Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uất Lam Thâm Không, một quán bar ở quảng trường số 16 tại chủ thành.
Cửa lớn đột ngột mở ra, có 2 người hấp tấp chạy ra rừ bên trong ——
"Nhanh lên! Tiểu Vu còn ở gần đây!"
Sau khi tụm lại nhìn mặt thiết bị đầu cuối mấy giây, Tá Y và Caesar bỗng nhiên hóa thành hai tia chớp chạy đi thật xa.
Mấy cô gái đang líu ríu trò chuyện sợ hết hồn.
"Thật thô lỗ!!"
"Phải đấy! Nhìn cách chúi đầu nhìn đồng hồ là biết, tưởng mình đang đi tìm ổ rồng tại chủ thành chắc... Không phải bảo hôm nay Lion đại nhân bao hết sao? Sao đi ra lại là bọn họ??"
Trên thiết bị đầu cuối, lá cờ nhỏ biểu thị vị trí của Vu Cẩn thay đổi trong nháy mắt.
Caesar còn chưa tỉnh rượu mặt dại ra ——
"Tiểu Vu cách mặt đất hơn 128m... Tiểu Vu từ trạng thái bất động tăng tốc đến 100km/giờ trong 2 giây!! Tiểu Vu đang xoay 70 độ!! Tiểu Vu lộn ngược lại?!!"
"Đậu! Tiểu Vu của chúng ta bị súng phun lửa xoáy à?! Tá Y —— "
Sau 15 phút, hai người ngạc nhiên dừng ở cuối ngã tư đường.
Ánh đèn rạng rỡ giữa bầu trời đêm, đường ray kim loại như dòng điện hình sin(1) trải khắp công viên, tàu siêu tốc lao xuống với tốc độ cực đại, tiếng du khách thét thủng cả màng nhĩ.
(1) dòng điện hình sin:
"Tiểu Vu!"
Tá Y đột nhiên nhìn về phía cửa ra của trò chơi, cực kỳ mừng rỡ.
Dưới ánh đèn vàng nhu hòa, thiếu niên yên tĩnh đứng thẳng, cố gắng ôm ngang một chú thỏ bông, chiếc cằm như sứ trắng đặt trên đầu thỏ, được lông tơ mềm mại tôn lên càng thêm khéo léo đáng yêu.
Bụi bay lơ lửng trong những tia sáng ôm lấy đường nét tinh xảo, làm Vu Cẩn tách biệt hẳn giữa ánh sáng và cả bóng tối. Rất nhiều du khách đang xếp hàng đều không tự chủ được mà nhìn về phía cậu, thậm chí có mấy em gái định giơ thiết bị đầu cuối lên chụp ——
"Tá Y ca!" Vu Cẩn muộn nửa nhịp mới nhận ra, kéo thỏ bự vui mừng chạy đến.
Caesar rốt cuộc cũng yên tâm, lập tức ồn ào: "Tôi đã nói Tiểu Vu của chúng ta một người lớn sống sờ sờ làm sao mất được! Vừa nãy Tóc đỏ còn nói... Ờ hắn nói cái gì nhỉ..."
Ba người lập tức tụ lại.
Theo lời giải thích của Vu Cẩn, nửa tiếng trước cậu trở lại công viên trò chơi tập bắn súng, sau đó dùng hai vé trải nghiệm chơi vòng đu quay và tàu siêu tốc.
Tá Y lập tức xấu hổ không thôi. Thân là tiền bối, không chăm sóc Tiểu Vu cho tốt, lại đi uống rượu mua vui. Bạn nhỏ một mình lẻ loi tại khu bắn súng, trừ thỏ bông không còn thứ gì làm bạn để sưởi ấm, hành vi mất tình người này quả thực khiến người ta giận sôi lên!
