Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Điệp Qua giữ cổ tay Nặc Đinh Sơn lại. Cô đưa lưng về phía anh hỏi:
"Ở trong mắt anh Trình có phải là những người mỗi khi tới ban đêm thì đội tóc giả, đeo mi giả, tô son rực rỡ đều là loại phụ nữ có thể hôn tuỳ tiện giống như ăn cơm uống nước. Mà tôi cũng là một trong số đó phải không?"
Trình Điệp Qua im lặng. Tuy anh chưa suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này, nhưng trong tiềm thức cũng đã có ý nghĩ tương tự như vậy.
"Chính vì như vậy cho nên ngày đó mới có chuyện như vậy xảy ra. Không cần hỏi ý tôi, bởi vì trước đó anh đã nghĩ ra cách đó rồi. Chả có việc gì ghê gớm. Trong thời đại này cái gì cũng đều có thể ra giá được, chỉ cần xong việc thì đưa tiền cho cô ta là được rồi. Anh giải quyết vấn đề của anh, tôi nhận được tiền của tôi. Như vậy không phải là rất tốt sao?"
Trình Điệp Qua há miệng, anh không thể nói gì được, lại một lần nữa không có gì để nói.
"Đúng vậy, như vậy không phải rất tốt sao?" Cô lẩm bẩm nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà... Trình Điệp Qua, cái đồ khốn nhà anh, đó là nụ hôn đầu của tôi mà".
Cô qua đầu lại, dưới màn đêm ánh sáng của đèn đường làm nhoà đi khuôn mặt cô. Viền mắt của cô chứa đầy nước mắt, ánh nước lấp lánh như hạt trân châu.
Theo bản năng anh buông lỏng tay cô ra. Mệt mỏi, khó chịu dần tan biến. Xung quanh trở nên yên tĩnh, trong nháy mắt dường như việc duy nhất anh có thể làm đó là nhìn cô.
Gương mặt có phần đau thương, âm thanh bỗng nhiên cũng bình thản giống như không gian yên tĩnh xung quanh: "Dù tôi có thích tiền như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không biến nó thành hàng hoá. Hơn nữa, cũng không phải ai vừa sinh ra cũng liền thích tiền ngay".
Giống như cô tự nói với bản thân mình: "Lúc mười mấy tuổi tôi đã suy đoán về gương mặt chàng trai mà tôi sẽ hôn lần đầu tiên. Giọng nói có dễ nghe không? Nụ cười có toả nắng không? Ngón tay có thon dài không? Hình dáng có giống với dáng vẻ trong lòng tôi không?
Có giống như minh tinh không? Thế nhưng, dần dần không còn nghĩ tới nữa. Không, phải nói là không dám nghĩ tới nữa. Lúc mỗi ngày Susan làm việc mười mấy tiếng tôi đã thấy rất có lỗi. Sau đó, tôi bắt đầu ra sức học hành. Tôi chỉ có thể làm được như vậy để báo đáp lại Susan.
Sau đó tôi thật sự học rất nhiều thứ, dần dần biến thành như bây giờ. Sau khi rời khỏi nhà anh tôi mới nhớ ra. Ah, đó chính là nụ hôn đầu của tôi".
"Cũng không phải không muốn, mà là tôi không có thời gian để tìm ra chàng trai có thể hôn tôi. Cho dù nụ hôn đầu đã không còn ý nghĩa tuyệt vời như tưởng tượng khi mười mấy tuổi nữa, nhưng trong lòng tôi muốn nó sảy ra khi cả hai bên tình nguyện. Nhưng anh đã làm cái gì rồi?"
"Mười ngàn Bảng Anh? Đúng. Mười ngàn Bảng Anh". Cô nở nụ cười châm biếm. Viền mắt cô xuất hiện nước mắt rồi nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi: "Nếu như tôi nhận mười ngàn Bảng Anh đó, thì tôi còn lại gì? Nhìn đi, có thể bán nụ cười, có thể bán nhan sắc".
"Không tin phải không? Cảm thấy lời của tôi không thể tin phải không? Có thể như vậy sao? Nghe tới đây có phải thật không thể tưởng tượng được phải không? Tính chất công việc của cô ta có phải trong lòng mọi người đều biết rõ là cô ta làm cái gì? Không phải sao? Không phải là khi đó anh đã khen ngợi tôi sao?
