Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sôcôla Đen
  3. Chương 20: Tôi ban cho cô một ân huệ
Trước /46 Sau

Sôcôla Đen

Chương 20: Tôi ban cho cô một ân huệ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Gì chứ, đừng có giỡn với tôi như thế”

“Chúng tôi thành thật xin lỗi, đã có rất nhiều người đến đây về vấn đề này rồi, nhưng thật sự thì chúng tôi không thể nào liên lạc với cô ấy”

Hàn Nhi như chết đứng khi nghe câu nói vừa rồi của người quản lí trung tâm môi giới nhà đất. Đáng lẽ nó đến đây để xác nhận một chuyện rằng căn nhà nó được giới thiệu có “lai lịch” như thế nào? Thế nhưng vừa đến thì lại nhận được “tin dữ” rằng người nhân viên giới thiệu căn nhà đã bỏ trốn. Chuyện khó tin...

“Nhưng trung tâm quản lí cô ấy mà”

“Quản lí là một chuyện, nhưng trung tâm làm việc theo kiểu khuê hồng, nên chúng tôi cũng chỉ là tạo việc làm cho những người đó, còn lại bao nhiêu chuyện khác thì nhân viên đều tự làm theo ý mình”

Cái chết lần thứ hai. Những lời nói tưởng như đang giải thích cặn kẽ thế này lại dễ dàng giết chết người như Hàn Nhi. Nó đã quá sơ suất..

Bước chân nhẹ tênh trên con đường tấp nập xe cộ trong thành phố đông đúc, Hàn Nhi dường như không cảm giác được bất cứ thứ gì xung quanh. Nó đang đi trên con đường chứng minh căn nhà nhỏ kia là của nó, thế nhưng nó mới đi được nửa chặng đường thì chứng cứ dường như đã tan biến mất. Tờ giấy duy nhất mộc đỏ dùng để xác thực cho căn nhà cũng là một tờ giấy giả bóng lộn..

Trong một quán cà phê giữa trung tâm thành phố, phía sau làn khói mỏng của tách cà phê nóng hổi là một gương mặt sầu thảm, nó dường như không thể nào ngước mặt lên được..

“Tôi xin lỗi, ngày mai tôi sẽ dọn đi ngay”

“Mong cô làm nhanh..”

Là giọng ông luật sư. Hàn Nhi đến để gặp ông ấy, mới sáng nay nó còn đinh ninh rằng có thể khẳng định đó là căn nhà mà nó đã mua, nhưng giờ thì Hàn Nhi dường như khép nép hoàn toàn trước mặt ông ấy...

“Xin lỗi, vì đã làm phiền ông..”

Nói rồi nó xách vội chiếc balo đi ra ngoài cửa. Tâm trí lẫn lộn, cách cửa kính vốn dĩ phải kéo vào thì Hàn Nhi lại dùng hết sức để đẩy ra, khiến nó gần như hoàn toàn bị mắc kẹt ở bên trong bởi cái hành động đó. Thấp thoáng đâu đó đã bắt đầu có những ánh mắt khó hiểu hướng về Hàn Nhi, nhưng nó dường như không thể giải thoát mình ra khỏi hành động hồ đồ này...

Đến khi có người từ bên ngoài bước tới, nó mới ngỡ rằng hành động của mình đang trở thành trò cười trước bao nhiêu con mắt của bàn dân thiên hạ. Lùi về một bước nhường đường cho ngườii khách bước vào trong, sau đó Hàn Nhi cũng nhanh chóng bước ra ngoài. Giờ nó đi đến tiệm bánh, nhưng không biết có thể làm nổi hay không.....

“Xin chào quý khách....”

Giọng Hàn Nhi ảm đạm vang lên khiến người khách mới bước vào bất giác trợn tròn mắt giật mình

“Con nhóc kia, định đuổi hết khách đi đấy hả?”

Chị nhân viên đứng kế bên, đánh nhẹ vào người nó, gương mặt nhăn nhó

“Thì ra cô là lí do khiến doanh thu cửa hàng giảm đấy à?”

Người khách đó hóa ra là Lạc Thiên, anh bước vào nở nụ cười khiến ai trong cửa hàng cũng phải cúi chào cung kính. Hàn Nhi vừa cúi chào xong rồi đưa mắt nhìn Lạc Thiên, thở hắt một cái nặng nề “chào Giám đốc..”

Ngồi trên bàn làm việc, ánh nắng của buổi chiều tà rọi qua lớp kính khiến cho căn phòng như khoác một lớp áo vàng vỏng, sáng rực lên một góc. Dương Phong đang chăm chú vào đống tài liệu trên tay thì bất giác tiếng chuông điện theo reo lên, hắn lia mắt sang nhìn. Số lạ..

From: 02564*****

From: D.Phong♥

From: 02564*****

From: D.Phong♥

Dương Phong quăng điện thoại sang một bên bàn, rồi lại tiếp tục vào công việc của mình... “Anh biết tôi là ai không?” - Nghĩ đến câu tin nhắn trên màn hình điện thoại lúc nãy, hắn bật cười thú vị...

Xùy...

Quân Như nhăn mặt, lúc đầu nghe bảo là Kỳ Dương Phong rất hòa đồng, hồi trước, lúc ở trung tâm thương mại con bé cũng đã chứng kiến được tính cách Dương Phong, sao bây giờ lại khác như thế vậy chứ.... Kiểu này thì gay rồi

----------------------

Lạc Thiên đến cửa hàng bánh, anh đến đây xem như là một cuộc khảo sát thị trường nên gọi ra rất nhiều loại bánh, để đầy trên chiếc bàn trước mặt. Hàn Nhi đem chiếc bánh cuối cùng ra, đặt lên bàn với nụ cười gượng trên môi

Buông chiếc nĩa đang ăn dở dang xuống bàn, anh chăm chú vào từng hành động của Hàn Nhi rồi buộc miệng hỏi

“Cô rãnh không?”

“Anh thấy tôi có đang rãnh không?”

Hàn Nhi hờ hững trả lời. Nó chẳng muốn làm công việc này chút nào, và đúng ra mà nói vị trí của nó lẽ ra ở trong bếp, chỉ là hôm nay trời khiến thế nào lại có một nhân viên nghỉ phép. Báo hại nó phải chường bộ mặt thiểu não này ra đem bánh cho khách. Khách hàng vào quán không bị nó hù thì chắc cũng không dám bước vào quán này lần thứ hai

Và bây giờ lại xui xẻo hơn nữa là nó đang giáp mặt với Âu Lạc Thiên – Giám đốc của công ty chính - là một người có sức ảnh hưởng lớn đối công việc nó sau này, thế nhưng nó lại không có chút hứng thú nào làm hài lòng vị khách VIP kia..

Vốn định quay lưng đi vào trong quầy thì từ đằng sau có một cú đánh trời giáng vào lưng Hàn Nhi khiến nó chúi nhào về phía trước

“Con nhóc này, sao lại ăn nói với Giám đốc như thế?”

Chị Châu từ từ bước đến kế bên nó, khuôn mặt niềm nở nhìn Lạc Thiên

Không nói gì, Hàn Nhi chỉ quay sang nhìn chị Châu với khuôn mặt giận dữ rồi hầm hầm bỏ đi vào trong bếp. Chị Châu mỗi lần gặp Lạc Thiên là cứ bối rối, chuyên làm những hành động khiến người khác khó hiểu đến phát bực, điển hình như là chuyện lúc nãy.

Hàn nhi đứng trong bếp nhưng vẫn tò mò nhìn ra ngoài sảnh, khách không đông, tầm nhìn lại thoải mái khiến nó nhìn rõ mọi thứ bên ngoài. Thường thì Hàn Nhi không quan tâm lắm chuyện người khác, thế nhưng lần này thì khác, nó đã đoán được một số chuyện của chị Châu qua một vài hành động đối với vị Gíam đốc kia... Chắc chắn là có tình ý gì đó

Chị Châu liên tục cúi đầu, miệng cười nói vui vẻ, cả Lạc Thiên cũng miệng cười, nói huyên thuyên. Bỗng dưng trong đầu nó ánh lên một suy nghĩ không tưởng

Chợt đang chăm chú nhìn thì chị Châu hướng mắt về phía nó, Hàn Nhi nhíu mày nhìn theo không động tĩnh. Chị ấy chỉ cười cười rồi lại quay về hướng của Lạc Thiên. Nó nhăn mặt, cảm thấy như mình đang bị nói xấu

Cửa hàng về chiều đông khách, đã không đủ chỗ thế mà cái người được gọi là Giám đốc cứ ngồi lì mãi trong một góc, chiếm hẳn nguyên chiếc bàn to tướng mà lẽ ra nơi đó dành cho 4 người

“Giám đốc, anh không cảm thấy là mình đang cản trở hoạt động của cửa hàng sao?”

Ngón tay Lạc Thiên đang lướt trên màn hình Ipad thì ngưng lại, anh ngước lên nhìn nó, khuôn mặt ánh lên nét khó chịu cùng một vài giọt mồ hôi vương *** trên trán

“Vậy thì tôi phải làm sao đây?”

Hàn Nhi hết biết nói gì với câu hỏi nửa thật nửa đùa kia, chẳng lẽ người này lại kêu nó hãy nói rằng “anh mau về đi“...

Haiz..nó thở dài rồi quay trở lại làm công việc của mình

Chừng 5 phút sau, Lạc Thiên bắt đầu đứng dậy, anh đi lại quầy rồi không ngần ngại mà bước thẳng vô bếp. Lúc này không có nhiều đầu bếp trong đây nên anh dễ dàng làm công việc của mình. Một lúc sau, Hàn Nhi quay sang nhìn chỗ cũ thì không thấy Lạc Thiên ở chỗ đó nữa mà chỉ có vài vị khách mới vào. Nó thầm nghĩ rằng chắc có lẽ anh đã về…

9h – khoảng thời gian mà các nhân viên đều đuối sức, hoạt động của họ chậm đi thấy rõ, khách vào cũng không còn đông lắm nhưng vẫn còn người vào để học làm bánh và vài người còn ngồi huyên thuyên với nhau.

Lúc này Lạc Thiên từ bếp đi ra, trên tay anh cầm một hộp bánh nhỏ hình vuông được thắt nơ đỏ ánh bạc tuyệt đẹp. Hành động của anh khiến những ai là thiếu nữ xung quanh đều cảm thấy mình như nàng công chúa với cảnh sắc xung quanh toàn màu hồng. Không một người con gái nào trên thế giới này mà không mong bạn trai của mình sẽ làm điều ngọt ngào thế này cả, họ nghiễm nhiên trở thành những nàng công chúa mơ mộng

Đến cả người như Hàn Nhi cũng đang suy ngẫm nhiều điều. Trải qua một thời gian nó cảm thấy Lạc Thiên là một ngừoi tốt và thật may mắn cho cô gái nào được làm bạn gái của anh, nó chỉ mỉm cười đầy ẩn ý khi nhìn anh cầm hộp quà rồi nhìn sang phía bà chị Châu kia - một người nãy giờ chắc ở riêng trong thế giới mơ mộng. Sau đó thì Hàn Nhi tiếp tục công việc của mình, giúp đỡ khách hàng trong sự kiện làm bánh..

