Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáu giờ sáng, Tôn Nam lái xe đến bệnh viện đón Tần Đình Danh, vừa đến thì đã nhìn thấy Tần Đình Danh đứng ở bãi đỗ xe đợi Tôn Nam mau chóng xuống xe mở cửa xe, anh lãnh đạm nhấc chân bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi. Qua kính chiếu hậu, Tôn Nam nhìn thấy rõ dáng vẻ tiều tụy của Tần Đình Danh, chỉ sau một đêm thần sắc của anh đã xuống rất nhiều.
“Thiếu gia! Anh có cần quay về Tần gia nghỉ ngơi một chút không? Tôi thấy sắc mặt của anh dường như không được tốt cho lắm.” Tôn Nam lo lắng cho sức khỏe của Tần Đình Danh, anh không những lo lắng về sức khỏe mà còn về tinh thần của thiếu gia anh nữa.
“Không cần đâu, cậu cứ lái thẳng đến Tần thị.” Tần Đình Danh không nhanh không chậm cất tiếng đáp lại, anh day day hai bên thái dương hỏi: “Quần áo mà tôi bảo cậu chuẩn bị cậu đã chuẩn bị chưa?”
“Dạ rồi ạ.” Tôn Nam trả lời lại ngay lập tức, vừa sáng sớm Tần Đình Danh đã gọi điện cho anh bảo anh chuẩn bị một bộ quần áo rồi mang đến để thay rồi đến Tần thị làm.
Mộ gia
Ở khu vườn hoa nhỏ có hai người hầu đang xịt nước tưới hoa thì nghe có tiếng chuông, người đàn ông đứng gần ở cánh cửa hơn dừng việc tưới hoa lại đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Huệ Di ông vui mừng chạy nhanh ra mở cửa cho cô: “Huệ Di! Cháu về rồi, để chú đi báo với ông bà chủ.”
Ông chạy như bay vào bên trong, Mộ Tần vừa thức dậy đi xuống lầu thấy ông chạy như thế thì cau mày hỏi: “Có chuyện gì mà ông chạy nhanh vậy? Gương mặt còn rạng rỡ như thế.”
“Thưa ông chủ! Huệ Di đã trở về rồi ạ.” Người đàn ông ấy tươi cười rạng rỡ báo với Mộ Tần.
“Ông mới vừa nói sao? Huệ Di về rồi?” Lữ Vũ Ni từ trong phòng bước nhanh ra mừng rỡ lên tiếng, ánh mắt hướng ra ngoài, nhìn thấy Đỗ Huệ Di từ từ bước vào, bà đi nhanh xuống ôm chầm lấy cô.
“Cháu xin lỗi vì đã làm cho mọi người lo lắng.” Đỗ Huệ Di cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc khi thấy mọi người vẫn đối xử với cô như lúc trước sau chuyện ngày hôm qua, một chút thay đổi cũng không có, cô bị Lữ Vũ Ni kéo tay ngồi xuống ghế.
Mộ Khánh Dương cùng Hoa Châu Châu cũng đi xuống ngay sau đó, Đỗ Huệ Di nhìn mọi người rồi nói: “Cháu đến đây là để nói lời tạm biệt, cháu cảm ơn mọi người vì đã chăm sóc, yêu thương cháu suốt mười mấy năm qua. Do có một số chuyện quan trọng nên cháu sẽ phải rời khỏi đây một thời gian, cháu sợ mọi người sẽ lo lắng nên cháu báo với mọi người một tiếng và cũng gửi lời xin lỗi vì đột ngột rời khỏi không nói gì với mọi người.”
“Em định đi đâu?” Mộ Khánh Dương khẽ chau mày hỏi, đột nhiên anh dâng lên một cảm giác lần này cô đi rồi sẽ rất lâu mới có thể gặp lại, nét mặt của cô cũng hiện rõ điều đó.
“Hiện tại em vẫn chưa có thể nói được.” Đỗ Huệ Di chậm rãi đáp lại, cô liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người: “Bây giờ cháu có việc cháu xin phép ạ.”
