Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Đình Danh ngồi trên bàn làm việc xử lý công việc ở Tần thị qua máy tính, qua màn hình Tôn Nam mở lời hỏi Tần Đình Danh trước khi ngắt kết nối: “Thiếu gia! Ngày mai anh quay về thành phố anh có cần tôi chuẩn bị gì trước không?”
“Không cần đâu, tôi dời chuyến bay lại rồi ba ngày sau tôi mới quay về, tôi sẽ ở lại đây tham gia buổi đấu giá.” Tần Đình Danh không nhanh không chậm trả lời, giọng điệu không mang một chút cảm xúc nào cả.
“Hả? Dời lại vì buổi đấu giá sao? Thiếu gia! Chẳng phải đó giờ anh chưa hề hứng thú, để tâm đến những buổi đấu giá như thế sao? Hơn nữa ở Tần thị còn rất nhiều việc cần anh quay về xử lý.” Tôn Nam há hốc miệng, gương mặt có chút méo mó khó coi, anh trông chờ Tần Đình Danh quay về mãi rốt cuộc cũng chờ được cứ tưởng sẽ không còn phải đối mặt với đống hồ sơ, tài liệu nữa, anh sắp điên đầu với những thứ đó mất rồi bây giờ đùng một cái Tần Đình Danh dời lại vì một buổi đấu giá chưa bao giờ xem trọng, câu trả lời của Tần Đình Danh như tiếng sét đánh ngang tai Tôn Nam vậy.
“Lúc trước không hứng thú thì bây giờ hứng thú, chuyện ở Tần thị cậu cứ tiếp tục xử lý thay tôi, tôi tin tưởng khả năng của cậu.” Tần Đình Danh nhìn Tôn Nam với đôi mắt không một chút gợn sóng, anh thản nhiên đáp lại.
Câu nói của anh thật khiến Tôn Nam khóc không ra nước mắt mà, Tôn Nam bày ra vẻ mặt đáng thương trông vô cùng buồn cười than vãn với Tần Đình Danh: “Thiếu gia của tôi ơi, anh hãy mau chóng quay về đi tôi sắp điên đầu với đống hồ sơ tài liệu đó rồi, bắt tôi đi đánh đấm này nọ còn tốt hơn là ngồi xử lý cái đống đó hơn nữa anh cũng phải cho tôi có một chút thời gian với yêu đương chứ, dù sao tôi cũng đã gần ba mươi rồi.”
Đôi mày của Tần Đình Danh khẽ nâng lên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên hỏi Tôn Nam: “Yêu đương? Cậu đang tìm đối tượng để yêu đương sao?” Tôn Nam gật gật đầu, ánh mắt sáng rực lên đầy hy vọng, hy vọng Tần Đình Danh có thể thay đổi ý định thương xót cho anh mà quay về, Tần Đình Danh cất giọng, vẻ mặt rất tỉnh hỏi: “Là nam hay nữ? Cậu đang muốn tìm bạn trai hay là bạn gái cho mình thế?”
“Thiếu gia! Anh hỏi vậy là sao? Tất nhiên là tôi tìm bạn gái rồi, anh nghĩ tôi thuộc giới tính thứ ba sao?” Tôn Nam trợn ngược mắt lên, môi mấp máy suýt nữa là không thốt nên lời bởi câu hỏi của Tần Đình Danh, từ trên xuống dưới của anh có chỗ nào không giống đàn ông sao?
Tần Đình Danh nhún vai một cái đáp lại: “Ai biết được chứ? Biết đâu sau này cậu đột nhiên dẫn một người đàn ông nào về giới thiệu là bạn trai của cậu rồi sao? Bởi vì từ trước đến giờ tôi có bao giờ thấy cậu tiếp xúc với con gái đâu. Nhưng dù nói thế nào thì ba ngày sau tôi mới quay về, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi nghỉ đây.”
Tôn Nam chưa kịp mở miệng thì Tần Đình Danh đã ngắt kết nối mất rồi, đột nhiên Tôn Nam cảm thấy bản thân quá đáng thương tội nghiệp, ngoại trừ là cánh tay đắc lực của Tần Đình Danh thì từ nhỏ đến lớn anh đều phải ăn cẩu lương của thiếu gia mình và Đỗ Huệ Di, một mối tình vắt vai cũng chưa có, biết khi nào anh mới có mối tình đầu như người ta đây?