Rồi Lạc Thiên đi nhanh đến chỗ Hàn Nhi, anh nhìn nó rồi nắm tay nó kéo đi nhanh về phía cửa, vừa đi vừa tháo chiếc tạp dề trên người nó. Hàn Nhi luống cuống, đôi chân chỉ biết theo người phía trước, hoàn toàn không nhận thức được điều gì đang xảy ra..

“Chị Châu...”

Nó hét lớn ngoáy đầu vào nhìn chị Châu

Chị Châu đứng chỗ quầy cũng cười gượng gạo vẫy chào. Đây là kế hoạch của Lạc Thiên và chị Châu, lúc nãy ngồi ở bàn anh đã nhờ chị giúp, và bây giờ chỉ còn xem cách mà Hàn Nhi quyết định mà thôi

Lạc Thiên kéo Hàn Nhi vào xe mình rồi đóng sầm cửa lại trước ánh mắt khó hiểu của nó. Quen Lạc Thiên không lâu nhưng nó có cảm giác người này sẽ không làm gì xấu. Và cũng phải có lý do để người này hành động như thế này. Hàn Nhi ngồi trên xe, chú ý quan sát động tĩnh. Ngoài việc Lạc Thiên thỉnh thoảng vừa lái xe vừa quay sang nở nụ cười thì Hàn Nhi chẳng còn thấy gì khả nghi

Anh chở nó đến một tiệm cafe với không gian trầm nâu và ấm cúng. Nơi này có lẽ thường dành cho những người ở tầng lớp thượng lưu vì nhìn xung quanh có vẻ rất sang trọng. Hàn Nhi không nói gì, chỉ ngồi khoanh tay chống lên bàn, gắng gượng nhìn người phía đối diện đang chăm chú vào quyển Menu.

“Xin chào quí khách”

Giọng nói của nhân viên phía cửa khiến Hàn Nhi tò mò, ánh mắt nó dõi về phía ấy rồi lại ngây người trong phút chốc... Lạc Thiên sau khi gọi xong đồ uống, anh ngước lên nhìn Hàn Nhi rồi cũng như một phản xạ, cũng quay người nhìn về phía cánh cửa

“Chị Nhi..”

Quân Như nhìn thấy chị mình, liền nhanh chóng tiến lại gần, khuôn mặt toe toét cười, Dương Phong cũng từ phía sau đi tới..

“Hai người làm gì ở đây thế?” - Quân Như hỏi rồi quay sang phía Lạc Thiên “Còn người này” - con bé nhíu mày lại, nhìn đăm đăm để cố nhớ ra người trước mặt “ A, Gíam đốc trung tâm thương mại kì trước” - rồi Quân Như vỗ hai tay vào nhau mừng rỡ

Con bé cứ mãi huyên thuyên vấn đề của mình mà không hề nhận ra bầu không khí ảm đạm xung quanh. Những ánh mắt nhìn nhau nhưng lại có gì đó buồn bã. Lạc Thiên nhìn Hàn Nhi, Hàn Nhi lại nhìn Dương Phong, Dương Phong lại nhìn Lạc Thiên. Những ánh nhìn đều khác nhau nhưng đều chung một suy nghĩ. Rồi Dương Phong bậc cười ngạo nghễ

“Chà, hóa ra hai người đến mức độ này rồi à”

Nói rồi mắt Dương Phong khép lại hình lá liễu nhướng về hộp bánh nhỏ để trên bàn

Đến hơn 9h tối, Dương Phong mới làm xong việc của mình. Cây bút vừa đặt dấu chấm phía sau chữ kí, thì hắn đã nhanh chóng thu dọn chồng hồ sơ trên bàn lại, chỉ dọn dẹp qua loa chưa hoàn chỉnh thì đã vội ngả lưng ra sau ghế vươn vai một cái thoải mái. Ngoại trừ việc đứng dậy để đi lấy ly nước uống thì dường như người hắn đã dính chặt vào chiếc ghế làm việc này suốt 6 tiếng đồng hồ. Thế mới nói làm việc tại gia cũng có cái khó khăn..

Đôi mắt Dương Phong từ từ lim dim rồi sau đó nhắm nghiền hẳn lại. Công việc trong công ty vốn không phải nhiều đến độ khiến hắn phải mệt mỏi thế này, chỉ là dạo này hay suy nghĩ về những chuyện không đâu, vốn dĩ não đã quá tải nay lại thêm nhiều nếp nhăn hơn

Nhưng chợt nhớ đến một việc gì đó chưa làm nên bàn tay nhanh chóng hoạt động, đưa lên bàn đang quờ quạng tìm chiếc điện thoại. Vừa mới cầm lên, chưa kịp bấm nút nào thì màn hình đã sáng đèn. Có tin nhắn.

Nghĩ đến chuyện gì, chuyện đó xảy ra ngay. Dương Phong vì chợt nhớ đến cái vụ nhắn tin hồi trưa nên mới nhanh chóng tìm ngay điện thoại. Chưa kịp làm gì thì tin nhắn của người đó lại đến. 6 tin nhắn cả thảy, tất cả đều từ một số và chung một chủ đề

Cậu làm việc xong chưa? - From: 02564*****

Ăn gì chưa vậy? - From: 02564*****

Còn làm việc sao? - From: 02564*****

Chưa xong nữa à? - From: 02564*****

Bận đến độ không thể trả lời tin nhắn sao? - From: 02564*****

Xem ra đang làm hiền cậu rồi, làm tốt nhé!! *(^O^)* - From: 02564*****

Ngón tay đưa lên đưa xuống trên màn hình, tin nhắn này qua, tin nhắn khác hiện lên, câu hỏi thì có khác nhau, nhưng vẫn cùng một chủ đề. Tin nhắn cuối cùng vào lúc 8g37 tối à? Dương Phong vội nhìn lên góc trên màn hình điện thoại, bây giờ là 9g25 phút tối, có lẽ vẫn còn kịp

Hắn quyết định gặp người đã nhắn tin ình - gặp Quân Như, dù gì thì bây giờ cũng rỗi, lại vừa làm việc xong thì nên đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc một chút.

Từ sau chuyện một tháng trước, mọi người đã nhìn Dương Phong bằng một con mắt khác, một con mắt e dè, hơi nép sợ. Trước đây, ai cũng công nhận hắn là người có tài, rất thông minh, rất giỏi mọi việc, lúc nhỏ cũng rất ham học và nghe lời. Nhưng vài năm trở lại đây, vì một lí do nào đó mà Dương Phong lại trở thành con người hoàn toàn khác, phần thời gian riêng hắn đã dành hết vào BLACK và những cuộc ăn chơi bất kể sáng đêm. Nhưng bây giờ thì cục diện có thay đổi chút, Dương Phong chính chắn hơn, thậm chí phải nói là trở thành một con người khác. Nói đi cũng phải nói lại, hắn đã bắt đầu cai quản sự nghiệp gia đình thì cũng phải có chút gì đó tạm gọi là “máu lạnh” thì mới có thể đưa ra những quyết định quan trọng cho công ty - công ty mà ông của Dương Phong đã cất công gầy dựng.

Hẹn gặp trước cửa một quán cà phê tại trung tâm. Mặc bộ đồ thoải mái, chiếc quần kaki màu trắng kem, thêm chiếc áo thun tay dài cổ rộng kéo đến vai màu ghi nhưng đã được Dương Phong khéo léo khoác bên ngoài chiếc áo khoác mỏng màu cam đỏ - nhìn tràn đầy sức sống nhưng lại trông đứng đắn, có sức hút lạ kì. Đôi mắt sắc lạnh nay đã được đặc

cách một chiếc kính ngố gọng đen, nhìn hơi chút trẻ con, dù gì mà nói Dương Phong cũng chỉ mới 17 tuổi, vẫn là một độ tuổi nổi loạn, không nhiều thì ít...

Vừa bước xuống xe thì đã bắt gặp ngay Quân Như đứng lóng ngóng trước cửa, con bé thấp thỏm đứng ngó bên này, nhìn chỗ kia, trong lòng lại có chút thấp thỏm không yên...

“Quân Như?”

Dương Phong bước gần lại, hỏi một câu nhẹ nhàng, hành động khom lưng nhìn nghiêng sang phía sau của Quân Như vội khựng lại, đứng hình..

Phải vài giây sau thì con bé mới có thể trở lại bình thường, Quân Như ngước nhẹ lên nhìn thì bắt gặp ngay một nụ cưởi mỉm điểm nhẹ trên môi người đối diện. Oa, chỉ là bước đầu thôi, chỉ là tìm hiểu, nói chuyện thôi mà sao tim con bé đập nhanh quá vậy nè. Đôi mắt Quân Như như đang hoàn toàn biến hết thành hình trái tim màu hồng đập thình thịch. Không được, không được, nếu biểu hiện như thế này trong lần gặp đầu thì sẽ mất điểm ngay..

Con bé nhanh đứng thẳng người lên, sửa sang lại quần áo đầu tóc trước ánh mắt khó hiểu của Dương Phong. Đói với những lần gặp riêng đầu tiên thế này, ấn tượng rất quan trọng,

cực kỳ quan trọng. Sau khi thấy mọi việc ổn định, Dương Phong mới bật cười. Cái phong thái cười nhẹ, hai tay đút vào túi quần lại khiến Quân Như luống cuống, ánh mắt con bé càng lúc càng muốn lảng ra chỗ khác, không thể nhìn thẳng vào đối phương..

Vốn dĩ tâm trạng lúc bước vào quán rất thoải mái, khuôn mặt cũng rất tự nhiên nhưng một cảnh tượng nào đó khiến sự thoải mái ấy bị cắt đứt ngang sương. Người con gái đó,

cũng đang ngồi trong quán cà phê ấy, khoanh tay trên bàn chăm chú nhìn người phía đối diện. Trong lúc này đây, Dương Phong cảm thấy khó thở, lồng ngực như có một lực gì đó đè nặng khiến máu không thể lưu thông lên não và kết quả phải vài giây sau hắn mới lấy lại được sự bình tĩnh.

Bước chậm rãi từ từ sau lưng Quân Như đến chỗ đó, ánh mắt Dương Phong cứ lảng mãi phương nào, hắn không muốn mình tỏ ra quan tâm việc của người khác. Đúng vậy, người

đó tại sao lại ở đây, ngồi với ai đều không liên quan đến hắn. Nhưng có lẽ lần này máu dồn lên não quá nhiều chăng, thế nên sự tò mò của hắn mới đột ngột tăng cao như thế này

Chị Nhi..”

