Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành Rome
Đỗ Huệ Di đang cùng mọi người trên đường đến nơi ở của người giữ mảnh bản đồ thứ hai, ngồi trên xe Đỗ Minh Ngạn nói hết những gì mà mình biết, đã tìm hiểu cho Đỗ Huệ Di và mọi người nghe: “Tiểu Di! Theo những gì mà anh điều tra được thì người hiện giữ mảnh bản đồ thứ hai không phải là người của Trương gia chúng ta, hơn một năm trước người giữ mảnh bản đồ ấy đã qua đời do bệnh nặng ông ta đã giao mảnh đồ lại cho con trai của mình là Lion, điều đáng nói ở đây chính là người con trai của ông ta không phải dạng vừa đâu, cậu ta là một tay chơi chính hiệu, sẽ rất khó để bắt cậu ta giao ra bản đồ.”
“Để em xem anh ta sẽ là người khó đối phó đến thế nào? Anh ta muốn chơi cái gì thì em sẽ chơi với anh ta đến cùng.” Đỗ Huệ Di điềm tĩnh, nét mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào, cô rất muốn xem kẻ đó khó đối phó đến thế nào?
Chiếc xe dừng lại ở một khu biệt thự rộng lớn vô cùng, bên trong chứa vô số những chiếc xe đắt tiền, Lạc Thu Tử nhìn ra phía bên ngoài rồi quay đầu lại hỏi Đỗ Minh Ngạn: “Đây là nhà của tên Lion đó sao?”
“Không phải, đây là nơi tụ tập của các tay ăn chơi nhìn bên ngoài chúng ta cứ nghĩ đó chỉ là một khu biệt thự bình thường mà thôi nhưng thật chất bên trong lại là nơi ăn chơi của bọn nhà giàu, những người có quyền lực ở đất nước này, trong đó cái gì cũng có, tên Lion thường xuyên đến đây chơi.” Đỗ Minh Ngạn chậm rãi giải thích cho Lạc Thu Tử cũng như là Đỗ Huệ Di và Trịnh Xuyên hiểu rõ.
Đỗ Huệ Di nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Thú vị đấy, chúng ta hãy mau vào trong thôi, em rất muốn xem bên trong nó như thế nào?”
Cô cùng tất cả mọi người xuống xe, nhân viên thấy mọi người bước đến liền ngay lập tức mở cửa chào đón, bước vào trong Lạc Thu Tử tròn mắt sững sốt có chút không tin vào mắt của mình, bên trong nó quá xa hoa, tráng lệ đi cứ như cung điện vậy, người đi qua đi lại nhiều đến nỗi suýt nữa cô hoa cả mắt. Đỗ Huệ Di đảo mắt nhìn khắp nơi, đôi mày khẽ cau lại hỏi Đỗ Minh Ngạn: “Anh hai! Tên Lion ấy đang ở tầng nào thế?”
“Anh không biết, anh chỉ biết cậu ta hiện đang ở đây thôi.” Đỗ Minh Ngạn lắc đầu, mắt ngó nghiêng tìm tên Lion ấy nhưng vẫn không thấy đâu, chắc có lẽ đang ở một trong tầng trên.
“Anh có hình của anh ta không? Chúng ta chia nhau ra tìm sẽ mau hơn.” Đỗ Huệ Di quay người hỏi anh trai của mình, cô không có kiên nhẫn ở những nơi như thế này nó quá tạp nham, cô muốn tìm thấy Lion càng sớm càng tốt.
Đỗ Minh Ngạn gật gật đầu lấy tấm hình của Lion ra đưa cho mọi người xem, Đỗ Huệ Di vừa xem xong liền cất tiếng: “Chúng ta mau chia ra tìm thôi, ai tìm thấy thì gọi điện thông báo.” Đỗ Huệ Di bây giờ rất ra dáng một thủ lĩnh, một thủ lĩnh đầy quyết đoán, mạnh mẽ.