Đã tám giờ tối, như thường lệ Tần Đình Danh sẽ lái xe đến gần nhà Đỗ Huệ Di âm thầm quan sát, dõi theo cô, mỗi lần đến anh điều chọn một nơi khác nhau để đỗ xe tránh người khác nghi ngờ, đỗ xe ở đấy không bao lâu thì anh nhìn thấy Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Thủy, Lạc Thu Tử và Hà Lâm từ đâu chạy xe về, điều khiến Tần Đình Danh kinh ngạc, sững sốt chính là nhìn thấy Đỗ Minh Ngạn, anh tưởng mình hoa mắt nên đã cố gắng nhìn kĩ hơn quả thật là Đỗ Minh Ngạn, anh ta vẫn còn sống, Tần Đình Danh nở một nụ cười vui mừng cảm giác tội lỗi đối với Đỗ Huệ Di đã vơi đi phần nào. Đỗ Huệ Di đã phát hiện ra xe của Tần Đình Danh ở đấy, cô đưa mấy túi đồ trong tay cho Lạc Thu Tử rồi cất giọng nói:
“Cậu giúp tớ mang mấy túi này vào trong đi, tớ muốn đi dạo quanh đây một chút.”
Lạc Thu Tử gật gật đầu, mọi người cùng nhau đi vào bên trong nhà trước, đợi sau khi mọi người bước vào hẳn Đỗ Huệ Di mới tiến đến đứng trước cửa xe Tần Đình Danh nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, khóe môi Tần Đình Danh khẽ cau lên bước xuống xe: “Tiểu Di của anh đã nhạy bén hơn trước rồi.”
“Không phải tôi đã từng cảnh cáo anh rằng đừng có lén lút theo dõi chúng tôi rồi hay sao? Tôi cũng đã từng nói…” Đỗ Huệ Di chưa kịp nói hết lời thì đã bị Tần Đình Danh choàng tay qua eo kéo cô lại gần đặt một nụ hôn bất ngờ lên môi của cô khiến cô sững người, đứng hình vài giây rồi kháng cự đẩy mạnh anh ra.
Tần Đình Danh nở một nụ cười thích thú, đắc ý, ánh mắt đầy ý trêu Đỗ Huệ Di nhưng sâu trong ánh mắt ấy còn có sự ấm áp, ôn nhu, anh nghiêng đầu cất tiếng nói: “Em muốn nói em sẽ không tha cho anh nữa có đúng không?”
“Nếu anh đã biết như vậy thì tại sao còn cố chấp đến đây? Muốn chết đến như vậy rồi sao?” Đỗ Huệ Di lườm anh một cái, lạnh giọng hỏi.
“Chết thì anh vẫn chưa muốn, anh đến đây chính là vì thừa biết em sẽ không bao giờ ra tay với anh được nếu như em thật sự nhẫn tâm ra tay thì đã không giấu mọi người để một mình gặp anh rồi.” Tần Đình Danh đáp lại với giọng điệu tràn đầy tự tin, tựa người vào xe, hai tay của anh ôm lấy eo của Đỗ Huệ Di một lần nữa kéo cô lại gần khẽ nói:
“Vừa nãy anh đã nhìn thấy Đỗ Minh Ngạn rồi thấy anh ta vẫn còn sống anh rất vui. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với anh trai em thế? Tại sao anh trai em vẫn còn sống? Em có thể nói cho anh biết có được không?” Giọng nói của anh không chỉ vừa nhẹ nhàng, trầm ấm mà còn có chút nũng nịu ở trong đó.
Đỗ Huệ Di muốn thoát ra khỏi cánh tay của Tần Đình Danh nhưng với sức lực của cô thì làm sao có thể chứ, cô mím môi nhìn anh với cặp mắt sắc bén, lạnh nhạt, xa cách nói: “Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết chứ?”