Quân Như nhìn thấy chị mình, liền nhanh chóng tiến lại gần, khuôn mặt toe toét cười tươi rói

“Hai người làm gì ở đây thế?” - con bé hỏi rồi quay sang phía Lạc Thiên “Còn người này” - gương mặt hơi phụng phịu, chau đôi mày để cố nhớ lại - “ A, Gíam đốc trung tâm thương mại kì trước” - rồi Quân Như vỗ hai tay vào nhau mừng rỡ

Đợi đến khi câu nói Quân Như vừa kết thúc, Dương Phong mới chú tâm vào vấn đề trước mắt, người ngồi đối diện Hàn Nhi lại là Âu Lạc Thiên. Kì này lại là gì đây, đôi tay hắn bỗng dưng tự nắm chặt lại rồi lại run run khi hắn nhìn Lạc Thiên. Cái ánh nhìn như hàng vạn lưỡi dao găm xuyên thẳng vào người đối phương. Nhưng hắn cố trấn tỉnh mình lại, bàn tay cuối cùng cũng có thể thả lỏng, đôi mắt lơ đễnh đưa sang nhìn chỗ khác - nơi có một hộp bánh nhỏ

Dương Phong là một người không giỏi giấu cảm xúc lắm. Hai lần trước hắn đã cố kiềm chế bản thân mình nhưng đến lần thứ 3 thì lại thất bại. Lúc đầu chỉ là một nụ cười nhã hứng

khi nhìn thấy hộp bánh nhưng sau khi nhìn qua Hàn Nhi, nhìn cái dàng vẻ đang lo lắng mông lung, thấp thỏm không yên của nó mà Dương Phong cảm thấy đăng đắng nơi cổ họng, người nóng ran, sự khó chịu ập đến nhanh chóng, nhưng rồi hắn lại bật cười ngạo nghễ - nụ cười che giấu cái cảm xúc hỗn độn bên trong

“Chà, hóa ra hai người đến mức độ này rồi à”

Câu nói với giọng điệu hơi giễu cợt đó khiến cả ba ngây người ra..

Lạc Thiên thì nhanh chóng quay sang nhìn Dương Phong khi câu nói ấy kết thúc, ánh nhìn nghiêm túc, thể hiện đầy sự phẫn nộ khiến cho không khí xung quanh hạ xuống một

bậc, xám xịt một vùng. Dương Phong đi quá xa rồi, hắn từng nói với anh là sẽ không hứng thú gì với người đó nữa, sẽ không làm việc gì liên quan đến người đó nữa. Và quan trọng là bây giờ hắn đang đi ngược lại với lời nói của mình

Nhưng đối diện với ánh mắt của Lạc Thiên, Dương Phong đã không lảng tránh mà ngược lại còn nhìn thẳng vào anh như thể hiện sự kiêu ngạo tuyệt đối của bản thân. Nụ cười giễu cợt nửa miệng khiến cho bộ dạng hắn vừa bất cần lại vừa muốn khẳng định một điều gì đó. Rồi Dương Phong quay sang Hàn Nhi, hắn đang chờ đợi một phản ứng..

- Đôi mắt hắn lia khắp người nó, nhưng thậm chí lúc này hơi thở Hàn Nhi vẫn còn đang lỗi mất một nhịp thì nói đến chi mở miệng nói lời nào. Đôi mắt hơi hoang mang chỉ nhìn mãi vào khoảng không nào đó, ánh nhìn xa xăm, càng lúc lan rộng như nói rằng nó đang ở thế giới riêng của mình. Nó nghe hết, nghe được hết lời Dương Phong, dù không nhìn nhưng lại hình dung được điệu bộ của hắn thế nào, nhưng đầu nó giờ rối như tơ vò

Cậu muốn tôi nói gì đây Dương Phong

Tôi nói “Không” thì cậu sẽ phản bác

Tôi nói “đúng” thì cậu sẽ tiếp tục bộ dạng này mà nói câu tiếp theo

Hàn Nhi đang rối lắm. Nó rối với hàng trăm suy nghĩ trong đầu. Tại sao nó lại phải khó nghĩ thế này, chỉ cần nói “đúng”, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt ngay. Cắt đứt ngay cái mối quan hệ không đầu đuôi này, nhưng khổ nỗi miệng lại không thể nói thành lời...

“Này... này, chị đừng nói là....”

Quân Như trợn tròn mắt, ngạc nhiên tột độ, khiến cho câu nói bị lấp lửng làm tăng thêm độ ngờ vực. Bàn tay liên tục đập mạnh vào người Hàn Nhi không ngớt - điều này càng thể hiện sự khủng hoảng trong tâm trí con bé đang có dấu hiệu tăng mãi không ngừng. Không thể ngờ được, người như chị Nhi mà lại có bạn trai trước con bé sao. Ô hô, chuyện lạ rồi đây...

Câu nói của Quân Như vừa rồi như đổ thêm dầu vào lửa, nhưng lại giúp Hàn Nhi bừng tỉnh. Nó ngước lên nhìn Quân Như chăm chăm rồi lại bình thản đứng dậy, đưa tay ra đỡ lại cú đánh rồi ném cánh tay ấy sang một bên khiến người con bé cũng theo đà chúi sang bên đó.

“Chuyện này.. không có gì lạ cả...”

Hàn Nhi nhướng đôi mày, ánh mắt tự tin nhìn thẳng như tỏ vẻ đây là chuyện thường tình, hoàn toàn rất bình thường.

Là câu nói đốp lại lời con bé nhưng lời lẽ lại đanh thép khác thường, Hàn Nhi đưa mắt sang nhìn Dương Phong. Đây chẳng phải là cái cậu muốn sao Kỳ Dương Phong, cậu cũng đến cùng Quân Như, nên không có gì mà chất vấn chúng tôi cả...

Ánh mắt nó ngày càng quyết liệt hơn, trừng trừng nhìn Dương Phong như lưỡi dao muốn đâm toạc vào người hắn...

30 giây trôi qua

Một phút..

Hai phút...

Những ánh mắt cứ nhìn nhau đến độ tưởng chừng những tác động bên ngoài không thể nào lay chuyển được, rồi như tạo thành những tia sét như phóng lửa điện va chạm vào

nhau. Không khí xung quanh thật sự không tốt chút nào, Quân Như chắc lưỡi, thở dài, rồi quay sang bực bội. Cả ba người, cứ nhìn nhau, không chú ý gì đến con bé cả và giờ thì gì đây, dường như đã nghe được cả mùi khét của mấy tia sét va nhau rồi..

“Xin lỗi, hôm nay tôi nên về trước..”

Để chấm dứt cái bầu không khí nặng nề đó, Hàn Nhi lên tiếng. Giọng nói gượng gạo như đang cố nuốt thứ gì đó một cách khó khăn, vẻ mặt vẫn còn hoang mang tột độ. Hàn Nhi

dường như đang mất dần sự bình thản vốn có mà thay vào lại là sự khẩn trương, nó muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cũng may là khi đi đến đây nó không đem theo thứ gì nên lúc về không bị vường bận, cứ thế Hàn Nhi phóng nhanh ra cửa không chút chần chừ

Lạc Thiên rời mắt khỏi DUơng Phong, anh vội chạy theo Hàn Nhi, kéo tay nó lại, trên tay sẵn cầm hộp bánh cũng đẩy nhẹ sang người nó, nở nụ cười dịu nhẹ, cũng như một phản

xạ, tay Hàn Nhi cũng nhanh chóng đỡ lấy hộp bánh. Cái gì đây? Hóa ra bánh này là cho nó à? Vốn cũng là con gái, nó cũng từng nghĩ đến khả năng này nhưng hiện tại lại không cho phép nó mơ mộng ra xa nên đành đẩy lùi cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Vậy mà bây giờ trên tay Hàn Nhi đang cầm hộp bánh của Lạc Thiên..

“Cái này cho cô, nhớ ăn đấy”

Nụ cười nhẹ trên môi như bảo rằng Hàn Nhi hãy bình tĩnh lại, cũng như chứng tỏ một phần nào đó anh hài lòng với câu trả lời vừa nãy của nó. Hàn Nhi cũng cầm hộp quà rồi nở nụ cười gượng như cố bảo rằng nó vẫn ổn, thật sự vẫn ổn. Ở Lạc Thiên có gì đó khiến Hàn Nhi cảm thấy bối rối, trong khoảnh khác nào đó, khi nhìn anh, nỗi bực bội trong lòng nó vừa nãy biến đâu mất thay vào đó là một cái gì đó như ngẹn đặc lại trong lòng. Hàn Nhi muốn nói cảm ơn, nhưng lời đó lại không hợp với nó, thật khó để nói ra.

Bầu không khí xung quanh hai người đầy sự ngượng ngập, Lạc Thiên đã nhanh trí giải quyết bằng cách đẩy nhanh nó ra ngoài cửa..

“Xin lỗi, hôm nay tôi không thể chở cô về..”

Nói rồi anh quay lưng, sải chân bước vào trong. Hàn Nhi cũng ngoáy lại nhìn vài lần, xem xét sự việc bên trong quá rồi lững thững về

Từng bước chân nặng nề lướt nhẹ trên mặt đường, dù trong lòng tự nhủ hãy tỏ ra bình thường nhưng nó vẫn phải gồng mình cố gắng thì mới có thể lảng đi từng chút một.

Sau vài phút đi bộ, Hàn Nhi đi đến một trạm xe buýt gần đó, nó ngồi tựa lưng vào tấm phích quảng cáo sau lưng, thả lòng người. Chỗ này thật ra mà nói cũng không cách xa phố Lăng Tuyền cho lắm

Cơn gió mơn man da thịt hơi se lạnh vào buổi tối khiến nhiều đi đường đều nhả ra những làn khói trắng mỏng manh rồi lại hòa dần vào khí lạnh bên ngoài. Bước qua tháng 2 rồi mà

sao trời vẫn lạnh, (khác quá, ngoài này tg chịu trời nóng muốn khùng luôn rồi Ò.ó) Thế nhưng Hàn Nhi lại thích cái lạnh thế này, càng lạnh thể chất càng giúp nó lạnh luôn cả tâm

hồn, giúp đóng băng luôn cả cái sự khó chịu khi phải đối mặt với sự khó khăn. Nhưng tạm thời thì bây giờ nó đang cảm thấy có một cái gì đó đè nặng lên người, đầu óc u muội không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì..

Ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đen mịt của buổi đêm nhiều mây, người ta vẫn hay nói con người thường hay nhìn vào những cái to lớn, rực rỡ trước mặt mà lại không quan tâm

đến những thứ nhỏ nhặt mỏng manh đằng sau. Hàn Nhi cũng thế, vừa ngước lên, ánh mắt nó va chạm ngay “thứ” lớn nhất, tỏa sáng nhất trên bầu trời đêm. “Thứ” ấy đang dần che lấp đi ánh sáng nhỏ nhoi của các vì sao khác. Những ngôi sao thường ngày lấp lóe thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng bữa nay lại phải nhường lại cho ánh trăng kia tỏa sáng. Hàn Nhighét ánh trăng....

Bỗng dưng có chiếc xe dừng trước trạm xe buýt, vì không phải chuyến xe nó chờ nên Hàn Nhi không chú ý lắm, lúc nó nhận ra thì đã bị tay nắm tay kéo thẳng vào trong xe. Rồi chiếc xe ấy lao nhanh vun vút trên con đường thành phố đông đúc...

“Cho tôi xuống..“.

Hàn Nhi nghiêm giọng, ánh mắt nhìn thẳng về một hướng. Đúng, nó đang ngồi trên xe của người tên Dương Kỳ Phong - người nó mới gặp cách đây vài phút và đã có vài câu “đá đểu” với nhau.

