Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối với Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều mà nói, Tết Trung thu năm nay vô cùng bình hòa và an yên.
Một buổi sáng, mẹ Tưởng hầm canh gà ở nhà bếp của nhà phụ, cho vào bình giữ nhiệt, chuẩn bị đi đưa cho con trai uống, ngoài ra bà ta còn chuẩn bị một chút đồ dùng hàng ngày. Lúc gần ra khỏi nhà thì nghe được bảo mẫu A Cầm đi tới, nói: “Chị biết ai đến không?”
“Ai?”
A Cầm thích tám chuyện, bèn chạy đến nói: “Là chị Vương lúc trước từng chăm sóc cô chủ, Vương Thúy Trân, năm ngoái con dâu của chị Vương sinh con, chị Vương không thể lo liệu được cả hai bên nên phải từ chức. Hôm nay chị ta đến đây, bảo là muốn gặp bà chủ, nhưng bà chủ với ông chủ ra ngoài, em thấy chị Vương có vẻ muốn ngồi đây chờ đến khi nào bà chủ về đấy. Chị nói xem, có chuyện gì vậy nhỉ?”
Chị Vương mà A Cầm nói, mẹ Tưởng cũng từng làm việc chung với bà ta mấy năm.
Mẹ Tưởng thấy chướng mắt chị Vương, dù sao chị Vương cũng chỉ là một người nhà quê chưa từng đi học, bởi vì tay chân lanh lẹ nên được nhà họ Lâm tuyển về làm vú em phụ giúp việc bếp núc. Trước khi mẹ Tưởng đến nhà họ lâm, chị Vương từng thăng chức, nói là chăm sóc Lâm Khả Tinh, nhưng bà Lâm cũng sẽ không để con gái mình quá gần gũi với một bà vú, chỉ là hồi nhỏ Lâm Khả Tinh rất thích chị Vương, bà Lâm cũng du di cho qua, để chị Vương và những người khác cùng nhau phụ trách ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của Lâm Khả Tinh.
Nhưng sau khi mẹ Tưởng đến, hiển nhiên bà Lâm càng tin tưởng người bạn cũ ngày xưa hơn, nếu so sánh mẹ Tưởng với chị Vương, bà ấy tuyệt đối có học thức cao hơn, hơn nữa ăn nói cũng khéo léo. Dần dà, bà Lâm lại kêu mẹ Tưởng giúp xử lý những chuyện quan trọng, mà lúc đó Lâm Khả Tinh lại không có bạn bè chơi chung, trong nhà cũng không có con nít bằng tuổi, cô ta thích đi tìm Tưởng Diên lớn hơn mình hai tuổi chơi chung. Thường xuyên qua lại, nghiễm nhiên Lâm Khả Tinh càng yêu thích mẹ Tưởng ăn nói nhỏ nhẹ hơn.
Thế nên chị Vương thật sự có chút ganh đua với mẹ Tưởng. Nhưng mẹ Tưởng lại không quan tâm đến chuyện này, ganh đua với một người phụ nữ nông thôn không có văn hóa, đó là tự hạ thấp bản thân mình.
Chị Vương ăn to nói lớn, mẹ Tưởng cảm thấy người này đúng là con cóc, cắn không chết người, nhưng có thể khiến người ta ghê tởm.
Sau khi chị Vương đi, mẹ Tưởng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ đừng nói là A Cầm tò mò, đến cả mẹ Tưởng cũng có chút nghi ngờ, một người đã nghỉ việc gần hai năm rồi, lúc này lại tìm đến cửa làm gì chứ? Làm tiền sao?
Lúc mẹ Tưởng đi ra khỏi nhà thì nghe bảo vệ nói chuyện với quản gia: “Chị Vương nói có chuyện rất quan trọng phải nói với bà chủ. Chị ấy cũng không còn là người ở bên này nữa nên không tiện cho vào nhà. Chị ấy có để lại số điện thoại, đợi bà chủ về phiền chú nói với bà chủ một tiếng. Thật ra chị Vương rất tốt, trước đây cũng rất quan tâm chúng tôi.”
Mẹ Tưởng nghe xong, sau khi mỉm cười với quản gia và bảo vệ liền rời khỏi nhà họ Lâm.
Trên đường đi, không biết xảy ra chuyện gì, bà ấy có chút lo lắng bồn chồn.
Cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.
Thậm chí lúc gặp con trai Tưởng Diên ở bên ngoài, bà ấy cũng có chút mất tập trung.
