Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đợi Đỗ Huệ Di lấy lại bình tĩnh không còn khóc nữa, Đỗ Minh Ngạn mới quay trở lại ghế ngồi, gương mặt trở nên khá nghiêm túc hỏi cô: “Tiểu Di! Có phải em đã biết hung thủ hại chết ba chính là ai đúng không? Còn nữa sợi dây chuyền em vẫn còn giữ trong tay chứ?”
Đỗ Huệ Di gật đầu, tất nhiên là cô biết hung thủ là ai rồi: “Sợi dây chuyền vẫn còn trong tay của em còn về hung thủ em nghĩ chắc anh cũng đã biết đó là ai rồi đúng không?”
“Đúng vậy, nếu nói như thế thì mục đích của em vào Tần thị chính là tiếp cận Tần Đình Danh để trả thù sao?” Đỗ Minh Ngạn khẽ cau mày, nếu như làm việc bình thường thì sẽ không có gì đáng lo ngại nhưng đây là trả thù trong lòng anh bỗng dâng lên một sự lo lắng khó tả, Tần Đình Danh là người như thế nào không ai có thể biết rõ chỉ biết Tần Đình Danh là người rất vô tình, lãnh khốc, chỉ cần xảy ra một chút sơ suất thì e rằng Đỗ Huệ Di sẽ gặp nguy hiểm: “Cũng may là em lấy tên Lạc Thu Tử để làm việc ở Tần thị, nếu không thì…”
“Tần Đình Danh đã biết em là Đỗ Huệ Di rồi.” Chỉ một câu nói liền khiến cho Đỗ Minh Ngạn giật thót mình, sững sờ một lúc, anh vội vàng hỏi cô: “Vậy anh ta có phản ứng như thế nào? Em có bị anh ta nghi ngờ gì không?”
Cô khẽ lắc đầu, không những không bị nghi ngờ mà cô còn được Tần Đình Danh chăm sóc, chiều chuộng, nói cách khác chính là đã trở thành bạn gái của Tần Đình Danh, dường như cô đã bị tình cảm chân thành, si tình của anh rung động, đôi mắt Đỗ Huệ Di rũ xuống, khóe môi nhếch lên cười nhạt tình cảm này vốn dĩ không nên có chút nào. Đỗ Minh Ngạn nhận ra điều bất thường từ Đỗ Huệ Di, mày anh nhíu chặt lại, khẽ cất giọng hỏi:
“Tiểu Di! Có phải em đã động lòng với Tần Đình Danh rồi không?”
Đỗ Huệ Di ngước mặt lên nhìn Đỗ Minh Ngạn, lắc đầu, cười cười phủ nhận: “Làm gì có chứ, em làm sao có thể có tình cảm với Tần Đình Danh được, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Đỗ Minh Ngạn liếc mắt nhìn xuống chân của cô, đôi mày càng cau chặt hơn nữa, giọng nói có phần lạnh đi: “Em đừng có gạt anh, mỗi lần em nói dối chân của em sẽ khẽ nhịp nhịp.” Cho dù anh và cô xa cách hơn mười bốn năm nhưng cô vẫn không hề thay đổi, từ sở thích đến thói quen đều giống hệt lúc nhỏ.
Cô mím môi im lặng, không thể nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Minh Ngạn, anh tuyệt đối không thể để cô rơi vào chuyện này, Tần gia là kẻ thù của hai người, cô không thể yêu kẻ thù của mình được, anh cất giọng khuyên ngăn: “Tiểu Di! Giữa em và Tần Đình Danh là không thể nào, em hãy mau buông bỏ tình cảm này đi không có kết quả đâu. Tần Đình Danh là người có thù tất báo nếu như anh ta biết mục đích của em thì vô cùng nguy hiểm.”
Hai bàn tay Đỗ Huệ Di nắm chặt vào nhau, cô cũng rất muốn buông bỏ thứ tình cảm không nên có này nhưng…dường như rất khó để buông. Đỗ Minh Ngạn thấy cô do dự, anh ngay lập tức hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn trả thù cho ba nữa sao? Em quên ba của chúng ta bị Tần gia hại như thế nào sao?”