Dứt lời, Đỗ Huệ Di đi thẳng lên tầng hai mở từng phòng ra tìm Lion, đã mở ba căn phòng rồi nhưng vẫn không tìm thấy Lion phía trước còn có năm phòng, mỗi lần cô mở một căn phòng cô lại cảm thấy buồn nôn, kinh tởm, tung cửa vào căn phòng thứ tư Đỗ Huệ Di nhìn thấy một chàng trai với vẻ ngoài lãng tử, hai bên là hai cô gái mặc đồ vô cùng gợi cảm, vẻ mặt của cô dần trở nên đen lại tiến đến lớn giọng hỏi: “Anh là Lion?”
Lion tròn mắt nhìn Đỗ Huệ Di, đập vào mắt anh là cô một cô mặc chiếc váy mày xanh lam trông nhẹ nhàng, thoát tục vô cùng, khóe môi Lion cau lên mỉm cười thích thú trong đáy mắt có chút tà niệm với cô: “Phải, anh chính là Lion còn em là ai? Em là người mới đến sao? Xinh đẹp thật, mau, mau lại đây với anh.”
Người ngồi bên cạnh Lion là một người con trai với vẻ mặt góc cạnh, lạnh lùng, từ khi Đỗ Huệ Di bước vào đây mắt anh luôn nheo mắt quan sát cô không rời, từ ánh mắt đến nét mặt đều rất khó đoán không biết anh đang nghĩ gì? Gương mặt Đỗ Huệ Di càng trở nên lạnh lẽo hơn: “Nhìn tôi giống những cô gái ở đây lắm sao? Tôi đến đây là có chuyện muốn nói rõ với anh, bảo bọn họ ra ngoài hết đi.”
Ánh mắt, ngữ điệu ra lệnh của Đỗ Huệ Di vô cùng mạnh mẽ, sắc lạnh khiến cho Lion cảm thấy càng thích thú, không thể không nghe theo Lion vẫy vẫy tay bảo tất cả mọi người ra ngoài, anh quay sang nhìn người con trai lạnh lùng ấy: “Jay! Cậu cũng ra ngoài một lát đi.”
Jay khẽ gật đầu bước ra ngoài, vừa rời khỏi căn phòng Jay đã ngay lập tức gọi điện cho ai đó, bên kia đổ hai hồi chuông liền có người nghe máy, một thanh âm vô cùng quen thuộc truyền đến: “Alo!” Giọng nói ấy không ai khác chính là Tần Đình Danh.
“Đình Danh! Hình như tôi mới vừa thấy bạn gái của cậu ở khu biệt thự Paradise đấy.” Jay không vòng vo, nói thẳng ngay vào vấn đề cần nói, anh là bạn khá thân thiết với Tần Đình Danh nên chuyện giữa Đỗ Huệ Di và Tần Đình Danh cũng biết đôi chút, anh cũng đã thấy cô qua ảnh rồi nên khi vừa thấy Jay liền nhận ra ngay.
Đang ngồi ăn sáng, Tần Đình Danh đặt nĩa xuống khi nghe Jay nhắc đến Đỗ Huệ Di, anh cau mày nghi hoặc xác minh lại: “Cậu chắc chứ?” Jay không đáp lại mà ngay lập tức gửi tấm hình mà lúc nãy anh đã chụp lén cô cho Tần Đình Danh xem, đôi mắt Tần Đình Danh hơi nheo lại tuy tấm ảnh không chụp quá rõ nhưng anh có thể nhận ra đó chính là Đỗ Huệ Di: “Jay! Cậu có biết tại sao cô ấy lại ở đó không?”
“Tôi không biết chỉ biết là cô ấy đến tìm Lion thôi, hiện tại hai người họ đang nói chuyện ở bên trong.” Jay đáp, anh cũng biết chút chuyện giữa cô và Tần Đình Danh và anh cũng nhận ra Tần Đình Danh vẫn còn rất yêu cô bạn gái này nên anh mới nói cho Tần Đình Danh biết.