Ngay khi tôi giúp anh đuổi Emily đi anh đã hỏi tôi những thứ đó tôi học được từ đâu. Tôi cho anh biết, những thứ đó tôi không học từ đâu, mà là rất nhiều việc sau khi tôi đã trải qua trên cuộc đời cô độc này cùng với Klein tự nhiên học được một vài thứ.
Những thứ ngày đó tôi dùng để đối phó với Emily chính là biện pháp tôi đã đối phó với những người đàn ông muốn chiếm tiện nghi của tôi. Có muốn tôi liệt kê một hai loại ví dụ để anh tâm phục khẩu phụ không. Nếu như..."
Nói tới đây gương mặt của cô bởi vì kích động mà đỏ bừng lên. Cô bắt đầu ho, ho dữ dội khiến cho cơ thể hết sức run rẩy.
Khoảng cách của họ rất gần, gần tới nỗi chỉ cần anh đưa tay là có thể chạm được vào cô.
Không kịp suy nghĩ, anh đưa tay ra, mạnh mẽ ôm thân thể cô vào trong ngực mình. Cô rất kích động. Trong lúc ho, mặt cô đỏ bừng lên. Cô giống như con nhạn đơn độc kia thiếu không trung bay lượn.
Không để cô có cơ hội giãy dụa.
"Tôi không có, tôi không phải không tin".
Đầu đặt trên bả vai Trình Điệp Qua. Từ từ nhìn vào sắc trời tối tăm. Có người lái xe qua, đèn xe chiếu lên mặt Nặc Đinh Sơn.
Nặc Đinh Sơn giãy khỏi lồng ngực Trình Điệp Qua.
Hai người giữ một khoảng cách ngắn. Nặc Đinh Sơn nhìn Trình Điệp Qua. Cô không nhìn thấy bất kỳ điểm không tự nhiên nào từ trên mặt anh. Có thể hành động vừa rồi của anh chỉ là một biểu hiện của tinh thần chủ nghĩa nhân đạo đã được giáo dục từ nhỏ của người đàn ông mà thôi.
"Vừa rồi thất thố để anh Trình cười chê rồi". Cô bay ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Nặc Đinh Sơn!" Anh lại nhíu mày.
"Còn nhớ lời tôi nói với anh ngày đó không. Sau này đừng gọi tới số của tôi nữa. Đối với tôi mà nói anh Trình đã trở thành loại khách hàng bị liệt vào danh sách đen của tôi rồi".
Lần này Trình Điệp Qua không tiếp tục đuổi theo Nặc Đinh Sơn nữa. Anh đứng tại chỗ, cô thẳng lưng từng bước biến khỏi tầm mắt anh.
Sau khi Trình Điệp Qua trở về phòng, anh gọi điện thoại cho người quen ở Notting Hill. Anh nói cần một người giúp việc, điều kiện là biết làm món Trung Quốc, dọn dẹp phòng kiêm đem quần áo giao tới tiệm giặt, đầu óc nhanh nhẹn, không được nói nhiều.
Liên tục hai chủ nhật Nặc Đinh Sơn không nhận được điện thoại của Trình Điệp Qua.
Buổi chiều thứ bảy giữa tháng sáu, Trình Điệp Qua xuất hiện ở nhà hàng mà Nặc Đinh Sơn làm việc, áo sơ mi màu lam nhạt, quần dài kaki, một tay cầm hoa, một tay cầm túi laptop.
"Tôi tính ở đây vừa làm việc vừa chờ cô tan ca". Anh trực tiếp nói rõ mục đích tới đây.
Nặc Đinh Sơn khoanh tay, Trình Điệp Qua cười cười rồi tiếp tục đi lại vị trí cạnh cửa sổ. Anh đặt hoa lên bàn, sau đó bày Laptop ra bộ dáng thật sự muốn làm việc ở chỗ đó.
Vị trí của Trình Điệp Qua chính là khu vực Nặc Đinh Sơn phụ trách. Thu hồi nụ cười, Nặc Đinh Sơn đi về phía Trình Điệp Qua. Anh bỏ ra gần mười phút để hỏi gọi món trong thực đơn ở đây.
Đem món ăn Trình Điệp Qua gọi đặt ở trước mặt anh, Nặc Đinh Sơn cúi đầu khẽ hỏi: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
"Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi tới đây chờ cô tan ca". Trình Điệp Qua chỉ vào bó hoa trước mặt: "Tôi còn mua hoa tới cho cô nữa".
