Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Minh Ngạn, Lạc Thu Tử cùng Trịnh Xuyên nhìn thấy Đỗ Huệ Di bước xuống lầu liền vội tiến nhanh đến, Đỗ Minh Ngạn cất giọng hỏi cô: “Tiểu Di! Sao em tìm lâu quá vậy? Em đã tìm thấy Lion rồi sao? Mọi người đang định lên tầng hai tìm em đấy.”
Đỗ Huệ Di khẽ gật đầu nói: “Em đã tìm được Lion rồi cũng đã nói chuyện với anh ta, ngày mai chúng ta sẽ quay lại đây tìm anh ta.”
“Tên Lion ấy dễ nói chuyện như vậy sao?” Đỗ Minh Ngạn cau mày nghi hoặc, anh không tin Lion là người có thể dễ nói chuyện, bàn bạc như thế.
Đỗ Huệ Di chưa kịp trả lời thì Lion từ trên lầu bước xuống đi về phía của cô nở một nụ cười gian tà, khẽ nói: “Tôi mong cô cũng hãy về suy nghĩ về lời đề nghị của tôi, tôi rất mong chờ vào câu trả lời của cô vào ngày mai.” . Bạn đang đọc truyện tại [ TгùмTruyện .о г g ]
Người của Lion chạm nhẹ rồi lướt ngang qua Đỗ Huệ Di cô ngay lập tức dùng tay phủi phủi, lườm lườm Lion, Lạc Thu Tử bước đến gần Đỗ Huệ Di: “Tiểu Di! Anh ta đề nghị với cậu chuyện gì thế? Sao tớ cảm thấy tên Lion này hình như đang có ý đồ xấu với cậu vậy?”
“Cậu đoán đúng rồi đấy, tên Lion nói rằng nếu như muốn anh ta giao mảnh bản đồ ra thì tớ phải ngủ với anh ta một đêm.” Đỗ Huệ Di gật gù không nhanh không chậm đáp lại.
“Cái gì? Tên khốn đó, hắn dám mở miệng đề nghị với em như vậy sao? Tên Lion đó đúng là chán sống rồi mà.” Đỗ Minh Ngạn tức giận muốn đuổi theo giết chết Lion ngay lập tức, dám nói với cô những lời bẩn thỉu đó đúng là chán sống rồi mà.
Cô không hề bận tâm đến những lời nói ấy cứ xem như là tiếng chó sủa là được rồi, cô hờ hững nói với anh trai của mình rồi rời khỏi đấy: “Anh cứ mặc kệ anh ta đi.”
Thành phố S, tập đoàn Tần thị
Mạc Kiều Nhiên ăn mặc vô cùng xinh đẹp bước vào Tần thị, Đỗ Huệ Di đã đi rồi đây chính là cơ hội tốt để cô có thể tiếp cận Tần Đình Danh, vừa bước vào Mạc Kiều Nhiên đứng sựng lại, sắc mắt tối đen khi nghe những nhân viên ở đấy nói chuyện với nhau.
“Tôi mới vừa nghe nói từ đây đến hết tuần này chủ tịch sẽ không đến đây bởi vì sáng nay chủ tịch vừa mới ra nước ngoài gấp rồi.” Một nhân viên nữ nói nhỏ với mọi người, cô chính là người nắm bắt tin tức nhạy bén, nhanh nhất ở Tần thị này.
“Thật sao? Tại sao đột nhiên chủ tịch lại ra nước ngoài vậy chứ?” Một nhân viên nữ khác nghiêng đầu thắc mắc, vẻ mặt ủ rũ động lực để cô đi làm chính là có thể ngắm Tần Đình Danh bây giờ anh đi ra nước ngoài tận một tuần, cô không biết phải ngắm ai nữa đây.