“Em không muốn nói cũng không sao cả, anh không ép em.” Tần Đình Danh gật gù buông cô ra, khóe môi vẫn không ngừng cau lên cười.
Cô quăng cho anh một cặp mắt sắc bén, lạnh nhạt phun ra một câu: “Đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa, anh đừng tưởng làm vậy thì tôi sẽ mềm lòng tha thứ quay trở về bên anh.” Đỗ Huệ Di lạnh lùng quay người đi thẳng vào bên trong nhà.
Tần Đình Danh im lặng mắt dõi theo bóng lưng của cô, anh không hy vọng, mong chờ cô sẽ tha thứ cho anh và ba anh, cô tha thứ chỉ khiến anh càng thêm cắt rứt, khó chịu hơn thôi, chỉ mong Đỗ Huệ Di bình an, sống tốt.
- -----------------------------------------------------------------------
Đã hai ngày trôi qua, hôm nay chính là ngày diễn ra buổi đấu giá, Tần Đình Danh, Jay và Lion xuất hiện với phong thái lịch lãm, khí chất khó ai sánh bằng, mọi người ở đấy nhìn thấy Lion và Jay đến thì ngay lập tức đến chào hỏi, một người đàn ông ở đấy nhìn Tần Đình Danh với cặp mắt tò mò, hiếu kì bèn cất giọng hỏi hai người các anh: “Xin hỏi người này là…”
Lion quay sang lên tiếng trả lời, giới thiệu Tần Đình Danh: “Tôi xin giới thiệu với mọi người, người thừa kế Tần gia Tần Đình Danh, chắc là mọi người cũng đã nghe về anh ấy rồi.”
Vừa nghe giới thiệu xong, ai nấy đều cười tươi rạng rỡ, hớn hở tranh nhau làm thân với Tần Đình Danh nhưng bọn họ chỉ nhận lại là gương mặt, ánh mắt lạnh lẽo như băng ngàn năm, đã gần đến giờ ba người các anh bước đến hàng ghế đầu ngồi xuống, Đỗ Huệ Di cùng Đỗ Minh Ngạn và những người khác cũng đã tới, Hà Lâm vô tình nhìn thấy Tần Đình Danh ngồi ở hàng ghế đầu thì ngay lập tức cất tiếng: “Tại sao Tần Đình Danh lại ở đây?”
Ngay tức khắc mọi người hướng mắt nhìn, Đỗ Huệ Di lãnh đạm lên tiếng: “Cứ mặc kệ anh ta đi.”
Đỗ Minh Ngạn, Trịnh Xuyên cùng Hà Lâm khá ngạc nhiên khi nghe Đỗ Huệ Di nói thế, thấy cô không tỏ ra bất ngờ, kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Đình Danh xuất hiện ở đây thì ba người cũng đã phần nào đoán ra cô đã biết chuyện này rồi. Tần Đình Danh cũng đã nhìn thấy Đỗ Huệ Di ngồi ở phía sau cách đó không xa để tránh cô nghi ngờ anh nghiêng đầu khẽ hỏi với Jay thay vì Lion:
“Khi nào mới đến món đồ mà Tiểu Di mang đi đấu giá vậy?”
“Theo như danh sách thì đồ của chị dâu đứng thứ bảy.” Jay không nhanh không chậm đáp lại.
Tần Đình Danh khẽ gật gù, ban đầu anh nghĩ đến đây rất vô vị nhưng sau khi nghe Lion bảo Đỗ Huệ Di cũng đến, mang đồ đi đấu giá thì anh đã rất mong chờ đến ngày hôm nay. Món đồ mà Đỗ Huệ Di mang đi đấu giá Tần Đình Danh cũng đã nhìn thấy là một sợi dây chuyền rất đẹp, rất tinh xảo, cầu kì, hình ảnh sợi dây chuyền hiện đang được chia sẻ một cách chóng mặt trong giới hắc đạo, chỉ cần là người trong hắc đạo thì không ai là không biết đến, lý do được lan truyền rộng rãi như thế là bởi vì trên sợi dây chuyền có một viên kim cương được mô phỏng lại từ viên kim cương máu thứ mà mọi người tìm kiếm, tranh nhau bấy lâu nay.