Khoảng ba giờ chiều, ánh nắng từ ngoài phố khúc xạ phản chiếu lên giọt sương trên cánh hoa, càng làm nó trở lên long lanh. Hoa Trình Điệp Qua mang tới là Tulip trắng kết hợp với hoa hồng vàng.
Trình Điệp Qua ngồi phía trước cửa sổ khiến cho nhà hàng thời gian đa phần là yên tĩnh mà lúc này lại có một số lời bàn tán. Trong mắt những khách hàng quen của Nặc Đinh Sơn, việc này hoàn toàn là màn biểu diễn tiết mục xin lỗi của bạn trai sau khi làm bạn gái tức giận.
Một quý bà đã về hưu chuyển từ London tới đây, ngồi đối diện chỗ của Trình Điệp Qua từ trong những tiếng bàn luận xôn sao không gian yên tĩnh, rất nhiệt tình hỏi.
"Cậu ở London?"
"Đúng vậy".
"Cậu biết Nặc Đinh Sơn?"
"Đúng vậy".
"Bây giờ cậu đang chờ cô ấy tan ca sao?"
"Đúng vậy".
"Cô cậu là quan hệ người yêu?"
Lúc bà lão hỏi câu này Nặc Đinh Sơn đang đứng cách vị trí của Trình Điệp Qua khoảng hai cái bàn. Cô đem món ăn bày ra trên bàn nói một câu "Hai vị dùng thong thả".
Trình Điệp Qua cũng không trả lời câu hỏi kia của Bà lão.
Lúc Nặc Đinh Sơn rời khỏi khu vực phục vụ vẫn còn nghe thấy bà lão vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi lại một lần nữa. Nặc Đinh Sơn làm bộ như không nghe thấy, cô bước nhanh hơn. Sau mấy bước, nhịp chân chậm lại.
"Quý bà, bà có cảm thấy hoa này có đẹp không? Đây là hoa cháu tính sẽ tặng cho Nặc Đinh Sơn". Trình Điệp Qua nói với bà lão kia.
Hoa Tulip trắng kết hợp với hoa hồng vàng có nghĩa là: Xin lỗi bạn.
Nặc Đinh Sơn nghe thấy bà lão nói một câu: "Thế thì thật là đáng tiếc". Thở mạnh một hơi, Nặc Đinh Sơn phát hiện vừa rồi cô đã quên cười với khách.
Lúc nghe thấy bà lão kia nói "Làm phiền tới công việc của anh rồi" trong lòng Trình Điệp Qua thở phào nhẹ nhõm. Giống như rất nhiều bạn bè của anh miêu tả, những bà lão ở Notting Hill có lúc sẽ khiến anh đau đầu, bởi vì các bà luôn nhiệt tình làm mối cho nam nữ độc thân.
Rõ ràng cái vị trước mặt này nhìn qua vẫn còn có chút chưa cam lòng. Lúc bà đứng dậy cáo từ vẫn còn cố hỏi thêm một câu "Nếu Nặc Đinh Sơn trang điểm lên khẳng định sẽ còn đẹp hơn so với rất nhiều cô gái ở London".
Đảo mắt tìm Nặc Đinh Sơn, lời của bà lão ít nhiều có phần khoa trương theo dạng người yêu ai yêu cả đường đi lối về. Trong nhận thức của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn là loại người điển hình cho kiểu con gái không dễ được chú ý tới, nhan sắc bình thường, tính cách yên tĩnh là loại người rất dễ dàng không được chú ý.
Vào lúc này Nặc Đinh Sơn đang chào khách ra về, đó là hai người khách nam trẻ tuổi. Có thể do từ trường nhạy cảm của nam và nữ làm cho một vị khách trong đó ở lối vào của nhà hàng lại quay đầu lại. Ánh mắt của anh ta trực tiếp nhìn vào Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn vẫn đứng tại đó nhìn khách rời đi, nụ cười trên mặt lại càng đậm thêm một chút.
Vào lúc này mặt Nặc Đinh Sơn làm Trình Điệp Qua ấn tượng sâu hơn một chút. Chiếc cằm đầy đặn, chiếc mũi hơi vểnh, khi cười lên tỏa ra một loại đẹp bình lặng cô độc.