Nhân viên nam đứng bên cạnh vẫy vẫy tay rùng mình một cái lên tiếng: “Thôi thôi, chủ tịch không đến đây cũng tốt, tôi dễ sống hơn các cô không biết đâu suốt mấy ngày nay tôi lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ cả, ngày nào chủ tịch đi làm cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, đằng đằng sát khí khiến tôi cùng những người khác toát hết cả mồ hôi hột.”
Mạc Kiều Nhiên nghiến răng tức điên, cô đã dành cả một buổi sáng để trang điểm, lựa chọn quần áo cuối cùng lại trở thành công cốc hết cả rồi, hai bàn tay Mạc Kiều Nhiên siết chặt lại, cô giậm chân một cái thật mạnh xuống sàn rồi đi ra ngoài, thật khiến cô tức chết mà.
- ---------------------------------------------------------------------------------------
Lạc Thu Thủy đang ngồi chán chườn, buồn bã ở quán cà phê, Đỗ Huệ Di cùng em gái của cô rời khỏi đây khiến cô cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên trống trải hẳn đi, ngày nào cô cũng buồn chán chỉ biết ra quán cà phê ngồi. Sắc mặt của Lạc Thu Thủy bỗng thay đổi khi nhìn thấy Hà Lâm đẩy cửa bước vào tiến về phía của mình, cô bĩu môi quay mặt sang chỗ khác.
Hà Lâm ngồi xuống đối diện với Lạc Thu Thủy, khóe miệng không ngừng cau lên, anh cất tiếng nói: “Đừng có ngồi ở đây thở dài chán nản nữa, anh đưa em đi mua sắm, dạo chơi tối thì đưa em đến quán bar chơi chịu không?”
Đôi mắt Lạc Thu Thủy bỗng sáng rực lên, gật đầu lia lịa tất nhiên là cô chịu rồi khỏi cần tốn tiền có ngu cô mới không chịu đi. Không chần chừ thêm giây phút nào nữa Lạc Thu Thủy kéo Hà Lâm đi dạo chơi, mua sắm cô nhất định phải tiêu hết tiền trong thẻ của anh để bù lại những lần mà anh đã chọc tức cô.
Sân bay Fiumicino
Tần Đình Danh cùng Tôn Nam vừa xuống máy bay đã nhìn thấy Jay đang đứng chờ, anh tiến đến chưa gì đã mở miệng hỏi han về tình hình của Đỗ Huệ Di: “Cô ấy sao rồi? Tên Lion ấy có làm gì cô ấy không?”
Jay sờ sờ mũi của mình từ từ cất giọng trả lời: “Cậu ta không có làm gì bạn gái của cậu hết nhưng…nhưng tôi nghe nói cậu ta mở miệng đề nghị bạn gái cậu ngủ với cậu ta một đêm.”
Tôn Nam nghe thế liền ngay lập tức liếc mắt nhìn sang Tần Đình Danh, anh dường như đã thấy được tên Lion ấy sẽ không sống được bao lâu nữa rồi. Đôi mắt Tần Đình Danh trở nên sâu hun hút, cả người dần tỏa ra khí lạnh ngút trời: “Chúng ta hãy đến nhà thăm hỏi tên Lion ấy một chút đi.”
Trời cũng đã rất tối, theo tính cách của Tần Đình Danh thường thì sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi nhưng động gì không động lại động đến điểm giới hạn của anh, Jay và Tôn Nam nhìn nhau hai người đã mường tượng ra được kết cục của Lion rồi, chiếc xe của Jay từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay đi thẳng đến nhà của Lion.
Đến nơi, thuộc hạ của Lion thấy Jay bước xuống xe thì ngay lập tức chạy vào báo cho Lion, bên trong Lion đang vui vẻ với một dàn mỹ nữ bên hồ bơi, nghe thuộc hạ báo anh chậm rãi nói: “Mời anh ta vào đi.”