Tâm trạng của Tưởng Diên cũng chẳng vui vẻ gì. Mấy hôm trước đột nhiên có tin nhắn từ một trang web bán vé nào đó nhắc nhở anh ta, lúc trước anh ta đã đặt trước hai tấm vé vào cổng. Trước đó anh ta đã lên kế hoạch, đợi khi nào thời tiết mát mẻ sẽ dẫn Nhược Kiều ra ngoài hóng gió, cuối cùng bây giờ...
Hai mẹ con đều không tập trung tinh thần, chỉ đành vội vàng kết thúc cuộc gặp. Tưởng Diên xách bình giữ nhiệt, lúc đứng trước cổng căn tin chuẩn bị chào tạm biệt mẹ mình thì đột nhiên có người vọt tới, giọng nói của người kia vô cùng sắc nhọn chói tai: “Cuối cùng tôi cũng tìm thấy bà rồi!”
Tưởng Diên ngỡ ngàng nhìn về phía người đến.
Anh ta cảm thấy người này khá quen mắt, nhìn kỹ lại mới nhớ ra, đây chẳng phải là một dì giúp việc ngày xưa từng làm ở nhà họ Lâm hay sao? Nhưng hai năm trước đã từ chức rồi, nghe nói là về quê, sao bây giờ lại ở đây?
Mắt phải của mẹ Tưởng thì lại giật không ngừng.
Bà ấy có một dự cảm không lành. Nhất là khi người đến là chị Vương.
Bà ấy luôn cảm thấy hôm nay chị Vương xuất hiện ở nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ có chuyện lớn sắp xảy ra, mà rất có thể chuyện này có liên quan đến bà ấy,
Mẹ Tưởng cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Chị Vương, là bà sao?”
Chị Vương cười lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn sang Tưởng Diên: “Chắc bà cũng đoán được tôi đến tìm bà chủ là để làm gì nhỉ?”
Mẹ Tưởng: “Đó là chuyện của bà với bà chủ, sao tôi biết được.”
Bà ấy lại nhìn sang Tưởng Diên: “A Diên, con về trường trước đi, mẹ với dì Vương của con ôn chuyện một lúc.”
Tưởng Diên chần chừ nhưng lại không biết có nên đi hay không, đến cả anh ta cũng nhìn ra được cái bà dì Vương này không có ý tốt gì khi đến đây, chẳng lẽ anh ta cứ vậy mà đi sao?
Không đợi Tưởng Diên nói gì, chị Vương đã kéo Tưởng Diên lại: “Đi cái gì mà đi, mẹ con các người đều là thứ nham hiểm ác độc, đến lúc đó phải theo tôi đi gặp bà chủ, để ông chủ với bà chủ nhìn cho rõ rốt cuộc hai mẹ con bà là người hay là quỷ!”
Mẹ Tưởng nghe vậy thì hồi hộp trong lòng.
Nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Bà buông con trai tôi ra, muốn nổi điên thì đi ra chỗ khác mà nổi điên!”
“Bị tôi nói trúng rồi phải không?” Chị Vương cười nhạo: “Trước đó tôi bị bà ngáng chân bao nhiêu lần tôi cũng chẳng buồn nói, bà nói xem có phải ông trời có mắt hay không? Tính tôi hay tham cái lợi nhỏ, việc này tôi nhận, lúc rời khỏi nhà họ Lâm, bà chủ cũng không nỡ để tôi đi, bảo tôi xem và lấy một ít đồ, tôi bèn lấy một số thứ này nọ. Chẳng phải dạo trước cháu gái tôi lục lọi đồ đạc của tôi đã tìm thấy đó à?”
Trong lòng mẹ Tưởng chùng xuống.
Nhìn dáng vẻ khoái chí và chắc như đinh đóng cột của chị Vương...
Trong lòng mẹ Tưởng càng thêm thấp thỏm.
Tưởng Diên nhíu mày: “Dì Vương, có chuyện gì thì dì cứ nói thẳng, đừng đứng ngoài đường lôi lôi kéo kéo như vậy.”
“Cậu hỏi mẹ cậu xem tôi đã phát hiện ra cái gì.” Chị Vương liếc mắt: “Nếu muốn tôi nói thì Tiểu Tưởng à, bà mẹ này của cậu thật sự rất ghê gớm, người bình thường không thể nhìn ra được đâu!”