Caesar còn mải vuốt tai thỏ: "Ồ, chất lượng tốt đấy! Tiểu Vu dùng hết bao nhiêu credit đổi được thế? Có muốn lấy lại vốn không, nếu có thể bắn thêm mấy con đem về bán..."
Vu Cẩn trợn mắt, cọ cọ lùi về phía sau, cố gắng giải cứu bạn thỏ sắp bị lừa bán đi.
Tá Y không để ý Caesar mà nhìn vào thiết bị đầu cuối: "Được rồi, chuẩn bị về thôi. 3 vé vào cửa Uất Lam Thâm Không chỉ có thời hạn 5 tiếng."
Ở trong hố tiêu tiền này, càng nhiều thời gian càng tốn kém.
Caesar gật đầu, nhấc tai thỏ lên, khoe khoang cơ bắp căng chặt: "Nào, để ca cầm giúp cho!"
Vu Cẩn vội vàng nói cảm ơn, nhưng vẫn từ chối sự trợ giúp của Caesar.
Lúc gần đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn về khoảng không tối tăm phía cuối con đường.
12 đêm tại chủ thành, đèn đuốc vẫn sáng trưng, nơi 3 người xuất phát cũng tương tự như vậy.
Lúc trở lại bến lần nữa, thỏ bông lông xù đã biến thành bánh thỏ hình chữ nhật sau khi qua cửa an ninh chật hẹp.
Mấy nhân viên vội chạy tới, tranh nhau lấy giúp thỏ ra, đồng thời kính cẩn báo Vu Cẩn không cần kiểm tra an ninh.
Caesar và Tá Y thì bị xếp vội vào hàng dài người phía sau.
Một bên bến cảng, thảm đỏ không dính một hạt bụi trải trên mặt đất.
Nhân viên phi thuyền lịch sự dẫn đường cho Vu Cẩn, cách đó vài bước là phòng chờ VIP, được trang bị không gian riêng, dép đi thoải mái và đồ ăn thức uống không rõ tên gọi.
Vu Cẩn choáng váng, mãi đến khi người phục vụ đưa lên một chiết khăn ẩm ấm áp mới phản ứng được.
Hình thêu trên khăn giống huy hiệu Vệ Thời gắn trên cổ áo của cậu như đúc.
Mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng dìu dịu.
Vu Cẩn theo bản năng cho tay phải vào trong túi, đầu ngón tay khẽ vuốt lên thân súng kim loại lạnh lẽo.
Lúc hai người đồng đội kiểm tra an ninh xong thì đã gần 1 giờ, phi thuyền lại mang theo 3 người rời khỏi Tinh Cảng, hướng ra vũ trụ vô tận.
Caesar như con cá mắm vắt trên ghế sô pha, cách không gian chán ngán cùng bạn gái, thỉnh thoảng hôn chụt một vào màn hình.
Nhìn biểu tình của Tá Y, nếu có súng trong tay sẽ lập tức cho Caesar một phát vào đầu.
Vu Cẩn vẫn đang đọc báo đặt trong phi thuyền.
Caesar chậm rãi xoay người, cuối cùng cũng đóng thiết bị đầu cuối lại, cười hì hì: "Rượu này ngon thật! Chờ quay lại nơi chim không thèm ị kia, bảo Tóc đỏ lấy thêm mấy chai."
Zoe lạnh lùng báo giá trên chai rượu, Caesar bị sốc.
"Thật mẹ nó có tiền —— rốt cuộc Tóc đỏ đã mò được bao nhiêu ở giải đấu ngầm rồi?"
Tá Y nhún vai.
Caesar xoa xoa cằm: "Sao hắn ta lại đến làm học viên nhỉ?"
"Sống sót là tốt." Tá Y nói: "Ít nhất ở Crowson sẽ không chết người."
Vu Cẩn ngẩng đầu hỏi: "Tá Y ca, tại sao các tuyển thủ đó không đi đánh Star League..."