Tần Đình Danh cùng Jay và Tôn Nam bước vào, Lion từ đằng xa nhìn thấy Tần Đình Danh xuất hiện ngay lập tức đứng bật dậy, vui vẻ cười tươi rói tiến nhanh về phía của ba người bọn họ: “Anh Đình Danh! Tại sao đột nhiên…”
Chưa kịp nói hết câu thì Lion đã bị Tần Đình Danh đấm một đấm trời giáng vào mặt khiến cho anh chao đảo, loạng choạng, say sẩm cả mặt mày, khóe miệng cũng rướm máu, Lion ngơ ngác không hiểu chuyện gì mở to mắt nhìn Tần Đình Danh hoang mang vô cùng: “Anh Đình Danh! Tại sao đột nhiên anh lại đánh em? Em đã làm gì sai sao?”
“Cậu hỏi tại sao tôi lại đánh cậu? Cậu dám mở miệng đề nghị bạn gái của tôi ngủ với cậu một đêm, cậu nói xem tôi có nên đánh cậu hay không hả?” Tần Đình Danh trừng mắt đáng sợ, không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
“Anh đang nói cái gì vậy? Chắc là anh có nhầm lẫn gì ở đây rồi, em làm sao dám có ý nghĩ đó với bạn gái của anh chứ huống hồ gì bạn gái của anh là ai em còn không biết thì làm sao có thể chứ.” Lion vội đáp.
Jay hắng giọng lên tiếng: “Cô gái sáng nay đến tìm cậu ở khu biệt thự Paradise chính là bạn gái của Đình Danh đấy.”
Chỉ một câu nói của Jay đã khiến cho Lion tái xanh mặt mày, suýt thì đứng không vững, không ngờ Đỗ Huệ Di lại là bạn gái của Tần Đình Danh nếu như biết trước được chuyện này thì có đánh chết anh cũng không dám bỡn cợt, đùa giỡn còn đề nghị với Đỗ Huệ Di chuyện đấy, lần này anh tiêu chắc rồi, Lion nuốt một ngụm nước bọt cố cứu cái mạng nhỏ của mình: “Anh Đình Danh! Em…em thật sự không biết Trương Diệp Anh lại là bạn gái của anh, nếu như em biết thì có đánh chết em cũng không dám, không biết không có tội anh hãy tha cho em lần này đi có được không?”
“Được thôi, tôi sẽ tha cho cậu lần này nhưng cô ấy muốn cậu làm gì thì cậu cũng phải làm, sáng nay cô ấy nói với cậu cái gì thì cậu phải nghe theo cho tôi, nếu không…” Tần Đình Danh nói đến chữ không thì im lặng để cho Lion tự hiểu kết cục của bản thân nếu như làm trái ý của anh.
“Em biết rồi, anh yên tâm bây giờ em đã biết Trương Diệp Anh chính là bạn gái của anh thì cho em mười lá gan cũng không dám động, không dám không nghe theo, cô ấy bắt em làm gì thì em sẽ làm đó.” Lion gật đầu như băm tỏi hiểu ý của Tần Đình Danh, ngày mai anh phải đưa mảnh bản đồ cho Đỗ Huệ Di sau đó tránh xa cô càng xa càng tốt.
“Tốt, còn một chuyện nữa đó chính là cậu tuyệt đối không được nói tôi bảo cậu như thế càng không được để cho cô ấy biết cậu quen biết tôi, có biết chưa?” Tần Đình Danh không quên căn dặn Lion không được tiết lộ, nói bất cứ chuyện gì về anh.
Lion gật đầu lia lịa, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, từ nhỏ đến lớn anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi Tần Đình Danh, Tần Đình Danh chỉ cần trừng mắt nhẹ một cái thì anh đã sợ đến mất mật, run như cầy sấy, tuy Lion không quen biết Tần Đình Danh lâu như Jay hay Tôn Nam nhưng anh hiểu rõ, thừa biết độ tàn nhẫn, lãnh khốc của người đứng đầu Tần gia này.