Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập đoàn Tần thị
Một người đàn ông mặc vest đen, gương mặt nghiêm túc, không để lộ một chút biểu cảm gì trên mặt trên tay cầm hồ sơ bước vào phòng làm việc của Tần Đình Danh, khom người cúi chào, đặt hồ sơ lên bàn: "Thiếu gia! Đây là toàn bộ thông tin về Lạc Thu Tử."
Tần Đình Danh cầm hồ sơ lên xem, trong hồ sơ ghi Lạc Thu Tử hai mươi mốt tuổi, sống ở Pháp từ nhỏ nhưng cô bé năm đó tính đến bây giờ chỉ mới hai mươi tuổi hơn nữa cô bé không sống ở Pháp, hai điều này khiến anh chắc chắn rằng cô không phải là cô bé năm đó, chỉ là do anh quá đa nghi mà thôi:
"Cậu hãy ra ngoài đi."
"Vâng." Tôn Nam gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa anh đã chạm mặt Đỗ Huệ Di, anh không nói gì nhanh chóng rời khỏi Tần thị.
Đỗ Huệ Di ngoảnh đầu, nheo mắt dõi theo Tôn Nam cô cảm thấy dường như anh có chút quen thuộc, vội gạt bỏ suy nghĩ trong đầu cô cầm tài liệu gõ cửa phòng làm việc. Giọng của Tần Đình Danh ngay lập tức vọng ra: "Vào đi."
"Chủ tịch! Tài liệu mà anh cần tôi đã hoàn thành xong rồi ạ." Đỗ Huệ Di đặt tài liệu lên bàn, mỉm cười lên tiếng.
"Để đó đi, không còn chuyện gì thì ra ngoài đi." Tần Đình Danh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, cất giọng đều đều bảo cô.
Thấy Đỗ Huệ Di vẫn đứng đó, Tần Đình Danh ngẩng đầu lên, khẽ chau mày hỏi:
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Chủ tịch! Sao anh không đeo cà vạt mà tôi đã tặng anh chứ?"
"Không thích." Tần Đình Danh lạnh giọng phun ra hai chữ, lúc đầu anh cứ nghĩ cô sẽ khác với những cô gái khác nhưng không ngờ cô cũng như thế, ham mê hư vinh mà tìm mọi cách gây sự chú ý của anh.
Đỗ Huệ Di không ngờ Tần Đình Danh lại khó tiếp cận, khó quyến rũ đến như vậy, cô nhất định phải suy nghĩ cách khác, cô nhếch môi mỉm cười nói:
"Nếu chủ tịch không thích cà vạt đó thì sau này tôi sẽ mua cái khác tặng chủ tịch, bây giờ tôi xin phép ra ngoài làm việc."
Không đợi Tần Đình Danh đáp lại, Đỗ Huệ Di nhanh chóng ra ngoài. Đến trưa, Đỗ Huệ Di mang cà phê vào phòng làm việc cho Tần Đình Danh, anh chau mày hỏi cô: "Tôi đâu có bảo cô mang cà phê vào đâu chứ."
"Chẳng phải bình thường vào giờ này chủ tịch sẽ uống một tách cà phê sao? Tôi mang vào trước cho chủ tịch khỏi cất công gọi." Đỗ Huệ Di cười tít mắt, mỗi lần gặp anh cô đều phải giữ nét mặt vui tươi này, thật không thoải mái chút nào.
"Xem ra cô đã tốn công điều tra về tôi không ít nhỉ?" Tần Đình Danh cười lạnh, người muốn tiếp cận anh thì rất nhiều nhưng tốn tâm tư điều tra như thế chỉ có cô.
"Tôi cũng chỉ tìm hiểu một chút từ những người trợ lý trước thôi ạ." Đỗ Huệ Di cười như không quay người ra ngoài, vừa bước được vài bước, Tần Đình Danh cất giọng nói: "Ngày mốt cô sẽ cùng tôi đi công tác ở Pháp."