Phản ứng dành cho câu nói như ra lệnh của Hàn Nhi là.. không một động tĩnh. Không một câu trả lời nào vang lên, không một phản ứng cụ thể nào được thể hiện. Dương Phong

chỉ ngồi bên cạnh tập trung vào việc lái xe, chiếc áo khoác cam đỏ mỏng manh bên ngoài bị gió từ bên ngoài cửa xe thổi mạnh đập phần phật vào người hắn rồi sau đó thì lại bay tự do, bay phấp phới một cách thoải mái lộ ra cả bờ vai vững chắc. Bất giác Hàn Nhi lại đông cứng khi nhìn thấy cảnh này...

Nuốt nước bọt, Hàn Nhi quay sang chỗ khác khàn giọng, nó hơi có chút hoang mang với ý nghĩ vừa nãy của mình - một ý nghĩ không được “trong sáng”... Trong phút chốc, xém nữa nó đã đi ngược lại với lý trí của bản thân. Cố hít thở đều lại, hai đôi mắt với đồng tử dãn to, đen lay láy hơi dao động, Hàn Nhi chớp mắt lia lịa, cố trấn tĩnh tâm trạng mình lại rồi quay sang Dương Phong nghiêm giọng lần nữa

“Rốt cuộc thì cậu đang làm trò gì?”

“Làm trò?”

Dương Phong phì cười, tay chống vào thành xe, hơi nghiêng đầu về phía Hàn Nhi “ Theo tôi biết thì đáng lẽ giờ này cô phải ở nhà và dọn dẹp đồ đạc rồi chứ” - Hắn nhướng đôi mày mình lên cố nhấn mạnh việc dọn dẹp là một điều tất yếu mà Hàn Nhi nên làm lúc này. Rồi đôi mắt nheo lại nhìn nó ngỏ ý thăm dò

Á khẩu... 100% á khẩu...

Hàn Nhi không biết phải nói gì, chỉ ngồi im lặng như tờ. Giờ thì trên mặt nó đang hiện đầy chữ “hố“. Lúc nãy vẫn còn tỏ thái độ ngang ngược hùng hùng hổ hổ đòi xuống xe, nhưng bây giờ thì Hàn Nhi chỉ đang cố tỏ ra không biết gì, hai tay cứ mải mân mê sợi nơ buộc trên hộp bánh, đôi mắt lơ là nhìn ra ngoài xe. Mọi hành động của nó đang mất dần

đi sự tự nhiên...

Dương Phong nói tiếp:

“Nhìn cô đang có vẻ bực tức lắm nhỉ? Cuộc hẹn với Giám đốc Âu Lạc Thiên bị hoãn giữa chừng cơ mà...?”

Đưa ngón tay trỏ vuốt nhẹ qua môi - một đôi có màu đỏ phớt nhẹ, có hình dáng như trong tranh khiến người nào bất giác nhìn thấy đều cảm thấy hắn đáng sợ, nhưng lại có một nét quyến rũ nào đó thu hút người đối diện. Nụ cười nhẹ cũng chợt đến rồi lại chợt đi, sau đó thì chỉ còn lại gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt phảng phất một nỗi niềm nào đó...

Câu nói khiến sắc mặt Hàn Nhi nhanh chóng đanh lại, các đường cơ trên mặt cũng nhăn lại, chồng chất lên nhau tỏ vẻ khó chịu. Ý tên này rốt cuộc là gì khi nãy giờ cứ vặn vẹo vấn đề nó và Lạc Thiên gặp nhau. Vậy còn hắn và Quân Như thì sao chứ? Dương Phong bực tức thì nó không biết bực tức hay sao?

Hàn Nhi không trả lời, vẻ mặt nhanh chóng dãn ra rồi trở lại vẻ hờ hững...

Suốt quãng đường, cả hai không nói gì, Hàn Nhi ôm khư khư hộp bánh trên tay khiến người ngoài không hiểu sẽ tưởng đây là một báu vật đối với nó. Dương Phong lâu lâu quay sang nhìn nó, nhưng hành động ôm hộp bánh đó của Hàn Nhi khiến hắn khó chịu ra mặt, hai đôi lông mày đen chau lại, gương mặt đăm chiêu khiến chiếc xe càng lúc càng chạy

nhanh hơn

Chiếc xe dừng lại trước chiếc cổng màu trắng sáng đèn. Hàn Nhi nhanh chóng tháo dây an toàn rồi nhanh xuống xe

“Ngày mai...”

Vừa bước xuống xe, giọng Dương Phong khiến nó tò mò quay sang nhìn

“Tôi không muốn thấy cô nữa..”

“Ngày mai???”

Hàn Nhi nhấn mạnh, gương mặt nó đầy hoảng sợ...

“Ngày mai...”

Dương Phong khẳng định

“Tôi còn chưa tìm được nhà”

Nó cuống quít

“Đó là chuyện của cô”

“Nhưng mà....”

Vấn đề tiền nong là một chuyện khó nói, vốn dĩ Hàn Nhi định ở thêm vài ngày chờ tìm được phòng ở trọ rồi tính tiếp chuyện căn nhà. Lại còn có mấy đứa nhóc, không thể để bọn chúng sống vất vưởng ngoài đường giống nó được

“Có thể cho tôi 3 ngày..”

Hàn Nhi xuống giọng. Bây giờ thì tình cảnh vô cùng cấp bách, thời thế bây giờ không phải chỉ cần đi tìm nhà là có nhà, lại không phải tìm một hai ngày là xong

“Không... “ - Vốn định từ chối nhưng trong đầu DUơng Phong lúc này vừa nghỉ ra một kế hoạch “À khoan...” - Hắn quay sang nhìn Hàn Nhi nở nụ cười nửa miệng khiến nó bất khắc giật mình, nuốt nước bọt cố lấy lại sự bình tĩnh

“Tôi ban cho cô một ân huệ...”

Sáng hôm sau, Hàn Nhi dậy thật sớm với dự định trong bụng sẽ dọn dẹp mọi thứ. Dù hôm nay là Chủ Nhật, nó không phải đi học, cũng chẳng cần đi làm và thật lòng mà nói hiếm Chủ Nhật nào Hàn Nhi có thể dậy sớm nổi, nhưng với lòng quyết tâm thì 4h30 mắt nó đã mở thao láo. Gắng gượng để vượt qua những cơn buồn ngủ đang kéo tới nhanh chóng, Hàn Nhi luôn tay không ngừng, gom một số vật dụng bỏ vào mấy hộp giấy rồi chất thành từng đống giữa. Căn nhà tối qua bừa bộn thì sang nay đã một loáng gọn gang lại hẳn. Lũ nhóc cũng dần trở mình vì hang loạt tiếng động ồn ào của việc dọn dẹp

Tối qua, Hàn Nhi bực dọc bước vào nhà trước con mắt lo lắng của mấy đứa em. Từ đó đến giờ mà nói, nó chưa bao giờ tỏ ra giận dữ như thế trước mặt mấy đứa nhóc... Vừa bước vào được trong nhà, tay Hàn Nhi đã dùng hết sức đóng mạnh cánh cửa lại, tạo nên một tiếng động RẦM lớn vang vọng xung quanh khiến lũ nhóc đang ngồi kế nhau đều giật mình làm cho những đôi vai nhích lên tạo thành một làn sóng vui mắt. Nhưng Hàn Nhi không quan tâm, nó đi thẳng lên trân gác, lũ nhóc ú ớ định nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt Hàn Nhi thì đều gượng lại, tiếp tục chăm chú vào buổi ăn khuya của mình mà không ai dám hỏi ai câu nào.

Tưởng chừng mọi việc sẽ dừng lại ở đây, nhưng phía trên gác nhỏ đột nhiên vang lên một tiếng động thật lớn, rung chuyển cả căn gác khiến mấy đứa nhóc ồn ào tán loạn mở cửa chạy ra khỏi nhà vì cứ tưởng rằng căn gác cứ theo đà mà đổ ập xuống. Một vài phút sau, sau khi định thần, lũ nhóc mới nhìn nhau rồi vài ba đứa gan dạ rón rén bước vào trong nhà - trong đó có cả thằng Hoàng. Mặt đứa nào đứa nấy tái mét, dợn lên một màu xanh chuối đầy hoảng sợ

“Chị Nhi, chị không sao chứ? Chuyện gì vậy?”

Bước từng bước nhẹ nhàng không một tiếng động, gần đến cầu thang thì lũ nhóc ngước lên nhìn, phía trên căn gác tối om, khiến cho lũ nhóc thỏa sứ tưởng tượng về mức độ kinh dị của một chuyện sẽ xảy ra trong vòng vài phút tới. Thật là…Sẽ không có thứ gì tự nhiên từ trên đó rớt xuống chứ? thế thì sợ lắm - thằng Hoàng nheo mắt, quay qua đứa kế bên – “ Lấy dùm anh cái nồi” - rồi nhướng mắt về phía căn bếp, chỗ sóng chén – nơi có một chiếc nồi nhôm nằm trên đó

Sau khi đã thủ xong mọi thứ, lũ nhóc đều chỉ lo cho cái đầu của mình. Đứa thì lấy tay che lại, đứa thì đội hẳn cả cái nồi, tụi nó mới bắt đầu tiến lên trên gác. Một không khí u ám bao trùm, xung quanh không một tiếng động, chỉ còn vài tia sang lẻ loi soi qua chiếc cửa sổ hằn lên vài hình thù kì quái trên sàn, khiến cho thằng Hoàng gan dạ bấy lâu nay cũng bất giác rợn người, nuốt nước bọt, cố tìm lại sự bình tĩnh..

“Chị Nhi..”

Thằng Hoàng lên tiếng, ngó nghiêng xuôi ngược để định hướng xung quanh

“Anh Hoàng, chị Nhi không sao chứ, hình như chúng ta chưa dọn….”

Một đứa bé gái tầm 10 tuổi đứng núp phía sau lưng thằng Hoàng, giọng sợ sệt, đầy lo lắng đang cố mở to mắt để có thể nhìn rõ hơn trong bóng tối

“Mở.. mở đèn lên”

Vừa cảm thấy chân mình chạm trúng thứ gì đó mềm mềm, thằng Hoàng giật bắn người, đứng lùi về phía sau, giọng run run hối nhỏ em sau lưng bật công tắc đèn phía cầu thang.

Sau khi căn phòng đã được mở điện sáng trưng, cả lũ thêm một phen hú vía khi thấy Hàn Nhi nằm sấp phía trên sàn, phía nền nhà dưới mặt có một vệt máu đỏ đang chảy dài ra, dù vết máu không lớn nhưng khiến cả lũ đứng im như trời trồng, không dám nhúc nhích…

Căn gác không nhỏ, thậm chí là khá lớn để có thể chứa khoảng mười người nằm dài nhưng vì đồ đạc chất quá nhiều nên diện tích đã giảm bớt. Đã thế, hồi chiều mấy đứa nhóc ở nhà lấy lí do chán quá nên bày ra một số trò chơi nên căn gác nghiễm nhiên trở nên bừa bộn hơn bao giờ hết. Đồ đạc, giấy báo lổn ngổn khắp nơi khiến Hàn Nhi vừa bước lên cộng với sự bức tức thì đã trở thành nạn nhân cuối cùng của đống bừa bộn đó.