Lữ Vũ Ni, Mộ Tần cùng Mộ Khánh Dương và Hoa Châu Châu chưa kịp phản ứng gì thì Đỗ Huệ Di đã đứng dậy lễ phép cúi người rồi rời khỏi, Đỗ Huệ Di vừa bước ra đến cổng thì nhìn thấy Âu Hoằng Phong và Từ Phương Hiểu, Từ Phương Hiểu vội nắm lấy tay của cô: “Huệ Di! Em có chút chuyện muốn nói với chị.”
“Em cứ nói đi.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ đáp lại, ngữ điệu của cô vừa mang cảm giác nhẹ nhàng, gần gũi nhưng cũng có phần xa cách không giống như lúc trước nữa.
Những lời nói vừa đến miệng thì bị chặn lại bởi giọng điệu khá xa cách của Đỗ Huệ Di, Từ Phương Hiểu ậm ừ chưa kịp nói thì Âu Hoằng Phong lên tiếng nói: “Cô thật sự muốn chấm dứt như vậy sao? Đình Danh luôn một lòng một dạ với cô, cô thật sự tuyệt tình như thế?”
“Đúng vậy, tôi chính là tuyệt tình như thế đấy, tình cảm giữa tôi và Tần Đình Danh đã chấm dứt rồi bây giờ giữa tôi, anh ta và cả Tần gia chỉ còn lại thù hận mà thôi. Nhờ anh chuyển lời đến Tần Đình Danh nói rằng ngày hôm qua tôi tha cho anh ta không đồng nghĩa là lần sau gặp lại tôi sẽ tha cho anh ta. Sau này gặp lại tôi sẽ không nương tay với bất kì ai nữa đâu.” Đỗ Huệ Di dứt khoát, tuyệt tình đáp lại, ánh mắt của cô lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Dứt tiếng, Đỗ Huệ Di lạnh lùng bước ngang qua Từ Phương Hiểu và Âu Hoằng Phong, Từ Phương Hiểu ngoái đầu nhìn theo bóng lưng của cô: “Tại sao bây giờ chị ấy lại tuyệt tình đến như vậy chứ? Cô gái xinh đẹp, dịu dàng, hiền lành đâu mất rồi?”
Âu Hoằng Phong choàng tay quay vai của Từ Phương Hiểu vỗ nhẹ an ủi vợ mình: “Em đừng buồn nữa, lòng người khó đoán chúng ta sẽ không bao giờ biết được cô ta nghĩ gì, đang suy tính gì đâu.”
Bệnh viện Ái Tâm
Trời đã gần xế chiều, Tần Hải đã tỉnh từ trưa nhưng từ lúc ông tỉnh đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Tần Đình Danh đến thăm, Lão Nghiêm thấy sắc mặt của ông dần đen kịt bèn vội nói: “Có lẽ thiếu gia vẫn còn bận việc ở Tần thị nên chưa thể đến thăm, ông chủ đừng sốt ruột có thể lát nữa thiếu gia sẽ đến ngay thôi ạ.”
Trong lòng Tần Hải hy vọng giống như những gì Lão Nghiêm nói, ông nhớ rất rõ ánh mắt thất vọng, lạnh lẽo của Tần Đình Danh vào tối hôm qua, tuy anh đã chọn ông nhưng ông có thể thấy được từ sau chuyện này giữa ông và con trai đã có một vết nứt khó hàn gắn lại.
Bên ngoài, Lão Nghiêm ra lệnh cho thuộc hạ điều tra Đỗ Huệ Di ông nhất định phải trừ khử cô để tránh hậu họa sau này. Hiện tại Đỗ Huệ Di đang nắm giữ sợi dây chuyền cô còn là hậu duệ của Trương gia, khả năng rất cao Trương gia sẽ khôi phục lại bởi số kho báu kia nếu điều này xảy ra thì sau này muốn trừ khử cô sẽ rất khó ngược lại còn nguy hiểm cho Tần Hải.
