn cấp hai, Đường Bân lại giống như những bậc ba mẹ khác, cảm thấy vẽ tranh không phải một con đường đúng đắn, thời gian trống mỗi ngày của cô cũng không nhiều, thế nên ông bèn rút đơn khỏi lớp vẽ tranh, giúp cô báo danh vào những lớp bổ túc mà cô chẳng có chút hứng thú nào.

Ngày này qua ngày khác học tập khô khan khiến Đường Sùng Ninh cảm thấy buồn phiền, chính vì thế cô mới trở nên phản nghịch, chỉ muốn đối chọi với Đường Bân.

Bây giờ, ngược lại là Đường Bân muốn cô quay lại nghề cũ.

Nhưng những thứ bị thiếu hụt không thể nào dễ dàng bù đắp lại được, điều quan trọng nhất là, Đường Sùng Ninh không có lòng tự tin ấy.

Vốn dĩ chỉ là thuận miệng cùng Thẩm Hòe An đề cập một câu, nhưng anh lại giống như hiểu rõ hết những gì tận đáy lòng cô đang nghĩ, anh cổ vũ cô học lại nghề mỹ thuật.

Anh nói với cô như thế này-

"Nếu em thấy thích thì hãy làm đi, có thể tìm thấy việc mình thích đã rất khó khăn, tại sao lại không kiên trì. Càng huống hồ những người bên cạnh luôn ủng hộ em."

Đường Sùng Ninh nhìn vào đôi mắt thành khẩn lại chân thành của anh, chỉ cảm thấy trái tim mãnh liệt co rút, tiếp đến, trong thân thể giống như bùng lên ngọn lửa rực cháy.

Dường như phía sau có một cỗ năng lượng rất mãnh liệt đang đẩy cô về phía trước, cô lập tức bổ nhào vào lòng anh, dùng sức ôm chặt lấy anh, "Thật sao? Thế em đi học mỹ thuật rồi, chúng ta sẽ không thể thường xuyên gặp mặt đấy."

Thẩm Hòe An ôm chặt cô, chậm rãi vuốt ve sống lưng cô, "không sao cả, anh sẽ không rời xa em đâu."

Giọng nói trầm thấp vô cùng từ tính giống như một con côn trùng nhỏ đi vào trong tai Đường Sùng Ninh, trái tim của cô cũng theo đó mà ngứa ngáy, cô ngẩng đầu lên hôn anh: "Em cũng không thể buông tay anh."

Hai người ôm lấy nhau dùng sức hôn hít, quần áo đã cởi sạch, Đường Sùng Ninh chủ động trèo lên người anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành tai của anh.

Để lại hai chữ lọt vào trong tai anh.

Cô nói: "Bồ Tát."

Đôi mắt Thẩm Hòe An đỏ ửng, lòng bàn tay ẩm ướt.

Anh không nói chuyện, chỉ nắm chặt eo của cô, dùng sức đè xuống dưới, hai người hoàn toàn kết hợp vào nhau.

Đường Sùng Ninh rên rỉ một tiếng thật dài, sau đó giống như thiên nga bị gãy cổ, không còn sức lực nằm oặt trên người anh.

Anh ôm lấy cô trở mình một cái, đè cô ở dưới thân.

Cơ thể cô ướt đẫm ấm áp giống như một khối kẹo bông gòn sắp tan chảy, anh ưỡn người cắm vào lại nhanh chóng rút ra, chọc cho khối kẹo bông gòn ở dưới thân càng thêm mềm nhũn.

Cuối cùng, anh lại bắn thật sâu vào bên trong hoa tâm.

Đường Sùng Ninh của hôm nay chủ động hơn cả trước kia, sau khi cao trào cô nhanh nhẹn ôm chặt lấy anh không chịu buông tay, lẩm bẩm nói với anh những câu dâm mỹ khiến người ta mặt đỏ tim đập, cô thở hồng hộc ưỡn ngực áp sát vào anh.

Thẩm Hòe An chỉ biết cười, vành tai đã đỏ đến nhỏ ra máu.

Sau cùng anh bị cô trêu ghẹo đến mức không chịu đựng được, anh trở mình làm thêm lần nữa.

Lần này, Đường Sùng Ninh thật sự mệt không thốt nổi nên lời, chỉ biết nằm thở dốc.

Thẩm Hòe An ôm cô, hai thân thể trần truồng không chút vướng ngại ôm chặt lấy nhau, da thịt đổ một lớp mồ hôi mỏng dán sát vào nhau, trái tim cũng thế.

Thân thể và linh hồn vào giây phút này có được sự thỏa mãn không thể nói nên lời, bọn họ dựa sát vào nhau, bọn họ dùng sức yêu thương nhau.