"Vâng ạ, tôi sẽ chuẩn bị." Đỗ Huệ Di gật đầu, cơ hội của cô lại đến nữa rồi trong chuyến công tác lần này cô nhất định phải khiến anh yêu cô.
Đỗ Huệ Di từ từ nhấc chân rời đi, đôi mắt cô bỗng nheo lại khi vô tình nhìn thấy tất cả thông tin của cô đang nằm một góc trên bàn của anh, cũng may cô dùng tên giả nên anh điều tra thì cũng chỉ là thông tin của bạn thân cô.
Quay về chỗ làm việc, Đỗ Huệ Di nhận được cuộc điện thoại từ bên Pháp, thấy số điện thoại lạ cô khẽ nhíu mày, nghe máy: "Alo!"
"Tiểu mỹ nhân! Còn nhớ anh không?" Bên kia giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên, giọng điệu đùa giỡn, trêu ghẹo cô.
Đỗ Huệ Di vừa nghe đã nhận ra đó là Hà Lâm bạn thân của cô, cô bĩu môi không nhanh không chậm đáp lại:
"Có chuyện gì thì nói mau đi, đừng ở đó mà ghẹo gái, anh thừa biết là phản tác dụng đối với em mà."
Hà Lâm thở dài một hơi, trêu ai cũng vui chỉ có trêu cô là chán ngắt: "Nói chuyện với em không có gì là thú vị cả, anh hỏi em có phải ngày mốt em cùng với Tần Đình Danh đi công tác ở Pháp không?"
"Đúng, sao anh biết?" Đỗ Huệ Di nhanh chóng đáp lại trong sự tò mò, hiếu kì, cô chỉ mới biết chuyện này sao anh lại có thể bắt tin nhanh như vậy được chứ? Hà Lâm cau khóe môi lên nói:"Người hợp tác lần này với Tần thị chính là anh, anh gọi cho em chính là muốn em cẩn thận dù nói thế nào thì Tần Đình Danh cũng là người trong hắc đạo, kẻ muốn giết anh ta không ít đâu, đến lúc đó anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ em nói thế nào thì em cũng đang mang trên mình một vật vô cùng quý giá mà."
Đỗ Huệ Di xùy một tiếng chỉ có lúc cô nói chuyện với bạn thân như anh cô mới cảm thấy thoải mái nhất: "Anh là đang để ý đến dây chuyền của em sao? Em nói cho anh biết anh không có cửa động đến đâu. Nếu không còn chuyện gì thì em cúp máy đây, em còn phải làm việc."
"Ôi trời, em không nói anh suýt nữa là quên mất chuyện chính rồi, chuyện của anh trai em cũng đã có chút tin tức rồi." Đỗ Huệ Di vừa nghe Hà Lâm nói thế, ngay lập tức nhổm người dậy, chờ đợi anh nói tiếp, sắc mặt Hà Lâm đột nhiên thay đổi, thở mạnh một hơi:
"Năm đó, sau khi xảy ra tai nạn cảnh sát đã tìm được một chiếc vòng tay cách đó không xa, trên vòng tay đó còn có dính máu, sau khi anh biết được đã cho người đến sở cảnh sát lấy nhưng không biết họ còn giữ không, nếu còn ngày mai anh sẽ cho người mang đến cho em...."
Tút...tút...tút...Hà Lâm định an ủi Đỗ Huệ Di vài câu nhưng chưa gì cô đã cúp máy, anh khẽ lắc đầu vẫn là để cô yên tĩnh một mình vẫn hơn. Đỗ Huệ Di bỗng như người mất hồn đặt điện thoại lên bàn, cả người khẽ run, hai bàn tay đan chặt vào nhau trong lòng thầm cầu mong chiếc vòng tay đó không phải là của Đỗ Minh Ngạn, cô chỉ còn một người thân duy nhất là anh nếu anh thật sự có chuyện gì thì cô phải làm sao? Đôi mắt Đỗ Huệ Di trở nên đỏ hoe, tự trấn an bản thân, anh trai cô nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ bình anh vô sự xuất hiện đứng trước mặt cô.