Mẹ Tưởng ngắt lời bà ta: “Vương Thúy Trân, đừng nói mấy lời vớ vẩn đó với con trai tôi!”
“Bà làm rồi còn sợ người ta nói à?” Chị Vương mỉm cười: “Nhưng không hay là, bà chị à, tôi thật sự không muốn ngáng đường chị đâu, nhưng cháu gái của tôi mỗi ngày một lớn, tôi cũng muốn ra ngoài đi làm kiếm thêm tiền đỡ đần cho con trai với con dâu của tôi. Thế này đi, một giá một, ba trăm ngàn, ba trăm ngàn đã đủ rẻ rồi chứ? Bà đưa cho tôi ba trăm ngàn, tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm ông bà chủ.”
Tưởng Diên không nghe nổi nữa, đứng chắn trước mặt mẹ mình: “Dì Vương, tôi tôn trọng dì, nhưng xin dì đừng làm như vậy, dì còn làm vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Chị Vương cười nhạo: “Thích thì cứ đi báo đi, cậu xem thử mẹ cậu có dám cho cậu đi báo cảnh sát hay không!”
“Tôi thì cá chết không sợ lưới rách.” Chị Vương vỗ ngực một cái: “Cứ để cho mọi người nhìn xem mấy năm nay mẹ cậu toan tính như thế nào...”
Nói đến đây, mẹ Tưởng lạnh lùng cắt ngang: “Đủ rồi Vương Thúy Trân!”
Chị Vương cười: “Ba trăm ngàn, một xu cũng không được thiếu, trễ nhất là ngày mai, năm giờ chiều mai mà tôi không thấy tiền thì tôi sẽ đi tìm bà chủ. Dựa vào tình cảm của tôi với bà chủ, thể nào bà chủ cũng sẽ cho tôi gặp bà ấy một lần.”
Mẹ Tưởng nở nụ cười gượng gạo, nói với con trai mình: “A Diên, nghe mẹ nói, con về trước đi, mẹ sẽ giải thích lại với con sau.”
Thật ra mẹ Tưởng cũng đang sợ khiếp hồn rồi.
Nhiều năm như vậy, quả thật bà ấy vẫn đang toan tính, nhưng là người tất nhiên sẽ có sơ hở, đến cả bà ấy cũng không xác định trong tay Vương Thúy Trân có thứ gì, nhưng nhìn dáng vẻ lõi đời và ghê tởm này của Vương Thúy Trân, nói không chừng bà ta thật sự đang giữ bằng chứng gì đó.
Bà ấy nhất định phải kìm hãm kẻ này.
Tưởng Diên cũng không phải trẻ con.
Cái gì toan tính, cái gì rắp tâm hại người, những thứ này anh ta đều nghe thấy, lại nhìn vẻ mặt của mẹ mình vào lúc này, anh ta bèn nói: “Để cho bà ta nói, hành vi như vậy là uy hiếp tống tiền, con có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Mẹ, chúng ta đi ngay đứng thẳng...”
Chị Vương che miệng cười: “Còn đi ngay đứng thẳng nữa, cậu cũng không xem thử mấy năm nay mẹ cậu đã làm ra chuyện gì. Bà ta đó, tính toán mưu mô đủ đường, cốt yếu cũng chỉ muốn cho cậu vào làm con rể nhà họ Lâm thôi!”
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc chị Vương đã chết vô số lần từ lâu, ánh mắt của mẹ Tưởng vô cùng lạnh lùng: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói chuyện thì đừng nói bậy.”
Chị Vương cũng không sợ bà ấy: “Nếu không thì tới lúc đó chúng ta đối chất với nhau đi, để xem rốt cuộc tôi có nói bậy hay không?”
Chuyện Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên, tổng cộng cũng chẳng có mấy người biết.
Người như Vương Thúy Trân lại càng không thể biết.
Nhưng lúc này Vương Thúy Trân đã nói ra rồi... Bây giờ mẹ Tưởng đang thấp thỏm không yên, bà ta không xác định được rốt cuộc Vương Thúy Trân đang nắm chứng cứ gì trong tay, mới khiến Vương Thúy Trân to gan như vậy, vừa mở miệng đã đòi thẳng ba trăm ngàn.
Tưởng Diên đau cả đầu.
Anh ta liếc nhìn chị Vương, sau đó lại liếc nhìn mẹ mình đang bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Trong đầu vang vọng những lời hôm đó Nhược Kiều nói.