Tá Y nhớ tới vốn thường thức thiếu thốn của Vu Cẩn, kiên nhẫn giải thích: "Star League là ngành công nghiệp độc quyền hợp pháp, xét duyệt tuyển thủ rất nghiêm ngặt. Khu vực đen như Uất Lam Thâm Không luôn là đối tượng của các cuộc đình công liên bang nghiêm trọng. Chương trình thoát hiểm của hai bên hoàn toàn tách biệt, tuyển thủ cũng không lưu thông."
Vu Cẩn suy nghĩ một lát: "Nếu tự mình thành lập chiến đội thì sao?"
Tá Y trả lời: "Cậu chỉ cần nhìn trong Blue Zone là biết, lợi nhuận bị nắm giữ hết bởi các công ty giải trí lớn và các bên tham gia chương trình, mỗi năm đều có không ít các thế lực nhìn chằm chằm miếng bánh này, rất hiếm người có thể tự lập chiến đội. Bởi vì rào cản gia nhập quá cao."
"Chưa nói tới thẩm tra lý lịch, quỹ dự trữ, dưới hình thức cá nhân —— trong các cuộc thi chính thức, các nhà đầu tư chỉ nhắm đến tuyển thủ được chính thức xuất đạo. Cho nên, hoặc là phải bỏ ra số tiền lớn để chiêu mộ tuyển thủ chuyển nhượng, hoặc là phải tự mình bồi dưỡng học viên. Cộng cả Crowson, Blue Zone một năm được mấy người xuất đạo?"
Vu Cẩn mở to mắt.
Tá Y rút ra trọng điểm, gõ bàn một cái: "Tiểu Vu nhớ kỹ, đây là độc quyền hợp pháp. Giải đấu, bình chọn, tài trợ, mỗi một vòng đều có mặt liên bang tranh thủ bòn tiền, chúng ta chỉ là người làm công trong chuỗi công nghiệp này thôi."
Caesar răng rắc tách một quả vỏ cứng, gật đầu tán thành.
Phi thuyền xuyên qua vành đai thiên thạch, từ từ dừng lại ở rìa thành phố.
Lúc về tới công ty, cả tòa nhà lớn yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thư ký Khúc đang cắn hạt dưa trong phòng thực hành, dùng màn chiếu độ nét cao lúc thường dùng đánh giá học viên để xem phim.
Lúc thiếu niên ôm thỏ bông xuất hiện, mắt thư ký Khúc đột nhiên lóe sáng, phát ra ánh sáng màu xanh lúc phía sau mắt kính.
"Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải quay lại căn cứ Crowson."
Trước khi Vu Cẩn về phòng, thư ký Khúc không nhịn được phải vuốt vuốt mái tóc xoăn của cậu, còn kiên trì vuốt thẳng lông tơ lộn xộn của thỏ bự.
Đến khi Vu Cẩn rời đi, thần sắc thư ký Khúc càng thêm thoả mãn.
Tiểu Vu thật ngoan!!!
Tiểu Vu thật ôn nhu!!!
Không chỉ có ngoại hình siêu cấp, mà sức mạnh cũng đang tăng lên dần đều!
Chờ sau này xuất đạo phải cho cậu ấy ký hợp đồng cấp S, Tiểu Vu chính là báu vậy của chiến đội Bạch Nguyệt Quang!
Nếu có người dám cướp Tiểu Vu dưới mí mắt công ty —— ánh mắt thư ký Khúc híp lại, tàn khốc vô tình nghiền nát vỏ hạt trong tay.
Phòng ký túc Bạch Nguyệt Quang.
Vu Cẩn vừa mở cửa ra đã thấy Thỏ ca đang nghiêng đầu nhìn mình.
Cậu thả thỏ bự xuống, khóa cửa, kéo rèm lại, lúc này mới thả lỏng vuốt thỏ con một cái.
Sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy khẩu súng mà lão đại đưa ra khỏi túi.
