Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Gia tộc? Ba nuôi? Còn có cả anh hai của em là sao chứ?” Tần Đình Danh rơi vào mơ hồ, khó hiểu không biết Đỗ Huệ Di đang nói gì? Gia tộc của cô là sao chứ? Ba nuôi của cô là ai? Đỗ Minh Ngạn đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Có rất nhiều câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu của anh ngay lúc này.
Đỗ Huệ Di nhìn Tần Đình Danh ánh mắt đau đớn nói cho anh biết: “Trương gia là gia đình thật sự của tôi, ba nuôi của tôi chính là Đỗ Tấn Trung, chuyện ba nuôi của tôi thì anh đã biết rồi đấy còn về Trương gia thì chính ba của anh đã ra tay sát hại toàn bộ người ở Trương gia, anh hai tôi cũng là bị ba anh hại chết.”
Tần Đình Danh chết đứng khi nghe những chuyện này, từng lời nói của Đỗ Huệ Di như sét đánh ngang tai anh, anh không thể tin được ba của mình lại làm ra những chuyện độc ác vô nhân tính như vậy, anh từ từ quay người ánh mắt bàng hoàng, kinh hãi, mấp máy môi hỏi Tần Hải: “Ba! Những lời Tiểu Di nói có phải là thật không? Ba thật sự đã làm ra những chuyện độc ác như vậy sao?”
“Đúng vậy, Đỗ Tấn Trung, Trương gia đều là ba giết nhưng Đỗ Minh Ngạn thì ba không có giết, lúc đó kho hàng đột nhiên phát nổ ba không biết gì cả, Đỗ Minh Ngạn không phải là do ba hại.” Tần Hải gật đầu nhận mọi chuyện, những chuyện mà ông đã làm ông đều thẳng thắn thừa nhận, không giấu giếm gì cả, sắc mặt của ông bây giờ nhợt nhạt vô cùng nhưng vẫn uy nghiêm, điềm tĩnh.
Dạ Thành Đông đứng ở đấy cau mày cảm thấy hơi khó hiểu khi nghe Đỗ Huệ Di bảo Trương gia là gia đình của cô: “Đỗ Huệ Di! Cô vừa nói Trương gia là gia đình của cô? Cô là con gái của họ?” Đỗ Huệ Di gật đầu trả lời: “Đúng.” Dạ Thành Đông nhíu chặt đôi mày hơn, càng cảm thấy khó hiểu: “Chẳng phải con của Trương Chính Lôi là con trai sao? Sao bây giờ lại thành con gái chứ?”
“Vì ông ấy muốn bảo vệ cho tôi nên mới tung tin ra ngoài rằng đứa bé là con trai.” Cô chậm rãi giải thích rồi liếc mắt nhìn Tần Hải, khóe môi nhếch lên cười lạnh một tiếng: “Tần Hải! Có phải ông rất ngạc nhiên với chuyện này không? Ông không ngờ được rằng suốt mười mấy năm nay bản thân mình đã cho người truy lùng nhầm người rồi.”
Tần Hải bật cười một tiếng, ánh mắt sắc lạnh đáp trả: “Phải, chuyện này quả đúng là rất bất ngờ nếu như tôi biết sớm thì đã không bắt Đỗ Minh Ngạn, hèn gì hỏi thế nào cậu ta cũng không khai ra sợi dây chuyền đang ở đâu bởi vì cậu ta vốn dĩ không biết nó đang ở đâu? Sớm biết thì đã cho người bắt cô rồi, không cần phải tốn thời gian nhiều như thế.”
“Tần Hải! Đến bây giờ mà ông vẫn còn mạnh miệng quá nhỉ? Cũng đúng, vì ngay bây giờ ông sẽ không còn được mạnh miệng như thế nữa.” Đỗ Huệ Di cười khẩy một tiếng, lạnh lùng giơ súng lên vừa chuẩn bị bóp cò thì Tần Đình Danh tiến đến che chắn cho Tần Hải, cô trợn trừng mắt lớn tiếng quát: “Tần Đình Danh! Anh đang làm cái gì vậy? Bị điên rồi sao? Tránh xa đi, chuyện này không liên quan đến anh.”