Cô nói: “Tưởng Diên, tôi đã nói rồi, Lâm Khả Tinh thích anh, hơn nữa mẹ anh chắc chắn cũng biết chuyện này. Anh có từng nghĩ tới hay không, lúc bà ấy kêu anh dẫn Lâm Khả Tinh đi chơi với chúng ta, rốt cuộc bà ấy đang nghĩ cái gì, mà sau khi xảy ra chuyện, bà ấy có thể chạy từ nội thành đến đây để đón Lâm Khả Tinh, vậy bà ấy đang nghĩ cái gì.”
Cô nói: “Lúc trước có lẽ anh không hiểu, cũng có thể không nhìn ra được, nhưng về sau anh nên để ý một chút thì tốt hơn, tránh để lần sau gặp phải người phù hợp lại phải chia tay thêm một lần nữa. Hại người hại mình.”
Rất nhiều chuyện dần trở nên rõ ràng ở trong đầu anh ta.
Đầu Tưởng Diên đau như muốn nứt ra.
Anh ta không dám tin, nhưng mà...
Mẹ Tưởng vốn cho rằng chuyện này đã đủ phiền phức và khó giải quyết, nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của con trai, bà ấy chợt cảm thấy, có lẽ chuyện này còn rắc rối hơn nữa.
Vừa phải áp chế Vương Thúy Trân, còn phải trấn an A Diên!!
Mưu tính của bà ấy suốt bao nhiêu năm qua không thể đổ sông đổ biển được!
Qua nhiều năm như vậy, mắt thấy đã sắp thành công cốc, mẹ Tưởng không tài nào chấp nhận được. Suốt mấy ngày hôm nay, lúc nào bà ấy cũng lo lắng sợ hãi trong lòng, trong lúc nhất thời cũng không chịu nổi nữa, bà ấy chỉ ước gì có thể lao đầu vào đánh nhau với Vương Thúy Trân một trận.
“Thẹn quá hóa giận rồi đúng không?” Vương Thúy Trân cắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của mẹ Tưởng, Tưởng Diên ở bên cạnh còn đang ngây ra không dám tin.
Vương Thúy Trân len lén nói nhỏ vào tai mẹ Tưởng: “Bà chủ bảo tôi nói với bà một câu, có nằm mơ cũng phải biết tự lượng sức mình.”
Mẹ Tưởng vốn đang ước gì có thể cá chết lưới rách với người đàn bà này.
Nhưng vừa nghe xong những lời kia, bà ấy như bị ai đó thi triển bùa phép gì, đứng sững ra như bị sét đánh.
Mẹ Tưởng đờ đẫn nhìn về phía đứa con trai đứng bên cạnh.
Đối với mẹ Tưởng, mất đi sự giúp đỡ của nhà họ Lâm là chuyện vô cùng khó chấp nhận, cũng không thể là chịu đựng được, tâm huyết của bà ấy suốt bao nhiêu năm đã đổ sông đổ biển trong phút chốc.
Nhưng nếu như đánh mất niềm tin của con trai...
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
“A Diên,” mẹ Tưởng cố gắng để mình bình tĩnh lại, bà ấy nở nụ cười vô cùng từ ái với Tưởng Diên: “Con hãy nghe mẹ nói...”
Tưởng Diên nhìn về phía mẹ mình.
Giờ phút này, anh ta chợt cảm thấy mẹ mình sao mà quá đỗi xa lạ.
Chuyện đã phát triển đến nước này, còn cái gì mà không hiểu nữa? Anh ta cười khổ, nhưng lại không thể nặn ra được nụ cười, thì ra Nhược Kiều đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu, hoặc là bạn bè của anh ta cũng đã nhìn thấu, chỉ có mình anh ta...
Lúc này thứ đang hiện lên trong tâm trí anh ta là mỗi một chuyện trong quá khứ, thứ vang lên bên tai chính là mỗi một câu gặng hỏi của Nhược Kiều, anh ta trừng muốn rách cả mí mắt, ngỡ ngàng nhìn về phía mẹ mình.
Giữa người với người chính là như vậy, một khi trong lòng đã gieo xuống hạt giống nghi ngờ, những chuyện tưởng thật mà giả trong quá khứ chính là nước và chất dinh dưỡng, để hạt giống này từ từ nảy mầm, lớn lên thành cái cây lớn che cả bầu trời.
Mẹ Tưởng vô cùng căm giận.