Có thể giống như lời bà lão đó vừa nói vậy, Nặc Đinh Sơn trang điểm lên có thể nhìn đẹp hơn so với rất nhiều con gái London.
Nhưng điều này dường như chẳng có chút liên quan nào tới anh.
Trình Điệp Qua một lần nữa để sự chú ý của mình vào công việc.
Gần sáu giờ Quản lý nhà hàng để Nặc Đinh Sơn tan ca sớm.
Cách một bức rèm, ánh mắt của Quản lý nhà hàng nhìn về phía vị trí Trình Điệp Qua, giọng điệu trêu đùa: "Sau này để anh ta tới nhiều một chút, tôi có thể giữ lại vị trí ấy cho anh ta mỗi ngày".
Nhà hàng này nằm ở khu vực trung tâm Notting Hill, mô hình nhà hàng nằm ở khu vực tam giác trung tâm. Vị trí cạnh cửa sổ Trình Điệp Qua ngồi là chỗ dễ thấy nhất. Chiều nay khách của nhà hàng bất ngờ tăng, tới đây đều là những cô gái trẻ.
Bây giờ đang có một cô gái trẻ xin được chụp hình chung với Trình Điệp Qua.
"Trông coi anh ấy cẩn thận vào". Quản lý nhà hàng vỗ vai Nặc Đinh Sơn.
"Anh hiểu lầm rồi, quan hệ của tôi với anh ấy không phải loại như anh tưởng tượng đâu". Nặc Đinh Sơn bất đắc dĩ giải thích.
"Nặc Đinh Sơn, tiền Tip hôm nay của cô lập kỷ lục thấp nhất trong lịch sử đúng không? Hôm nay cô là người mất tập trung nhất ở đây đó".
Mười Bảng Anh, thật đứng như Quản lý nhà hàng nói vậy, thấp kỷ lục trong lịch sử, hơn nữa mười bảng Anh này còn là của khách quen cũ cho. Trong phòng thay quần áo, Nặc Đinh Sơn nhìn chằm chằm vào mười ngàn Bảng Anh. Cũng không biết nổi hứng thế nào mà cô lại vo tờ mười Bảng Anh này thành một nắm ném vào trong tủ chứa đồ.
Thay xong quần áo, vừa đi ra khỏi phòng Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy Trình Điệp Qua đứng ở trên lối đi.
"Anh nói hoa này là tặng cho tôi?" Nặc Đinh Sơn chỉ vào bó hoa trong tay Trình Điệp Qua.
"Đúng vậy, tôi nói với bà chủ cửa hàng hoa là tôi muốn xin lỗi một người bạn rất quan trọng, sau đó bà ấy đã đưa cho tôi cái này". Trình Điệp Qua đưa bó hoa tới trước mặt cô.
Nhận bó hoa, Nặc Đinh Sơn cũng không thèm nhìn liền đem ném vào thùng rác.
Họ đi trên hành lang thật dài, Nặc Đinh Sơn đi phía trước, Trình Điệp Qua theo phía sau. Ra khỏi hành lang, mấy bước Trình Điệp Qua đã đuổi kịp cô. họ sóng vai rời khỏi nhà hàng.
Khi Nặc Đinh Sơn đang muốn lấy xe đạp Trình Điệp Qua ngăn cô lại. Anh cầm lấy chìa khóa xe đạp của cô.
"Dường như tôi vẫn chưa nghiêm túc nói lời xin lỗi với cô". Thân thể của anh che ở phía trước cô cùng xe đạp. Nhìn vào cô, chậm rãi nói: "Xin lỗi, Nặc Đinh Sơn, vì trước đó đã làm tổn thương cô".
"Có cần phải như vậy không Anh Trình? Anh dọa tôi rồi". Nặc Đinh Sơn muốn cười, cô nhắc nhở anh: "Tôi chỉ là loại người làm công, làm bao nhiêu việc thì lấy bấy nhiêu tiền thôi".
Anh lắc đầu: "Tôi có ngu thế nào cũng biết những việc đó đã vượt quá phạm vi trả công cho cô rồi, vì vậy, Nặc Đinh Sơn tôi vẫn muốn cám ơn cô".
Anh đi lại phía trước, bước ra nửa bước. Khoảng cách của hai người lúc đó rất gần. Gần giống như cái trời mưa lúc rạng sáng đó. Chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể hôn được cô.