“Jay! Cậu hãy giúp tôi âm thầm bảo vệ Tiểu Di đừng có để cho tên Lion có ý đồ xấu với cô ấy, tôi sẽ lập tức bay sang đó ngay.” Tần Đình Danh nhờ vả Jay âm thầm bảo vệ cho Đỗ Huệ Di xong liền cúp máy rồi bảo Tôn Nam thu xếp mọi chuyện.
Bên trong, Đỗ Huệ Di nhìn Lion với cặp mắt sắt như dao, lạnh tựa như băng: “Tôi đến đây tìm anh chính là vì mảnh bản đồ, anh mau giao nó cho tôi.” Cô dứt khoát ra lệnh cho Lion, muốn anh giao mảnh bản đồ cho cô ngay lập tức.
Lion ngạc nhiên, mày khẽ nâng lên: “Mảnh bản đồ? À…tôi biết rồi, cô chính là con gái của Trương Chính Lôi hậu duệ cuối cùng của Trương gia Trương Diệp Anh.”
“Nếu đã biết thì hãy mau giao mảnh bản đồ ra đi, tôi không có kiên nhẫn ở đây đâu.” Cô càng lúc càng khó chịu, không muốn ở cái nơi tạp nham này thêm giây phút nào nữa, cô phải nhanh chóng lấy mảnh bản đồ rồi rời khỏi đây ngay.
Lion khẽ bật cười một tiếng, một nụ cười đầy khó hiểu, lần đầu tiên có một người con gái dám nói chuyện ngang ngược, ra lệnh cho anh như thế này, quả không hổ danh là hậu duệ cuối cùng của Trương gia, rất mạnh mẽ rất lạnh lùng, anh thích: “Muốn lấy mảnh bản đồ đi đâu dễ như thế.” Lion đứng dậy từ từ tiến về phía của Đỗ Huệ Di, cái tay cứ xoa xoa cằm của mình, nhìn cô với cặp mắt phóng đãng, tà niệm:
“Nếu như cô muốn lấy mảnh bản đồ thì cũng được thôi chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ giao mảnh bản đồ cho cô ngay lập tức.”
Càng nhìn Lion càng muốn có được Đỗ Huệ Di, với thân hình trắng trẻo, nuột nà cộng với gương mặt xinh đẹp yêu kiều của cô thật khiến cho bất kì người đàn ông nào cũng thèm khát, mong muốn có được. Nghe lời đề nghị kinh tởm của Lion, Đỗ Huệ Di từ khó chịu chuyển sang giận dữ ngay tại lúc này cô thật sự rất muốn cho Lion biết tay nhưng cô không thể manh động được, đây là địa bàn của anh ta cho dù có làm chuyện gì cũng sẽ rất bất lợi cho cô và mọi người.
“Thu lại những lời nói đầy kinh tởm, buồn nôn đó của anh đi, muốn ngủ với tôi? Anh có tư cách đó sao? Tôi nói cho anh biết anh không có cửa đó đâu. Tôi cho anh thời hạn hết ngày hôm nay, ngày mai tôi sẽ đến tìm anh nếu như lúc đó anh không chịu giao mảnh bản đồ ra thì đừng có trách tôi. Anh đã có từng nghe đến câu độc nhất là lòng dạ đàn bà chưa? Đến lúc đó anh vẫn ngoan cố không chịu giao bản đồ ra thì tôi sẽ cho anh biết rõ câu đó là như thế nào?” Đỗ Huệ Di nhìn Lion tràn đầy sự khinh bỉ, chán ghét, cô chậm rãi nói với anh ta, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo đáng sợ, trong lời nói ấy còn có sự độc ác, nguy hiểm khác hẳn với vẻ bề ngoài dịu dàng, hiền lành của cô.
Nói xong, Đỗ Huệ Di quay người bước ra khỏi căn phòng, Lion dõi mắt nhìn theo cô rồi bật cười khanh khách, càng lúc anh càng thích cô anh muốn xem cô sẽ dùng cách gì để khiến anh giao mảnh bản đồ ra đây.