Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảnh khắc xe chạy đi, Tần Tuấn dùng hết sức kiềm chế bản thân không nhìn gương chiếu hậu.
Lái xe taxi nói: “ Bạn anh có phải bị bệnh hay không?”
Tần Tuấn cũng không liếc mắt nhìn lại.
Không thể lại mềm lòng.
Nhớ lại xem, quá khứ luôn vì anh mà suy nghĩ, vì anh mà nhường nhịn, còn không phải cố đến lâm vào bước đường cùng rồi sao.
Chung quy không thể trở lại như trước nữa.
Cậu đã chọn cách rời đi, chính là muốn cả hai còn có thể tốt đẹp một chút.
Cậu không bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu hận Từ Đằng Đào.
Nói vậy, không phải cậu lại càng thiếu nợ Từ Đằng Đào càng nhiều hơn sao.
Cậu đã từng nói, sẽ mãi mãi thương anh, cho nên cũng muốn mãi mãi rời xa anh.
Không thể tiếp tục dây dưa.
Uông Uông thấy tần tuấn, trừng mắt, “Không phải nói hôm nay sẽ về nhà sao?”
Tần Tuấn pha trò: “Tôi muốn ăn no thêm vài ngày nữa.”
Uông Uông nhìn cậu một lúc, lại quay sang người có vết sẹo hỏi: “ Tên này có ý gì thế?”
Người có vết sẹo lắc đầu, Uông Uông lại nhìn cậu: “Tần Tuấn, nếu cậu chịu đọc hết bảng cửu chương thì tôi sẽ nướng bánh ngọt thật ngon cho ăn.”
Tần Tuấn đăm chiêu ủ dột: “Tôi cũng không muốn béo phì đâu.”
Uông UÔng khinh thường nhìn cậu, cởi găng tay quăng lên bàn, bước đến véo tai Tần Tuấn, hung hăng nói: “ Cậu mà tiếp tục thành con thiêu thân lần nữa, tôi sẽ làm thịt cậu đấy.”
Tần Tuấn không dám động, liên tục lắc đầu nói, ” Không đâu, không đâu mà......”
“Cậu là đồ ngu ngốc.” Uông Uông rất mất kiên nhẫn kết luận một câu: “ Cút đi, tôi còn phải làm việc.”
“Đại nhân, ngài thật chăm chỉ....” Tần Tuấn xoay người đem hai ngón tay cấu véo mình hạ xuống: “ Ngài bận rộn quá, tiểu nhân đi ra ngoài đây, đến bữa an xin ngài chừa chút đồ ăn canh thừa, tiểu nhân sẽ về vét hết đáy nồi.”
Uông UÔng bị chọc đến bật cười, chỉ tay ra cửa nói: “ Còn không cút cho nhanh.”
Tần Tuấn lập tức lăn ra ngoài, trong tay còn cầm chặt hộp sữa Uông Uông đưa cho.
Cùng Uông Uông đùa giỡn một chút, Tần Tuấn ở ngã tư nhìn xe tới xe đi, có chút mịt mờ, hay là đi về nhà, không được, chung quy cảm thấy có điều gì đó không nên, hay là không về nhà nữa, ở lại đây? Trở về nơi nhỏ bé của Uông Uông, tự dưng lại quấy rầy hai người họ, tên kia khẳng định không thích.
Cậu lại chỉnh lại quần áo, nhìn mấy ma nơ canh xinh đẹp trong tủ kính cửa hàng đối diện, rồi mới rút bao thuốc lấy một điếu ra châm, vẫn chưa nghĩ nên đi đâu cho hết thời gian.
Đang do dự, di động rung, là anh bạn ở ký túc xa kia, ồn ào nói: “ Tối nay cùng ăn cơm đi, cậu tránh mặt cũng nhiều năm rồi, nên cùng bạn thân làm một cuộc gặp mặt mới được.”
Tần Tuấn “Ách” một tiếng, gật đầu, “Được.”
Sắc trời cũng không còn sớm sủa nữa, cậu đón xe đi đến nơi hẹn, lúc bước vào lại thấy Từ Đằng Đào.
Cậu có chút lo lắng, vào đến cửa lại thấy Tiếu Văn Tiến đang bước ra đón, cậu nhìn anh bạn cũ mỉm cười rồi quay sang Từ Đằng Đào bên cạnh nói: “ Nếu không khỏe sao anh không ở nhà nghỉ ngơi.”
“Văn Tiến nói mời em ăn cơm, nên anh tới đây.”
Tiếu Văn Tiến lúc này đã tới gần, nói với Từ Đằng Đào: “ Sư huynh, Tần Tuấn vẫn đẹp trai như thế nhỉ, so với trước chẳng thay đổi gì cả, vẫn phong độ tao nhã như thế.”
Tần Tuấn sờ sờ cái mũi, nhìn cái áo gió đen mà mình đang khoác trên người, bên trong là áo sơ mi, cả hai đều do Đái Hải ở Hồng Koong nhờ người bạn là thiết kế may cho cậu, quả thật có chút... táo bạo.
Bất quá, Đái Hải từng nói, đã là Gay, thì cũng phải là Gay biết tiến thủ của thời đại mới, có thể không có tình yêu, có thể không có bánh mì ăn, nhưng tuyệt đối quần áo mặc trên người không thể bớt. Tần Tuấn có thể cảm nhận sâu sắc được, cho dù Uông Uông luôn châm chọc cậu hay khoe khoang, nhưng cậu giống như Đái Hải sẽ phản bác lại, tôi có là gay, có thể không có gã nào trên giường, nhưng không thể không có phong độ được.
Từ Đằng Đào nhìn cậu, nhìn từ trên gương mặt đến xuống hai hàng khuy áo trước ngực cậu, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng chỉ vài giây sau anh lại quay lại nhìn Tiếu Văn Tiến, cười ôn nhu như gió xuân mà vẫn mang theo chút lạnh nhạt: “ Gọi món ăn đi.”