“Không, em không quên, anh hai anh yên tâm em nhất định sẽ trả thù cho ba, tình cảm chỉ là phụ sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch trả thù, em sẽ cố gắng buông bỏ tình cảm không nên có đối với Tần Đình Danh.” Đỗ Huệ Di bị Đỗ Minh Ngạn kích động, cô làm sao có thể quên cái chết của ba mình chứ, làm sao quên được kẻ đã hại cô chỉ trong một đêm đã mất hết tất cả.
- --------------------------------------------------------------------------
Tại một khu chung cư cao cấp nhất của thành phố, Black một thiên tài về máy tính vô cùng nổi tiếng, những ngón tay thon dài gõ không ngừng trên bàn phím của laptop, anh tập trung cao độ hết mức có thể bỗng Black dừng lại, sắc mặt thay đổi, anh hít một hơi thật sâu, cất lời:
“Không ngờ cái chết của Đỗ Tấn Trung lại có liên quan đến Tần gia, không biết sau khi Tần Đình Danh biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào đây, Đỗ Huệ Di làm việc của Tần thị chắc chắn là có mục đích, chẳng lẽ là để trả thù?”
Black nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện cho Lục Dĩ Tường, bên kia Lục Dĩ Tường vừa bắt máy thì anh đã ngay lập tức lên tiếng nói: “Dĩ Tường! Ngày mai cậu có rảnh không? Tôi có chuyện cần cậu giúp một tay.”
“Được, ngày mai cậu cứ đến Lục thị tôi sẽ bảo A Tôn đến lúc đó cậu cứ đi thẳng lên phòng làm việc của tôi mà có chuyện gì mà nghe giọng của cậu có vẻ nghiêm túc quá vậy?” Lục Dĩ Tường có chút hiếu kì, thắc mắc lâu lắm rồi anh mới nghe được giọng điệu đấy của Black, e rằng chuyện này không hề đơn giản.
“Là chuyện liên quan đến Tần Đình Danh, ngày mai tôi sẽ giải thích rõ cho cậu biết.” Black đáp lại ngắn gọn, nếu là chuyện liên quan đến Tần Đình Danh hay là những người anh em thân thiết của Lục Dĩ Tường thì chắc chắn là chuyện quan trọng, chỉ một câu của Black đã khiến cho Lục Dĩ Tường hình dung được chuyện mà Black nhờ không đơn giản tý nào, nói thêm vài tiếng Black cúp máy tiếp tục công việc của mình.
Tần gia
Tôn Nam từ bên ngoài bước vào phòng của Tần Đình Danh, người khom xuống cung kính chào Tần Đình Danh rồi cất tiếng: “Thiếu gia! Quà mà anh bảo tôi chuẩn bị cho Mộ phu nhân tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Tần Đình Danh ừ nhẹ một tiếng,đang xem tài liệu của Tần thị anh chợt nhớ ra một chuyện liền ngẩng đầu lên hỏi Tôn Nam: “Đồ tôi bảo cậu đặt cậu đã đặt chưa?”
“Tôi đã đặt làm rồi ạ, sẽ rất nhanh có thôi.” Tôn Nam đáp lại, anh cảm thấy từ khi biết Lạc Thu Tử chính là Đỗ Huệ Di tâm trạng của Tần Đình Danh đã tốt hơn rất nhiều, nhiều lúc anh còn cảm thấy thiếu gia của anh đã thay đổi rồi nhưng thể hiện rõ nhất chính là những lúc ở bên cạnh Đỗ Huệ Di.
Những gì cần báo cáo Tôn Nam đã báo hết rồi, không còn việc gì anh liền đi ra ngoài không dám làm phiền Tần Đình Danh, trước khi rời khỏi phòng Tôn Nam vô tình liếc mắt nhìn thấy màn hình nền laptop của Tần Đình Danh, màn hình nền đã thay đổi không còn là một tấm ảnh vô vị, bình thường nữa mà thay vào đó chính là ảnh của Đỗ Huệ Di, trong tấm ảnh cô cười vô cùng tươi, vô cùng xinh đẹp bảo sao thiếu gia nhà anh không thể không si tình, nhớ nhung đến thế.