“Tại sao lại không liên quan đến anh chứ? Em là bạn gái của anh, người em muốn bắn chết lại chính là ba của anh tại sao em lại nói là không liên quan đến? Em bảo anh tránh đi đó là điều không thể, anh không thể nào trơ mắt đứng nhìn ba của mình bị em giết chết được.” Tần Đình Danh nhìn thẳng vào mắt Đỗ Huệ Di, một ánh mắt bi thương đến khó tả, đứng giữa ba và người mình yêu anh thật sự không biết phải làm thế nào?
Trịnh Xuyên đứng gần đấy thấy Đỗ Huệ Di dần hạ súng xuống, chần chừ không muốn bắn ông liền bước nhanh đến lên tiếng nói: “Tiểu Di! Cháu hãy mau giết chết Tần Hải trả thù cho mọi người đi, nếu Tần Đình Danh đã đứng che chắn như thế thì bắn chết cậu ta trước sau đó là đến Tần Hải, tất cả người Tần gia đều đáng chết cả, cháu không được mềm lòng.”
Đỗ Huệ Di bị Trịnh Xuyên kích động, cô giơ súng lên chỉa thẳng vào người của Tần Đình Danh, ánh mắt có chút đỏ hoe, ngữ điệu không còn cứng rắn, mạnh mẽ như lúc nãy nữa: “Nếu như anh đã không tránh đi thì tôi sẽ bắn anh chết trước sau đó là đến ba của anh, đến lúc đó đừng trách tôi độc ác, vô tình.”
Tần Đình Danh không nói gì vẫn đứng bất động ở đấy, nếu như cô đã muốn bắn chết anh đến vậy thì cứ để cô bắn. Tay cầm súng của Đỗ Huệ Di run run, một tiếng súng vang lên khiến cho mọi người ở đấy giật mình, bọn người Dạ Thành Đông vừa định chạy đến cứu Tần Đình Danh thì chợt dừng lại, Đỗ Huệ Di không bắn vào anh, cô chỉa súng xuống gần chân của anh mà bắn, cô không thể xuống tay với anh được, cô đã cố nhưng vẫn không thể.
Khóe môi của Tần Đình Danh giật giật cong nhẹ lên, anh biết cô chắc chắn sẽ không nỡ ra tay với mình. Đỗ Huệ Di cắn chặt môi của mình nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Tần Đình Danh! Tôi không bắn anh không phải là vì tôi không nỡ tôi chỉ là vì niệm tình anh đã tốt với tôi mà thôi, hôm nay tôi tha cho Tần Hải một mạng nhưng không có nghĩa lần sau sẽ tha. Kể từ giây phút này, tôi và anh không còn bất cứ quan hệ nào cả, lần sau khi tôi và anh gặp nhau sẽ là kẻ thù và sẽ không nương tay, niệm tình gì nữa.”
Cô quay người cất bước rời đi, Tần Đình Danh vội kéo tay cô lại, cô dùng cặp mắt lạnh lẽo, xa cách nhìn anh khiến tim anh như bị ai cầm dao đâm vào, rất đau. Tần Đình Danh nhìn Đỗ Huệ Di với ánh mắt đầy thâm tình, trong lòng vẫn còn mang một chút niềm hy vọng mà hỏi cô: “Tiểu Di! Em hãy thật lòng trả lời cho anh biết, em đã từng thật lòng yêu anh chưa? Một chút thôi cũng được.”
“Tất nhiên là chưa rồi, tôi chưa từng yêu anh một chút cũng không.” Đỗ Huệ Di đáp lại bằng ngữ điệu vô tình, lạnh nhạt, dứt khoát không một chút do dự.
Thấy Đỗ Huệ Di dứt khoát trả lời như thế Tần Đình Danh thần người, không tin bàn tay đang nắm chặt cổ tay của cô cũng dẫn buông lỏng ra, không ngờ cô lại là một người tuyệt tình đến như vậy, ngay chính lúc này anh dường như cảm thấy mọi thứ xung quanh đều sụp đổ. Đỗ Huệ Di tiếp tục bước đi rời khỏi Tần gia cùng với bọn người Lạc Thu Thủy và Trịnh Xuyên, ra khỏi Tần gia một giọt nước mắt từ khóe mắt của cô rơi xuống, cô đã lấy hết cam đảm của mình để nói ra những lời tuyệt tình, cô không muốn anh còn một chút hy vọng gì cả để anh càng hận thù cô càng tốt.