Tư thế nằm sấp, gương mặt úp hẳn xuống sàn, Hàn Nhi không động đậy hay nhúc nhích gì, càng khiến mấy đứa em lo lắng hơn nhưng lại có cái gì đó trong cái tâm trạng lo lắng này. Lũ nhóc còn lại ở dưới nhà lúc này cũng đã chạy lên gác và rồi một tràng cười lớn nổ ra (??!??)

Cả đám cười ngoặc nghẽo, đứa thì ôm bụng cười lăn, đứa thì dựa cột cười mỉm

“Cái này còn vui hơn cả vụ anh Hoàng hồi chiều bị té cầu thang nữa…”

“Hahaha.. quả không chịu được mà..”

“Phu phu, chị Nhi tuyệt vời…”

Nhưng rồi tràng cười không kéo dài được bao lâu khi Hàn Nhi bắt đầu động đậy, hai đôi chân, hai cánh tay cử động co giật như báo hiệu sẽ có chuyện không lành sắp xảy ra. Cả lũ nhóc im bặt, chạy xuống phía dưới cầu thang núp, nhưng vẫn cố ngoi đầu lên xem viễn cảnh tươi đẹp trên căn gác.

Chống hai tay lên sàn, Hàn Nhi đẩy người mình lên như trong trạng thái đang chuẩn bị hít đất, rồi nó chậm rãi chuyển tư thế từ từ ngồi xếp bằng xuống nền nhà, gương mặt thất thần của nó khiến ấy đứa em vẫn không thể nhịn cười, nhưng vì không thể cười lớn nên chỉ còn cách bịt miệng lại rồi cười “ tế nhị”

Cảm thấy có thứ nước gì đó nóng nóng chảy trên mặt, nhưng chưa kịp làm gì thì thứ nước đó nhiễu thành giọt trên nền, vài vệt máu đỏ tươi rơi từ mũi xuống khiến Hàn Nhi nghiêm mặt, giương mắt lên nhìn lũ nhóc khiến cho cả lụ im bặt hẳn, nét mặt hoảng hốt lo tìm đường chạy

“Đứa nào?”

Nó ngiêm giọng, đưa tay lên quẹt nốt những giọt máu còn lại trên mũi

Hay! Hay lắm, cái lũ nhóc này gan cùng mình, bữa nay lại dám chơi trò này với nó khiến Hàn Nhi vốn sẵn đang bực mình thì bây giờ đang như núi lửa phun trào

“anh Hoàng…”

Cả lũ nhóc còn lại vừa đồng thanh, vừa chỉ tay về nhóc Hoàng đang đứng ngó nghiêng, thằng bé sốc đến độ không biết việc gì đang diễn ra với mình. Đến lúc nhận ra rồi thì chỉ kịp thấy sát khí bao quanh người Hàn Nhi cùng thứ không khí độc hại xung quanh. Thôi rồi, nhóc Hoàng đã bị lũ em bán đứng

“Không.. không phải… chị Nhi…em không..”

Cố gắng bào chữa cho bản than, nhóc Hoàng lắp bắp không thể nói ra lời nào, chỉ có thể đứng khua tay múa chân, cố diễn tả bằng thứ ngôn ngữ tượng hình.. Nhưng thái độ cà cuống ấy khiến Hàn Nhi càng lúc khó hiểu và mấy đứa em thì cười phá lên rồi chạy xuống nhà…

“Thôi được rồi, kêu đám kia dọn dẹp lại nhanh đi, ngủ sớm…”

Hàn Nhi nhẹ giọng xuống, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Tâm trạng nó bây giờ không tốt, không hứng thú để nói chuyện. Sau khi nhìn thái độ của Hàn Nhi, nhóc Hoàng chỉ có thể rút ra một kết luận “ Có chuyện, nhất định có chuyện đã xảy ra” - rồi thằng nhóc tự đắc ý chạy vụt xuống nhà xử lũ em một trận rồi nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn trên lầu trước khi Hàn Nhi tắm xong và trở ra….

“Chị Nhi à, tại sao lại phải dọn nhà, em thích chỗ này mà..”

Lũ nhóc vừa bị gọi dậy vào lúc sáng sớm, đứa nào đứa nấy còn say ngủ, mặt phụng phịu xếp lại chăn gối hỏi Hàn Nhi

Hàn Nhi thì vẫn tất bật với việc gói mọi đồ đạc vào trong mấy cái thùng giấy, chỉ ậm ử trả lời tụi nhóc một cách hờ hững. Phải đi thôi, nếu nán ở đây them nữa chắc nó cũng không hình dung ra mình sẽ làm gì với tên khốn ở nhà bên kia. Gì chứ? Ân huệ?? chuyện nực cười..

Nghĩ đến chuyện tối qua, Hàn Nhi khịt mũi xem thường. Nhưng lại quên mất mũi mình đang bị thương thế là lại một dòng máu đỏ xuất hiện. Mũi nó dán một miếng băng urgo màu xanh có hình con ếch đáng yêu dung để che vết bầm phía sống mũi, Hàn Nhi nhắm đôi mắt lại, chịu đựng sự nhức nhối đang diễn ra ở mũi. Nó quay sang lũ nhóc, tay che ngang phần mũi, trừng mắt, miệng gầm gừ bực bội. Cả lũ nhanh chóng tỉnh ngủ chạy ngay vào nhà tắm

Dự định 8h sáng, Hàn Nhi sẽ dọn đến một căn nhà nhỏ gần trường – nhà của bạn Quân Như. Nhưng dường như thời tiết không hề có dự định sẽ ủng hộ nó. Chỉ mới 6h sáng, mà bầu trời đã hiện lên một màu đỏ rực, báo hiệu sắp có một cơn mưa kéo dài suốt cả ngày. Trời không có gió, độ ẩm tăng cao khiến không khí bức bối, khó chịu. Cả bầu trời, mây đen lại vầng vũ. Xui xẻo… Xui xẻo rồi

6h30 trời bắt đầu mưa

7h mưa càng lúc càng lớn, kéo theo gió giật mạnh

7h30 sấm chớp giật đùng đùng, bầu trời tối mịt, ảm đạm

8h trời vẫn mưa, vẫn xám xịt nhưng gió đã giảm nhiều

“Chị Nhi..”

Thằng Hoàng cầm hộp mì gói còn nóng nổi, khói bay lên ngùn ngùn trước mặt Hàn Nhi đang ngồi khoanh gối, gương mặt cũng xám xịt y như mây đen ngoài trời. Giơ tay lên cao đỡ lấy hộp mì rồi Hàn Nhi quay sang nhìn mấy đứa nhóc vẫn đang vô tư ngồi ăn mì đùa giỡn với nhau.. Hàn Nhi thở dài một cái bất lực…

Cuộc sống không bao giờ như chúng ta mong muốn, thậm chí đôi khi nó còn diễn ra lệch quỹ đạo vốn có. Vẫn thường có câu “ Người tính không bằng trời tính”, Hàn Nhi thật phù hợp với câu nói này. Bao nhiêu dự tính trong đầu nó về một tương lai tươi sáng sau khi tốt nghiệp tại căn nhà này đã bị dập tắt không thương tiếc cũng bởi cái tên Phong họ Kỳ kia.. Nó - thật sự cũng chẳng mong đợi gì ở sự tử tế của Dương Phong nhưng lại vẫn không thể ngờ hắn lại trở thành người khiến người ta cảm thấy bực tức đến vậy.

Từng gắp mì nghi ngút khói trắng bay lên cao cùng mùi thơm sực nứt cả căn phòng. Qủa không còn gì tuyệt bằng một ngày trời mưa ở trong căn nhà của mình ăn gói mì nóng hổi thơm phức như thế này – đây quả là một công thức có thể dẫn con người ta đi đến một nơi gọi là “ thiên đường hạ giới”. Hàn Nhi cũng không ngoại lệ, nó gác tạm những chuyện khó nghĩ qua một bên, tập trung vào việc ăn mì của mình…

Cộp cộp… tiếng động ngoài sân, khiến nhóc Hoàng đang ngồi gần đó mở hé cánh cửa ra nhìn. Một ai đó đang cầm chiếc ô màu đen đứng trước mặt thằng bé. Bất giác, thằng nhóc lùi về sau như một phản xạ vốn có của con người khi cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm. Nó nhìn trâng trâng ra cánh cửa đang mở hờ đằng kia, lắp bắp quay sang Hàn Nhi đang chăm chú hút rột rột hộp mì của mình

Tụi nhóc như hiểu được tình hình, cũng nhìn theo hướng nhóc Hoàng, chú tâm nhíu mày đằng sau cánh cửa kia…

“Cô, hay thật nhỉ?”

Dương Phong đứng trước cửa, giũ giũ cây dù của mình, rồi thản nhiên bước vào nhà nhìn điệu bộ Hàn Nhi rồi nở nụ cười nhếch mép khinh khỉnh. Nghe câu nói đó, Hàn Nhi đang bưng hộp mì lên thì đứng khựng lại, câu nói đó mãi âm vang vọng đi vọng lại trong đầu khiến nó khó chịu, bất giác nhíu mày

Dương Phong đến nhà là có chuyện, mà lại đến vào lúc trời mưa to giông bão thế này thì sẽ là chuyện lớn, vô cùng lớn. Và việc hắn đến bất ngờ thế này càng làm cho bữa ăn của Hàn Nhi mất ngon, chút nước mì đậm đà lúc nãy bỗng trở nên nhạt nhẽo vô cùng.

Đặt hộp mì xuống, Hàn Nhi chỉ liếc sơ qua Dương Phong rồi chỉnh lại tư thế ngồi một chút, chiếc lưng khom khom nhanh chóng thẳng lên. Nó biết lí do mà Dương Phong đến đây giờ này, giờ thì Hàn Nhi mới cảm thấy bản thân cũng có lúc hóa “ điên cuồng“. Tối qua, do đã không làm chủ được hành động và lời nói, trước khi bước hầm hập vào trong nhà, Hàn Nhi đã thẳng thừng tuyên bố “8h sáng mai tôi sẽ dọn, không tin thì cậu cứ đến xem..” Và rồi thì chuyện gì đến nó sẽ đến. Dương Phong bây giờ đến là để xem nó đã dọn nhà hay chưa...

Dương Phong bước vào nhà, đứng ngó nghiêng xung quanh, nhìn chỗ này rồi quay sang chỗ nọ, cái cổ hắn như hoạt động hết công suất. Sắc thái trên gương mặt hắn cũng thay đổi không ngừng, lúc nhíu mày, lúc thì gương mặt dãn ra đột ngột, lúc thì mỉm cười ngạo mạn. Hàn Nhi và lũ nhóc cũng bỏ dở việc ăn uống rồi nhìn theo từng hành động của hắn. Bất giác hồi lâu cũng tự dưng mà nét mặt thay đổi giống Dương Phong.

“Sao cô còn chưa dọn đi?”

Tên này có đang bị rồ không thế? Không thấy trời mưa hay sao mà lại hỏi cái câu khiến nó nghe là muốn nổi quạu thế này..

Hàn Nhi không nói gì, nó chỉ đứng lên, cầm hộp mì rồi bước đến căn bếp, rót một ly nước mát lạnh tu ừng ực như muốn nuốt trạo cái cục tức vào trong bụng để tiêu hóa. Được lắm Dương Phong, giờ thì cậu nắm thóp tôi rồi, nói gì mà không được..