Thỏ con nhảy ra khỏi ngăn kéo, yên tĩnh nép mình trong lòng Vu Cẩn.
Trên tủ sách rộng rãi, thiếu niên vui vẻ dọn ra khoảng trống trên tầng cao nhất.
Từ trái sang phải, từ nhỏ đến lớn —— huy hiệu mặt nạ bạc, súng lục loại nhỏ, thỏ bông.
"Thỏ ca, đến đây nào!" Vu Cẩn cười híp mắt ôm thỏ con lên, nhét vào giữa súng và thỏ bông bự.
Toàn bộ đều là đại ca cho cậu!
Vu Cẩn cái này sờ một cái, cái kia sờ một cái, lúc lâu sau mới đắc ý ôm Thỏ ca xuống, cũng cất huy chương và súng cẩn thận, để vào trong hành lý sáng mai mang về Crowson.
Ánh trăng xuyên qua khe rèm, tạo thành một vệt sáng nghiêng nghiêng trong phòng ngủ.
Vu Cẩn lăn trên giường, cuộn mình trong chăn ấm vù vù.
Trong cảnh mông lung, lão đại đỡ cậu xuống khỏi tàu siêu tốc, nhìn thiết bị đầu cuối và bảo cậu tập hợp lại với đồng đội.
Trong mơ, dưới ánh đèn mờ ảo của công viên trò chơi, Vu Cẩn hạnh phúc nhảy xuống khỏi tàu siêu tốc, bước chân trên đường cũng nhảy nhót.
"Vui vẻ?" Vệ Thời nhướng mày hỏi.
Vu Cẩn gật gật đầu, ánh mắt long lanh toả sáng.
Trên đỉnh đầu lão đại đột nhiên lặng lẽ bay ra một cái bong bóng thông báo "Độ thiện cảm +5".
Vu Cẩn sững sờ, vụt ngẩng đầu lên —— ngay sau đó vô số bong bóng tràn ra từ những lọn tóc mềm mại, "Độ thiện cảm +5", "Độ thiện cảm +5", "Độ thiện cảm +5", trong không khí đều là bong bóng trong suốt óng ánh long lanh!!
Cổ áo bên trái, huy hiệu vừa được ghim vào bỗng nhấp nháy một hàng chữ nhỏ.
Đã thăng cấp.
Tiểu đệ thông thường Lv2 -> Tiểu đệ hạng đồng Lv3.
Trên giường đơn mềm mại, Vu Cẩn vui sướng bẹp bẹp miệng, vùi chung một chỗ cùng thỏ con, ngủ thành một đống nhỏ ấm áp.
@
Vu Cẩn ngủ một giấc đến 10 giờ sáng. Dưới tòa nhà Bạch nguyệt Quang, xe bay đợi đã lâu.
2 ngày nghỉ quý giá đã kết thúc, Caesar uể oải kéo vali, một tay quăng ra phía sau chỗ ngồi.
Caesar cùng Văn Lân vừa đi vừa tán gẫu bước vào trong xe, đi cuối cùng là Vu Cẩn ôm thỏ.
Xe chạy như bay giữa không trung, nhà cao tầng từng cái từng cái lùi về phía sau, chẳng mấy chốc tòa tháp đôi đã xuất hiện trước mắt.
Mấy người xuống xe, trên sân cỏ, lịch huấn luyện hai tuần sắp tới đã được treo lên.
"Đậu!" Caesar chợt nhìn thấy: "Chiến thuật xạ kích, 20 giờ học, mục tiêu tĩnh vòng 7 điểm. Tiểu Vu đừng vội, ca nhớ tuyển thủ cấp A có đặc quyền hoãn một sát hạch cơ bản 1 lần, để ca tìm cho cậu —— "
"Yên tâm, " Vu Cẩn lắc đầu, tay phải cho vào túi, chạm vào các linh kiện kim loại ấm áp: "Không cần hoãn."