Đường Sùng Ninh lặng lẽ nắm lấy tay của Thẩm Hòe An, cô nhớ ra một vấn đề mà bản thân vẫn luôn quên hỏi anh, cô ngước đôi mắt long lanh lên, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải anh yêu thầm em từ lâu rồi không?"

Cái suy nghĩ này từ rất lâu trước đây đã xuất hiện, ban đầu là bởi vì Trần Nhất Chu nói lớp trưởng thân với cô nhất, sau khi ở bên nhau, cô cũng thỉnh thoảng nghĩ đến, dường như đã có chút manh mối có thể đi chứng thực.

Thẩm Hòe An ngây người một lúc, sau đó anh cười, ngay cả đuôi lông mày cũng là ý cười.

Cô nôn nóng, nhéo mặt của anh rồi lại hỏi, "Có phải không ~?"

"Phải."

Sau khi Đường Sùng Ninh nhận được đáp án này lại cảm thấy mới lạ, "Vậy là anh thích em trước, anh thích em ở điểm nào?"

Thẩm Hòe An nhéo nhéo bàn tay của cô, chậm rãi nhớ lại.

Anh muốn có được một câu trả lời chuẩn xác, nhưng trong đầu chỉ có những hình ảnh ngày thường cùng cô tiếp xúc, giống như đã không còn thấy rõ đầu mối nữa, lại nghĩ về trước kia, trong ký ức chỉ có vô số cái bóng lưng của cô.

Phóng khoáng tự nhiên, vĩnh viễn tự do.

Chỉ là cô chưa từng quay đầu lại nhìn anh.

"Thích em..."

"Không biết." Anh lắc lắc đầu, nói không ra lời, "Nhưng mà chính là rất thích em."

Đường Sùng Ninh không vô lý gây sự nhất định muốn một đáp án, cô chỉ cảm thấy bầu không khí của lúc này tốt đẹp đến mức không chân thật, trong lồng ngực uất nghẹn vô số lời muốn nói, cô nghĩ ngợi, sắp xếp lại đôi chút rồi nói toàn bộ hết ra.

"Trước đây em rất phản nghịch, muốn đối chọi với tất cả mọi người. Ba em không thích em làm gì, em cứ muốn làm như thế, cô giáo cũng như thế...nhưng mà những điều này chỉ là vì muốn chống đối với ba em mà thôi."

"Sở thích trước đây của em chính là như thế."

Thẩm Hòe An vuốt ve gương mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát qua hai má của cô, lắng nghe cô nói chuyện, nở nụ cười với cô.

"Nhưng sau này thích anh rồi. Sở thích của em hình như cũng thay đổi."

"Thay đổi thành kiểu gì?" Thẩm Hòe An hỏi.

"Đối tốt với anh." Đường Sùng Ninh nhìn chăm chú vào anh, nói.

Thẩm Hòe An cũng nhìn vào đôi mắt gần ngay trước mắt của cô, anh không kiềm chế được cúi đầu xuống hôn cô, không mang dục vọng, chỉ bởi vì tình yêu.

"Cảm ơn em." Anh ngậm lấy môi cô nhỏ giọng nói.

"Em mới phải cảm ơn anh, Bồ Tát." Đường Sùng Ninh dùng sức ôm chặt anh.

Tương lai đến cùng sẽ ra sao, không ai biết trước được.

Nhưng điều bọn họ có thể chắc chắn là, hai người sẽ không chia xa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ.

Thanh xuân sắp phải hạ màn, tình yêu mãi mãi không tàn lụi.

- ---HOÀN TOÀN VĂN----

- Ngày edit: 29/08/2021

- Ngày hoàn bản edit: 01/09/2021

- Ngày đăng hoàn: 08/09/2021

*Editor: Yann, Kim Hằng, Đậu Xanh

*Beta: Kim Hằng, Đậu Xanh

~~~Truyện đăng tải duy nhất ở WATT_PAD @dauxanhxinhxeo, những nơi khác là ăn cắp nên hay ủng hộ bọn mình bằng cách đọc chính chủ!~~~

Chân thành cảm ơn hai bé editor đã đồng hành cùng Đậu, cũng như những bạn đã theo bộ này ngay từ đầu. Hoàn xong cảm thấy buồn nhiều hơn vui, cuối cùng phải xa hai bạn nhỏ: Đường Sùng Ninh và Thẩm Hoè An (Bồ Tát).

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình ở những bộ sau nữa❤️

Quảng cáo
Trước /46 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Giới Chi Thư

Copyright © 2022 - MTruyện.net