“Trời đang mưa...”

Sau khi bình tĩnh, nó mới nhẹ nhàng ái ngại lên tiếng, đôi chân bước lững thững ra ngồi phịch xuống sàn.

“Chẳng phải tối qua cô nói 8h sao?”

“Cậu không thấy trời đang mưa à?”

“Mưa thì đã sao? nói 8h thì phải đúng 8h chứ”

Dương Phong nhấn mạnh từng âm như nói rõ đây là một điểu hiển nhiên, đã nói thì phải làm dù có bị tác động từ bên ngoài đi chăng nữa..

“Thế hóa ra cậu đến để xem tôi dọn nhà sao?”

“Chứ chẳng lẽ đến bảo cô ở lại”

Thản nhiên, Dương Phong cũng ngồi xuống sàn, cái tư thế bất cần ngạo mạn vẫn hiện diện khiến lũ nhóc nhìn trâng trâng. Mấy thắng nhóc thì ngưỡng mộ ra mặt, còn mấy đứa con gái vẫn chưa tin người trước mặt mình là ai. So với hồi kì trước đến nhà Hàn Nhi, dáng điệu Dương Phong đã thay đổi ít nhiều, duy chỉ có vẻ bất cần và kiêu ngạo thì không mất đi. Và thêm vào đó lại là nét lạnh lùng nhưng cuốn hút khó tả. Suy cho cùng, có thể kết luận một điều là hắn đã chững chạc... hơn trước

Hàn Nhi đơ lưỡi với câu trả lời vừa rồi. Tại sao? Tại vì đâu đó thăm thẳm trong lòng nó từng mong Dương Phong sẽ làm một việc gì đó để nó có thể ở lại. Chắc có lẽ là do “tác dụng phụ” của những vấn đề nhạy cảm liên quan đến việc hắn thích nó lần trước. Nhưng giờ thì sao? Có vẻ như nó đang mơ mộng rồi. Vì mơ quá xa nên giờ nó đã bị một câu nói móc làm té nhào ra đất, trở về thực tại...

Nhưng khỏi nói ra cũng biết, tâm trạng Hàn Nhi lúc này đang hiện ra hết trên mặt. Rõ ràng nó không muốn rời khỏi đây khi mà đang lia đôi mắt sầu thảm nhìn xung quanh rồi dừng lại trước cánh cửa đang hé mở nhìn ra những giọt mưa rơi mạnh bên ngoài. Lí do thứ nhất là vì lũ nhóc thích nơi này, lí do thứ hai là ở ké nhà người khác sẽ rất bất tiện. Có vẻ như Dương Phong cũng đang cho nó thêm một cơ hội, nhưng sau những gì trải qua giữa hai người thì Hàn Nhi lại không biết mở lời từ đâu… cũng khiến hắn không biết phải ứng xử thế nào

“Có thể….”

“Không..”

Hàn Nhi nghệch mặt ra với câu trả lời vội vừa rồi, nó chỉ vừa mở miệng, chưa kịp nói vào chủ đề chính mà tên kia đã chặn lại khi chưa biết nó sắp nói chuyện gì. Điều này làm Hàn Nhi bức bối khi nó đã cố lắm mới có thể dằn lòng tự trọng mình qua một bên để mở lời thế mà bây giờ lại bị tên kia làm cho cứng họng không thương tiếc.

“Biết tôi định nói gì không mà cậu lại như thế?”

“Có thể cho tôi ở lại vài hôm..”

Thôi rồi, lòng tự trọng của Hàn Nhi đã bị giọng nói giễu cợt đó đào một hố sâu nằm giữa ngay trung tâm. Bị nói trúng tim đen, Hàn Nhi hiện giờ như rùa rụt cổ….Hàn Nhi khịt mũi, mím môi rồi cười bất lực…

“Nếu đúng là cô định nói như thế thì tối qua tại sao lại không đồng ý điều kiện của tôi…”

“….”

Hàn Nhi đang cố tiêu hóa những từ ngữ “nhẹ nhàng” vừa rồi. Dương Phong bây giờ bình tĩnh trong mọi tình huống còn Hàn Nhi lại là cá nằm trong rọ, có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào… vì thế lại càng không thể lên giọng cao quá..

“Chuyện đó…. chỉ là…”

Hàn Nhi ngập ngừng, bối rối. Cơn mưa xung quanh mỗi lúc mỗi lớn, những cơn gió lạnh buốt cả da thịt lại được dịp tràn qua khe cửa lùa vào nhà làm căn nhà trở nên lạnh lẽo. Lũ nhóc ngồi nãy giờ chăm chú vào hai nhân vật chính bỗng thoáng rùng mình rồi lại nhanh chóng im lặng, theo dõi tiếp màn đối thoại vừa rồi

Hàn Nhi hơi ấp úng, nhưng gương mặt vẫn cố ra vẻ bình thản

“Điều kiện… có hơi….”

“Thôi được, nếu có hơi quá thì cô cứ ra điều kiện, tôi sẽ xem xét nhưng… tôi cũng có điều kiện”

Nghe nửa câu đầu, Hàn Nhi như cá gặp nước, vui mừng ra mặt nhưng khi nghe đến hết câu thì nó mới cảm giác như mình là cá đang gặp phải nước…sôi..

--------------------------

Hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói với nhau câu nào. Lũ nhóc ngồi xung quanh cũng im thít, háo hức xem màn nói chuyện giữa hai nhân vật, dù thật sự thì cả lũ không hiểu lắm vấn đề giữa hai người này thế nhưng lại ngồi bàn tán ồn ào như đang xem một gameshow chính hiệu và không hề biết tâm trạng Hàn Nhi lúc này rối bời thế nào

Ngồi khom lưng, tay cầm cây bút ghi vài dòng chữ thế nhưng như có lực vô hình nào đó cản cây bút lại khiến Hàn Nhi điều khiển gặp khó khăn. Đến độ tờ giấy trắng tinh viết được vài dòng đã muốn rách tươm cả ra. Nó đang ghi hợp đồng…

Dương Phong ngồi thẳng, hai tay thả lỏng lâu lâu lại cử động, làm vài động tác đột ngột. Gương mặt không biểu hiện gì, tâm trạng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng đã làm điều này thì có lẽ hắn vẫn muốn để lại một thứ gì đó gọi là ấn tượng tốt đối với người con gái này…

“Anh.. uống nước ạ”

Bé Linh từ lúc nãy giờ loay hoay trong bếp, giờ đem ra trước mặt Dương Phong một tách trà nhỏ men trắng sứ đẹp, bên trong sóng sánh một màu xanh của nước trà dịu nhẹ cùng hương thơm thoang thoảng. Gương mặt bé Linh cười tươi rói như ánh mặt trời rực rỡ khiến cả bọn nhóc đứa nào đứa nấy mắt to tròn, nhìn chăm chăm không thốt nên lời

Nhưng ở đây, điều khiến Hàn Nhi dừng bút lại là vấn đề về lòng hảo tâm. Nó – đã nuôi bé Linh gần cả năm nay thế mà con bé nỡ nào lấy nước ột người xa lạ kia mà chẳng mảy may quan tâm gì đến nó. Thiệt là.. Hàn Nhi thở dài, ngước lên nhìn lướt qua con bé bằng một ánh lườm sắc bén rồi cúi xuống tiếp tục ghi hợp đồng và những điều kiện của mình

“Chị Nhi…”

Nhóc Hoàng đang ngồi kế bên, nhìn những từ Hàn Nhi đang ghi thì hốt hoảng giật mình khi nhìn thấy vài giọt máu rơi vô định xuống nền giấy trắng. Dương Phong cũng đang ngồi im bỗng cũng bất giác nhướng mày

Vội lấy tay che ngang mũi mình lại nhưng những giọt máu vẫn len lỏi vào những ngón tay, thấm dần ra ngoài rồi lại tiếp tục rơi xuống, Hàn Nhi cố lấy tay còn lại của mình che lại rồi nhanh chóng chạy ngay vào nhà tắm. Lũ nhóc cũng nháo nhào chạy theo sau

“Chị Nhi….”

“Chị không sao chứ?..”

“Chị Nhi….”

Tiếng gọi non nớt của mấy đứa trẻ hòa cùng tiếng mưa rơi giồn giã bên ngoài khiến bầu không khí trong nhà như đang dần bị bóp chết ngạt

Mở ngay vòi nước, Hàn Nhi liên tục hứng nước vào đầy ắp long bàn tay rồi đưa lên mặt vuốt nhẹ cánh mũi đau buốt. Tiếng la hét của lũ nhóc càng lúc càng nhiều khiến nó nhíu mày, cảm thấy khó chịu hơn. Hàn Nhi trở nên thế này càng khiến cho lũ nhóc cảm thấy tội lỗi hơn cho việc hôm qua đã “ sơ ý” làm nó té ào đập gương mặt xuống sàn

Sau khi đã cảm thấy ổn hơn, Hàn Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, hơi ngửa đầu ra phía sau để ngăn máu không chảy xuống nữa thì đột nhiên nó cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, không thể đứng vững, cứ thấy xung quanh mình toàn hoa, những bông hoa đủ màu sắc đang quay tròn. Người cứ theo đà, chân bước thụt lùi về sau, đôi mắt cũng không hề điều khiển mà đột nhiên từ từ nhắm lại…

Dương Phong đến nhà là có chuyện, mà lại đến vào lúc trời mưa to giông bão thế này thì sẽ là chuyện lớn, vô cùng lớn. Và việc hắn đến bất ngờ thế này càng làm cho bữa ăn của Hàn Nhi mất ngon, chút nước mì đậm đà lúc nãy bỗng trở nên nhạt nhẽo vô cùng.

Đặt hộp mì xuống, Hàn Nhi chỉ liếc sơ qua Dương Phong rồi chỉnh lại tư thế ngồi một chút, chiếc lưng khom khom nhanh chóng thẳng lên. Nó biết lí do mà Dương Phong đến đây giờ này, giờ thì Hàn Nhi mới cảm thấy bản thân cũng có lúc hóa “ điên cuồng“. Tối qua, do đã không làm chủ được hành động và lời nói, trước khi bước hầm hập vào trong nhà, Hàn Nhi đã thẳng thừng tuyên bố “8h sáng mai tôi sẽ dọn, không tin thì cậu cứ đến xem..” Và rồi thì chuyện gì đến nó sẽ đến. Dương Phong bây giờ đến là để xem nó đã dọn nhà hay chưa...

Dương Phong bước vào nhà, đứng ngó nghiêng xung quanh, nhìn chỗ này rồi quay sang chỗ nọ, cái cổ hắn như hoạt động hết công suất. Sắc thái trên gương mặt hắn cũng thay đổi không ngừng, lúc nhíu mày, lúc thì gương mặt dãn ra đột ngột, lúc thì mỉm cười ngạo mạn. Hàn Nhi và lũ nhóc cũng bỏ dở việc ăn uống rồi nhìn theo từng hành động của hắn. Bất giác hồi lâu cũng tự dưng mà nét mặt thay đổi giống Dương Phong.

“Sao cô còn chưa dọn đi?”

Tên này có đang bị rồ không thế? Không thấy trời mưa hay sao mà lại hỏi cái câu khiến nó nghe là muốn nổi quạu thế này..