Đỗ Huệ Di đang ngồi trên xe trên đường quay về Trịnh gia, đang tập trung xem lịch trình của mình sau khi sang Ý thì cô bỗng giật mình khi nghe tiếng súng bắn vào xe, người tài xế là người mới nên vừa chứng kiến việc này thì hốt hoảng, tay lái bắt đầu không vững, lái lệch sang làn đường khác. Đỗ Huệ Di ngã người theo chiều của chiếc xe, cô nhíu chặt đôi mày bình tĩnh bảo tài xế: “Đừng hoảng, giữ vững tay lái xe có thể chống đạn nên không sao đâu.”
Tài xế cố gắng trấn định lại tinh thần, anh ta nhấn ga chạy nhanh cố giữ vững tay lái của mình nhưng bảo không hoảng thì không thể được, Đỗ Huệ Di lấy điện thoại gọi cho Hà Lâm, bên kia vừa đổ một hồi chuông thì nghe tiếng Hà Lâm cất lên, cô gấp gáp, khẩn cấp nói: “Em đang bị truy sát, hiện tại xe đang chạy gần đến cửa hàng của anh, anh hãy mau cho người đến giúp em.”
“Được, anh sẽ cho người đến ngay.” Hà Lâm đứng bật dậy, cúp máy gọi điện tập hợp những thuộc hạ của mình rồi lái xe đến giúp Đỗ Huệ Di.
Ở tập đoàn Trịnh thị Trịnh Xuyên cũng đã hay tin Đỗ Huệ Di bị truy sát, ông cho người đến cứu cô ngay lập tức sau đó cũng vội cùng trợ lý của mình đến đấy.
Xe của Đỗ Huệ Di lướt ngang qua cửa hàng của Hà Lâm được một đoạn nhỏ thì người của Hà Lâm và Trịnh Xuyên cũng xuất hiện, tất cả thuộc hạ của hai người đồng loạt áp sát xe của bọn người truy sát ấy, hai bên bắt đầu xả súng khiến cho những người dân ở quanh đấy hoảng sợ chạy tán loạn, rất nhanh Hà Lâm và Trịnh Xuyên cũng đã hạ được bọn họ. Hà Lâm xuống xe chạy đến xe của Đỗ Huệ Di, chiếc xe đã loang lỗ vì những viên đạn, anh mở cửa xe lo lắng hỏi han: “Huệ Di! Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
“Em không sao.” Đỗ Huệ Di bước xuống xe tiến về bọn người truy sát đang nằm dưới đất kia, vừa nhìn cô đã nhận ra bọn họ chính là người của Tần Hải, hai bàn tay cô siết chặt lại, giận dữ nói: “Xem ra ông ta muốn trừ khử em một cách triệt để, em đã tha cho ông ta một mạng vậy mà lại đáp trả em như vậy.”
Trịnh Xuyên đi đến đứng bên cạnh Đỗ Huệ Di, nét mặt nghiêm nghị mang vài phần lạnh lùng ông cất tiếng bảo cô: “Tiểu Di! Cháu hãy quay về Trịnh gia đi, ở đây đã có chú giải quyết rồi rất nhanh sẽ có cảnh sát đến, cháu đừng ở đây nữa tránh bị rắc rối.” Trịnh Xuyên quay sang bảo Hà Lâm: “Cậu hãy về cùng đi bảo vệ an toàn cho Tiểu Di.”
Hà Lâm gật đầu cùng Đỗ Huệ Di lên xe quay trở về Trịnh xe, phía sau còn có hai chiếc xe theo sát bảo vệ, sau vụ việc này ngọn lửa hận thù trong cô càng cháy rực hơn dường như muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ, cô quyết tâm phải nhanh chóng tìm ra ba mảnh bản đồ khôi phục lại Trương gia đến lúc đó sẽ trực tiếp đối đầu với Tần gia, một chút khoan nhượng cũng không.