Hàn Nhi không nói gì, nó chỉ đứng lên, cầm hộp mì rồi bước đến căn bếp, rót một ly nước mát lạnh tu ừng ực như muốn nuốt trạo cái cục tức vào trong bụng để tiêu hóa. Được lắm Dương Phong, giờ thì cậu nắm thóp tôi rồi, nói gì mà không được..

“Trời đang mưa...”

Sau khi bình tĩnh, nó mới nhẹ nhàng ái ngại lên tiếng, đôi chân bước lững thững ra ngồi phịch xuống sàn.

“Chẳng phải tối qua cô nói 8h sao?”

“Cậu không thấy trời đang mưa à?”

“Mưa thì đã sao? nói 8h thì phải đúng 8h chứ”

Dương Phong nhấn mạnh từng âm như nói rõ đây là một điểu hiển nhiên, đã nói thì phải làm dù có bị tác động từ bên ngoài đi chăng nữa..

“Thế hóa ra cậu đến để xem tôi dọn nhà sao?”

“Chứ chẳng lẽ đến bảo cô ở lại”

Thản nhiên, Dương Phong cũng ngồi xuống sàn, cái tư thế bất cần ngạo mạn vẫn hiện diện khiến lũ nhóc nhìn trâng trâng. Mấy thắng nhóc thì ngưỡng mộ ra mặt, còn mấy đứa con gái vẫn chưa tin người trước mặt mình là ai. So với hồi kì trước đến nhà Hàn Nhi, dáng điệu Dương Phong đã thay đổi ít nhiều, duy chỉ có vẻ bất cần và kiêu ngạo thì không mất đi. Và thêm vào đó lại là nét lạnh lùng nhưng cuốn hút khó tả. Suy cho cùng, có thể kết luận một điều là hắn đã chững chạc... hơn trước

Hàn Nhi đơ lưỡi với câu trả lời vừa rồi. Tại sao? Tại vì đâu đó thăm thẳm trong lòng nó từng mong Dương Phong sẽ làm một việc gì đó để nó có thể ở lại. Chắc có lẽ là do “tác dụng phụ” của những vấn đề nhạy cảm liên quan đến việc hắn thích nó lần trước. Nhưng giờ thì sao? Có vẻ như nó đang mơ mộng rồi. Vì mơ quá xa nên giờ nó đã bị một câu nói móc làm té nhào ra đất, trở về thực tại...

Nhưng khỏi nói ra cũng biết, tâm trạng Hàn Nhi lúc này đang hiện ra hết trên mặt. Rõ ràng nó không muốn rời khỏi đây khi mà đang lia đôi mắt sầu thảm nhìn xung quanh rồi dừng lại trước cánh cửa đang hé mở nhìn ra những giọt mưa rơi mạnh bên ngoài. Lí do thứ nhất là vì lũ nhóc thích nơi này, lí do thứ hai là ở ké nhà người khác sẽ rất bất tiện. Có vẻ như Dương Phong cũng đang cho nó thêm một cơ hội, nhưng sau những gì trải qua giữa hai người thì Hàn Nhi lại không biết mở lời từ đâu… cũng khiến hắn không biết phải ứng xử thế nào

“Có thể….”

“Không..”

Hàn Nhi nghệch mặt ra với câu trả lời vội vừa rồi, nó chỉ vừa mở miệng, chưa kịp nói vào chủ đề chính mà tên kia đã chặn lại khi chưa biết nó sắp nói chuyện gì. Điều này làm Hàn Nhi bức bối khi nó đã cố lắm mới có thể dằn lòng tự trọng mình qua một bên để mở lời thế mà bây giờ lại bị tên kia làm cho cứng họng không thương tiếc.

“Biết tôi định nói gì không mà cậu lại như thế?”

“Có thể cho tôi ở lại vài hôm..”

Thôi rồi, lòng tự trọng của Hàn Nhi đã bị giọng nói giễu cợt đó đào một hố sâu nằm giữa ngay trung tâm. Bị nói trúng tim đen, Hàn Nhi hiện giờ như rùa rụt cổ….Hàn Nhi khịt mũi, mím môi rồi cười bất lực…

“Nếu đúng là cô định nói như thế thì tối qua tại sao lại không đồng ý điều kiện của tôi…”

“….”

Hàn Nhi đang cố tiêu hóa những từ ngữ “nhẹ nhàng” vừa rồi. Dương Phong bây giờ bình tĩnh trong mọi tình huống còn Hàn Nhi lại là cá nằm trong rọ, có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào… vì thế lại càng không thể lên giọng cao quá..

“Chuyện đó…. chỉ là…”

Hàn Nhi ngập ngừng, bối rối. Cơn mưa xung quanh mỗi lúc mỗi lớn, những cơn gió lạnh buốt cả da thịt lại được dịp tràn qua khe cửa lùa vào nhà làm căn nhà trở nên lạnh lẽo. Lũ nhóc ngồi nãy giờ chăm chú vào hai nhân vật chính bỗng thoáng rùng mình rồi lại nhanh chóng im lặng, theo dõi tiếp màn đối thoại vừa rồi

Hàn Nhi hơi ấp úng, nhưng gương mặt vẫn cố ra vẻ bình thản

“Điều kiện… có hơi….”

“Thôi được, nếu có hơi quá thì cô cứ ra điều kiện, tôi sẽ xem xét nhưng… tôi cũng có điều kiện”

Nghe nửa câu đầu, Hàn Nhi như cá gặp nước, vui mừng ra mặt nhưng khi nghe đến hết câu thì nó mới cảm giác như mình là cá đang gặp phải nước…sôi..

--------------------------

Hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói với nhau câu nào. Lũ nhóc ngồi xung quanh cũng im thít, háo hức xem màn nói chuyện giữa hai nhân vật, dù thật sự thì cả lũ không hiểu lắm vấn đề giữa hai người này thế nhưng lại ngồi bàn tán ồn ào như đang xem một gameshow chính hiệu và không hề biết tâm trạng Hàn Nhi lúc này rối bời thế nào

Ngồi khom lưng, tay cầm cây bút ghi vài dòng chữ thế nhưng như có lực vô hình nào đó cản cây bút lại khiến Hàn Nhi điều khiển gặp khó khăn. Đến độ tờ giấy trắng tinh viết được vài dòng đã muốn rách tươm cả ra. Nó đang ghi hợp đồng…

Dương Phong ngồi thẳng, hai tay thả lỏng lâu lâu lại cử động, làm vài động tác đột ngột. Gương mặt không biểu hiện gì, tâm trạng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng đã làm điều này thì có lẽ hắn vẫn muốn để lại một thứ gì đó gọi là ấn tượng tốt đối với người con gái này…

“Anh.. uống nước ạ”

Bé Linh từ lúc nãy giờ loay hoay trong bếp, giờ đem ra trước mặt Dương Phong một tách trà nhỏ men trắng sứ đẹp, bên trong sóng sánh một màu xanh của nước trà dịu nhẹ cùng hương thơm thoang thoảng. Gương mặt bé Linh cười tươi rói như ánh mặt trời rực rỡ khiến cả bọn nhóc đứa nào đứa nấy mắt to tròn, nhìn chăm chăm không thốt nên lời

Nhưng ở đây, điều khiến Hàn Nhi dừng bút lại là vấn đề về lòng hảo tâm. Nó – đã nuôi bé Linh gần cả năm nay thế mà con bé nỡ nào lấy nước ột người xa lạ kia mà chẳng mảy may quan tâm gì đến nó. Thiệt là.. Hàn Nhi thở dài, ngước lên nhìn lướt qua con bé bằng một ánh lườm sắc bén rồi cúi xuống tiếp tục ghi hợp đồng và những điều kiện của mình

“Chị Nhi…”

Nhóc Hoàng đang ngồi kế bên, nhìn những từ Hàn Nhi đang ghi thì hốt hoảng giật mình khi nhìn thấy vài giọt máu rơi vô định xuống nền giấy trắng. Dương Phong cũng đang ngồi im bỗng cũng bất giác nhướng mày

Vội lấy tay che ngang mũi mình lại nhưng những giọt máu vẫn len lỏi vào những ngón tay, thấm dần ra ngoài rồi lại tiếp tục rơi xuống, Hàn Nhi cố lấy tay còn lại của mình che lại rồi nhanh chóng chạy ngay vào nhà tắm. Lũ nhóc cũng nháo nhào chạy theo sau

“Chị Nhi….”

“Chị không sao chứ?..”

“Chị Nhi….”

Tiếng gọi non nớt của mấy đứa trẻ hòa cùng tiếng mưa rơi giồn giã bên ngoài khiến bầu không khí trong nhà như đang dần bị bóp chết ngạt

Mở ngay vòi nước, Hàn Nhi liên tục hứng nước vào đầy ắp long bàn tay rồi đưa lên mặt vuốt nhẹ cánh mũi đau buốt. Tiếng la hét của lũ nhóc càng lúc càng nhiều khiến nó nhíu mày, cảm thấy khó chịu hơn. Hàn Nhi trở nên thế này càng khiến cho lũ nhóc cảm thấy tội lỗi hơn cho việc hôm qua đã “ sơ ý” làm nó té ào đập gương mặt xuống sàn

Sau khi đã cảm thấy ổn hơn, Hàn Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, hơi ngửa đầu ra phía sau để ngăn máu không chảy xuống nữa thì đột nhiên nó cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, không thể đứng vững, cứ thấy xung quanh mình toàn hoa, những bông hoa đủ màu sắc đang quay tròn. Người cứ theo đà, chân bước thụt lùi về sau, đôi mắt cũng không hề điều khiển mà đột nhiên từ từ nhắm lại…

Hàn Nhi khụy chân, cũng may phía sau lưng nó là bức tường, tay nó vịnh bồn nước, lắc lắc cái cổ để cho tỉnh táo. Tựa lưng vào tường, Hàn Nhi chống hai tay xuống đầu gối, thở mệt nhọc từng cơn, ngưởng đầu lên trừng mắt nhìn tụi nhóc mệt mỏi, đôi môi mím chặt dần nở thành nụ cười gượng còn dính vài giọt máu nơi khóe miệng

“Chị không sao?”

Nó nhìn lũ nhóc muốn phì cười nhưng khó khăn quá. Giọng nói nhẹ nhàng đến độ chỉ có thể nghe như gió thoảng bên tai. Lũ nhóc cũng dần bình tĩnh hơn, tiến lại gần đỡ nó đứng lên. Ở phía hai bên hai cánh mũi cứ nhức nhói như bị hàng trăm mũi kim đâm vào khiến Hàn Nhi không thể hít thở bình thường. Đây vốn dĩ chỉ là bệnh viêm xoan xoàng xĩnh xưa nay thế nhưng do cú va chạm với sàn nhà tối qua thì bệnh tình nó xem ra ngày càng nặng. Cộng với cơn mưa bất chợt vào lúc sáng sớm thế này tạo điều kiện ũi Hàn Nhi được dịp hoành hành ghê ghớm hơn

Dương Phong nãy giờ ngồi lặng im, không một động tĩnh và ánh mắt cứ nhìn mãi về một hướng không xác định. Lần này hắn cẫn đang cố kiềm chế bản thân mình, cố làm theo lời mình đã nói nhưng vẫn không thoát khỏi tâm trạng thấp thỏm, đôi chút lo lắng. Đôi chân cứ vẫn muốn chạy ngay vào nhà tắm khi bị tiếng la hét gọi tên Hàn Nhi của lũ nhóc làm cho dao động nhưng hắn vẫn cố sức gượng lại khiến cho toàn thân dường như run lên, người bần thần

Hàn Nhi đã bước ra khỏi nhà tắm, gương mặt đỏ ửng lên do bị vuốt qua vuốt lại quá nhiều lần. Dù đã lấy khăn lau nhẹ nhưng một vài chỗ trên gương mặt vẫn còn lấm tấm vài giọt nước và đọng lại phía dưới cằm. Dương Phong nhìn nó, cố lảng đi để không tỏ ra sự phẫn nộ của bản thân… Hàn Nhi gầy hẳn đi, làn da có hơi xanh xao đã đập vào mắt hắn ngay ngày đầu tiên gặp mặt sau một tháng rưỡi không nhìn thấy. Và bây giờ hắn đang rất bực bội khi nhìn thấy Hàn Nhi trở nên thế này. Và hắn luôn tự hỏi rắng người con gái tên là Hàn Nhi này tại sao lại không thể chăm sóc bản than mình tốt mà ngược lại còn tỏ ra cố chấp.. đòi dọn nhà đi trong hoàn cảnh này.

Chẳng lẽ chỉ đơn giản là nhìn thấy mặt hắn thôi thì Hàn Nhi cảm thấy chán ghét đến độ muốn dọn đi hay sao??

Dương Phong tay đang cầm tờ giấy hợp đồng, thấy Hàn Nhi bước ra cùng bàn tay đang che đi chiếc mũi ửng đỏ thì hạ tờ giấy xuống, hơi nhíu mày, cất giọng hờ hững

“Không sao chứ?”

“Không.. không sao..”

Hàn Nhi nheo mắt, trả lời gượng - “ Hoàng, trong cái thùng giấy ở trên cùng có một hộp gỗ màu nâu, lấy cho chị miếng băng keo cá nhân” – Nó quay sang nhóc Hoàng rồi đưa tay chỉ về phía đống thùng giấy góc nhà. Do lúc nãy bị thấm nước nên miếng urgo bị bong ra, vết thương rướm máu do hôm qua nó té xuống có thể nhìn thấy rõ trên phía sống mũi

“Ghi tiếp đi”

“Được rồi..”

Hàn Nhi bất mãn ngồi xuống đất, tay chụp lấy ngay tờ giấy Dương Phong đang cầm. Nó đang mong gì chứ. Dương Phong như thế này đáng lẽ ra nó phải vui mừng. Thế mà bây giờ nó đang ngồi đây chú tâm vào việc so sánh Dương Phong của một tháng rưỡi trước và Dương Phong của hiện tại. Nó.. điên rồi…

Vừa mới ghi được thêm vài ba chữ thì điện thoại Dương Phong reo lên, hắn cầm điện thoại rồi chỉ liếc sơ qua màn hình rồi nhìn sang Hàn Nhi, bắt gặp ngay ánh mắt nó cũng đang có phần tò mò, lấm lét nhìn hắn nhưng lại tỏ ra không có gì, nhanh chóng cúi xuống tờ giấy khi cảm thấy hắn Dương Phong cũng đang nhìn nó

“Chị Nhi”

Thằng Hoàng chìa miếng băng keo cho Hàn Nhi, gương mặt vẫn còn đăm chiu, đầy nét lo lắng

Thấy Dương Phong đang có phần mất tự nhiên, Hàn Nhi đứng đây, cầm miếng băng keo rồi đẩy nhóc Hoàng cũng lũ nhóc đang sớ rớ phía sau lưng đi về phía cầu thang

“Cậu nghe điện thoại đi, tôi không làm phiền”

“Không cần đâu, cô cứ viết tiếp đi”

Nói rồi Dương Phong thẳng tay bấm ngay nút tắt cuộc gọi, đặt điện thoại xuống sàn, ngước lên nhìn Hàn Nhi, lia đôi mắt bảo nó ngồi xuống

Nó bĩu môi, nhìn lên mấy đứa nhóc

“Lên gác ngồi chơi đi” – Nó đẩy cả lũ lên cầu thang rồi quay sang nhìn nhóc Hoàng đang đứng kế bên bằng một ánh mắt mà chỉ có 2 chị em hiểu được. Thằng nhóc tỏ ra hơi bực bội nhưng rồi cũng bước lên theo sau mấy đứa kia

Hàn Nhi ngạo mạn biến mất..

Nhẹ nhàng ngồi xuống, nó tháo miếng giấy của băng keo ra rồi định hình dán lên hía song mũi. Nó hít hà, nhăn mặt khi miếng băng đã dán vào vết thương, khá đau..

Nãy giờ không chú ý lắm, rằng hắn đang nhìn chằm vào nó. Hàn Nhi có hơi gượng gạo khi bắt gặp ánh mắt đó nên vội tảng lờ đi, khum người xuống viết tiếp vào tờ hợp đồng

Không khí xung quanh im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng gió luồng qua khe cửa ù ù. Hàn Nhi dù vẫn đang cố tập trung viết bình thường nhưng nó vẫn không thể xem thường được một ánh mắt sắc lạnh và đầy nghiêm túc đang chỉa thằng vào người nó

Tiếng rung của chiếc điện thoại làm rung cả mặt sàn được làm bằng gỗ mun nâu đỏ. Hàn Nhi ngưng bút lại, tay vô thức sờ vào chiếc điện thoại trong túi quần… Không phải của nó, vậy là…

Vừa kịp đưa mắt sang phía đối diện thì chiếc điện thoại đang lóe sang nằm rung trên sàn được nhấc bổng lên bởi bàn tay của Dương Phong. Hắn.. bận đến vậy sao? Nãy giờ đã 2 cuộc gọi, mới sáng sớm thôi mà

Và khác với lúc nãy, lần này hắn đã bắt máy, một giọng trầm trầm cất lên

“Alo”

“Phong à♥, hôm nay anh có bận gì không?” – bên kia đầu dây, một giọng nói đầy hứng khởi vang lên

“Không, tôi đang ở nhà”

“Thế thì chúng ta gặp nhau một chút, được không?”

“Trời đang mưa…”

“Uả vậy sao? Chỗ tôi trời đang đẹp lắm ♥. Vậy chừng nào hết mưa gọi cho tôi nhé. Hôm trước chúng ta chưa kịp nói gì cả thì anh…”

Cảm thấy giọng bên kia bắt đầu có dấu hiệu oán trách. Dương Phong lên tiếng ngắt ngang

“Ừm, có gì tôi sẽ gọi, cúp đây”

Hắn nói nhanh rồi cúp máy. Hàn Nhi dù không nghe trọn vẹn được cuộc đối thoại nhưng dù vậy nó cũng hiểu được chút chuyện. Dương Phong có hẹn.

-----------------------

Xong rồi, đã viết xong, Hàn Nhi ngẩng đầu lên, đưa tay đánh vài cái sau lưng, mỏi quá. Nó ưỡn người, vặn vẹo đủ phía

“Đây, giờ thì cậu ghi đi”

Nó đóng nắp bút, quay ngược tờ giấy lại rồi đẩy sang bên Dương Phong, hắn cũng nhanh chóng cầm tờ giấy lên

Có họ tên 2 bên, chữ ký và một số thông tin cơ bản cần thiết ột bản hợp đồng. Nhưng hắn lại chú ý đến những dòng chữ màu đỏ ở gần cúi tờ giấy hơn

“Chỉ nhiêu đây thôi sao?”

Dương Phong nở nụ cười nhẹ nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó ẩn ý sâu xa hiến Hàn Nhi khó hiểu. Tự dưng nó nhíu mày “Chỉ nhiêu đây??“. Vậy là ý gì?

“Nhiêu đây là đủ rồi”

“Vậy sao?”

Hắn nhướn mày, ấn giọng thêm lần nữa, Hàn Nhi cảm thấy hơi mơ hồ, có phải nó bỏ sót điều gì không nhỉ. Tại sao thái độ tên này lại tự dưng đắc ý như vậy?

Trong khi Hàn Nhi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì DUơng Phong đã bắt đầu ghi điều kiện. Gương mặt đầy sự hứng thú, khiến Hàn Nhi hoang mang nhiều hơn

Cơn mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn, khí trời âm u, mây đen kéo tới mịt mù. Đây là một cơn mưa trái mùa vì thế nghiễm nhiêm sẽ khiến con người ta cảm thấy khó chịu vì độ ẩm thất thường, song song hiện diện hơi hí nóng ẩm và những cơn gió mát lạnh. Và quan trọng thì cơn mưa này chính là nguyên nhân khiến mũi Hàn Nhi ngày càng đỏ ửng lên, buốt vô cùng

Nó khịt mũi, 2 cánh mũi đông cứng, cảm giác như có gì đó nén chặt. Và rồi...

Thứ nước màu đỏ nóng nóng xuất hiện, rơi nhẹ tênh xuống nền nhà. Dương Phong đột ngột ngưng bút, ngồi thỏm dậy, hai tay đỡ ngay phía sau ót và nâng nhẹ cằm Hàn Nhi ra sau. Hành động của hắn quá nhanh khiến Hàn Nhi không kịp làm gì...

Gương mặt hắn và Hàn Nhi đang đối diện nhau, khoảng cách vô cùng gần, đến nỗi hắn có thể cảm nhận được hơi thở ngắt quãng của nó. Một ánh mắt kiên định, nhìn Hàn Nhi như hiện diện một điều gì đó khó nói đang dày xé tâm can khi mà hắn không thể nói ra. Hàn Nhi chớp chớp đôi mắt, cố tìm cách lảng tránh ánh nhìn trực diện đó nhưng khổ nỗi là đầu nó vẫn đang bị giữ chặt, tay chân thì cứng đờ

Hàn Nhi đang bị cưỡng chế, nó vẫn cố cúi đầu xuống như bất lực

“Ngồi im đi”

Dương Phong lên tiếng, lời nói nghiêm nghị như ra lệnh khiến Hàn Nhi nahnh chóng lặng đi, ngồi im tựa đầu gác lên cánh tay Dương Phong đang quàng qua sau đầu....

“Này, cô làm cái gì mà máu mũi cứ chảy hoài vậy hả?”

Dươgn Phong hét lớn sau một lúc ngồi đỡ đầu Hàn Nhi... Hai cánh tay tê hết mà máu mũi vẫn cứ chảy ra khiến hắn không khỏi mất bình tĩnh. Kỳ trước hắn đã cố tảng lờ, nhưng kì này là thế nào đây??

“Không phải... chắc...”

Nó ngập ngừng, không biết phải nói thế nào bây giờ....

“Không ổn rồi...”

Dương Phong nói rồi nhanh chóng đứng dậy, khiến Hàn Nhi mất đà mà ngã oạch nằm xuống nền nhà, đầu vang lên cái cốp, người nó đơ như một bức tượng đá, mở to mắt nhìn lên trần nhà…

Quảng cáo
Trước /46 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Tình Bí Ấn

Copyright © 2022 - MTruyện.net